• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Minh chứng thiên đường
  3. Trang 12

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 11
  • 12
  • 13
  • More pages
  • 45
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 11
  • 12
  • 13
  • More pages
  • 45
  • Sau

7Giai Điệu Xoay Vòng và Lối Vào

Có cái gì đó xuất hiện trong bóng tối.

Vừa chầm chậm xoay vòng, nó vừa tỏa ra những sợi ánh sáng mảnh như tơ màu vàng trắng, và những vòng xoay của nó khiến bóng tối xung quanh tôi bắt đầu vỡ vụn thành từng mảnh.

Rồi tôi nghe thấy một âm thanh mới: một âm thanh sống, cảm giác như đó là bản nhạc đẹp đẽ nhất, phức tạp nhất, phong phú nhất mà bạn từng nghe thấy. Trong khi một thứ ánh sáng tinh khiết màu trắng đang phủ xuống, âm thanh này càng lúc càng lớn hơn và rồi lấn át hoàn toàn tiếng đập thình thịch đơn điệu, máy móc mà cho đến lúc ấy là bạn đồng hành duy nhất của tôi, trong suốt một khoảng thời gian mà tôi tưởng như hàng niên đại.

Ánh sáng đó càng lúc càng đến gần hơn, không ngừng xoay và không ngừng tạo ra những sợi tơ ánh sáng trắng tinh khiết mà giờ đây, tôi nhìn thấy thấp thoáng những sợi ánh vàng xen kẽ trong đó.

Và rồi, ở ngay giữa luồng ánh sáng này, một thứ gì đó khác lại xuất hiện. Tôi tập trung toàn bộ ý thức, cố gắng đoán xem nó là gì.

Một khoảng trống. Tôi hoàn toàn không còn nhìn vào luồng ánh sáng đang chầm chậm xoay vòng đó nữa, mà nhìn xuyên qua nó.

Ngay khi hiểu ra điều này, tôi bắt đầu di chuyển lên trên. Rất nhanh. Nghe một âm thanh vút qua, rồi vụt một cái, tôi đã đi xuyên qua khoảng trống đó và thấy mình đang ở trong một thế giới hoàn toàn mới. Một thế giới kỳ lạ nhất, đẹp đẽ nhất mà tôi từng nhìn thấy.

Rực rỡ, sống động, ngây ngất, choáng ngợp... Tôi có thể nghĩ ra hàng đống tính từ để diễn tả thế giới đó trông như thế nào và cảm nhận của tôi ra sao, nhưng tất cả những tính từ đó đều không lột tả hết được. Tôi cảm thấy như mình đang được sinh ra. Không phải là tái sinh hay được sinh ra lần nữa. Chỉ là... được sinh ra.

Phía dưới tôi là một miền đồng quê. Xanh mướt, tốt tươi và nhìn giống như trái đất. Nó là trái đất... nhưng đồng thời lại không phải là trái đất. Giống như là cha mẹ bạn đưa bạn trở lại nơi bạn đã sống một vài năm khi còn rất nhỏ. Bạn chưa biết gì về nơi đó. Hay ít ra là bạn nghĩ thế.

Nhưng khi bạn nhìn ra xung quanh, có thứ gì đó khiến bạn chú ý, và bạn nhận ra rằng một phần bên trong bạn - phần sâu thẳm bên trong - cuối cùng đã nhớ ra nơi này, và hân hoan khi được trở lại đây.

Tôi đang bay, bay qua những ngọn cây và cánh đồng, những con suối và thác nước, và ở một vài nơi bên dưới có cả người. Có cả trẻ con đang chơi đùa và cười vang. Những người ở đó hát và nhảy thành những vòng tròn và thi thoảng, tôi nhìn thấy một chú chó đang chạy nhảy cùng với họ; cả người và vật đều ngập tràn niềm vui. Trang phục của họ đơn giản nhưng trông rất đẹp, và tôi thấy màu sắc của những bộ trang phục dường như cũng có cùng thứ hơi ấm của sự sống tỏa ra từ cây cối và những bông hoa đồng nội đang nở rộ xung quanh.

Một thế giới trong mơ đẹp đẽ và tuyệt vời...

Nhưng đây không phải là một giấc mơ. Cho dù tôi không biết mình đang ở đâu hay thậm chí là cái gì, nhưng có một điều tôi hoàn toàn chắc chắn: nơi mà bỗng nhiên tôi thấy mình đang có mặt hoàn toàn là thực.

Từ thực thường diễn tả điều gì đó trừu tượng, và mặc dù tôi rất cố gắng thì cũng đành bất lực một cách tức tối vì nó không truyền tải được những gì tôi đang cố diễn đạt ra đây. Hãy tưởng tượng bạn là một đứa trẻ và bạn đang đi xem một bộ phim vào một ngày hè. Có lẽ bộ phim khá hay và bạn thích thú ngồi xem từ đầu đến cuối. Nhưng khi bộ phim kết thúc, bạn xếp hàng đi ra khỏi rạp và trở lại với buổi chiều hè tràn đầy hơi ấm rực rỡ và vô cùng thân thuộc đang mời gọi bạn. Và ngay khi bạn cảm nhận được bầu không khí và ánh mặt trời đó, bạn tự hỏi tại sao bạn lại có thể phí hoài một ngày rực rỡ như thế này để ngồi trong một rạp phim tối om như vậy chứ.

Nhân cái cảm giác đó lên một ngàn lần, bạn sẽ vẫn không thể hình dung được những gì tôi đã cảm thấy ở nơi đây.

Tôi không biết chính xác mình đã bay như vậy bao lâu. (Thời gian ở nơi này khác với thời gian tuyến tính đơn giản mà chúng ta trải nghiệm trên trái đất, và miêu tả về nó cũng vô vọng như miêu tả về mọi khía cạnh khác của nơi này.) Nhưng đến một lúc, tôi nhận ra rằng tôi không ở đó một mình.

Có ai đó ở kế bên tôi: một cô gái xinh đẹp có gò má cao và đôi mắt xanh sâu thẳm. Cô ấy mặc bộ quần áo trông giống như nông dân, giống như trang phục của những người mà tôi thấy ở ngôi làng bên dưới. Những lọn tóc màu nâu vàng ôm lấy gương mặt khả ái. Chúng tôi đang lướt đi bên cạnh nhau, trên một bề mặt có hoa văn phức tạp và trông sống động với những màu sắc rực rỡ và khó tả - đó là cánh của một con bướm. Thật ra, có hàng triệu con bướm ở khắp xung quanh chúng tôi - như những con sóng lớn dập dờn, lao xuống thảm thực vật bên dưới rồi bay vút lên trở lại xung quanh chúng tôi. Thì ra không phải là một cánh bướm đơn độc, riêng lẻ, mà là tất cả những con bướm xuất hiện cùng nhau, như một dòng sông của màu sắc và sự sống đang bay qua trên không trung. Chúng tôi nhàn nhã bay trong những đội hình vòng tròn, ngang qua những bông hoa nở rộ và những nụ hoa trên cây hé nở khi chúng tôi tiến lại gần.

Trang phục của cô gái giản đơn thôi, nhưng màu sắc của nó - màu thiên thanh, chàm, và cam đào nhạt - cũng mang cùng một sức sống vô cùng sinh động đến choáng ngợp như tất cả mọi vật ở xung quanh. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt mà chỉ cần nhìn thấy trong giây lát, bạn cũng sẽ cảm thấy như toàn bộ cuộc sống của mình cho đến thời điểm đó là vô cùng đáng sống, mặc cho chuyện gì đã xảy ra trước đó. Không phải là một cái nhìn lãng mạn. Không phải là một cái nhìn bằng hữu. Nó là một cái nhìn mà, bằng cách nào đó, vượt lên trên tất cả những thứ đó... vượt lên trên tất cả những dạng thức tình yêu thương mà con người chúng ta trên trái đất từng biết đến. Nó là thứ gì đó cao cả hơn, bao hàm trong nó tất thảy mọi kiểu tình yêu còn lại, đồng thời vừa chân thực, vừa thuần khiết hơn tất thảy.

Cô ấy nói chuyện với tôi, nhưng không phải bằng ngôn từ. Thông điệp của cô ấy đi xuyên qua tôi như một làn gió, và ngay lập tức tôi biết nó là thật. Tôi biết điều đó, giống như cách mà tôi biết thế giới xung quanh chúng tôi là thực - chứ không phải là một thứ ảo tưởng thoáng qua và mong manh nào đó.

Thông điệp đó gồm ba phần, và nếu tôi phải dịch nó ra ngôn ngữ của loài người trên trái đất, nó sẽ đến tai tôi đại khái như thế này:

“Anh luôn được yêu thương và trân trọng, vô cùng, một tình yêu vĩnh cửu.”

“Không có gì phải sợ hãi.”

“Anh không thể làm điều gì sai.”

Thông điệp làm dâng lên trong tôi một cảm giác nhẹ nhõm vô hạn khiến tôi lâng lâng. Giống như ai đó đang trao cho tôi các quy luật của một trò chơi mà tôi đã chơi trong suốt quãng đời trước đó nhưng chưa bao giờ hiểu về nó một cách đầy đủ.

“Chúng tôi sẽ cho anh xem nhiều thứ ở đây”, cô gái nói và lần này, vẫn không dùng ngôn từ mà bằng cách truyền trực tiếp đến tôi tinh thần cốt tủy của những ý niệm đó. “Nhưng cuối cùng, anh cũng sẽ trở lại.”

Với câu nói đó, tôi chỉ có một câu hỏi.

Trở lại đâu?

Đừng quên người đang trò chuyện với bạn là ai nhé. Tôi không phải là một kẻ ủy mị hay chưa từng trải qua điều gì. Tôi biết cái chết trông ra sao. Tôi biết cảm giác thế nào khi một người đang sống, chuyện trò và bông đùa cùng bạn trong những ngày người đó còn khỏe mạnh, bỗng trở thành một cái xác bất động nằm trên bàn mổ sau hàng giờ đồng hồ bạn nỗ lực để giữ cho bộ máy, tức cơ thể của người đó, tiếp tục hoạt động. Tôi biết sự đau khổ trông ra sao, và nỗi đau đớn không có câu trả lời trên khuôn mặt của những người thân đã mất đi một người mà họ không thể tưởng tượng nổi là sẽ có ngày rời bỏ họ ra đi. Tôi biết cơ chế sinh học của mình, và dù tôi không phải là một nhà vật lý, hiểu biết của tôi cũng không xoàng về lĩnh vực này. Tôi biết phân biệt giữa tưởng tượng và thực tế, và tôi biết rằng trải nghiệm mà tôi đang cố gắng hết sức nhưng vẫn chỉ giúp bạn hình dung được một bức tranh rất mờ nhạt về nó, hoàn toàn không khiến tôi thỏa mãn, là trải nghiệm thật nhất mà tôi đã có trong cuộc đời mình.

Thật ra, điều duy nhất có thể khiến trải nghiệm trên trở nên xác thực, giải tỏa mọi sự nghi hoặc, là điều sắp xảy đến tiếp theo sau đây.