• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Mở cửa trái tim
  3. Trang 38

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 37
  • 38
  • 39
  • More pages
  • 102
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 37
  • 38
  • 39
  • More pages
  • 102
  • Sau

Cách trở thành VIP

Trong năm đầu ở tu viện, tôi phải học cách xây dựng. Công trình lớn đầu tiên là một khu nhà gồm sáu cái cầu tiêu và sáu cái nhà tắm, do vậy mà tôi phải học mọi thứ về hệ thống đường nước. Để học, tôi phải mang bản vẽ đến cửa hàng chuyên về ống nước, trải nó ra trên quầy và nhờ giúp đỡ.

Đó là một đơn hàng khá lớn, do vậy mà Fred, người nhân viên đứng sau quầy, sẵn sàng dành thêm ít thời gian để giải thích cho tôi hiểu chúng tôi cần những món gì, tại sao lại cần và làm sao để kết hợp chúng lại với nhau. Cuối cùng, nhờ lòng kiên nhẫn, sự hiểu biết và lời khuyên của Fred mà hệ thống nước thải cũng hoàn thành. Sau đó viên thanh tra sức khỏe của địa phương đến kiểm tra, làm xét nghiệm nghiêm ngặt rồi ký duyệt. Tôi sung sướng vô cùng.

Vài ngày sau đó tôi nhận được hóa đơn thanh toán vật liệu của cửa hàng. Tôi bèn bảo thủ quỹ ký séc và gửi cho họ một lá thư cảm ơn, nhất là với Fred là người đã giúp chúng tôi sớm đưa tu viện đi vào hoạt động.

Lúc ấy tôi không nhận ra rằng đó là một hãng ống nước rất lớn với nhiều chi nhánh ở khắp Perth và nhiều phòng tài chính khác nhau. Thế là một viên thư ký đã mở thư của tôi ra đọc, sững người khi nhận được thư cảm ơn và lập tức mang nó lên cho trưởng phòng. Thông thường các nhân viên kế toán chỉ nhận được những lá thư phàn nàn kèm theo tấm séc. Viên trưởng phòng kế toán mang bức thư đó lên gặp giám đốc điều hành của toàn công ty. Vị này đọc lá thư và vui đến nỗi đã nhấc điện thoại ngay trên bàn của mình, gọi cho Fred tại quầy bán hàng của một trong các chi nhánh của họ và nói cho anh ta biết về lá thư của tôi.

“Đây chính là cái mà chúng ta cần trong công ty này, Fred à. Chính là những mối quan hệ khách hàng tốt đẹp như thế này đây! Thật là tuyệt!“

“Vâng, thưa ông.“

“Anh đã làm tốt lắm, Fred.“

“Vâng, thưa ông.“

“Tôi ước gì mình có thêm những nhân viên như anh.“

“Vâng, thưa ông.“

“Mức lương hiện tại của anh là bao nhiêu nhỉ? Chúng ta nên tăng nó thêm một chút.“

“VÂNG, THƯA ÔNG.“

“Tốt lắm, Fred!“

“Cảm ơn ông!“

Khoảng một hay hai tiếng sau gì đó, tôi lại đến tiệm ống nước để đổi một món đồ. Trong tiệm có hai người thợ ống nước to lớn, vai to như thùng phuy đang xếp hàng chờ trước tôi. Nhưng Fred đã trông thấy tôi.

“BRAHM!“, anh nói với nụ cười thật lớn,

“Lại đây.“

Thế là tôi được đối xử như khách VIP(*). Tôi được dắt ra sau tiệm, vốn là nơi khách hàng không được tới lui, và chọn lấy món đồ thay thế mình cần. Bạn đồng nghiệp của Fred kể cho tôi nghe về cú điện thoại vừa rồi của giám đốc công ty.

Tôi lựa xong món đồ, nó lớn hơn và đắt hơn cái tôi trả lại rất nhiều.

“Tôi thiếu anh bao nhiêu vậy?“, tôi hỏi. “Chênh lệch hết bao nhiêu vậy?“

Miệng cười ngoác đến tận mang tai, Fred nói: “Brahm, riêng với ông thì hai cái này như nhau cả!“.

Bạn thấy đó, lời khen cũng có giá trị tài chính đấy chứ!

(*) VIP: Viết tắt của Very Important Person - Nhân vật đặc biệt quan trọng.