Sau khi ra khỏi trại tạm giam, Uông Trường Xích đến bên bờ sông, tìm một đoạn sông khá vắng người và ngồi xuống một tảng đá. Mặt trời đang đổ lửa, nhanh chóng đốt nóng cơ thể cậu. Sau một vài động tác vận động tay chân, Uông Trường Xích nhảy ùm xuống nước, vừa bơi vừa cởi quần áo vò thật kỹ. Cảm thấy chúng đã sạch, cậu leo lên bờ, người trần trùng trục, vắt khô và phơi chúng lên tảng đá. Xong, cậu lại nhảy xuống nước, vò đầu, kỳ cọ thân thể. Nhờ có ánh nắng chiếu xuyên qua mặt nước nên Uông Trường Xích có thể nhìn thấy rõ ràng những bụi bặm trên người bị kỳ cọ rơi ra trôi lờ đờ trong nước sông. Đến khi cảm thấy mình đã sạch sẽ hoàn toàn, Uông Trường Xích mới trèo lên tảng đá nằm sưởi nắng. Thân thể vừa nóng lên, cậu lại nhảy ùm xuống sông ngâm mình trong nước; ngâm rồi phơi, phơi rồi ngâm đến mấy lần. Quần áo trên tảng đá sắp khô, cậu lật qua phía bên kia, hơi nước từ đó bốc lên nghi ngút. Lại ngâm rồi lại phơi một lát nữa thì quần áo đã khô hẳn. Ngồi bên bờ sông, cậu ta chờ cho mặt trời làm bốc hơi hoàn toàn những giọt nước còn bám trên cơ thể mới mặc quần áo vào. Đưa ống tay áo lên mũi hít hít, Uông Trường Xích nhận ra mùi thơm của nắng.
Khi Uông Trường Xích về đến phố Tiểu Hà thì Hoàng Quỳ không có mặt ở công ty, chỉ có một gã đàn em đang trực. Chờ đợi đến tối mịt, Hoàng Quỳ mới xuất hiện, dáng đi ngật ngà ngật ngưỡng, trên tay cầm một chiếc điện thoại di động to tướng, trông chẳng khác nào một viên gạch. Vỗ vỗ lên vai Uông Trường Xích, Hoàng Quỳ hỏi:
- Không có ai ăn hiếp hay coi thường cậu chứ?
- Lúc này tớ đã là một thằng từng ngồi tù, đã hoen ố rồi, cũng giống như đã là đàn bà thì không thể trở lại thời con gái được nữa, không cẩn thận thì ế chồng mất thôi.
- Cậu vẫn còn quan tâm đến danh dự à? - Hoàng Quỳ vừa hỏi vừa lôi ngăn kéo.
- Có lẽ nào người nghèo lại không cần danh dự sao?
- Tớ quan tâm đến điều đó. - Hoàng Quỳ vừa nói vừa lấy một chiếc phong bì ra khỏi ngăn kéo đưa cho Uông Trường Xích. Cậu ta cầm lấy, mở ra, đầu tiên là trông thấy bốn trăm đồng, tiếp theo là biên lai gửi tiền. Cậu ta liếc nhìn biên lai, hỏi:
- PA là công ty quái quỷ nào thế?
- Tớ cũng chả biết, là do bọn đàn em ghi trên biên lai khi đi gửi tiền.
- Cảm ơn cậu.
- Bước tiếp theo đã có dự định gì chưa?
- Trước tiên là về chỗ công trình cũ.
- Công việc ở chỗ tớ không thích hợp với cậu, việc ngồi tù thay cũng không phải là ngày nào cũng có. Nếu có ai đó muốn tìm người thế thân, tớ sẽ thông báo cho cậu.
Uông Trường Xích nói cảm ơn rồi xách hành lý bỏ đi. Đến công trường, mùi vị đầu tiên mà cậu ta ngửi thấy là mùi thối. Mùi thối này là do việc bị cắt nước cắt điện lâu ngày gây ra. Con đường tiến vào công trường ngày trước vốn lầy lội bùn bây giờ đã khô, vết bánh xe và những ổ gà lồi lõm đã cứng, trên những chỗ đất trống, cỏ đã vươn cao, ruồi muỗi bay loạn xị. Khi Uông Trường Xích đi đến đó hãy còn mười mấy công nhân đang ngồi rải rác trên các bờ tường xây dở, trên các đống đá. Không biết do mặt trời làm lóa mắt hay do ngồi đợi quá lâu khiến trí óc trở nên chậm chạp mà tất cả mọi người nhìn mãi mới nhận ra Uông Trường Xích. Họ hỏi mười mấy ngày qua cậu ta đi đâu, Uông Trường Xích không trả lời. Mọi người vây đến, sờ nắn gói hành lý của Uông Trường Xích, cậu biết là họ tìm cái gì có thể ăn được, nhưng bên trong chỉ là mấy bộ quần áo, ngoài ra không còn gì. Họ sờ túi áo, túi quần Uông Trường Xích, cậu biết ngay là họ tìm tiền. May mà Uông Trường Xích đã tính trước được chuyện này nên trước khi đến đây, cậu đã nhét tiền vào túi trong chiếc quần lót. Không tìm được gì, mọi người thất vọng quay về chỗ ngồi cũ. Lưu Kiến Bình nói với giọng đầy trách móc:
- Khi mọi người quay lại đây, ai cũng mang theo vài củ khoai hoặc tệ hơn nữa thì cũng một túi đậu lạc. Cậu chẳng mang theo cái gì cả, quay lại đây làm gì?
- Mượn tiền.
Vừa nghe nói đến hai tiếng kiêng kỵ này, cả bọn đều đứng dậy, phủi đít tránh ra xa.
Thực ra mục đích quay trở về công trường của Uông Trường Xích là tìm chỗ ngủ. Ngủ vùi một đêm, sáng sớm hôm sau, Uông Trường Xích đến cái quán nhỏ ven lề đường ăn liền sáu chiếc bánh bao, lại còn thêm một bát canh trứng nấu cà chua. Ăn uống no nê, cậu ta lại về công trường ngủ tiếp. Uông Trường Xích nhận thấy một điều lặp đi lặp lại là, trước nửa tiếng đồng hồ đến giờ ăn cơm, những âm thanh náo nhiệt vang lên từ nhóm công nhân bên ngoài đột nhiên lặng ngắt, tuồng như trong vòng ba mươi phút ấy, họ từ những người quen biết biến thành người lạ. Thực ra là họ từng người từng người lặng lẽ bỏ đi. Họ đi đâu? Họ đi đến những quán bán bánh bao, bán miến, bán cơm và những quán bán thức ăn nhanh ở chung quanh công trường. Trước khi bước vào quán, ai ai cũng quay nhìn bốn phía vì sợ những những người khác bám theo. Khi dạ dày đã chặt, cũng từng người từng người một quay lại, tiếp tục tụ tập nói chuyện phiếm, làm như chuyện lặng lẽ đi ăn chưa từng phát sinh. Uông Trường Xích cũng không ngoại lệ, cậu cũng cố gắng tránh mặt người khác, nhưng rồi đến đêm thứ ba, khi chân cậu bước qua khỏi cửa quán miến, Lưu Kiến Bình đột nhiên xuất hiện trước mắt. Lưu Kiến Bình nói:
- Uông Trường Xích, cậu là đứa không có sĩ diện, đem tiền giấu trong quần lót.
Uông Trường Xích liếc nhìn ra ngoài của, khi không nhìn thấy ai nữa mới gọi cho Lưu Kiến Bình một bát miến có thịt.
- Cậu kiếm tiền ở đâu thế? - Lưu Kiến Bình hỏi.
Uông Trường Xích không trả lời, cúi đầu lùa hết veo bát miến. Vốn muốn ăn thêm bát nữa nhưng có Lưu Kiến Bình bên cạnh nên đành phải nhịn.
- Vì sao anh không đi chỗ khác kiếm tiền? - Uông Trường Xích hỏi.
- Tớ làm ở đây một trăm năm mươi ngày, mặc rách ba bộ quần áo, hai đôi giày, thịt sút mất năm cân, lẽ nào lại ôm hận mà bỏ đi?
- Thế anh phải chờ đến lúc lương tâm của Hà Quý phục hồi trở lại vậy. Nhưng tôi không tin là hắn sẽ quay lại để phát tiền cho anh đâu.
- Rất nhiều công nhân đang làm đơn tố cáo, đơn kêu cứu, tớ tin là những cơ quan hữu quan sẽ có cách giải quyết.
- Tôi đã từng đến cửa các cơ quan ấy. - Uông Trường Xích nói - Những cơ quan ấy vốn rất nhộn nhịp, bây giờ thì vắng hoe. Sau khi những công nhân phá phòng làm việc của Hà Quý bị bắt, mọi người đều đã sợ chết khiếp rồi nên chỉ biết im lặng, có người ngồi mòn đít ở dưới các gốc cây, chỉ biết nói với những nhân viên đi vào đi ra cơ quan bằng những lời hết sức nhẹ nhàng: “Có người ăn quỵt tiền lương của công nhân.” Nhưng bọn nhân viên chẳng lấy việc ấy làm lạ, chỉ có điều khi ra vào cơ quan hoặc đi lại trên đường, bước chân của họ nhanh hơn một tí, nếu đạp xe thì họ dùng sức nhấn bàn đạp mạnh hơn, hoặc khi chui vào xe hơi, họ đóng cửa nhanh hơn mà thôi. Nếu không có cấp trên về kiểm tra, trong huyện không có hội nghị quan trọng nào, bọn chúng vẫn cứ để công nhân ngồi ngoài đường đến khi chán thì về, đói thì chết thôi. Nước sông không phạm nước giếng mà. Tôi nghe người ta nói, đã từng có một vị lãnh đạo ra mặt giải quyết, nói đang điều tra việc này, sẽ có phương án giải quyết nhanh nhất, nhưng đã hơn hai mươi ngày rồi, tại sao cách giải quyết vẫn chưa có? Vấn đề phức tạp quá chăng? Hay là gặp phải những thế lực cản trở nào đó? Để lâu cứt trâu hóa bùn, thời gian càng lâu thì những công nhân gan lỳ nhất cũng phải bỏ cuộc thôi, ai không có tiền ăn thì lo mà bỏ đi, cuối cùng còn lại vài ba người, mọi việc không cần giải quyết có khác nào đã được giải quyết xong xuôi.
- Cậu đã tuyệt vọng như thế thì quay trở về đây làm gì?
- Bồi dưỡng sức lực.
Một tuần sau, Uông Trường Xích cảm thấy sức khỏe đã hồi phục, đã có thể tự mình nhấc bao xi măng lên vai. Ngay đêm ấy, cậu ấy đến khối 1, tiểu khu Long Thằng, nhìn thấy đèn điện vẫn còn sáng ở hai bên khu nhà liền kề số 5, liền nhẹ nhàng tiến tới. Khi nhìn thấy ngôi nhà số 508, cậu ta dừng lại một lát, hít thật sâu rồi nhấn chuông. Khoảng một phút sau, bóng đèn trên cửa sắt lóe sáng nhưng lại tắt ngay. Uông Trường Xích tiếp tục nhấn chuông, nhấn liên tục. Cánh cửa sắt mở hé, một gã đàn ông trẻ mặc áo ngủ thò gương mặt ra, hỏi:
- Cậu tìm ai?
- Lâm Gia Bách!
- Cậu là...?
- Ngồi tù thay cho anh ta!
Gã đàn ông nhíu nhíu mày:
- Không có nhà!
Rồi đóng cửa.
Trong khoảng thời gian ngắn để cánh cửa khép kín lại ấy, Uông Trường Xích định đẩy tung cửa để lọt vào bên trong, nhưng có điều cánh cửa có dây xích buộc chặt nên không thể đẩy ra được. Cậu ta tiếp tục nhấn chuông nhưng trong nhà hầu như không có phản ứng gì. Cuối cùng Uông Trường Xích ngồi bệt xuống đất, mắt nhìn trừng trừng vào hai cánh cổng sắt như sợ chúng nó chạy mất.
Không đầy nửa tiếng đồng hồ sau, Hoàng Quỳ đã chạy đến cùng hai tên đàn em cắp nách Uông Trường Xích nhét vào xe Jeep áp tải về đến công ty Hoàn Cầu. Cửa xe mở, Uông Trường Xích bị lôi thẳng vào công ty. Hoàng Quỳ quát lớn:
- Cậu muốn tìm cái chết phải không?
- Công trình mà bọn tớ làm kiếm sống có phải là của Lâm Gia Bách?
- Thế thì đã sao?
- Hắn quỵt tiền ba tháng mồ hôi và máu của hơn một trăm công nhân. Cậu xem hắn có nên trả cho họ hay không?
- Đừng quên là chúng ta đã có giấy bảo đảm là phải giữ bí mật.
- Nhưng... - Uông Trường Xích lấy ra một tờ giấy - Tớ cũng đã ký hợp đồng.
Hoàng Quỳ cầm lấy tờ giấy, liếc qua rồi định xé. Uông Trường Xích chộp lấy nhưng cậu ta chỉ giật được một nửa tờ giấy. Cậu ta tiếp tục nhào tới định giật nốt nửa còn lại, Hoàng Quỳ xô cậu ta ra, nói:
- Chẳng qua là chín trăm đồng, tớ sẽ trả cho cậu, nhưng cậu phải bảo đảm là cút khỏi mắt của Lâm Gia Bách.
- Tớ đòi tiền lương của mình, cậu quan tâm chuyện thiên hạ làm gì?
- Cậu có chứng cứ nào để chứng minh là người ta nợ cậu không?
Uông Trường Xích giơ bản hợp đồng lên. Hoàng Quỳ nói:
- Cậu xem cho kỹ đi, trong đó có đóng dấu hay chữ ký nào không?
Uông Trường Xích nhìn lại tờ giấy, nhận ra rằng chỗ đóng dấu và ký tên nằm trong nửa tờ giấy trên tay Hoàng Quỳ. Cậu ta gí ngón tay vào sát mũi gã, hét lên:
- Cậu... cậu bồi thường cho tớ!
Hoàng Quỳ lấy chín trăm đồng đặt lên bàn, nói:
- Chỉ cần cậu viết một câu thôi là có thể cầm tiền rồi cút đi!
- Viết cái gì?
- Đảm bảo biến mất khỏi thành phố này!
- Đây là đất của họ Lâm à?
- Không phải, nhưng còn hơn là chủ đất.
- Thế thì tớ không cần tiền của cậu nữa.
- Cậu định làm gì?
- Tớ sẽ gọi toàn bộ công nhân đến nhà hắn đòi nợ.
Nói xong, Uông Trường Xích quay người bỏ đi thẳng. Hoàng Quỳ bảo hai tên đàn em lôi quay trở lại, mặc cho cậu giãy giụa, hai tên ấy vẫn ấn cậu ta ngồi xuống đất. Chờ cho đến khi Uông Trường Xích không giãy được nữa, Hoàng Quỳ mới lên tiếng:
- Cậu đã nhận của người ta tiền thế thân, lại còn đến quấy rầy nhà người ta, vậy cậu còn chút tự trọng nào không?
- Tớ vẫn đang rất tự trọng đây. Nhưng nói đến lòng tự trọng thì mọi người cùng nói với nhau, không phải chỉ mình tớ nói.
- Cậu cầm tiền lương đi đi.
- Không viết giấy bảo đảm nữa à?
- Hắn không nợ tiền lương của cậu, cứ cho là hắn tự trọng đi. Hắn đã tự trọng thì cậu cũng phải tự trọng thôi.
- Thế còn nợ người khác thì sao?
- Cậu quan tâm được hết tất cả sao?
Uông Trường Xích im lặng. Trong đầu cậu bỗng xuất hiện hình ảnh Uông Hòe và Lưu Song Cúc, kể cả hình ảnh căn nhà rách nát. Nói thật lòng, Uông Trường Xích cũng muốn chộp ngay chín trăm đồng trên bàn kia, nhưng trong lòng vẫn còn tức, nói:
- Dựa vào cái gì mà hắn không chịu trả lương cho công nhân?
- Vì bố hắn là Lâm Cương!
Uông Trường Xích do dự. Cậu biết mình không thể đấu lại Lâm Gia Bách, cũng không quan tâm được người khác. Cậu đang túng quẫn. Và, tay cậu vươn về phía mấy tờ giấy bạc. Hoàng Quỳ nói:
- Cầm được tiền trong tay rồi thì phải biến mất, nếu không, không ai có thể đảm bảo sự an toàn cho cậu đâu.
Bàn tay Uông Trường Xích đột nhiên co giật như đụng phải lửa, rút lại một cách vô ý thức.