• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Mộng đổi đời
  3. Trang 62

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 61
  • 62
  • 63
  • More pages
  • 73
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 61
  • 62
  • 63
  • More pages
  • 73
  • Sau

53.

Đó là một ngày vô cùng nặng nề với Uông Trường Xích. Cậu suy nghĩ, suy nghĩ mãi đến độ có cảm giác hàng nghìn hàng vạn con sâu đang bò lổm ngổm trong đầu, đồng hồ như bị phủ một lớp sơn thật dày nên chạy sao mà chậm rì. Ban đêm, tại phòng trọ, Uông Trường Xích uống hết nửa chai rượu trắng, vừa uống vừa tự thẩm xét lại quá trình liên hệ giữa mình với Lâm Gia Bách đến mấy lần.

Lần thẩm xét thứ nhất: Tôi ngồi tù thay cho Lâm Gia Bách. Hắn nợ tôi mấy tháng lương, hắn gọi đàn em chọc dao vào bụng tôi, suýt chút nữa tôi chết vì mất máu. Hắn mưu hại Hoàng Quỳ và vu oan giá họa cho tôi khiến cảnh sát phải về tận thôn bắt tôi, làm cả thôn sợ đến vỡ mật, ban đêm không có tiếng ngáy, cả tập thể mất ngủ. Ngay trên công trường của hắn, tôi bị thương do tai nạn lao động, bị mất khả năng sinh dục mà hắn không chịu bồi thường tổn thất tinh thần, chặn xe cũng không bồi thường, ra tòa cũng không bồi thường, bò lên giàn giáo dọa nhảy xuống hắn cũng không chịu bồi thường, lại còn biến mất. Hắn là đồ rác rưởi gì vậy? Nói một cách không hề quá đáng là, hắn đã hủy hoại cuộc đời tôi.

(Tới đây) Lần thẩm xét thứ hai: Tôi ngồi tù thay cho hắn, nhưng hắn lại nợ tôi ba tháng lương. Hà Quý mất tích giữa ban ngày ban mặt. Tôi nằm ở trong lán công trường đói đến độ da bụng cụng da lưng, đầu choáng mắt hoa, thiếu cái ăn có khác nào thiếu không khí để thở, suýt chút nữa tôi phải đi đào bới thùng rác để kiếm cái gì đó cho vào bụng. Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, nếu không có chuyện ngồi tù thay cho hắn thì tôi không kiếm được hơn một nghìn đồng, và tất nhiên l cũng không thể có tiền gửi về để bố tôi trả nợ. Để trừ nợ, thùng mỡ dự trữ, gà mái, tủ gỗ, thậm chí là quan tài của bố tôi suýt chút nữa phải đội nón ra đi vĩnh viễn khỏi nhà tôi. Do vậy, nhìn ở góc độ khác, liệu có thể nói là hắn đã cứu cả nhà tôi? Không sai! Công trường dưới huyện là do hắn làm chủ thầu, Hà Quý nợ tiền lương có khác nào hắn nợ tiền lương? Nhưng người bị nợ đâu chỉ phải một mình tôi mà là rất nhiều, kể cả Lưu Kiến Bình cũng bị quỵt nợ kia mà. Do vậy, lần quỵt nợ này đâu phải chỉ là đối phó với mỗi một mình Uông Trường Xích tôi. Công trình xây dựng ấy là nhà hành chính Ủy ban huyện, nghe nói là do Ủy ban huyện nợ tiền hắn, hắn mới quỵt tiền lương của chúng tôi, cho nên tòa nhà ấy đến nay vẫn chưa hoàn thành, trở thành ngôi nhà hoang sắp sửa đổ sụp. Lúc ấy, hắn từng nhờ Hoàng Quỳ đưa cho tôi chín tờ một trăm đồng nhưng với điều kiện là tôi phải biến mất. Mấy trăm công nhân nhưng không ai có cơ hội được hắn bồi thường, chỉ cho cơ hội đối với mỗi một mình tôi, có phải là hắn vẫn có một chút thiện ý đối với tôi? Thiên hạ này là của ai? Đất này là đất của ai? Dựa vào cái gì mà hắn bảo tôi biến mất là tôi phải biến mất? Có lẽ việc ấy chỉ là một điều kiện, cũng có thể là một cách nói cho đỡ tức sau khi bồi thường cho tôi. Nhưng lúc ấy tôi còn trẻ, máu vẫn còn hăng, lại đưa thể diện lên vị trí thứ nhất, không cho hắn một cơ hội nào. Không biết là một sợi gân nào đó của tôi đột nhiên co rút lại mà tôi lại chịu ngồi tù thay hắn, ngay cả việc cởi quần trước mặt Hoàng Quỳ mà tôi vẫn cứ làm, vậy tôi còn tư cách nào mà nghĩ đến chuyện sĩ diện nữa chứ? Cái hay của tiền bạc thì đến lúc cùng khốn mới biết; con người thật ngu ngốc, gặp chuyện không may mới hiểu lý lẽ sống trên đời. Lúc này tôi mới hiểu cái giá của sự thành thực là cao đến chừng nào. Ngay cả việc đâm xuyên bụng tôi cũng không cần phải tranh luận nữa, là do Hoàng Quỳ bố trí đàn em ra tay. Hoàng Quỳ làm việc đó liệu có chụp lên đầu hắn ta được không? Đây là một câu hỏi giống như câu hỏi "tồn tại hay không tồn tại" của anh chàng Hamlet của Shakespeare vậy thôi. Cũng có thể là ngay cả Hoàng Quỳ cũng bị che mắt, không hề bảo đám đàn em chọc dao vào bụng tôi mà là do bọn này tự ý hành sự thôi. Có điều, chuyện ấy đã xảy ra thì có thể dồn trách nhiệm lên cho Lâm Gia Bách cũng được mà Hoàng Quỳ cũng xong, còn tùy vào sự cần thiết phải dồn cho ai. Sau đó, không phải Hoàng Quỳ đã hục hặc với hắn ta đó sao? Điều này chứng minh giữa hai đứa nó cũng chẳng phải đồng tâm nhất trí gì, không hề là đồng minh sống chết có nhau mà là đứa nào cũng có những âm mưu riêng. Nói chung, cả thiên hạ này đều là một màu đen như quạ, nhưng trong màn đen ấy có màu đen nhạt, màu đen tuyền, không nhất định phải xem tất cả màu đen đều là địch thủ của mình, một bộ phận ở trong đó ta vẫn có thể lợi dụng, có thể kết thành liên minh. Vả lại, Hoàng Quỳ đâu phải là con quạ đen tốt lành gì, hở ra một tí là động dao động thớt, một câu nói ra mà không được đối phương đáp ứng là chặt ngón tay. Hoàng Quỳ mà không chết dưới tay Lâm Gia Bách thì cũng chết dưới bàn tay của một ai đó khác, chẳng qua là cách chết không giống nhau mà thôi, rất có thể sẽ chết vì tai nạn giao thông, cũng có thể chết đuối trên sông Tây Giang, cũng có thể chết vì nhảy lầu. Còn nữa, chắc gì Lâm Gia Bách đã mưu hại Hoàng Quỳ? Chuyện này cần phải có những chứng cứ xác đáng, theo như lời Lưu Kiến Bình nói thì cho đến bây giờ cảnh sát điều tra vẫn chưa có những chứng cứ có thể kết tội Lâm Gia Bách. Tôi không việc gì phải căm hận Lâm Gia Bách vì những lời kết tội không đâu, cũng không nên căm hận Lâm Gia Bách thay cho Hoàng Quỳ. Nói trắng ra là, cả hai đứa nó đều là phường du thủ du thực, tôi ủng hộ đứa nào cũng chẳng khác gì giúp cho đứa ấy như hổ mọc thêm cánh. Cũng cần nói thêm là, việc cảnh sát về thôn bắt tôi không phải là không có lý, dù sao đi nữa thì tôi và Hoàng Quỳ cũng đã kết thù kết oán với nhau, đương nhiên là tôi có động cơ để gây án, ai dám bảo đảm rằng trình độ của cảnh sát ở một địa phương bé xíu khỉ ho cò gáy lại có thể so sánh với những cảnh sát phá án chuyện nghiệp ở các thành phố lớn hoặc tầm cỡ quốc gia. Họ cũng có những áp lực nhất định, cũng muốn lập công để được lãnh thưởng và khi áp lực phá án đè lên đầu lên cổ họ thì người đầu tiên mà họ nghĩ đến đương nhiên phải là tôi, chỉ có những kẻ ngu mới không nghĩ đến tôi mà thôi. Nói thật lòng, nếu là cảnh sát thì tôi cũng nghĩ như thế, cũng sẽ làm như thế, bắt một thằng ở nông thôn dễ hơn, được bảo hiểm hơn so với việc bắt một thằng ở thành phố nhiều lần. Lại còn chuyện này nữa, khi tôi bị tai nạn phải nhập viện, mặc dù tôi chưa hề mở miệng đòi bồi thường thì hắn đã sai An Đô Lão đến đưa cho tôi hai mươi nghìn đồng, còn trả tất cả viện phí, tiền thuốc men cho tôi. Nhờ có số tiền ấy tôi mới đủ tư cách để khuyên Tiểu Văn không được phá thai, Đại Chí mới được cứu sống. Trời ạ, thì ra chính hắn là người bảo vệ sinh mạng của Đại Chí, thảo nào mà tôi lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đem Đại Chí giao cho vợ hắn là Phương Tri Chi? Thì ra là trong cõi âm u này ông trời cũng đã sắp đặt mọi chuyện rồi. Mày đã thấy thuận tình hợp lý chưa hả Uông Trường Xích? Có người bị tai nạn khi đang làm việc trên công trường nhưng có nhận được đồng bồi thường nào đâu, ngày nào cũng đeo tấm biển trước ngực đến công trường, gõ cửa chỗ này chỗ khác đến mấy năm, cuối cùng thì bị chui vào tù mà lý do không hề minh bạch chút nào cả. Bồi thường về mặt tinh thần là cái quái gì? Đó chẳng qua là một cách phô trương dân chủ và nhân đạo không tưởng của bọn người ngoại quốc mà thôi, du nhập vào Trung Quốc thì chẳng mang ý nghĩa thực tiễn nào cả. Nói chung là những tư tưởng của bọn ngoại quốc đều có thể được xem là không tưởng, không phù hợp với tình hình đất nước chúng ta chút nào. Vả lại, việc mất khả năng sinh dục của mày cũng chỉ là ngụy tạo, không phải lúc này cái ấy cứ dựng đứng lên mãi đó hay sao? Nếu mà hắn biết được cái của quý của mày đã dựng đứng lên được thì hắn đã có thể kiện mày ra tòa vì tội dựng chuyện tào lao rồi. Ngay cả Tiểu Văn cũng hoài nghi mày, cho rằng mày cố tình ngã khỏi giàn giáo, thế thì tại sao mày không tự hoài nghi chính mình một chút xem sao? Đương nhiên là mày không thể thừa nhận, nhưng bác sĩ tâm lý đã từng nói rằng, mỗi người đều tồn tại một tiềm thức, mày có dám thề là trong cú ngã ấy không hề có tiềm thức chỉ đạo không? Có lẽ người ta không xấu đến như thế, chỉ có mày nghĩ xấu cho người ta mà thôi.

Lần thẩm xét thứ ba: Uông Trường Xích, mày giống như cơm đã để qua đêm, thiu rồi! Mày đã nghĩ về những kẻ xấu đến hai lần, cuối cùng mày đã lộng giả thành chân, biến chúng thành người tốt mất rồi. Việc quái quỷ gì thế? Có lẽ nào sang hồi thứ ba thì mày đã thay đổi. À mà mày thay đổi thì tao mới thư thái một tí. Không ngờ là thẩm xét sang lần thứ hai, mày đã đầu hàng rồi. Mày có phải là mày trước đây không? Dựa vào cái gì mà buộc tao phải là tao trước đây nào? Lẽ nào những gì cuộc sống này đã dạy mày vẫn chưa đủ sao? Cái mặt của mày đâu rồi? Cái sống lưng của mày đâu rồi? Ngay cả con mà mày cũng không cần nữa thì suốt cuộc đời này, mày còn dám ngước mắt lên nhìn ai nữa không đây? Chính vì muốn ngước mắt lên nhìn thế gian này nên tao mới đem con trai của mình cho người ta đấy, mày có biết không? Nếu giữ nó trong vòng tay của mình thì tuyệt vọng sẽ bắt đầu từ đây. Nhưng dù là như vậy mày cũng không được giao nó cho kẻ thù của mày. Hắn là kẻ thù sao? Đương nhiên, chí ít thì trên thế gian này chưa có người thứ hai nào có thể khiến mày căm thù đến như vậy...

Một buổi chiều, Uông Trường Xích đang cúi đầu phun dầu bóng trong nhà họ Phương, Lâm Gia Bách đột ngột mở cửa bước vào. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau một lát, nhưng có điều Lâm Gia Bách vẫn chưa nhận ra Uông Trường Xích. Uông Trường Xích nghĩ, có lẽ là do cậu mang khẩu trang, cũng có thể là về cơ bản, Lâm Gia Bách không để tâm gì lắm đến chuyện kiện tụng vừa rồi nên ngay cả người kiện mà hắn cũng không thèm nhớ mặt. Người mình đã đè lên chiếc xe hơi sang trọng của hắn, đã nằm ngay trước bánh xe của hắn, mình đã từng có ý nghĩ nhảy xuống khỏi giàn giáo trên công trường xây dựng của hắn để đòi bồi thường, làm náo loạn cả một góc phố nhưng hắn vẫn không hề nhớ mặt mình, đúng là tự mình đánh rắm rồi tự mình ngửi thôi. Lâm Gia Bách quay đầu hướng về phía trong gọi:

- Mẹ ơi, con mang về hai con gà kiến này.

- Mang vào nhà bếp đi. - Tiếng Lục San San văng vẳng bên trong vọng ra.

Đến lúc ấy Uông Trường Xích mới nhận ra trên tay Lâm Gia Bách có hai con gà đã nhổ lông sạch sẽ, có lẽ là trước đó do quá lo lắng nên thị giác cậu trở nên mơ hồ. Lâm Gia Bách lại hỏi:

- Nấu canh hay là nướng?

- Nướng.

Lâm Gia Bách đi vào nhà bếp, chặt một con thành nhiều miếng, đổ rượu trắng, một chút muối và một vài thứ gia vị vào; con còn lại hắn cho vào tủ lạnh, trên ngăn đá. Uông Trường Xích nghĩ thầm, mày đúng là một thằng rể không hề tồi chút nào, nhưng liệu mày có thể trở thành một ông bố tốt hay không? Khi Lâm Gia Bách đóng cửa ra về, Uông Trường Xích vẫn đứng chôn chân tại chỗ với câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu. A Di Đà Phật! Nếu mà tôi dễ dàng tìm thấy địa chỉ nhà hắn, tôi đã đem Đại Chí đến giao cho vợ chồng hắn rồi. Nếu không tìm được địa chỉ hoặc là không dễ dàng gì tìm được địa chỉ thì ông trời đã xui khiến cho Đại Chí vẫn còn nằm trong vòng tay tôi.

Lần này, Uông Trường Xích thua cược với chính mình. Công việc đã xong, nhận tiền công, cậu không có lý do gì để lưu lại ngôi nhà ấy nữa. Trên đường về, toàn thân Uông Trường Xích như trôi trên mây trên gió, chỉ có một ý nghĩ là mình đã thất bại choán lấy đầu óc, thậm chí là có một chút oán trách trời xanh đã giúp người nhưng không giúp đến cùng, giết gà mà không đưa một đường dao để giết chết ngay. Có điều, lòng quyết tâm của Uông Trường Xích vẫn chưa hoàn toàn chết lịm, có một tia hy vọng mơ hồ nào đó vẫn đang đeo đẳng trong lòng cậu ấy. Đó là tấm ảnh chụp Lâm Gia Bách và Phương Tri Chi trên một cái sân thượng nào đó. Sân thượng rất rộng, có một chiếc bàn tròn, trên bàn có hai cốc trà hay cà phê gì đó. Phương Tri Chi đang ngồi trên đùi Lâm Gia Bách, còn hắn thì ngồi trên ghế. Hai cánh tay Lâm Gia Bách đang vòng qua eo của Phương Tri Chi, còn hai bàn tay thì đang áp chặt lên ngực của cô ta, áp chặt đến nỗi đôi bầu vú cô ta đùn lên phía trên cổ áo khoét khá rộng. Lâm Gia Bách mặc quần đùi, Phương Tri Chi mặc áo ngủ, cả hai đều đang toét miệng cười và mắt đều nhìn về phía ống kính. Do vị trí và khẩu độ của máy ảnh có lẽ cao hơn họ một chút nên những tán cây lấp ló ngang với sân thượng và xa hơn một tí là những đường chạy điền kinh của một sân vận động đều hiện rõ trong tấm ảnh. Từ những tán lá lô nhô ngang với sân thượng, có thể phán đoán đây là một ngôi nhà năm hoặc sáu tầng.

Ngày hôm sau, Uông Trường Xích đến Trường Đại học Tây Giang và nhận ra những đường chạy điền kinh xuất hiện trong bối cảnh của tấm ảnh chính là sân vận động của trường đại học này. Đưa mắt nhìn ra xa, Uông Trường Xích phát hiện chung quanh sân vận động có mấy ngôi nhà năm sau tầng. Căn cứ vào góc độ của tấm ảnh, cậu đã có thể xác định được sân thượng ngôi nhà của Lâm Gia Bách. Căn nhà này nằm ngoài khuôn viên trường, một mặt tiếp giáp với sân vận động, một mặt giáp với sông Tây Giang. Chiều tối, Uông Trường Xích chực sẵn ở một nơi có thể quan sát được, quả nhiên đã nhận ra Phương Tri Chi trở về sau giờ làm việc, đi lên cầu thang và đi thẳng lên tầng năm mới dừng lại. Tiếng ổ khóa kêu lách cách, tiếng cửa mở vang lên, và hình như Uông Trường Xích cũng đang chao đảo, do dự, bồi hồi. Bởi khi tự đánh cược với chính mình, cậu đã tự khẳng định là tìm thấy địa chỉ một cách dễ dàng, nhưng kết quả là đến lúc này, cậu phải trải qua một chút tinh quái và suy nghĩ mới có thể tìm thấy được địa chỉ, như thế phải chăng đã vi phạm vào ý trời? Không tính, Uông Trường Xích nghĩ, dùng một tấm ảnh để tìm thấy một địa chỉ, chuyện này không đáng được gọi là dễ dàng thì trên đời này còn có cái gì được gọi là dễ dàng nữa nào? Lần theo dõi Phương Tri Chi trước đây mới xứng đáng được gọi là không dễ dàng, đi theo sau mà cô ta vẫn dễ dàng biến mất khỏi tầm mắt của tôi, chưa nói là rất dễ dàng bị đối phương phát hiện, thậm chí là đối phương có thể báo cảnh sát, cũng có thể sẽ bị xe đâm khi mải miết nhìn đối phương... Uông Trường Xích càng nghĩ càng khẳng định rằng, đây là ý trời. Với suy nghĩ đó, Uông Trường Xích lại đánh cược với mình một lần nữa, nghĩ thầm, mình sẽ thắng trừ phi khi mang Đại Chí đi, nó không khóc lên đột ngột.