(Tác phẩm lọt top 10 vòng Chung khảo cuộc thi "Viết từ trái tim" lần 1 do ShareSach tổ chức)
Clouds Pink
Người đến rồi đi cũng vài lượt, Giáng sinh qua lại đến cũng đôi lần. Cuộc sống thay đổi, con người cũng đổi thay, chỉ có trái tim cô thì vẫn thế, vẫn không ngừng nhớ hắn – nhớ “Tàu điện ngầm” một thời của cô.
Ngày ấy cô hai mươi tuổi hồn nhiên đầy mơ mộng. Cô chẳng xinh hay quá nổi bật nhưng đủ duyên để khiến trái tim bao chàng trai phải loạn nhịp, cô nghe, hiểu và kiêu hãnh vì điều đó. Cô thích thú với việc có người theo đuổi nhưng trái tim cô chưa một lần đón nhận tình cảm của ai, cũng chưa ai cho cô hiểu yêu một người là thế nào cho đến khi gặp hắn. Trong suy nghĩ của cô lúc nào cũng chỉ dừng lại ở thích, chưa bao giờ cô cho phép bản thân mình vượt quá giới hạn đó, nhưng cuối cùng lại tổn thương vì hắn – vì trái tim Nhân Mã.
Ngày hắn nói lời yêu, cô từ chối không chấp nhận vì nghĩ rằng: “Mình chỉ thích thôi”. Cô muốn có thời gian và cứ trẻ con vô tâm như thế cô bắt hắn gọi mình bằng “chị”, hắn ngốc nghếch cũng gật đầu đồng ý. Rồi cô – hắn cứ giữ mối quan hệ đó, một mối quan hệ chẳng rõ ràng, cũng nhớ nhung và hạnh phúc, cũng giận hờn khi hắn bỏ quên cô trong những tin nhắn chỉ vì hắn biết có người thứ ba đến yêu và quan tâm cô nhiều hơn.
Thời gian cứ thế trôi, cô trở nên trầm lặng, ít nói như ngày chưa gặp hắn. Ngày có hắn bên cạnh, cô cứ tỏ ra lạnh lùng vô tâm, một tin nhắn hỏi thăm trước cũng chưa một lần cô gửi – điều đó chỉ thực hiện một chiều từ phía hắn. Lúc nào cô cũng làm theo ý, bắt hắn phải thế này thế nọ, thích nghe hắn nói lời yêu thương với mình nhưng lại chưa một lần chịu nói rằng: “Cô nhớ hắn”. Hắn không cần cô phải là người yêu hắn để ràng buộc nếu như cô không thích, chỉ cần cô cho hắn cảm giác được yêu thương, được quan tâm nhưng cô đâu có làm những điều đó. Tất cả những gì cô làm là phủ nhận tình cảm của mình. Để giờ đây, khi không còn hắn bên cạnh cô mới nhận ra hắn quan trọng thế nào. Ngày nào cô cũng nhớ, cứ ngỡ mình quên được hắn nhưng không phải, những lúc cô buồn hắn luôn là người hiện hữu, tần suất hắn xuất hiện trong giấc mơ của cô là bao nhiêu cô không nhớ, chỉ biết rằng cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ những kỉ niệm ngắn ngủi khi bên hắn, nhớ tất cả những lời hắn nói, bao nhiêu câu hỏi về ngày hắn đi cô muốn biết nhưng cô im lặng cứ thế tiếp tục sống.
***
Lượn đi lượn lại trên dưới chục vòng trong căn phòng nhỏ cô quyết định bật “Chat”. Đã lâu rồi cô không còn thói quen để nick sáng. Hắn online, lấy hết can đảm cô nhấn nút gửi.
- Em ơi!!!
1 phút, 2 phút, 5 phút rồi 10 phút trôi qua nick hắn vẫn sáng nhưng hắn không trả lời. Cô thấy thất vọng và có chút gì đó hối hận.
- Chị.
Cô im lặng, những ngón tay lại tiếp tục di chuyển.
- Ukm. Muộn vậy sao chưa ngủ? Vẫn thức khuya thế à?
- Vâng. Còn chị, sao hôm nay nhắn tin cho em?
Hơi chạnh lòng, cô cũng chẳng hiểu tại sao lại nhắn tin cho hắn.
- Uk. Chỉ là chị có chuyện muốn nói với em.
- Chuyện gì thế chị?
- Có truyện này chị muốn em đọc, nếu rảnh thì em đọc qua nhé.
- Truyện gì thế?
- Em cứ đọc thì biết. Thôi chị mệt rồi, chị ngủ đây, em ngủ đi.
Cô tắt máy để mặc hắn với đường link truyện vừa gửi. Cô không biết, liệu những gì cô làm có đúng không nhưng ít nhất cô muốn cho hắn biết về cảm nhận của cô, về cuốn sách lần đầu tiên có truyện cô viết được xuất bản mà nhân vật chính không ai khác là cô và hắn.
Điện thoại rung, cô không tài nào ngủ được, cảm giác trong cô cứ bồn chồn đến khó tả. Với lấy điện thoại, màn hình hiện ra gương mặt thân quen của hắn.
- Chị ơi!
Trái tim cô lại rung lên mỗi khi nghe hắn gọi, dù là trước kia hay đến tận bây giờ thì vẫn thế. Suốt thời gian qua cô ước một lần lại được nghe thấy nhưng chẳng thể. Cái mà cô nhận được chỉ là những ánh mắt trìu mến nhưng vô tình lướt qua nhau như những người xa lạ. Là cô đã sai, cô công nhận. Cô không biết trân trọng những gì cô đang có, cô cứ mãi chạy theo những thứ xa vời để rồi vô tình đánh mất hắn, mất đi người mà cô thật sự yêu thương chỉ vì cái tôi tồn tại trong cô quá lớn.
- Sao thế em?
- Em không nghĩ chị lại viết về em đó. Em vui lắm. Mà chị này?
- Ukm.
- Liệu giờ,… chị còn nhớ em không?
Cô thoáng chút bối rối.
- Sao tự nhiên hỏi thế?
- Chỉ vì em muốn biết tình cảm chị dành cho em là thế nào? Rốt cuộc em là gì của chị?
Hắn hỏi cô, cô cũng tự hỏi mình: “Rốt cuộc thì hắn là gì của cô?” Cô vẫn quen gọi hắn là “em” nhưng tình cảm cô dành cho hắn dường như không phải thế. Đứng trước ánh mắt như xuyên thấu vào tâm can cô của hắn trái tim cô không thể nào làm chủ được. Những lúc thấy hắn buồn và đau khổ thì cô cũng đau hơn gấp nhiều lần thế. Cô chỉ muốn chạy đến ôm hắn thật chặt mà động viện, mà an ủi, nhưng chính cái suy nghĩ: “Không muốn cho hắn biết tình cảm cô dành cho hắn nhiều như thế nào” đã ngăn cô làm những điều đó, để rồi đẩy khoảng cách cô – hắn ngày càng xa. Cô cũng không biết, “rốt cuộc hắn là gì?” mà khi không có hắn bên cạnh cô lại khóc vì nhớ hắn nhiều đến thế. Hắn ra đi để lại trong cô bao nỗi nhớ về những kỉ niệm, những lời hứa cùng cô thực hiện còn dang dở. Cô hết giận mình rồi lại hận hắn. Hận hắn mang đến cho cô yêu thương nhưng lại không dậy cô cách nắm giữ nó thế nào. Để giờ, khi ngày nào hắn cũng xuất hiện nhưng cô chẳng thể nào với tới, vẫn âm thầm quan tâm nhưng chẳng bao giờ đến với nhau được nữa. Đã có lúc cô muốn quên đi tất cả nhưng sâu thẳm trái tim cô biết: “Cô vẫn còn nhớ và yêu hắn nhiều lắm”.
- Uk. Cũng nhớ ít ít.
Thực ra cô nhớ hắn rất rất nhiều nhưng bản tính ương ngạnh, không muốn công nhận tình cảm của mình một lần nữa cô lại trả lời hắn trong dối trá.
- Cảm ơn chị nha.
- Sao lại cảm ơn?
- Cảm ơn chị vì vẫn còn nhớ em. Tại sao chị không nói cho em? Chị có biết suốt thời gian qua em sống thế nào không?
Cô im lặng, là tại cô hay tại hắn? Hắn khờ khạo ngốc nghếch nghĩ rằng cô yêu người đó nên âm thầm ra đi để cô lại một mình với bao đau khổ. Cô chưa hỏi tội hắn thì thôi, vậy mà hắn…
- Chị ghét em lắm.
- Sao lại ghét em?
- Không biết sao còn hỏi?
- Nhưng…
- Không nhưng gì hết. Bồi thường đi.
- Bồi thường??????
- Uk.
- Thế chị muốn gì?
- Giúp chị viết đoạn kết câu chuyện.
- Là sao? Em không hiểu.
- Có gì đâu. Chị cần cảm hứng nên cần em giúp.
- Ra vậy. Thế em phải làm gì?
- Làm người yêu của nhau nhé!
Cô đơ người, hắn cũng đơ người – cô nghĩ thế. Câu hỏi mà trước kia không biết hắn nói với cô bao nhiêu lần nhưng cô từ chối. Vậy mà giờ đây chính cô lại là người nói ra điều đó.
- Chị đùa em ác thế?
- Chị không đùa. 1 đồng ý, 2 là không. Trả lời đi.
- …
- Em đồng ý.
***
- Chị dậy chưa? Chuẩn bị lát em qua đón.
Chẳng cần hắn phải gọi thì cô cũng biết đường dậy. Cả đêm mất ngủ khiến đôi mắt cô sưng húp, vỗ vỗ vào mặt – thực lòng cô không muốn gặp hắn trong bộ dạng thê thảm như này. Ngồi trước bàn trang điểm cô chợt nhận ra: 22 tuổi hẹn hò đã nhiều nhưng đây là lần đầu tiên cô chuẩn bị để gặp hắn với danh nghĩa “người yêu”. Cô vẫn lựa cách trang điểm mà xưa khi còn bên hắn, hắn vẫn thích cô làm. Không phấn, không nước hoa, chỉ cần lớp son mỏng như lời hắn nói: “Cũng đủ để quyến rũ”. Soi mình trước gương cô xoay vài vòng và thấy hài lòng với bản thân trong bộ váy trắng. Nhưng vấn đề: cô chưa từng đi dép cao. “Nhỡ đang đi cạnh hắn ngã thì sao?” – cô chợt nghĩ rồi mỉm cười. “Mặc kệ, có thử mới biết”.
***
- Trễ 1 phút 08 giây. – Giả liếc đồng hồ cô quắc mắt sang nhìn hắn. Hắn nhoẻn miệng cười, vẫn là nụ cười mà biết bao người con gái không ngoại trừ cô chết mê chết mệt.
- Hihi. Em xin lỗi. Giờ lên xe, chở tiểu thư của em đi ăn sáng.
***
Bước vào quán ăn, cô như nổi bật hẳn lên. Kéo ghế xuống ngồi hắn rót 3 cốc nước, 2 cốc đẩy về phía cô.
- Cốc đầu tiên em xin lỗi vì để chị đợi, cốc thứ hai…hì hì. – Hắn không nói chỉ cười.
- Vì gì?
- Vì gì còn lâu mới nói.
- Không nói thì thôi, chả cần. Mà uống hai cốc thế này tý căng bụng biết làm sao?
Hắn đỏ mặt cúi xuống, cô phá lên cười. Dường như nhận thấy mọi ánh mắt đổ dồn vì sự vô duyên của mình cô cũng cúi xuống.
- Thế giờ đi đâu?
- Đâu cũng được. Đi hết những nơi em với chị từng muốn đến.
- …
***
Điểm cuối cùng mà cô và hắn đến ngày hôm đó sau khi rời khỏi rạp chiếu phim là bờ hồ lộng gió. Một ngày vui chơi tưng bừng khiến đôi chân cô mỏi mệt. Vứt đôi guốc ra sau cô ngồi bệt xuống, hắn cũng từ từ ngồi cạnh cô. Hai tâm hồn, hai trái tim, hai đôi mắt cùng hướng về phía mặt hồ. 1, 2, 3 phút trôi qua. Cảm giác khiến con người ta khó chịu. Bất thình cô và hắn quay sang nhìn nhau. Vẫn là đôi mắt đó, đôi mắt như xuyên thấu tâm can lại khiến cô bối rối, cô quay đi.
- Đừng nhìn thế. Nói gì đi !!!
Hắn không nói vẫn cười.
- Đừng có cười nữa được không ! – Cô cáu lên với hắn. Cô ghét hắn, ghét đôi mắt, ghét nụ cười mê hồn của hắn. Vì nó mà suốt thời gian qua trái tim cô không thể nào yên được.
- Chị.
- Gì ?
- Cho em cầm tay nhé !
Câu hỏi bất ngờ của hắn khiến cô ngượng ngùng đỏ mặt. Cô vẫn còn nhớ ngày ấy: “Nhìn tay trắng trẻo, đẹp đẽ thế này thôi nhưng chưa cầm tay ai đâu nhá”. “Thế để em thử cầm tay chị một lần xem nhé?” “Ngon. Chỉ người yêu chị mới được cầm thôi”. “Thì em làm người yêu chị vậy?”. “Không có đâu….háháhá”.
Vậy mà đã hai năm rồi bàn tay này vẫn chưa cho ai cầm, vẫn còn chờ đợi một người như hắn. Cô lườm rồi đứng dậy phủi mông bước đi.
- Vớ vẩn.
Hắn cúi mặt xuống không phản ứng.
- Thế có định cầm không hả?
Hắn cười hớn hở, đứng dậy chạy theo cô. Những ngón tay mềm mại của cô đan xen cùng ngón tay của hắn rồi vô hình siết chặt. Hắn lúc nào cũng ngốc nghếch như thế. Cái gì cũng ngại, làm gì cũng hỏi ý kiến, người ta là con gái đâu dễ nói ra. Nhưng cô vẫn thấy vui, vui vì chính sự ngây ngô của hắn. Càng nghĩ cô càng nắm tay hắn càng chặt, nhưng đâu đó cô thấy chút sợ hãi. “Sợ rằng khi buông tay ra cô và hắn lại xa nhau như ngày ấy”.
***
- Chị ơi! Em nhớ chị.
Cô phì cười vì câu nói của hắn.
- Sao nhớ? Nhớ làm gì?
- Thì chỉ biết nhớ thôi chứ biết nhớ làm gì.
- Thế nhớ như thế nào? Bằng mấy?
- Không biết. Nhưng nhiều như thế này này.
Bao nhiêu hình ảnh trái tim hiện ra, cô phá lên cười. Ngày ấy hắn nhút nhát, mỗi lần hắn nhớ, nhắn tin cho cô nhưng hắn lại chẳng biết nói gì. Chỉ biết là hắn nhớ nên muốn nói với cô mà thôi.
- Hôm nay mệt rồi, ngủ sớm đi.
- Vâng. Chị ngủ ngon nhé. Mà có cần hôn tạm biệt không?
- Vừa nói cái gì????????
- Không có gì. Chị ngủ đi…hihi.
***
1 ngày, 2 ngày, … ngày cô tràn ngập trong hạnh phúc. Hóa ra tình yêu mà bấy lâu nay cô luôn sợ lại khiến con người ta mê mẩn đến thế. Vậy mà suốt thời gian qua cô đã phải đánh đổi những yêu thương, giấu kín cảm xúc thật của mình để đổi lấy những tháng ngày đau khổ. Cô nhìn hắn miên man nghĩ.
- Em biết em đẹp trai, nhưng chị có thể không nhìn như thế được không? Đây là thư viện đó bà nội.
Cô chẳng mảy may hất cằm.
- Ai nhìn mình. Người ta nhìn bạn kia chứ nạ.
Hắn nhìn theo hướng cô chỉ rồi quay rướn người sang che tầm nhìn của cô.
- Đã xấu lại còn xa. Ngồi cạnh người yêu còn tơ tưởng thằng khác.
- Mắc mớ chi đến mình. Đẹp trai thì người ta nhìn thôi…há há.
- Thế em không đẹp trai à????
- Ờ thì… Nhưng mà lạ vẫn hơn… haha.
Hắn thu gọn sách vở rồi cầm tay cô kéo ra cửa không quên làu bàu.
- Bảo dậy người ta học mà lên chỉ nhìn trai. Đã thế… về…
Cô đâu có nhìn người ta, cô nhìn hắn, nhìn hàng mi rậm, nhìn đôi mắt có đuôi lừa tình của hắn chứ. Cô nhìn hắn kéo mình đi mà thấy yêu, mà muốn cắn.
***
- Hôm nay chị của em ăn gì ?
Cô đơ người khi hắn gọi. Cô thích nghe hắn nói “cô là của hắn”, và cô cũng thế cũng chỉ muốn “hắn là của cô”.
- Ăn gì cũng được, miễn là vừa ngon vừa rẻ nhưng vẫn sang trọng mà lịch sự…haha.
- Thế em nghĩ ra rồi. Cơm chan nước lọc nhé ?
- Èo. Thế cho chị ít muối bột canh không khó nuốt lắm, không có trôi.
- Muối em không có nhưng còn mỡ mì tôm chị ăn tạm.
Cô xị mặt xuống đi, hắn kéo lại.
- Mà có biết nấu không đó? Ngày trước bảo chỉ biết cắm cơm thôi mà.
- Giờ khác rồi. Không nấu sau về vợ nó đuổi khỏi nhà à. – Hắn nhìn cô nháy đểu.
***
- Chị vào đi. Phòng em đẹp đẽ, sạch sẽ thế này thôi nhưng chưa có dẫn gái về đâu. Chị là đầu tiên đó.
- Tưởng phải cả tá cô rồi chứ. Mà nhìn phòng thế này chị phục chị quá. Ếch nhái còn phải sợ mà chị dám bước vào…há há.
- Mà bạn cùng phòng đâu rồi?
- Nó mới về quê hôm qua.
- Nguy hiểm nha. Nhân lúc bạn không có nhà dẫn gái về phòng…hahaha.
Hắn dí vào đầu cô rồi vào bếp với đống đồ ăn. Cô nằm xõa xuống giường vì mệt mỏi nhưng lòng thấy vui vui. Cầm điện thoại hắn cô nói vọng vào:
- Chị kiểm tra tin nhắn nha?
- Vâng. Chị cứ tự nhiên, có 18+ đó chị xem không em mở cho?
Cô quắc mắt nhìn hắn lẩm bẩm: “Đểu thế là cùng”.
…
- Dậy ăn cơm tiểu thư. Sao nằm sấp thế? Không tốt đâu.
Mắt vẫn dán vào màn hình, cô đáp.
- Quen rồi.
- Nằm ngửa đi. Em không muốn mai đọc tin tức: “Hot girl Hà thành vỡ silicon vì nằm sấp chơi Candy Crush đâu… há há.
Cô đỏ mặt nhìn hắn rồi quăng điện thoại vào góc.
- Đồ biến thái.
Hắn cười lộ rõ cái má lúm đáng ghét mà cô ước mình có lại không có được. Hắn xào su su với thịt bò, khoai tây chiên, lại canh xương nữa. Nhìn khắp một lượt cô ngán ngẩm.
- Làm như chị ăn nhiều lắm mà nấu toàn thịt. hixhix.
- Chả thế. Người thì gầy còn không chịu ăn. Mà chị có thấy ai như chị không? Đi bắt người yêu mình gọi bằng “chị”.
Cô ghé sát hắn, mặt đối mặt.
- Thế muốn gọi bằng gì?
- Biết còn hỏi. Mà chị xịch ra, đừng nhìn em như thế. Sợ lắm.
Cô ngạc nhiên.
- Sao sợ?
- Thì sợ không dám nhìn mắt chị chứ sao. Tim đập nhanh lắm.
Cô nguýt hắn rồi cười.
- Có tật mới giật mình… haha.
- …
Chiều hôm ấy cô và hắn lại bỏ bê việc học để có buổi đi chơi. Một đứa con gái suốt ngày chỉ có học như cô mà giờ cũng không màng tới thì không phải chuyện thường.
- Hai chú cháu đi đâu bác chở?
Cô và hắn nhìn nhau rồi phá lên cười.
- Không đâu bác ơi. Chú của cháu không thích đi xe ôm.
Hắn ghì đầu cô xuống rồi ngóc đầu lại nói với.
- Không phải chú cháu đâu nhá. Người yêu cháu đó bác ạ.
Cô cười rồi ôm lấy cánh tay hắn. Cũng phải thôi, hắn 1m8 cô 1m58, chú cháu là phải. Nhưng cô thích người “chú” đó, người chú cao lớn, dễ thương, lúc nào cũng che chở cho cô.
Cả buổi chiều cô cùng hắn tung tăng trên phố, hết lượm đồ đôi lại ra quán vỉa hè ăn những món cô thích rồi ngắm đèn đường về đêm – thú vui mà mỗi khi có thời gian cô và hắn đều làm. Cô thả mình chóng làn gió nhẹ pha lẫn chút nóng ẩm. Bỗng giật mình, cô đi chậm lại vài bước nhìn bóng dáng hắn từ phía sau. “Lúc nào hắn cũng là người đi trước cô một, hai bước. Đó chỉ là điều tất nhiên, vì hắn cao nên chân dài, bước nhanh hay tại cô và hắn chưa từng bước đúng nhịp”. Nhận thấy sự chậm trễ. Hắn đứng lại, quay đầu nhìn cô.
- Chị sao thế? Chị mệt à?
Cô nhìn hắn thoáng buồn, mông lung đáp gọi hắn với cái tên mà trước kia cô vẫn gọi.
- Ừ. Chị mệt. “Tàu điện ngầm” đi nhanh lắm chị không theo kịp.
Hắn nghĩ ngợi giây lát rồi đi thụt lùi lại, ngồi thụp xuống.
- Thế được chưa? Lên em cõng.
Cô nhìn tấm lưng hắn mà gương mặt mếu máo.
- Nhanh lên em đổi ý giờ!
Tiến lại gần, cô ngồi trên lưng hắn.
- Chị ngồi kiểu này em đi sao được? Lớn rồi trẻ con đâu mà ngại.
Cô không nói gì, từ từ vòng tay qua cổ hắn, hơi cúi xuống áp ngực vào lưng hắn, hơi thở gấp của cô phả vào mặt hắn, cô thấy trống ngực mình đập nhanh không kiểm soát được. Có lẽ hắn cũng cảm nhận được điều đó. Cả hai cùng im lặng.
- Tại sao trong bao nhiêu người con gái em lại chọn chị?
Hắn chững bước nhân một vài nhịp, hơi nghiêng sang phía cô không gần nhưng cũng chẳng xa, khoảng cách đủ để gương mặt cô không chạm vào mặt hắn.
- Cũng như chị. Trong bao nhiêu người sao lại chọn em? Yêu đơn giản chỉ là yêu, làm sao nói được.
Cô cười buồn rồi lại đặt cằm lên vai hắn. Lần này đến lượt hắn.
- Thế em là người thứ mấy hả chị?
Cô ngạc nhiên quay sang.
- Thứ mấy là sao?
- Thì là người thứ mấy chị thích, chị yêu ý ?
- À ừ… Em đoán đi.
- Đoán á ? Hai bàn tay chắc không đủ, nhưng cũng không đến mức hết cả hai bàn chân.
Cô véo vào má hắn xụ mặt.
- Làm như người ta yêu nhiều lắm không bằng. Một bàn tay thôi. Cả em thì vừa đủ.
Hắn la lên.
- Nhiều thế cơ á ?
- Nhiều gì đâu. Từ nhỏ tới giờ mới thích có nấy người, còn ít ý. Thích ai chả thích, nhưng yêu thì… – Cô im lặng không nói, hắn giục.
- Yêu thì sao ?
- Biết còn hỏi.
- Em biết gì đâu ?
- Thôi đi. Biết rồi cứ còn ép nói.
Hắn cười hiền rồi tiếp.
- Cũng đúng nhỉ. Thích thì em thích đầy, cứ xinh là em thích hết…hihi. Nhưng yêu thì…
Hắn bất ngờ quay sang thơm má cô đánh “chụt”. Lần đầu tiên hắn làm thế với cô, cô điếng người như có dòng điện 0.0000001V chạy qua, đủ khiến toàn thân cô tê liệt. Cô đấm thụp vào lưng rồi ôm chặt cổ hắn ngúng nguẩy.
- Tàu điện ngầm của ai ?
- Tàu điện ngầm của chị.
- Tàu điện ngầm của ai ?
- Của chị.
- Của ai ?
- Của chị.
- Của ai ?
- Của chị, của chị, của chị…..
- Hahahaaaaaa….
…
Đưa về tới tận cổng, cô lấy tay đẩy hắn.
- Em về đi ! Tới nhà rồi.
Hắn lắc đầu.
- Chị vào trước đi !
Cô nhìn hắn ái ngại rồi quay đi, được một, hai bước cô dừng lại.
- Ngày mai đưa cô ấy đi cùng nhé !
Gương mặt hắn thoáng chút bối rối.
- Chị.
Cô chặn lại.
- Đừng nói với chị không phải người yêu em nhé.
- Không như chị nghĩ đâu.
- Không nói nhiều, mai dẫn cô ấy đi. Đúng hay không không quan trọng, nhưng em đã hứa giúp chị thì phải làm theo. Chị cần !
Cô quay mặt đi để giấu những giọt nước mắt. Nói ra lời này cô biết hắn đau và cô cũng đau nhiều lắm nhưng cô biết làm thế nào. Cô không thể tham lam mãi được. Nếu là ngày ấy cô có quyền bên hắn, nhưng giờ đây cạnh hắn đã có người khác, cô chỉ là người đến sau, là kẻ thứ ba. Cô không muốn biến mình thành kẻ xấu trong mắt hắn, trong mắt của My.
***
Cả ngày sau đó cô cứ thơ thẩn nghĩ về cô, về hắn, cô chẳng thể tập trung vào viết lách hay làm bất cứ gì khác.
- Chị ra Lotte đi. Em ở đây rồi.
Cô cúp máy, lướt thỏi son trên môi trong vô hồn rồi đi ra điểm hẹn. Từ phía xa, qua tấm kính đủ để cô thấy bóng dáng hai người: “hắn cùng My”. Hít một hơi thật sâu, cô lấy hết can đảm đẩy cửa vào nở nụ cười thật tươi.
- Xin lỗi, chị đến muộn nha. – cô nhìn hắn cười.
- Nhìn chị xinh nhỉ !
Cô bất ngờ xấu hổ trước câu nói hồn nhiên của My rồi liếc sang nhìn hắn.
- Chị già rồi, làm sao xinh đẹp được như các em..hihi.
My cười tươi rói.
- Hôm nay tự nhiên anh Hoàng rủ đi ăn mà em không biết có chuyện gì.hihi. Chị ăn gì để em gọi?
Quay sang kéo tay hắn cô bé vẫn cười.
- Còn anh ăn gì?
Cô thấy lòng chua xót, cố gượng gạo.
- Cho chị ly kem trước, gà rán sau với… “Sữa millo”.
Cả cô và hắn đồng thanh nói. Cô ngạc nhiên, My cũng ngạc nhiên nhưng vẫn cười.
- Vậy để em đi gọi.
Còn lại cô và hắn, không khí căng thẳng đến khó chịu. Liếc nhìn hắn cô thấy chút gì đó hờn giận, ghen tuông trong đôi mắt. Cô cúi xuống lẩn tránh. “Hắn vẫn còn nhớ. Hắn Nhân Mã – cô Song Tử đào hoa và thích tự do. Cũng như cô vẫn còn nhớ: Hắn sống nội tâm, ít nói, hay cười – Song tử cô cũng thế. Hắn thích trời mưa, xem phim, nuôi chó mèo, thích âm nhạc đặc biệt của Thùy Chi – cô cũng vậy.”… Thì ra: “Hắn vẫn chưa quên”, cô thầm cảm ơn vì điều đó.
- Chị là chị của Hoàng. Chắc em không biết, nhưng chị biết em đó…hihi.
- Em cũng nghe anh Hoàng có nói. Nhưng hình như anh chị học cùng lớp chứ ? Sao chị – em được ?
Cô cười trừ.
- Ừ… nhưng chị là chị của nó đấy.hi. Còn em, bạn gái đúng không ?
My e thẹn không nói chỉ cười. Chả cần nói thì cô cũng biết. Cúi xuống cô lẳng lặng ăn. Nhìn cách My cắt thức ăn bỏ sang đĩa hắn mà cô thấy tim mình đau quá, mặc dù kìm nén hết mức nhưng một giọt nước trong khóe mắt cô vẫn rớt xuống. Hơi xấu hổ, cô đứng dậy cầm chiếc túi rồi nói vội.
- Chị xin lỗi. Chị có việc bận tý, hai người ở lại vui vẻ nhé. Chị hẹn bữa khác.
Nói rồi cô chạy ra cửa mặc cho phía sau lưng là gương mặt ngạc nhiên của My, không ngoại trừ hắn. Cứ thế cô chạy như băng giữa đèn đường và xe cộ qua lại. Trong đầu cô lúc này chỉ toàn nghĩ về hắn. Cô đã thua, đã thất bại trong cuộc chơi này với hắn từ hai năm trước và giờ vẫn thế. Cô sợ rằng, cứ thế này cô lại càng lấn sâu vào, càng yêu hắn nhiều hơn mà cô biết giờ đây hắn đã có người khác, có người tốt hơn cô đến quan tâm hắn. Cô trách mình đã chịu đựng được hai năm rồi sao không cố chịu tiếp đi, tự nhiên lại nghĩ ra cái trò quái quỷ này để tự làm đau mình, tự xé vết thương trong lòng cô mà bấy lâu nay nó chưa kịp lành.
- Chị đứng lại đi !
Cô như không nghe thấy hắn gọi cứ thế chạy. Cô sợ nếu quay đầu lại cô sẽ mềm lòng trước hắn. Mọi ánh mắt như đổ dồn về phía cô, cô thấy cánh tay mình đau như có sợi dây thắt chặt đến tụ máu.
- Chị có điên không hả ? Em bảo chị đứng lại cơ mà.
Cô cố vùng tay hắn nhưng không thể thoát khỏi sức mạnh của thằng con trai 22 tuổi.
- Chị có thôi không hả ?
- Em chạy tới đây làm gì ? Lại với cô ấy đi ! Em làm thế này chỉ khiến chị thêm khó xử. – Cô vừa nói vừa khóc.
- Chị hiểu rõ tình cảm của em thế nào sao chị cứ phải hành hạ bản thân mình thế ? Em có ép chị đâu. Chị cứ nói là nhớ em, yêu em hay ghét em cũng được, nhưng xin chị hãy nói thật. Chị làm thế ích kỷ lắm.
- Chị ích kỷ.
- Đúng. Chị ích kỷ. Em cũng là người, cũng là một thằng con trai, cũng cần được quan tâm và yêu thương như thế. Một lần em từng ước, từng muốn nghe chị nói: Chị cũng nhớ em, cũng yêu em nhưng nào có được. Chị cứ làm theo ý chị, cứ lạnh lùng hết kéo em lại rồi lại đẩy em ra. Chị biết em khổ thế nào không ? Rốt cuộc thì em là gì của chị ?
Hắn la lên với cô, cô vừa sợ vừa tủi càng được thể khóc to hơn.
- Còn em thì sao ? Rõ ràng em cảm nhận được tình cảm của chị dù là không rõ nhưng em biết. Vậy tại sao ngày ấy em im lặng ra đi ? Em có biết một đứa con gái kiêu hãnh như chị đau khổ thế nào không ? Ngày nào chị cũng nhớ, cũng hỏi: “Sao hôm nay em không nhắn tin cho chị ? “. “Em giận chị hay giận người đó yêu chị ?” “Em đã quên chị rồi hay tại em cũng đang chờ đợi câu nói làm lành của chị một lần nữa “, mà chị nào có sai. Ai cũng có quyền yêu thương một người. Em có quyền yêu chị thì người ta cũng có, quan trọng là trong lòng chị có ai. Vậy mà em không hiểu, bỏ chị lại một mình. Một ngày, hai ngày không sao nhưng một tháng, hai tháng,… và cho đến tận bây giờ là hai năm. Ngày nào cũng gặp em trên lớp, cũng bắt gặp đôi mắt ấy, đôi mắt mà chị từng yêu như thế nào nhưng chẳng dám lại gần, chẳng dám nói rằng: “Chị nhớ em nhiều lắm”. Cứ ngày, trước mặt em thì tỏ ra hồn nhiên, vui vẻ nhưng đêm đến nỗi đau lại dày vò. Chị đã cố làm mọi cách để quên em nhưng chẳng thể. Những lúc chị buồn vui người chị nghĩ đến đầu tiên là em, nghe một bài hát nào đó chị lại lầm tưởng nó dành riêng cho chị. Thấy em đi cùng người con gái khác là lòng chị đau thắt nhưng chẳng làm gì được, vì em và chị chả là gỉ của nhau cả. Hai năm, cũng là 730 ngày, ngày nào chị cũng sống trong đau khổ. Chỉ biết trách mình vô tâm nên không giữ được em, chỉ mong một lần nữa em lại là người đến trước nhắn tin cho chị rồi chị sẽ thay đổi, thay đổi bản thân mình để yêu em, vì suốt thời gian qua chị quá mệt mỏi, mệt mỏi vì chờ đợi, vì lừa dối cảm xúc của mình. Nhưng em vẫn im lặng, im lặng cho đến tận bây giờ. Nếu chị không nói trước thì liệu em có nói ra không ?
Cô cứ nói và khóc, như trút ra tất cả. Bao nhiêu ấm ức chịu đựng trong cô như vỡ òa. Suốt thời gian qua cô phải gồng mình lừa dối bản thân, làm mọi cách để quên đi hắn nhưng chẳng thể. Vậy mà hắn, giờ hắn trách cô. Hắn cứ nói yêu cô nhưng một năm sau, khi không có cô bên cạnh hắn đã có người con gái khác. Cô thấy lòng tổn thương kinh khủng. Hắn kéo cô vào lòng, dùng cả tấm thân cao lớn mà ghì chặt lấy.
- Chị đừng nói nữa ! Em đau lắm. Em cũng từng trải qua những tháng ngày đó nên em hiểu. Bởi vậy em mới nói : “Một lần chị hãy sống thật với bản thân đi”. Nếu giờ chị ra đi cũng như em ngày ấy. Em yêu chị, Tuấn cũng yêu chị, nhưng em lại chọn cách ra đi để rồi cả hai cùng mất chị.
Cô gục đầu vào ngực hắn. Cô thấy không đủ sức mà cãi lại hắn nữa. Cô đã mất nhiều nước mắt và quá mệt mỏi rồi. Hắn nắm tay cô dắt đi, lại là cái nắm tay chặt nhưng cô biết: “Cô có thể mất hắn bất cứ lúc nào”. Bước chân cô và hắn lạc lõng trong đêm tối.
***
11 giờ đêm – cô và hắn mới về đến trước cổng. Cô mệt mỏi gỡ từng ngón tay hắn ra khỏi tay mình.
- Em về đi !
Một vòng tay nhẹ luồn qua eo ra phía trước, không chặt nhưng đủ khiến cô ngộp thở. Vòng tay mà trước giờ cô muốn một lần được hắn ôm từ phía sau nhưng… vậy mà giờ đây cô vội gỡ nó ra. Nhưng càng gỡ hắn càng siết chặt. Ghé xuống cô cảm nhận thấy hơi thở của hắn.
- Em yêu chị.
Đôi vai nhỏ gầy gầy của cô lại rung lên.
- Em xin lỗi. Là em đã sai. Sai vì ngày ấy ra đi để chị một mình. Nhưng thật lòng em vẫn nhớ và yêu chị nhiều lắm.
Mỗi lời hắn nói như lại cứa vào trái tim cô đau hơn. “Giá như ngày ấy cô không vô tâm, không ương ngạnh mà quan tâm hắn nhiều hơn. Giá như ngày ấy người thứ ba không đến yêu cô thì sẽ không có những hiểu lầm… và giá như ngày ấy tình yêu của hắn dành cho cô đủ lớn thì giờ đây cô và hắn không khổ thế này”. Ôm ặt cô lại khóc. Xoay người lại, cô nhìn hắn trong giây lát rồi bất ngờ đặt lên phía đuôi mắt hắn nụ hôn. Và đâu đó, cô thấy tiếng côn trùng rên rỉ, thấy hơi ấm từ khóe mắt mình hòa cùng giọt nước mắt hắn trên môi mặn đắng. Từ từ đưa tay vuốt gương mặt hắn, đôi mắt cô nhìn hắn trìu mến nhưng đầy mệt mỏi.
- Là chị đã sai. Ngày ấy chị hứa sẽ mang đến cho em niềm vui và hạnh phúc để cho đôi mắt này đỡ u buồn nhưng chị không làm được. Chị xin lỗi. Giờ thì… mình chia tay em nhé !
Cô nói rồi buông hẳn hắn ra. Hắn sững sờ vì câu nói cô dành cho hắn. Hai năm trước, khi hắn nói lời yêu cô, cô không chấp nhận – hắn buồn. Hai năm sau hắn vẫn là người nói câu đó và một lần nữa cô từ chối để rồi người đau khổ nhiều vẫn là cô. Và lần này cô biết, cô lại mất hắn.
- Em ghét chị ! Em sẽ không từ bỏ đâu. Nếu chị thích đau thì cả hai cùng khổ.
***
- Chị có biết tên em nghĩa là gì không ?
- Không. Là gì ?
- Sao chị ngốc thế.
- Em nói cái gì ?? Thế còn tên chị? Em biết không ?
- Xời, dễ ợt. Mây chứ gì…hahaha.
Bất giác giật mình cô lại mơ, lại nhớ về hắn. Tình yêu cô và hắn lại đau khổ đến thế sao ? Người ta cứ bảo: “Đơn giản mà sống, đơn giản mà yêu thì hạnh phúc sẽ đến”. Vậy mà cô cứ “phức tạp mà sống, phức tạp mà nghĩ”, cứ tự đặt cho mình một vòng tròn khép kín để đến khi biết mở lòng đón nhận một trái tim thì vòng tròn đó cứ nhùng nhằng, chẳng chừa đủ lối để tình yêu đó đi vào, cũng không đủ chặt để khiến nó phải rời xa. Giá như ngày ấy cô cứ đơn giản công nhận tình cảm của mình thì đâu có khổ thế này. Bây giờ thì cô đã hiểu những lời nói ngây ngô của hắn: “Nhớ đơn một người đơn giản vì nhớ”, “yêu một người đơn giản chỉ vì yêu”.