Tần Mạc ôm Nhan Lãng trong lòng, lặng nhìn nó hai giây, nâng đầu Nhan Lãng lên, cúi trán xuống thử nhiệt độ trên cơ thể nó, nói: “Sốt rồi, đứa trẻ này bị bệnh ư?”.
Tôi lập tức bừng tỉnh lại, vội vàng đáp: “Đúng vậy, đúng vậy, viêm ruột thừa thủng lốp rồi”.
Anh nghi hoặc hỏi lại: “Hả?”.
Tôi sững người một chút, vội xua tay: “Không phải, không phải, ý tôi muốn nói là thằng bé bị viêm ruột thừa, hay nói một cách khác là nếu xe của anh Tần không bị thủng lốp, liệu có thể cứu giúp người gặp hoạn nạn, đưa hai mẹ con tôi tới bệnh viện trước không? Tôi căng thẳng quá nên nói nhịu”.
Tôi còn chưa diễn đạt xong, anh đã mở cửa xe ra, đẩy tôi ngồi vào vị trí ghế phụ, rồi đặt Nhan Lãng trên đùi tôi, bản thân anh cũng ngồi vào vị trí ghế lái, thấy tôi phải ôm Nhan Lãng có phần bất tiện, anh còn nghiêng người giúp tôi cài dây an toàn.
Một chuỗi hành động cứ nối tiếp nhau theo đúng tuần tự, tôi và Nhan Lãng đều không kịp đưa ra bất cứ ý kiến gì.
Tôi thầm nghĩ, hôm nay quả nhiên là gặp được người tốt, vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn anh, anh Tần, anh cho chúng tôi tới Bệnh viện Đại học T”.
Anh khởi động xe, nghiêng đầu nói: “Tới Bệnh viện Nhân dân đi, bác sĩ ở đó giỏi hơn”.
Tôi lo lắng liếc nhìn Nhan Lãng - người đang nhắm nghiền mắt, nói: “Không cần, không cần, tới Bệnh viện Đại học T là được rồi, ở đó tôi có thể mượn được thẻ y tế sinh viên, có thể được miễn giảm chi phí”.
Anh đưa mắt liếc nhìn tôi, không nói.
Xe của Tần Mạc lao vút đi như một mũi tên rời khỏi cây cung. Tôi cảm giác như đang ngồi trên một chiếc xe bay trên chín tầng mây.
Sau một hồi chịu đựng cho dù bụng có đau đến mấy cũng không rên một tiếng, cuối cùng Nhan Lãng không thể chịu nổi nữa, nói: “Mẹ ơi, con buồn nôn”.
Là một người mẹ mẫu mực, tôi vốn nên nói với con rằng: “Con yêu, nôn đi, cứ nôn thoải mái, muốn nôn thì cứ nôn”. Nhưng đây là xe của Tần Mạc, dòng xe này rất cao cấp, nếu Nhan Lãng làm bẩn chiếc xe này, e rằng có đem bán cả hai mẹ con tôi đi cũng không đủ tiền đền. Tôi suy nghĩ một lát, cởi áo khoác ngoài ra, hứng dưới cằm của Nhan Lãng, nói: “Con nôn vào đây”.
Đang chuyên tâm lái xe, Tần Mạc đưa một tay sang lật giở hộc đựng đồ ngay bên cạnh, lấy ra một túi giấy màu trắng, nói: “Hãy dùng cái này”. Tôi đón lấy chiếc túi giấy, thầm nghĩ chiếc xe này quả thực rất cao cấp, mọi thiết kế đều rất nhân tính hóa, ngay cả những đồ dùng nhỏ nhặt như vậy cũng đầy đủ, quả nhiên chiếc Santana 2000 cũng không thể sánh được.
Sau khi nôn, tình trạng của Nhan Lãng dường như có phần chuyển biến tốt hơn.
Bàn tay không cầm lái của Tần Mạc vuốt ve mái tóc Nhan Lãng, anh quay đầu nhìn tôi hỏi: “Cậu bé tên gì vậy?”.
Điều đáng sợ là khi thực hiện động tác đó, anh ấy vẫn lái xe với tốc độ chóng mặt.
Tôi thấp thỏm lo lắng nói: “Nhan Lãng, Nhan trong từ sắc liệu, Lãng trong từ quang đãng, anh Tần, hãy chú ý nhìn đường phía trước, nhìn đường phía trước”.
Tần Mạc gật gật đầu, cuối cùng cũng hướng ánh mắt nhìn về phía trước, nói: “Cái tên này hay lắm, rất trong sáng và lanh lợi”.
Tôi nghĩ, đúng vậy, đúng là rất hay, mẹ tôi luôn cảm thấy bà đã đặt cho Nhan Lãng một cái tên rất tuyệt, khi đọc vừa thuận miệng mà ý nghĩa lại sâu sắc. Hôm nào đó tôi phải viết một bức thư cho mẹ, nói với bà rằng ngay cả một người nổi tiếng cũng khen cái tên do bà đặt rất hay. Thông tin này nhất định sẽ thêm chút màu sắc tươi đẹp cho cuộc sống khô khan nhàm chán trong lao tù của bà.
Nhan Lãng cựa quậy trong lòng tôi, tôi muốn ôm con lên, nhưng nó lại bắt đầu run rẩy. Trái tim tôi trĩu nặng, run run nói: “Anh Tần, có thể lái nhanh hơn một chút không? Nhan Lãng hình như đau dữ dội hơn rồi”.
Dường như nếu lái nhanh hơn chút nữa chiếc xe sẽ có thể bay lên không trung, Tần Mạc nói: “Cô hãy kể cho Nhan Lãng nghe một câu chuyện, đánh lạc hướng chú ý của nó, đúng rồi, nó có thích nghe kể chuyện không?”.
Tôi đáp: “Nó không thích nghe kể chuyện, nó chỉ thích nghe chuyện cười”.
Anh nói: “Vậy cô hãy kể cho cậu bé nghe một câu chuyện cười”.
Tôi rầu rĩ đáp: “Tôi không biết kể chuyện cười”.
Anh yên lặng một lát, một tay đặt trên vô lăng, trầm ngâm kể: “Ngày xưa có một kiếm khách, cây kiếm của anh ta rất lạnh, vẻ mặt của anh ta rất lạnh, ánh mắt của anh ta rất lạnh, trái tim của anh ta cũng rất lạnh. Cuối cùng... anh ta đã bị chết vì lạnh”.
Nhan Lãng quả nhiên không còn run rẩy nữa.
Xe dừng lại trước cổng Bệnh viện Nhân dân.
Tần Mạc không chịu nghe theo lời đề nghị hợp lý của tôi, cứ nhất quyết lái xe tới Bệnh viện Nhân dân. Tôi ôm chặt Nhan Lãng, loạng choạng xuống xe, cảm giác cả thế giới xung quanh đều đang chao đảo.
Quả nhiên Nhan Lãng bị viêm ruột thừa cấp tính, bác sĩ nói cần phải tiến hành phẫu thuật. Mà cái Bệnh viện Nhân dân này thực không hổ danh là bệnh viện do một người nổi tiếng như Tần Mạc giới thiệu, riêng chi phí cho ca phẫu thuật đã cần tới bốn nghìn tệ.
Tôi hỏi: “Liệu có bắt buộc phải tiến hành phẫu thuật ngay không, chậm hai ngày có ảnh hưởng gì tới đứa trẻ không?”.
Bác sĩ nói: “Cũng không có ảnh hưởng gì lớn, chúng tôi có thể kê cho cháu đơn thuốc uống để ngăn chặn tình trạng bệnh tiếp diễn, nhưng sớm muộn gì cũng phải tiến hành phẫu thuật, hoãn lại hai ngày chẳng có ý nghĩa gì cả”.
Tôi đáp: “Khoảng thời gian đó thực ra rất có ý nghĩa, đủ để tôi làm thủ tục chuyển viện”.
Năm ngoái, Chu Việt Việt phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa ở Bệnh viện Đại học T, chi phí cho cả ca phẫu thuật lẫn nằm viện chỉ mất hai nghìn năm trăm tệ, bởi vì đã mượn được thẻ y tế của bạn học trong Trường Y, sau khi được khấu trừ phần trăm đi rồi, chỉ còn lại một nghìn hai trăm tệ, đó là chưa tính đến việc trong ba ngày nằm viện, còn được phía bệnh viện tặng ba suất cơm của nhà ăn. Năm ngoái Chu Việt Việt hai mươi tư tuổi, gấp ba lần tuổi của Nhan Lãng, đoạn ruột thừa chắc chắn cũng lớn hơn của Nhan Lãng tới ba lần, khi cắt bỏ lại có giá rẻ như thế, vậy thì không có lý gì lúc Nhan Lãng phải cắt bỏ ruột thừa lại phải tốn một số tiền nhiều hơn gấp ba lần so với Chu Việt Việt. Hơn nữa, là một sinh viên nghèo trên có bà ngoại bảy mươi tuổi, dưới có con nhỏ tám tuổi cần được chăm sóc và nuôi dưỡng, căn bản tôi không thể có ngay lập tức bốn, năm nghìn tệ. Mặc dù sau khi chuyển sang nền kinh tế thị trường, chúng ta không có quyền được lựa chọn có bị ép giá quá cao hay không, nhưng vạn bất đắc dĩ vẫn có thể lựa chọn nơi chốn bị ép giá. Vậy là tôi quyết định đưa Nhan Lãng tới Bệnh viện Đại học T để chịu ép giá.
Nhưng Tần Mạc lại cương quyết muốn Nhan Lãng được tiến hành phẫu thuật ngay lập tức. Tôi cảm giác có thể anh đã nghĩ rằng chỉ khi để Nhan Lãng được tiến hành phẫu thuật ngay mới chứng tỏ rằng chuyến đi buổi tối ngày hôm nay của anh ta không bị uổng phí.
Là một người nổi tiếng, Tần Mạc đương nhiên không hiểu được thế giới của những người nghèo, khi đã có nhà vệ sinh công cộng miễn phí, họ sẽ tuyệt đối không vào nhà vệ sinh công cộng phải mất phí.
Tôi thở dài một tiếng, nói: “Anh Tần, chuyện là thế này, anh đã từng nghe được câu nói Bệnh viện Nhân dân cắt cổ nhân dân chưa. Ồ, đúng rồi, anh chắc chưa từng nghe nói đến, tôi nghe người ta nói anh luôn sống ở nước ngoài. Các bác sĩ ở Bệnh viện Nhân dân rất giỏi, vì vậy họ cũng rất bạo tay trong việc thu phí, ngoài những người dân đặc biệt ngốc nghếch ra, những người dân bình thường như chúng tôi sẽ không tùy tiện tới Bệnh viện Nhân dân để khám chữa bệnh đâu”.
Tần Mạc ôm Nhan Lãng lúc này đang ngủ say sau khi tiêm, nói: “Mỗi khi tôi bị bệnh, đều tới khám ở Bệnh viện Nhân dân này”.
Tôi nuốt nước bọt, nói: “A, ha ha, không phải là tôi đang nói anh, anh nhất định không phải là kẻ ngốc, anh thấy đấy, anh không phải là người bản địa, anh không hiểu rõ tình hình mà, ha ha…”.
Tần Mạc không hề lưu tâm, nói: “Tôi có một thẻ khám chữa bệnh hạng VIP ở bệnh viện này, nghe nói những ca trung, tiểu phẫu có thể được ưu đãi tới tám, chín mươi phần trăm”.
Tôi kêu lên: “Ồ, thảo nào anh phải chăm lo cho bọn họ, quả nhiên là thời buổi kinh tế thị trường, ngay cả một cơ quan phục vụ lợi ích cộng đồng như bệnh viện cũng bắt đầu tiến hành làm marketing rồi”.
Tần Mạc thản nhiên chậm rãi nói: “Nếu bọn họ đã ‘chặt chém’ nhiều người dân như vậy, chúng ta không phản kháng lại bằng cách ‘chặt chém’ bọn họ vài lần thì cũng không được”.
Tôi gật gù: “Đúng, anh Tần, anh nói đúng quá”.
Vì có tấm thẻ VIP này của Tần Mạc, Nhan Lãng đã được tiến hành phẫu thuật ngay lập tức.
Tần Mạc nói anh phải ra ngoài một chút.
Tôi từng nghe Chu Việt Việt kể rằng rất nhiều người học kiến trúc đều là fan hâm mộ của Tần Mạc. Đám fan hâm mộ còn tự lập một diễn đàn trên mạng để ủng hộ và bảo vệ Tần Mạc, gọi là Câu lạc bộ Cầm thú. Câu lạc bộ Cầm thú này đúng y như tên gọi của nó, mỗi một thành viên trong đó bất luận nam hay nữ đều là cầm thú. Khi lần đầu tiên tôi nghe cô ấy kể như vậy, trong lòng luôn cảm thấy sợ hãi, nghĩ rằng cái anh chàng họ Tần này chắc phải là một tên cầm thú oai vệ lắm thì mới có sức hút quy tụ được đám cầm thú khắp năm châu bốn bể như vậy. Sau đó tôi mới hiểu ra, cầm thú chỉ là biệt danh dành cho fan hâm mộ của Tần Mạc, đây là một cách nói thịnh hành trong xã hội hiện nay, ví dụ như fan hâm mộ của Chu Việt Việt sẽ được gọi là Bánh trung thu, fan hâm mộ của tôi sẽ được gọi là Sắc liệu.
Nói tóm lại, sau khi Tần Mạc đi khỏi, lập tức đã có một cầm thú tới bắt chuyện với tôi. Tôi đoán cô ta là cầm thú, bởi trong ba câu cô ta hỏi tôi, câu nào cũng liên quan tới Tần Mạc.
Cuộc đối thoại giữa tôi và cô ta như sau:
Cô ta hỏi: “Chị ơi, cái anh đứng bên cạnh chị ban nãy là Tần Mạc đúng không?”.
Tôi đáp: “Hả? Tần Mạc là ai, cô gái, cô đeo kính đen nên chắc không nhìn rõ, người đó không phải là Tần Mạc”.
Cô ta kéo cặp kính đen trễ xuống một chút, nói: “Chị đừng lừa tôi, nếu người đó không phải là Tần Mạc thì ba chữ Trịnh Minh Minh tên tôi sẽ viết lộn ngược lại, tôi thấy thái độ của hai người rất thân mật, chị có mối quan hệ như thế nào với Tần Mạc vậy?”.
Tôi nghĩ lần này gay to rồi, lại gặp ngay một chuyên gia. Nhưng may mà Tần Mạc không phải là đại minh tinh, ngoài những người làm trong ngành Kiến trúc và bạn bè của người làm trong ngành Kiến trúc có thể nhận ra anh, người bình thường không biết anh cũng là chuyện thường tình. Cũng giống như việc toàn bộ người dân ở đất nước Zimbabwe đều phải biết rằng tổng thống của họ có tên là Robert Mugabe, còn người dân Trung Quốc chúng ta chỉ cần biết quốc gia Zimbabwe không phải là Jin Ba Bê là được rồi.
Tôi nói: “A, hóa ra người đó tên là Tần Mạc à. Tôi không quen anh ấy, thật đấy, tôi và anh ấy chỉ là hai người qua đường thôi. Trịnh Minh Minh mà cô nhắc đến thì tôi biết, là một đại minh tinh rất nổi tiếng mà, ha ha, con trai tôi còn là fan hâm mộ của cô ấy nữa đấy. Mà nói đi nói lại, sao cô lại muốn viết ngược lại tên của người ta, Trịnh Minh Minh đâu có đắc tội gì với cô”.
Cô ta lại kéo cặp kính đen trễ xuống phía dưới một chút nữa: “Chị đừng có giảo hoạt, với tính cách của Tần Mạc, anh ấy liệu có thể thân thiết với một người qua đường không? Thôi được rồi, chị không nói, tôi sẽ tự tới hỏi anh ấy. Còn nữa, chị thật sự quen biết Trịnh Minh Minh ư? Tôi chính là Trịnh Minh Minh đây”. Nói xong, cô ta dằn mũi giày cao gót xuống một cái, rồi chạy theo hướng Tần Mạc vừa rời đi.
Tôi sững người đứng yên hồi lâu, cảm thấy kỹ thuật trang điểm ngày nay quả thật rất cao siêu, nữ minh tinh này trước và sau khi trang điểm rõ ràng là hai dáng vẻ khác hẳn nhau. Lại cảm thấy hôm nay thật đúng là một ngày cát tường hoàng đạo, được gặp một người nổi tiếng trên con đường tắt vắng vẻ ít người qua lại, rồi gặp thêm một người nổi tiếng nữa trước cửa phòng phẫu thuật vốn cũng vắng lặng như thế, lẽ nào những người nổi tiếng ở thành phố C này đều tập trung xuất hiện để trải nghiệm cuộc sống hay sao chứ?
Tuy nhiên, trực giác của Nhan Lãng thật nhạy bén, giữa Tần Mạc và Trịnh Minh Minh quả nhiên có điều gì đó. Mặc dù vì thiên kiến riêng, Nhan Lãng luôn một mực phản đối việc Tần Mạc và Trịnh Minh Minh ở bên nhau, nhưng nói một cách khách quan, tôi cho rằng cặp đôi Tần Mạc và Trịnh Minh Minh tương xứng hơn cặp đôi Nhan Lãng và Trịnh Minh Minh rất nhiều. Tôi nghĩ, nếu quả thực Tần Mạc và Trịnh Minh Minh là một đôi đang yêu, còn tôi, với tư cách là một người qua đường, lại vô tình trở thành đồng lõa của Nhan Lãng, trực tiếp gây nên mâu thuẫn trong nội bộ gia đình họ, tội lỗi này quả thực quá lớn rồi. Vì vậy, cho tới khi Tần Mạc quay trở lại, tôi vẫn rất lo sợ.
Chiếc áo gió khoác ngoài của anh đã được cởi ra vắt trên một bên tay, tay phải đang cầm hộp đựng giày. Bước đến trước mặt tôi, anh ngồi xuống, mở hộp giấy, lấy ra một đôi giày thể thao của nữ.
Tôi nghĩ, anh ấy quả nhiên đã chọc giận Trịnh Minh Minh nên muốn mua một món quà chuộc lỗi hòng lấy lòng người ta. Chịu ảnh hưởng từ bộ phim Báu vật của đời trên kênh TVB, tôi cứ nghĩ rằng người nổi tiếng khi muốn tặng quà cho bạn gái của họ, nếu không phải là ngựa thuần chủng nhập từ nước ngoài về thì cũng tặng kim cương, viên kim cương đó không thể là kim cương vụn, mà là một viên kim cương nguyên bản rất lớn nữa, hóa ra trên thực tế, chỉ cần một đôi giày thể thao hiệu Adidas là có thể làm yên lòng mỹ nữ, thực tế quả là tàn khốc khiến người ta nổi giận.
Tần Mạc nói: “Nào, đi thử xem”.
Khi tôi cõng Nhan Lãng chạy tới bệnh viện, vì sợ đôi giày cao gót làm vướng chân nên đã cởi bỏ rồi vứt nó vào bên đường, tối nay chỉ đi mỗi một đôi tất cotton hành tẩu giang hồ, lúc này đây, đã không còn nhận ra màu sắc vốn có của nó nữa.
Tôi từ chối: “Không được, không được, anh hãy tìm một cô y tá giúp anh thử giày đi, nếu tôi thử, chắc chắn anh sẽ phải đem giặt sạch rồi mới có thể tặng cho bạn gái được, thực ra đôi giày này không cần thử, gu thẩm mỹ của anh rất cao, mới nhìn qua đã thấy rất đẹp, bạn gái anh đi vào chắc chắn sẽ rất ưa nhìn. Bạn gái của anh nếu thấy mình đi một đôi giày đẹp như vậy, trong lòng sẽ vô cùng phấn khởi, bất cứ chuyện buồn gì rồi cũng sẽ quên hết thôi”.
Tần Mạc sững người một chút, sau đó liền mỉm cười. Người ta thường nói, những người không hay cười, mỗi khi cười đều trở nên rất đẹp, có thể thấy Tần Mạc bình thường không hay cười. Sau nụ cười trăm hoa đua nở rạng rỡ khi mùa xuân trở lại này, anh nới lỏng dây buộc giày: “Ban nãy, bác sĩ nói với tôi rằng trong bệnh viện nghiêm cấm việc chỉ đi tất, không đi giày, cô cứ đi tạm đôi giày này trước đã”.
Tôi ngắm nghía đôi giày một lát, với mắt nhìn của một người ngoại đạo, nó chắc chắn không phải là hàng nhái, hơn nữa, những đường may tinh xảo như vậy tất nhiên phải tương ứng với một mức giá ngất ngưởng, lòng bỗng chốc cảm thấy ảm đạm rầu rĩ. Tôi nói: “Anh Tần, tốt nhất là anh hãy đem đôi giày này tặng bạn gái của anh đi, lát nữa tôi ra ngoài, mua đại một đôi giày vải là được rồi”.
Anh cau mày: “Đừng bướng bỉnh nữa”. Tôi nói: “Hả?”.
Tần Mạc cũng sững người hồi lâu, sau một lát đứng ngây ra, anh cất đôi giày đi, nói: “Xin lỗi, cô Nhan, cô có ngoại hình rất giống với một người quen cũ của tôi, bất giác tôi lại coi cô như cô ấy mất rồi”.
Có một câu ngạn ngữ mà ai ai cũng biết, đó là “Việc tốt phải làm cho tới cùng, tiễn Phật phải tiễn tới Tây thiên”. Thực ra, Tần Mạc chỉ cần đưa tôi và Nhan Lãng tới cổng bệnh viện là hoàn thành một việc tốt rồi, nhưng anh ấy lại nhiệt tình chạy đôn chạy đáo còn hơn cả khi con ruột của mình ốm đau, hơn nữa còn đi mua cho tôi một đôi giày thể thao nữa, việc này khiến tôi không thể lý giải nổi. Tôi nghe nói những người nổi tiếng, người thì thích uống rượu, người thì thích chất kích thích, người thì thích làm kẻ thứ ba, người thích đánh đập vợ, nhưng chưa từng nghe nói có người nổi tiếng nào lại đặc biệt thích làm việc tốt cả, hơn nữa còn làm một cách hết sức chu đáo, tỉ mỉ, Tần Mạc quả là một người nổi tiếng không giống với những người nổi tiếng khác.
Tần Mạc nói: “Ca phẫu thuật của Lãng Lãng còn phải kéo dài thêm một lát nữa, đi thôi, tôi đưa cô đi tìm đôi giày đã bị ném bỏ”.
Tôi do dự một chút, anh không nói thêm gì nữa, cầm hộp đựng giày bắt đầu bước ra ngoài.
Một cô y tá trạc tuổi trung niên nhìn dáng vẻ rất bận rộn nhưng thực tế lại cứ luẩn quẩn xung quanh nghe ngóng, lúc bấy giờ sán lại gần tôi, nói: “Cô gái, cô đừng đi theo, người kia không thân thiết cũng không quen biết mà giúp đỡ cô như vậy, nhìn một cái là biết có dụng ý khác rồi, nếu cô mà đi theo nhất định sẽ bị lừa đấy”.
Tôi đã nhận thức được một cách sâu sắc rằng xã hội quả nhiên đã không còn đơn thuần nữa, bởi làm một việc tốt mà muốn không bị dư luận lên án rõ ràng lại khó khăn đến vậy.