Thẩm Nam Thành đi chưa được bao lâu đã có hàng xóm mới chuyển đến sống cạnh nhà Diệp Sơ. Gia đình ấy họ Vệ. Chủ hộ tên là Vệ Đông Hải, làm việc tại một cơ quan nhà nước trong thị trấn, nghe nói là một trợ lí nhỏ dưới quyền Phó Chủ tịch huyện. Vợ chủ hộ họ Tần, là giáo viên dạy văn ở trường cấp ba của thị trấn. Vợ chồng nhà đó cũng được coi là dòng dõi trí thức thư hương.
Nhà họ Vệ có một cậu con trai cùng tuổi với Diệp Sơ, tên Vệ Bắc. Cậu đẹp trai vô cùng, Lưu Mĩ Lệ vừa trông thấy đã thích mê tơi. Bà rủ rỉ với bố Diệp Sơ rằng: “Ôi, thằng bé đẹp trai quá thể, sau này nó mà trở thành con rể nhà mình thì tốt biết mấy!”.
Vừa mới dứt lời thì cậu nhóc kia đã tung một cước đá vào cái máng cho gà ăn, khiến đàn gà nhà bà Hàn bên cạnh hoảng sợ bay tán loạn Lưu Mĩ Lệ liếc chồng rồi lặng lẽ quay đầu lại, vỗ về đứa trẻ đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất cùng chú chó A Bảo3: “Diệp Tử, mau ăn cơm thôi!”.
3 Chú chó mà Diệp Sơ nuôi giúp Thẩm Nam Thành tên là Tiểu Hoàng, nhưng vì Diệp Sơ từ đầu vẫn chỉ nhớ mỗi cái tên A Bảo, cho nên từ khi nuôi chú chó Tiểu Hoàng, Diệp Sơ đã đổi luôn tên nó thành A Bảo.
Vừa nghe thấy có cơm ăn, cô nhóc vội vàng ôm theo A Bảo cùng mẹ vào nhà. A Bảo đang ngoái lại, nhằm vào đám gà đập cánh tán loạn đầy sân mà cất tiếng sủa rõ to thì bị thằng nhãi hung hăng đứng trong sân trừng mắt.
Diệp Sơ ham ăn từ bé nên cân nặng của cô chưa bao giờ có dấu hiệu giảm xuống. Mỗi lần bị mẹ kêu ca là ăn nhiều, bố ngồi cạnh lại phản đối: “Trẻ con béo thì có làm sao, lớn lên tự khắc sẽ gầy đi ấy mà”.
Nhưng sự thật đã chứng minh lí luận của bố hoàn toàn sai lầm. Nghiêm trọng hơn, ông đã gián tiếp “cổ vũ” cho cân nặng của Diệp Sơ ngày một tăng cao. Thế là năm cô lên bảy, Lưu Mĩ Lệ đau buồn phát hiện ra rằng: Tuy nhà có con gái nhưng bà lại chẳng tài nào mua được một chiếc váy công chúa xinh đẹp!
Đối với một người mẹ từ nhỏ đã ao ước được trang điểm cho con gái thành nàng công chúa Bạch Tuyết như bà thì việc này quả là một đả kích nghiêm trọng.
Bởi thế, với tư cách là thợ may hàng đầu kiêm quản lí của hiệu may “Mĩ Lệ”, Lưu Mĩ Lệ quyết định tự tay may cho con gái một chiếc váy công chúa theo kiểu dáng được đăng trên báo nhi đồng.
Tay nghề của Lưu Mĩ Lệ rất cao. Bà mua vải, lấy số đo, cắt cắt may may, vầy vò suốt một tuần trời để cuối cùng cho ra đời một chiếc váy công chúa. Để bộc lộ tài năng xuất sắc của mình một cách rõ ràng hơn, bà còn có lòng thêu thêm một đoá hoa màu hồng lên chiếc váy trắng, nhìn từ xa đã thấy nổi bật.
Lần đầu được diện váy công chúa, Diệp Sơ cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Ngay ngày hôm đó, cô mặc luôn chiếc váy mới, dẫn A Bảo lên thị trấn mua rượu cho bố, tiện thể trở thành mẫu quảng cáo “sống” cho hiệu may Mĩ Lệ. Hàng xóm láng giềng đi ngang qua không ngớt lời khen ngợi: “Con gái béo nhà họ Diệp mặc váy mới kìa!”.
Diệp Sơ thành thật chia sẻ: “Mẹ may cho cháu đấy ạ”. “Thợ may Lưu khéo tay thật!”
Nghe hàng xóm khen mẹ mà Diệp Sơ còn vui hơn cả khi họ khen mình. Đang hớn hở dở dang thì quay đầu lại, cô bỗng không thấy A Bảo đâu nữa.
A Bảo biến mất khiến Diệp Sơ sợ xanh mặt. Cô không đi mua rượu nữa mà ôm bình Coca Cola đi tìm A Bảo. Tìm suốt từ đầu phố đến cuối phố, cuối cùng cũng thấy A Bảo mình đầy bùn đất, bẩn thỉu nằm trong vũng sình dưới gốc cây ven đường.
Bấy giờ, A Bảo đang rúm ró lại, miệng kêu ăng ẳng. Một đám trẻ con vây thành vòng tròn xung quanh nó, kẻ cầm đầu chính là thằng nhóc Vệ Bắc – người hàng xóm mới.
Tuy mới chuyển đến được vài hôm nhưng nó đã nhanh chóng được lũ trẻ con tôn làm “đại ca”.
Vệ Bắc đang ném bùn về phía A Bảo. A Bảo bị cậu ta doạ đến mức không dám xông tới, chỉ biết kêu lên đau đớn.
Đám trẻ xung quanh cười ầm ĩ. Chúng bắt chước Vệ Bắc ném bùn vào A Bảo, cười cợt con chó tội nghiệp. Đúng lúc ấy, một cái bình nhựa bất ngờ văng tới, đập trúng vai Vệ Bắc.
“Đứa nào đấy?” Vệ Bắc xoay người lại, trông thấy con nhóc béo nhà họ Diệp hàng xóm. Nó đang mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, trừng mắt nhìn cậu, bừng bừng lửa giận.
Cảm thấy vô cùng mất mặt, cậu quát lớn: “Diệp Thừa Cân! Mày làm cái gì thế hả?”.
Lúc ấy cậu đã nghe đám trẻ con xung quanh nhắc đến biệt danh của Diệp Sơ, tiện thể biết luôn con bé béo ú này là “áp trại phu nhân” của tên đại ca tiền nhiệm. Từ tận đáy lòng cậu vô cùng khinh bỉ mắt thẩm mĩ của thằng nhóc đó.
Diệp Sơ không nhớ tên thằng nhãi này, chỉ nhớ là nó họ Vệ. Rốt cuộc là Vệ Đông, Vệ Nam, Vệ Tây hay Vệ Bắc nhỉ? Thực sự không tài nào nhớ nổi.
Cho nên cô đành mở miệng gọi độc chữ “Vệ”: “Vệ, cậu không được bắt nạt A Bảo!”.
Vệ Bắc vô cùng bực bội: Mình có họ có tên cơ mà, cái con bé béo này lại dám gọi mình là “Này”4. Rõ ràng là nó không thèm coi đại ca mới này ra cái đinh gỉ gì rồi? Bởi vậy, cậu nổi giận, vung tay ném thẳng nắm bùn vào người Diệp Sơ.
4 Trong tiếng Trung, chữ “Vệ” và chữ “này” có cùng âm đọc là “wei”. Hiện tượng đồng âm này khiến Vệ Bắc hiểu nhầm Diệp Sơ gọi mình là “này”.
Thế là chiếc váy mẹ Diệp Sơ mới may đã “nở” thêm một đoá hoa bằng bùn. Đám trẻ con xung quanh phá lên cười ngặt nghẽo.
Diệp Sơ hơi tức giận, định tranh luận với Vệ Bắc, nhưng không nhớ nổi tên của kẻ địch là gì, đành phải gọi thêm một tiếng “Vệ”: “Vệ, cậu còn bắt nạt A Bảo nữa, tôi sẽ mách mẹ cậu!”.
Câu nói này đã chọc giận Vệ Bắc tới cực điểm, “Diệp Thừa Cân, mày cứ liệu hồn!”.
Cậu hùng hồn tuyên bố, ném nốt nắm bùn còn lại trong tay về phía Diệp Sơ rồi quay người, co cẳng chạy mất.
Đám quỷ nhỏ bên cạnh cũng học theo đại ca, đua nhau ném bùn vào người Diệp Sơ rồi đồng loạt bỏ chạy, vừa chạy vừa hô: “Diệp Thừa Cân là một con nhóc siêu béo! Diệp Thừa Cân là một con lợn!”.
Diệp Sơ đứng im tại chỗ. Cô không thèm để ý đến lời lũ trẻ nói. Chờ cho đám trẻ chạy xa, cô mới bế A Bảo ra khỏi vũng bùn. A Bảo co rúm rúc vào lòng Diệp Sơ, khẽ rên ăng ẳng.
Ngay tối hôm đó, Lưu Mĩ Lệ lập tức phát hiện ra chiếc váy trắng muốt mới may cho con gái đã biến thành “váy hoa”, bông mẫu đơn lộng lẫy mà bà vô cùng tự hào đã biến thành một vết loang đen ngòm. Bà giận đến xù cả lông.
Hỏi ra mới biết sự thể do thằng nhóc hư đốn nhà hàng xóm mới chuyển tới gây ra, bà đùng đùng nổi giận, dắt con gái sang nhà họ, chuẩn bị đại chiến một trận om sòm.
Hai mẹ con sang đúng lúc nhà họ Vệ đang ăn cơm. Mẹ Vệ thấy hàng xóm đến, toan niềm nở đón tiếp nhằm tăng thêm thiện cảm, nhưng khi thấy hàng xóm dắt theo một cô bé nhếch nhác bẩn thỉu, trong tay còn ôm một chú chó nhỏ loang lổ bùn đất bèn đoán ngay ra: Thằng con mình lại gây họa đây mà!
Thế là mẹ Vệ đưa mắt ra hiệu cho chồng. Vệ Đông Hải nhấc ngay cây gậy phơi quần áo bên cạnh lên, lột quần con trai xuống rồi quất vào mông cậu.
“Đét!” – Tiếng mắc áo quất xuống làm Lưu Mĩ Lệ ngây người.
Bà chỉ định sang nói cho ra lẽ chứ không hề có ý xúi giục nhà người ta sử dụng bạo lực. Con trẻ có hư mấy cũng không thể đánh như thế được, nhỡ đánh hỏng người luôn thì biết làm sao?
Thế là, cái người định sang cãi nhau là bà phải chuyển thành người khuyên can: “Thôi đừng đánh, đừng đánh nữa!”.
“Mẹ Diệp Tử, bà đừng can. Không cho roi cho vọt thì làm sao thằng này nên người được!” Nói rồi Vệ Đông Hải lại vung cái gậy phơi quần áo lên, toan đánh tiếp.
Lúc này, cả mẹ Vệ Bắc cũng cuống cả lên. Đồng ý là phải dạy dỗ con cái, nhưng đức ông chồng nhà bà nghiện đánh con rồi sao? Bà vội lao vào, định kéo ông ra, nào ngờ Lưu Mĩ Lệ còn dũng mãnh hơn, xông tới một tay giật phắt cây gậy trong tay Vệ Đông Hải, tay kia kéo Vệ Bắc lại rồi bảo cô con gái đang đứng đằng sau: “Diệp Tử, dẫn ngay Tiểu Bắc sang nhà mình, mau lên!”.
Nghe mẹ nói vậy, Diệp Sơ lập tức kéo Vệ Bắc bỏ chạy, không chút chần chừ.
Hai đứa trẻ chạy ra khỏi nhà, rồi băng qua sân. Tới tận cửa nhà mình, Diệp Sơ mới ngoái lại nhìn… Vệ Bắc đâu đã kịp kéo quần lên…
Thấy Diệp Sơ cứ ngơ ngẩn nhìn mình, mặt Vệ Bắc đỏ lựng, vội vàng kéo quần rồi mắng cô: “Nhìn cái gì hả Diệp Thừa Cân?”.
Diệp Sơ chẳng buồn để ý đến cậu, cô cởi giày rồi bế A Bảo vào nhà. Đứng sau cánh cửa, cô nói vọng ra: “Mẹ tôi dạy phải cởi giày rồi mới được vào nhà đấy”.
“Ai thèm vào nhà cậu!” Vệ Bắc mạnh miệng. Diệp Sơ mở to mắt nhìn cậu, không nói câu nào.
Trước cửa nhà họ Vệ, Vệ Đông Hải vẫn đang ra sức giữ gìn hình tượng oai vệ của một người bố nghiêm khắc. Ông lớn tiếng mắng cậu con trai: “Cái thằng hư thân mất nết kia! Có giỏi thì cứ trốn đi, đừng có quay về nữa!”.
Vệ Bắc quay lại làm mặt quỷ trêu tức bố rồi cởi văng giày, chui tọt vào nhà Diệp Sơ.