Vẫn là đi làm rồi lại tan ca, vẫn tiếp tục tốn công tốn sức bàn bạc kế hoạch phát triển thôn ở Viễn Vọng.
Ba ngày trước, tôi bảo Tiểu Diệp thông báo thời gian buổi họp cho tất cả mọi người, trong buổi họp, tôi mở tập tài liệu ra. Vụ việc của Lý Lãng Minh vì làm ảnh hưởng đến xã nên bị ngồi tù một năm bảy tháng. Truy thu lại tiền tham ô được hơn mười vạn, còn hơn mười vạn nữa không biết tung tích đi đằng nào.
Ủy ban xã vì vụ việc này mà tiếng cười cũng ít hẳn đi.
Ngày ngày cứ thầm lặng trôi qua như thế, công việc cũng lặng lẽ được triển khai như vậy, còn tôi thỉnh thoảng vẫn nằm mơ những giấc mơ như cũ.
Tôi đứng trước cửa trụ sở Ủy ban xã, nhìn về phía chân trời xa xôi, Tiểu Diệp gọi: “Chủ tịch, điện thoại!”.
Là điện thoại của đội cảnh sát gọi đến.
Thời gian tan ca cũng đã đến, trước đây mỗi lần tan ca Tiểu Diệp luôn là người về cuối cùng, Trương Viễn Dương cười nói: “Bạn trai của Diệp Tử đến thăm cô ấy kìa, anh xem cô ấy hạnh phúc không kìa”. Tôi biết cậu ấy cố gắng muốn xoa dịu bầu không khí trầm lặng này, cười cười, tôi nói: “Diệp Tử là một cô gái tốt”.
Trương Viễn Dương cười nói: “Đúng vậy, là một cô em gái vô cùng đáng yêu”.
Trường Hà cười: “Thôi được rồi, cậu chả lớn hơn cô ấy bao nhiêu tuổi đâu, còn gọi là cô em gái nhỏ!”.
Rồi ai nấy thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan ca, tôi gọi Trường Hà lại. Trường Hà cười nói: “Không vội đi hẹn hò cùng Tử Nguyệt sao?”.
Tôi cười cười, hỏi: “Trường Hà, dạo này cậu có còn mơ thấy ác mộng nữa không?”.
Trường Hà đưa tay ra, rồi từ trên cổ kéo ra một tấm bùa hộ thân, nói: “Không có, sao vậy? Anh vẫn còn gặp ác mộng sao? Anh không đeo bùa hộ thân sao?”.
Tôi lắc lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy không phải là chuyện đeo bùa hay không, nếu dùng y học mà nói thì chỉ chữa được phần ngọn mà không trị được tận gốc. Tôi nghĩ, tất cả mọi việc đều có nguyên nhân của nó, chỉ cần tìm ra căn nguyên, mới có thể mãi mãi ăn no ngủ kỹ được”.
Trường Hà nghi hoặc nói: “Anh muốn làm gì?”.
Tôi nói: “Đến thôn Viễn Vọng”.
Trường Hà chợt sững người, nói: “Thôi bỏ đi, anh hà tất phải tích cực như thế?”.
Tôi cười cười: “Đêm nay, tôi muốn đi một chuyến, haizzzm, dạo này tôi đều bị ác mộng giày vò. Cậu nói xem rốt cuộc ở thôn Viễn Vọng đã xảy ra chuyện gì? Có đúng là những linh hồn chết oan không, xem có cần phải mời mấy pháp sư đến để siêu độ cho họ không, để họ được đầu thai, không đến làm phiền chúng ta nữa.”
Trường Hà cười nói: “Lần trước trong đống sách mà cho anh xem, có dạy người vẽ bùa như thế nào đây, hay là anh vẽ mấy lá bùa đó rồi dán lên cửa, như thế chắc những thứ không sạch sẽ, ô uế cũng chẳng dám đến làm phiền quấy nhiễu anh nữa đâu”.
“Bùa?”, là những tờ giấy bay bay trong phòng của Tiểu Vương? Tôi lắc đầu cười cười: “Qua đêm nay rồi hãy nói đi!”.
Vội vàng ăn xong bữa tối, tôi đến phòng của Tiểu Vương.
Trong phòng lạnh lẽo vắng vẻ, vì chẳng có đồ đạc gì nên càng khiến căn phòng trở nên âm u hoang lạnh. Những thứ mà Tiểu Vương để lại nhất định là không có nhiều, vả lại khi người nhà cậu ấy đến thu dọn, cũng có rất nhiều thứ đã bị xếp lộn xộn. Tôi biết mình chẳng có cách nào tìm được thứ gì, đến đây chỉ là để tưởng nhớ lại mà thôi.
Tiểu Vương, đêm nay, tôi sẽ cho cậu một đáp án.
Tôi đứng giữa gian phòng trống không, nhìn từng góc nhà vẫn như cũ không gì thay đổi, tâm trạng rất thoải mái bình tĩnh. Từng khoảnh khắc ngắn ngủi khi sống cùng Tiểu Vương như đều ào về trong trí óc, trong lòng như mang một nỗi đau ấm áp, giống như một đường chỉ mong manh, chầm chậm từ từ rời xa trái tim tôi, từng chút từng chút, nỗi đau rõ ràng và tinh tế.
Trở lại phòng mình, tôi rót một cốc nước, là nước nóng, vì toàn bộ trà tôi đã đưa cho Nhu Phong. Tôi uống nước đun sôi, nhìn thấy luồng khí trắng không ngừng bốc lên, tạo thành một khoảnh không mù mờ, uống từng hớp từng hớp, chờ đợi.
Dân gian lưu truyền rằng, mười hai giờ đêm là lúc âm khí thịnh nhất, chỉ có đến đúng mười hai giờ, hồn ma quỷ dưới âm tào địa phủ không nơi nương tựa, không ai quan tâm mới bay ra, bắt những hồn sống của người đi trên đường thể mà thế thân, sau đó tự mình đi đầu thai chuyển thế.
Câu chuyện này tôi đã được nghe từ khi còn nhỏ, bây giờ lại mập mờ mập mờ trở về trong đầu, hôm nay, tôi có thể tìm ra được điều gì đây?
Mười giờ, tôi đi vào lán xe dắt xe máy ra ngoài, không đội mũ bảo hiểm, tôi thích cái cảm giác được gió lạnh táp vào mặt, bởi khi từng trận gió không ngừng thổi tới sẽ khiến đầu óc tôi càng thêm tỉnh táo, suy nghĩ theo đó cũng chính xác hơn. Luồng sáng của đen xe giống như mũi tên sắc nhọn đâm thẳng xuyên qua màn đêm vắng lặng, lại giống như âm thành gào thét ghê người được trấn áp lâu ngày nay bỗng nhiên bột phát.
Tôi đi rất chậm, thực ra đêm nay, tôi cũng không muốn đến thôn Viễn Vọng.
Trên đường đi tôi nghĩ ngợi rất nhiều chuyện, lòng tham của Lý Lãng Minh khiến tôi đột nhiên bừng tỉnh hiểu rõ nhiều thứ, cũng vì thế có thêm nhiều ưu tư. Ánh mặt trời của Tiểu Vương, sự ấm áp của Tử Nguyệt, vẻ hoạt bát của Tiểu Diệp, nét trang nhã của Nhu Phong, tài khéo nói của Trương Viễn Dương, sự bình tĩnh của Trường Hà...
Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện rất nhiều những lát cắt đứt gãy, Nhu Phong nói: “Anh Nam Bính, anh nói xem niềm hạnh phúc nhất của một người con gái là gì?”. Tôi nói: “Như thế chuyện mà một người thấy đau khổ nhất, theo em nghĩ là gì?”
Là gì? Cũng có thể là thất tình, cũng có thể là mất người thân, cũng có thể là không có cách nào trao hạnh phúc cho người mình thương yêu nhất, cũng có thể là.... có rất nhiều đáp án, hôm nay, tôi sẽ hiểu được thêm điều gì đây?
Thôn Viễn Vọng, nơi luôn khiến giấc ngủ của tôi không được bình yên, khiến bữa ăn của tôi chẳng được ngon miệng, màn đêm bao phủ khắp nơi, giống như một loài vật đang say ngủ, loài động vật nào?
Vầng trăng chầm chậm nhô cao, tuy không có mây nhưng hôm nay ánh trăng cũng không sáng vằng vặc, giống như người con gái thức giấc khi sáng sớm ánh mắt vẫn còn nhập nhèm, mang theo cả chút cáu bẩn trước mặt nữa, mọi thứ dập dờn, không rõ ràng chút nào, nên dưới luồng sáng phản chiếu của đèn xe lại càng trở nên mông lung mờ ảo.
Tôi tắt đèn xe, dừng xe ở một nơi rất xa, sau đó, từng bước từng bước tiến về vị trí mà ba người chúng tôi đã gặp “quỷ”. Cái bóng không đầu đó, một ngón tay duỗi dài ra đó, luồng khí sợ hãi đó, áp lực nặng nề đó, rồi cả luồng gió âm u lạnh lẽo đó, phải chăng sẽ lại xuất hiện?
Bây giờ đã gần mười một giờ rồi, tôi bình tĩnh đứng trước đám cỏ tranh, một luồng gió âm u lạnh lẽo thổi tới, như muốn cuốn đi vạt áo của tôi, vấn vít xung quanh tôi. Trước mặt không xa, gió như cuộn xoáy, đám cỏ tranh vang lên tiếng xào xạc nhè nhẹ.
Nhớ lại hồi đại học khi xem phim cùng Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên muốn xem phim kinh dị, tôi cũng điềm nhiên xem cùng, cô ấy cười nói: “Xem phim kinh dị thích hợp nhất là vào đêm mùa đông, tắt hết đèn, gió qua khe cửa sổ không ngừng chui vào trong phòng, khắp nơi xung quanh vang lên tiếng vèo vèo vi vu vi vu trong không khí, kết hợp với âm thanh cùng không khí tạo hình độc nhất riêng có trong phim kinh dị. Sau đó, nhìn thấy trên màn hình là cảnh rừng cây âm u hoang lạnh, kết hợp với bầu không khí lạnh lẽo u ám như khiến bản thân không thể tự kiềm chế được nhịp thở của mình. Sau đó, anh trừng mắt, chợt nhìn thấy đứng bên cạnh gốc cây là một ma nữ mặc áo trắng toát, tóc dài xõa xuống, áo quần bay bay, đợi đến khi anh nhìn thấy rõ ràng thì mọi thứ lại biến mất. Gió bên ngoài len qua khe cửa sổ như quấn chặt lấy anh, bao vây anh, khiến anh không chịu được mà cơ thể không ngừng run lên. Lúc anh đưa mắt kiếm tìm mọi thứ xung quanh thì bóng đó lại xuất hiện, mà còn càng lúc càng gần, sau đó, đột nhiên có một cái đầu xuất hiện, anh sẽ thấy một người con gái xinh đẹp vô ngần nhưng trên mặt lại hiện nụ cười dữ dằn điềm nhiên mà ai oán thê lương, đang ở trước mặt anh, khi ấy, toàn bộ cơ thể anh trở nên băng lạnh, mồ hôi lạnh cứ thế túa ra không ngừng, hiệu quả đạt được rất tốt….”
Tôi còn nhớ rõ những lời mà Tiểu Nghiên từng nói, chẳng biết tại sao đột nhiên bây giờ tôi lại nghĩ đến nó, có thể chính là do bầu không khí này, luồng gió băng lạnh này, cảnh đêm thê lương âm u này, còn cả một luồng khí mơ hồ đang bủa vây xung quanh nữa…
Tiểu Nghiên, anh lại đang cùng em xem lại cảnh phim kinh dị đây này!
Đám cỏ tranh lại bắt đầu vang lên những tiếng xào xạc, gió dần lớn hơn, thổi mây bay tới, hóa ra ánh trăng mông lung mờ ảo cũng đang ẩn sau từng đám mây trắng, trời đêm càng trầm lắng. Trong bãi cỏ tranh, âm thanh xì xì nho nhỏ kỳ lạ cứ vang lên không ngừng, ánh nhìn của tôi như đóng đinh về phía đó.
Tất cả cảnh tượng của mấy ngày này như đang được trình diễn lại, xung quanh vị trí này khoảng mười trượng, có một bóng ảnh mơ hồ, rồi càng lúc càng rõ ràng, duỗi một ngón tay ra, chân… gió thổi đến, thấy những ống tay áo phiêu bồng rung động, nhưng, không có đầu, vẫn là bóng hình không đầu! Sau đó, trước ánh mắt như dính chặt vào nó của tôi, tôi nhìn rõ ràng, nó lại chầm chậm giơ một cánh tay lên, rồi cứ từ từ duỗi thẳng một ngón tay lên. Bàn tay của hắn rất mơ hồ, mơ hồ đến mức không chân thực nhưng dưới ánh trăng ảm đạm, ngón tay đó lại như dựng đứng lên như cây bút viết.
Tôi trân trân nhìn không chớp mắt vào ngón tay đó.
Gió vẫn tiếp tục vấn vít xung quanh, luồng khí băng lạnh thê lương u ám như dưới âm tào địa phủ vụt ra từ trong ống tay áo không ngừng chui vào trong cơ thể. Áo quần tôi bị luồng gió thổi phiêu động chẳng dừng, tôi vẫn đứng bất động tại đó. Bóng hình kia cũng lặng im, giống với cái ngày mà chúng tôi gặp phải đó, lại bắt đầu đứng đối diện. Điểm khác chỉ có, ngày ấy tôi bị dọa cho ba hồn bảy vía chẳng được yên, nhưng lúc này tôi lại dám nhìn thẳng vào nó chẳng dời mắt.
Sau khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy một tràng cười mơ hồ, lúc có lúc không, phảng phất như đó là đàn ông, lại tựa như là tiếng cười của phụ nữ, âm thanh đó từng hồi từng hồi giống như luồng không khí buốt giá âm u trong đêm hoang vắng từ khắp xung quanh bao chặt lấy tôi, đó là âm thanh mà tôi nghe thấy trong điện thoại lúc nửa đêm.
Tôi thấy ngón tay hồi nãy nâng cao lên lại đang từ từ hạ thấp xuống, sau đó, tôi bước lên mấy bước, nhìn “ngón tay” đang rủ thấp kia, bờ môi khẽ nhếch cười lạnh lùng, tôi lớn giọng nói: ”Cho cho rằng chỉ có Lý Lãng Minh là biết điều khiển rối bóng, hóa ra cậu cũng biết!”.
Chỉ một câu được thốt ra vậy mà bóng hình trước mặt tôi đã biến mất, nhưng tôi thấy rõ ràng, nó không phải biến mất một cách vô cớ mà giống như một tấm màn bị rách, đột ngột bị mất đi cột chống, rơi xuống đất. Hôm ấy do tâm trạng của tôi lo lắng, vô cùng sợ hãi cho nên tôi không thể nhìn ra được những tình tiết nhỏ nhặt như thế.
Một bóng người từ trong đám cỏ tranh chầm chậm đứng lên, trong tay cầm một chiếc máy ghi âm nhỏ, chiếc máy ghi âm đã tắt. Nhưng tôi biết, trong đó có một đĩa nhạc, khi diễn rối bõng, để tạo bầu không khí thì cần có sự kết hợp giữa âm và nhạc. Chiếc đĩa nhạc kia chính là nhạc, tràng cười khi có khi không kia chính là từ nút điều chỉnh âm thanh mà ra để trong đêm khuya hoang lạnh thanh vắng thế này tạo ra được cảm giác dồn nén.
Hắn ta nói: “Nam Bính, anh rất thông minh”.
Tay tôi nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng đành nhẫn nhịn, thả lỏng tay ra, xoay người bước đi, không thèm ngoảnh lại nhìn lấy một cái, sau đó chèo lên xe máy quay trở về Ủy ban.
Ngày hôm sau, tôi đi đến đội cảnh sát một chuyến, rồi lại đến thôn Thanh Tuyền. Tất cả mọi sự việc trong đầu tôi dần dần được kết nối, chuyện xảy ra từ trước đến nay đã tạo thành một sợi dây hoàn chỉnh. Càng nghĩ càng thấy không thể nào tưởng tượng được, tôi một lòng tin tưởng là những bóng hình kỳ quái kia đang gây chuyện, luôn tin tất cả mọi chuyện đều không có cách nào giải thích được, nhưng, tình hình thực sự lại trở nên như thế này.
Tôi dựa lưng vào ghế, lấy tay vỗ vỗ trán, cảm giác vô cùng mệt mỏi là thứ cảm giác toàn bộ cơ thể cả tâm trạng và thể lực đều uể oải, bị nỗi đau chẳng có ranh giới bao trùm, không giận giữ, đơn giản chỉ là muốn quên đi tất cả.
Nhu Phong đến thăm tôi, cô ấy nói: “Sắc mặt anh không tốt!”.
Tôi đáp: “Đúng vậy, chuyện vừa rồi khiến anh quá mệt mỏi”.
Nhu Phong nhìn tôi vẻ kinh ngạc hiện lên khuôn mặt, vừa như hiểu rõ mọi chuyện lại vừa mang vẻ bất lực, mãi hồi lâu, cô ấy hỏi: “Đúng là anh quyết định rồi sao?”.
Tôi nặng nề gật đầu, thở một hơi dài, nói: “Anh không thể không quyết định, nếu anh không quyết định, anh cũng vẫn phải xin lỗi toàn bộ nhân dân xã Tú Phong đã tín nhiệm anh”.
Nhu Phong cười, nụ cười lạnh lùng không biểu cảm nói: “Anh đúng là một người đàn ông tốt hiếm gặp, nhưng cũng kể từ giây phút này, em không thể gặp lại anh nữa. Chính em đã chôn vùi hạnh phúc của chị gái mình!”.
“Hạnh phúc của chị gái em không phải do em chôn vùi, mà chính là kẻ đã đầu têu chuyện này”.
Nhu Phong cười buồn nói: “Có gì khác nhau đâu, dù sao thì hạnh phúc của chị gái em cũng tiêu tan rồi”.
Tôi lặng im.
Nhu Phong đứng dậy, sắc mặt buồn thương vô cùng: “Trong chuyện này hóa ra em cũng là một nhân vật không thể thiếu, tuy em không làm sai, em cũng không hối hận nhưng em lại không có cách nào đối diện với vẻ mặt đau buồn của chị, em chỉ có thể lựa chọn cách rời xa nơi này, rời xa chị em, và cũng rời xa anh”. Cô ấy ngước mắt lên nhìn tôi, ánh mắt u buồn, giọng yếu ớt nói: “Anh Nam Bính, anh có thể ôm em không?”.
Thấy tôi vẫn lặng thinh không động đậy, cô ấy tự giễu bản thân: “Hóa ra đây cũng là một thứ quá xa xỉ rồi, em chỉ muốn khi cất bước rời khỏi nơi này, lại được cảm nhận vòng tay ấm áp, xem ra mong ước của em quá cao”.
Tôi chợt nhớ về từng chút từng chút kỷ niệm tháng ngày bên cạnh Nhu Phong, nhớ về một Nhu Phong thông minh phóng khoáng, bây giờ thấy ánh mắt buồn thương của cô ấy, trong tim tôi vô cùng đau xót, đưa tay ra tôi kéo Nhu Phong vào lòng.
Đôi môi, giống như viên nam châm hút chặt lại với nhau, không chút báo trước, không có mục đích. Khoảnh khắc này trong tim tôi chẳng còn Trường Hà, không có xã Tú Phong, chẳng có Nhu Vân, cũng nào có Tử Nguyệt, giữa khoảng trời đất này chỉ còn lại hai chúng tôi.
Thoáng chốc, mạch suy tư như trở về trong suy nghĩ, chúng tôi rời nhau ra. Nhu Phong đứng ở cửa nhìn tôi, nở một nụ cười đẹp thê lương trên mặt, cô ấy nói: “Cảm ơn anh!”, sau đó, xoay người rời đi, cũng không ngoái đầu lại nhìn.
Năm ngày sau, tôi nói chuyện với Trường Hà, chúng tôi đứng cách nhau một khung cửa sổ, cậu ta ở trong, còn tôi ở ngoài. Trường Hà cười vẻ điềm nhiên nói: “Tôi biết anh nhất định sẽ phát hiện ra, chỉ là không ngờ lại nhanh như thế!”.
Đưa mắt nhìn người mà lúc nào tôi cũng tín nhiệm đang ở trước mặt mình, tôi thực không tài nào hiểu nổi tại sao cậu ta lại làm như thế, vả lại sau khi làm xong trên mặt vẫn còn nở nụ cười tự nhiên đến vậy.
Trường Hà bình tĩnh nói: “Anh có thể nói cho tôi biết, tại sao anh lại phát hiện ra không?”.
Đúng vậy, tại sao tôi lại phát hiện ra?
Trường Hà nói: Cảm giác toàn thân bị gió thổi vi vu băng lạnh, ngước mắt lên nhìn thì thấy trước mặt là một bóng người, là một bóng người không đầu, nếu không phải là không thấy đầu của nó, tôi nhất định không tin nó là quỷ…
Trường Hà nói: “Nam Bính, anh không biết đâu, hôm đó, cái ngày mà Tiểu Vương chết, tôi nhìn thấy, cái đó, cái bóng không đầu đó, ngón tay nhợt nhạt trắng bệch đó… Nam Bính, tôi không thể nào chịu đựng nổi, những ngày như thế…”.
Những điều này tôi hoàn toàn tin tưởng không mảy may nghi ngờ. Tôi cũng cho rằng trên thế giới này đúng là có ma. Nhưng sau này, trong lần suýt bị tai nạn đã có rất nhiều chuyện dần dần hiện ra.
Ở nhà của Nhu Phong, nghe cô ấy nói đến thôi miên! Rồi ở trong phòng của Tiểu Vương thấy được những chữ nghiêng lệch ở sau tờ phiếu xét nghiệm.
Trên ti vi thì nghe thấy thông tin: Một vài y tá của bệnh viên bị sa thải vì dùng nhầm atropine, khiến bệnh nhân xuất hiện ảo giác, luôn có ảo giác hiện lên trước mắt. Tổn hại nghiêm trọng đến hệ thần kinh của bệnh nhân, nên bệnh viện đã bị gia đình bệnh nhân kiện ra tòa.
Trong đêm Trường Hà đến thăm, Nhu Phong nói: “Có thể có chuyện gì chưa, chắc lại xin ít thuôc đấy mà”.
Trường Hà nói: “Gà mà cha tôi nuôi ở trang trại đột nhiên lại bị bệnh, may mà tôi có chút kinh nghiệm, cho chúng uống atropine nên giờ không sao rồi. Thuốc đó khá khó mua, nên đành phải tìm Nhu Phong nhờ cô ấy giúp, Nhu Phong cũng gặp phiền phức khá nhiều, đúng lúc nhờ có anh mà khiến tôi lấy được thuốc về đấy”.