Ngày hôm sau đi làm, tôi uống trà mà Tiểu Diệp pha cho tôi, ngồi trước bàn làm việc, lặng yên chờ đợi. Một lát sau Lý Lãng Minh gõ cửa bước vào. Tôi nhìn tập tài liệu trong tay Lý Lãng Minh, cười cười nói: “Nhanh vậy sao, đến đây, để tôi xem, cậu ngồi đó trước đi”, Lý Lãng Minh giao tập tài liệu cho tôi, rồi ngồi xuống.
Tôi giở tập tài liệu ra, trên đó có một vài phương án khá khả thi liên quan đến thôn Thanh Tuyền. Cuối cùng, ánh mắt tôi tập trung lên hai chữ: “RỐI BÓNG”. Tôi nhìn Lý Lãng Minh rồi nói: “Những tư liệu này, tìm vất vả lắm phải không?”.
Lý Lãng Minh nói: “Cũng không hẳn, tôi chỉ sắp xếp chỉnh sửa một chút mà thôi”.
Tôi nói: “Báo cáo này rất khả thi, còn phương án phát triển văn hóa đặc trưng cũng rất tốt. Lãng Minh, không ngờ cậu học chuyên về quản lý tài chính, vậy mà lại nhạy cảm đối với những điều này như thế”.
Lý Lãng Minh cười cười nói: “Anh quá khen rồi, đều là việc thuộc phận sự của tôi cả”.
Tôi nói vẻ thành khẩn: “Lãng Minh này, cùng nhau làm việc cũng đã khá lâu rồ, năng lực của cậu luôn khiến tôi rất vui lòng. Xã Tú Phong muốn phát triển được, đều phải dựa vào công sức của tất cả mọi người, nếu thiết bất cứ một ai đều không được!”.
Lý Lãng Minh nói: “Đúng vậy, tôi cũng luôn nỗ lực, luôn ủng hộ Chủ tịch”.
Tôi hỏi: “Đúng vậy sao?”, đứng lên, chầm chậm bước đến trước mặt, nhìn khuôn mặt cậu ta, từ từ nói: “Vậy khi nào rảnh, cho tôi xem rối bóng do chính cậu biểu diễn nhé?”.
Lý Lãng Minh chợt sững người, ngẩng đầu lên nhìn tôi, vừa gặp ánh đèn tỏa chiếu, dưới luồng sáng đó sắc mặt cậu ta trở nên trắng bệch, cậu ta cười cười nói: “Nếu anh muốn xem hiệu quả của nó, thì tôi có thể tìm mấy người dân thôn Thanh Tuyền. Họ đều có kinh nghiệm cả, nếu kế hoạch này có thể thực hiện thì chúng tôi có thể đề xướng, sau đó tập hợp lại thành đội rối bóng, theo phỏng đoán của tôi có thể thu hút rất nhiều du khách”.
Tôi cười cười nói: “Kế hoạch của cậu rất tốt, nói thực lòng, tôi rất bái phục cậu. Từ khi tôi được sinh ra đến nay đã không hề quan tâm đến số học gì, mỗi lần nhìn thấy những con số là đầu óc tôi cứ ong ong hết lên. Vậy mà cậu từ sáng đến tối đối diện với các con số, có lúc nào cậu cảm thấy chán ngắt không?”.
Lý Lãng Minh nói: “Lâu rồi nên cũng thấy chai lì đi nhiều”.
Tôi nói: “Hả? Vậy thì không được rồi, nếu một lúc nào đó không cẩn thần, viết nhầm một chữ số nhỏ, như thế mười mấy hai mươi vạn tệ...”.
Lý Lãng Minh chợt cứng người, tôi cúi đầu thấp quan sát đôi mắt cậu ta, cậu ta vì thế cũng di chuyển ánh nhìn, sau đó, tôi thấy từng giọt nước nhỏ bé từ trên trán chảy xuống. Cậu ta cười vẻ miễn cưỡng, nói: “Đúng vậy, nên cần phải cẩn thận, may mà từ trước đến nay tôi cũng chưa phạm phải lỗi kiểu này!”.
Tôi cười vỗ vai cậu ta, nói: “Việc phát triển thôn Thanh Tuyền, mỗi thành viên trong xã đều đảm nhiệm một phần cụ thế, áp lực không hề nhỏ. Có bất cứ chuyện gì, cũng có thể giải thích được”, tôi đến trước bàn, cầm tập tài liệu lên rồi nói: “Trong đây tôi có một vài số liệu, cậu có thể xem qua!”.
Hôm qua tôi và Tiểu Nghiên bận đến tối mắt tối mũi cả buổi chiều để sắp xếp chỉnh lý đống số liệu đang ở trước mặt cậu ta.
Lý Lãng Minh lướt qua, sắc mặt thoáng chốc trở nên nhợt nhạt. Bàn tay run lên, không cầm chắc tập tài liệu trong tay nữa khiến mấy tờ giấy bị rơi xuống đất, cậu ta chân tay luống cuống vội cúi người nhặt lên, nhưng tập tư liệu trên tay kia lại rơi xuống.
Tôi nói: “Sao vậy? Cậu thấy không khỏe sao?”.
Trán Lý Lãng Minh đầy mồ hôi, cậu ta nhìn tôi, sắc mặt xạm đi như tro tàn, tựa như trong lòng đang vật lộn, đấu tranh tư tưởng vô cùng mạnh mẽ, lại giống như đang cân nhắc suy tính gì đó. Cuối cùng, chầm chậm cúi đầu.
Tôi thấy cơ thể của cậu ấy thoáng run rẩy thì điềm nhiên nói: “Trong khi xây dựng mở rộng thôn Thanh Tuyền, tài chính đã bị thâm hụt hơn năm vạn đồng, vậy mà sau đó, con số thâm hụt càng ngày càng lớn, sau này hơn bốn mươi vạn đồng mà thành phố hỗ trợ, được dùng để mở rộng thôn Thanh Tuyền, thế mà trên thực tế lại chưa đến hai mươi vạn, cậu có thể cho tôi một lời giải thích không?”.
Toàn thân Lý Lãng Minh chấn động, sắc mặt càng trở nên nhợt nhạt, bờ môi không ngừng lay động, giọng vô cùng đau thương thê thảm, cậu ấy nói: “Xin lỗi”.
Tôi bỗng cảm giác cơ thể như có một ngọn lửa bốc thẳng lên trí não, lạnh lùng nói: “Xin lỗi? Cậu không cần phải xin lỗi tôi, mà cậu nên xin lỗi hơn bốn ngàn hộ dân ở thôn Thanh Tuyền, xin lỗi xã Tú Phong, xin lỗi sự tín nhiệm của đồng nghiệp dành cho cậu”.
Lý Lãng Minh càng cúi đầu thấp hơn.
Tôi lạnh nhạt nói: “Bóng người không đầu đêm hôm đó, chính là rối bóng của cậu phải không?”.
Trước ánh nhìn như mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim của tôi, thần sắc Lý Lãng Minh càng thêm rối loạn, liếm liếm môi, vẻ uể oải, dốc sức nói: “Xin lỗi”.
“Lại xin lỗi, nếu tất cả những việc đã từng làm qua đều chỉ cần một tiếng xin lỗi là có thể xóa đi được thì tôi sẽ để cậu nói xin lỗi. Nhưng việc đã lâu như thế, nhiều chuyện xảy ra như vậy, cậu chỉ cần nói một câu xin lỗi thì giải quyết được gì?”, giọng đanh thép như gào lên.
Lý Lãng Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng loạn không chút sắc thái, cậu ta nói: “Tôi biết tôi không nên tham lam, nhưng, bệnh của mẹ tôi cần rất nhiều tiền, tôi, tôi không còn cách nào khác!”.
“Thím có bệnh thì cậu có thể nói với chúng tôi, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách giải quyết. Còn tốt hơn là việc cậu tự tay mình tham ô số tiền đầu tư mở rộng thôn Thanh Tuyền, vả lại còn trắng trợn táo bạo như thế nữa. Cậu cho rằng chỉ một rối bóng có thể dọa chúng tôi ngày nào cũng hoảng loạn, không được yên ổn dù chỉ một ngày thì có thể che giấu được hành vi bỉ ổi đó của cậu sao?”, tôi càng nói càng thấy tim mình đau nhói, hét lớn: “Tại sao cậu phải hại chết Tiểu Vương?”.
Lý Lãng Minh chợt kinh hãi trước tiếng hét khiếp đảm đó của tôi, rất lâu sau mới định thần trở lại được, vội nói: “Tôi không có, tôi không hại Tiểu Vương, Tiểu Vương là bị tai nạn xe”.
Bỗng nhiên tôi hùng hổ đến túm lấy cổ áo cậu ta, để cậu ta nhìn thẳng vào tôi, mắt mở trừng trừng nghiến răng ken két tôi hỏi: “Cậu dám nói là phanh xe đó bị hỏng không phải là do cậu làm hả? Cậu đừng cho răng vì không có chứng cớ nên có thể quanh co lấp liếm được mọi chuyện”.
Trong ánh nhìn của Lý Lãng Minh cơ hồ xuất hiện nỗi kinh hoàng, cậu ta bị tôi nhìn bức ép như thế, ánh mắt đảo điên nhìn khắp tứ phía như muốn dừng lại, miệng lầm bầm nói: “Không, không phải tôi, không phải tôi....”.
Tôi buông tay, cậu ta mềm nhũn như bún nằm ngả vật ra đất, miệng vẫn còn lầm rầm nói: “Không phải tôi, không phải...”.
Tan ca, tâm trạng của tôi vô cùng nặng nề, ngay cả Tiểu Diệp chào hỏi cũng không đáp lại. Tiểu Diệp nhìn tôi, ánh mắt mang vẻ lo lắng, tôi và cô ấy cùng nhau kiểm tra tập báo cáo tài chính đó, tự nhiên biết được việc này, cô ấy cũng tận mắt nhìn thấy xe cảnh sát đến, nên hiểu được tâm trạng của tôi, nhưng cô ấy cũng im lặng, không nói gì.’
Trở về phòng nghỉ của Ủy bản, tôi bỗng thấy toàn thân uể oải không còn chút sức lực nào.
Tôi luôn nghĩ rằng tập thể Ủy ban xã chúng tôi là một tập thể kiên cố vững chắc không gì phá nổi, sẽ viết ra từng chương, từng kế hoạch để xây dựng hiện đại hóa nông thôn. Nhưng, Lý Lãng Minh đã khiến tôi thất vọng.
“Tham”, đã có biết bao nhiêu người bị hủy hoại bởi chữ này.
Tuy Lý Lãng Minh tham ô là vì để chữa bệnh cho mệ, nhưng hành vi như thế, cũng khiến tôi vô cùng đau lòng.
Lúc đóng cửa, tôi chợt nghe thấy “rầm” một tiếng, hóa ra âm thanh từ bên phòng Tiểu Vương vọng lại.
Tôi bỗng sững người, Tiểu Vương, là cậu quay trở về sao? Cậu có điều gì muốn nói với tôi sao? Tôi mở cửa phòng Tiểu Vương. Một luồng khí băng lạnh táp vào mặt, mấy con chuột hoảng loạn chui vội vào hang. Âm thanh vang vọng vừa rồi, là do lũ chuột làm rơi thứ gì đó phát ra sao?
Tôi đứng lặng trong căn phòng trống không vắng ngắt này, cơ hồ như nhìn thấy nụ cười ấm áp của Tiểu Vương, cậu ấy đang xem ti vi, trên ti vi đang chiếu một bộ phim tình cảm, đúng vậy, chính là cảnh này: Nữ diễn viên chính đang khóc sầm trời tối đất, còn nam diễn viên chính đang mặt mày đờ đẫn đứng bên cạnh, muốn đưa tay ra vỗ vai an ủi nữ diễn viên chính, nhưng đưa ra được một nửa lại dừng lại. Sau đó, lại tựa như có tiếng Tiểu Vương đang thì thầm bên tai nói: “Nam diễn viên chính có kỹ thuật diễn xuất thật tuyệt, thể hiện tâm trạng, cử chỉ động tác, vẻ mặt, tư thế đúng là hết sảy”.
Đúng là không nói, Tiểu Vương, cậu ở bên kia, cũng thường xem ti vi phải không?
Cuốn sách trên bàn, đã bị lũ chuột gặm nhấm mất một ít, có một cuốn bị rơi trên mặt đất, tôi bước đến để nhặt lên, vẻ thương tiếc nhẹ lau đám bụi bám trên bìa sách, theo động tác của tay thì chợt một mảnh giấy từ trong sách khẽ rơi ra.
Tôi cúi người xuống nhặt, đang định nhét vào trong thì phát hiện hóa ra đó là tờ phiếu xét nghiệm của bệnh viện. Là những dòng chữ chuyên môn, tôi không hiểu gì cả, mặt sau tờ giấy còn có bút tích nguệch ngoạc của Tiểu Vương. Trong một đám dày đặc các ký tự lộn xộn đó, tôi nhìn thấy hai chữ:
“Thôi miên”, ”ảo giác”
Ý Tiểu Vương là gì?
Từ này không có gì là lạ, cũng mấy lần tôi có nghe thấy từ chính miệng Nhu Phong nói ra, Tiểu Vương viết chữ này lên đây, là ngẫu nhiên? Hay là cố ý?
Tôi nhét tờ giấy đó vào trong túi, rồi đặt quyển sách lại vị trí cũ. Tiểu Vương chết cũng đã lâu rồi, nhưng mỗi lần bước vào căn phòng này, tôi vẫn cảm giác được một luồng khí quen thuộc. Từ đầu đến cuối tôi vẫn mơ hồ không thể nào hiểu rõ được, đối với chuyện này, Tiểu Vương luôn tích cực cố gắng đi tìm lời giải đáp, vậy tại sao người bị hại đầu tiên lại là cậu ấy? Có phải cậu ấy đã phát hiện ra chuyện gì đó cho nên hung thủ phải gấp rút che giấu, vì thế cuộc sống đang tràn ngập hạnh phúc của Tiểu Vương phải kết thúc và rời xa chúng tôi mãi mãi?
Lý Lãng Minh không giống người đang nói dối, vậy thì, còn có người khác?
Cuối tuần, điện thoại của Phương Minh gọi đến liền ba lần, tôi quyết định đi đến thành phố. Tôi vốn cũng muốn thỉnh giáo Lâm Yến và Nhu Phong một chút, họ đều là bác sĩ, hiểu rõ nhất về cơ thể con người. Có thể họ sẽ cho tôi một lời đáp án nào đó.
Lúc đến nhà Phương Minh cũng đã trưa, Nhu Phong ở đó, nhìn thấy tôi, cô ấy liền nói: “Đại Chủ tịch, sắc mặt của anh trắng bệch thế kia, không phải vì dân mà ngày đêm không nghỉ đấy chứ?”.
Lâm Yến cũng nhếch môi cười, nói: “Nhu Phong, sao lại nói thế...”
Nhu Phong bĩu môi nói: “Đúng vậy, Lâm Yến cậu xem, nhưng chẳng phải lần trước đến đây sắc mặt tốt hơn sao?”
Phương Minh cười ha ha: “Nhu Phong, cô hiểu rõ như thế, chắc trái tim đang muốn nhảy đến bên Nam Bính lắm đây”.
Tôi cười nói: “Tôi được sủng ái mà lại lo sợ, tận hưởng ư, sao có thể chạy được đây?”.
Sau khi ăn cơm xong, tôi và Nhu Phong nói chuyện trên sân thượng. Nhớ đến tờ giấy xét nghiệm của Tiểu Vương, tôi lấy ra đưa cho Nhu Phong, hỏi: “Cái đám nòng nọc này đi không có trật tự hành lối gì cả, anh không hiểu, nên muốn thỉnh giáo em một chút”.
Nhu Phong tiện tay nhận lấy, nói: “Giấy xét nghiệm”.
“Tất nhiên, ba chữ đó thì anh biết!”, tôi cười, “Chỉ là không biết ở trong đấy viết cái gì thôi!”.
Nhu Phong xem, lông mày nhíu lại, nụ cười cũng được thu về, rồi đưa ánh mắt kỳ quái nhìn tôi, không nói không rằng!
Tôi thấy cô ấy kỳ lạ như vậy thì hỏi: “Sao thế? Sao sắc mặt em lại nặng nề vậy, lẽ nào là giai đoạn đầu của bệnh ung thư?”.
Nhu Phong lắc lắc đầu nói: “Không sao!”, quay sang nhìn tôi, “Anh còn vất vả như thế? Phải chú ý giữ gìn sức khỏe!”.
Tôi có chút đờ đẫn khó hiểu, cái gì với cái gì chứ, tôi nói: “Anh không sao, bây giờ không bận đến mức như thế đâu!”
“Bây giờ anh có cảm thấy bỗng nhiên mình bị choáng váng, đau đầu không, có nhận nhầm người hay không?”
Tôi chợt sửng sốt, nhận nhầm người khác? Nhu Phong ám chỉ cái gì đâu? Nhu Phong cười nói: “Sắc mặt anh càng ngày càng xấu, thời gian kiểm tra sức khỏe hai năm một lần cũng đến rồi. Chi bằng chiều nay anh đến bệnh viện em tham quan, nhân tiện làm xét nghiệm toàn bộ cơ thể luôn?”.
Nghĩ lại tôi cũng muốn hiểu rõ những chuyện liên quan đến cơn ác mộng trước đây, tôi thuận miệng đáp: “Ừ!”, Nhu Phong ngập ngừng giây lát, rồi nói khéo léo: “Anh Nam Bính, con người ta khi quá mệt, trong đầu sẽ nảy sinh ảo giác...”
Ảo giác?
Đây chính là những thứ Nhu Phong luôn nói, tôi nhìn ánh mắt Nhu Phong, nói: “Sức khỏe của anh không sao, cảm ơn em đã quan tâm!”.
Nhu Phong im lặng một thoáng, nói tiếp: “Anh Nam Bính, anh có thể nói với em, là cái gì đang quấy nhiễu anh không? Hôm đó, ở thôn Viễn Vọng, em thấy anh hoàn toàn là một người xa lạ”, Nhu Phong là một cô gái rất khéo léo và tinh tế, có thể là cô ấy quá nhạy cảm với chuyên môn bác sĩ của mình. Đầu tiên cô ấy nghĩ đến ảo giác, chỉ là, trước tất cả những thứ đã xảy ra thì tại sao trong suy nghĩ của tôi lại xuất hiện những ảo giác này?
Nhu Phong nói nhẹ nhàng: “Nếu là người khác, có thể sẽ nghĩ rằng anh nhất thời không chú ý. Nhưng, em là bác sĩ, em biết không phải như thế, anh đã nhìn thấy cái gì?”.
Ảo giác, tôi vẫn đang suy nghĩ về từ này, nếu tất cả là ảo giác, vậy thì tại sao tôi lại bị mắc những thứ ảo giác này? Nếu không phải là ảo giác thì tôi sẽ giải thích tất cả những thứ mà tôi nhìn thấy như thế nào đây? Hay, đúng là tôi nên nói ra, nhờ Nhu Phong giúp tôi phân tích xem như thế nào. Qua chuyện Tử Nguyệt suýt chút nữa đã bị tôi giết chết, tôi không thể xác định được khoảnh khắc đó chuyện gì đang xảy ra nữa. Tại sao tôi lại có thể tiêu cực như thế?
Tôi nhìn Nhu Phong, rồi xoay ngược tờ giấy xét nghiệm lại, hai từ mà Tiểu Vương viết như bao trùm toàn bộ đôi mắt tôi, trái tim tôi cơ hồ như bị chấn động, mọi suy nghĩ linh tinh tán loạn trong đầu dần dần tập trung lại, tạo thành một đường rõ nét, tôi nói với Nhu Phong: “Cảm ơn em!”, chỉ là, tôi chẳng thể nào vui lên được, tuy tôi không thể xác định được, nhưng tâm trạng vẫn mơ hồ thấy vô cùng nặng nề.
Nhu Phong nhìn tôi, ánh mắt đó chẳng thể nào che giấu được nỗi ưu tư và lo lắng khôn nguôi, cô ấy nói: “Anh Nam Bính, anh nói xem niềm hạnh phúc nhất của một người con gái là gì?”
Tôi nhìn đôi mắt đen sâu thẳm như nước đầm sâu đêm xuân của Nhu Phong, nó vốn rạng rỡ, trong sáng là thế nhưng nơi đáy mắt cơ hồ vẫn mang nỗi buồn xa xăm, tôi cẩn thận trả lời: “Là có được một người yêu mình phải không?”.
Nhu Phong cười cười, ánh nhìn bỗng rơi vào khoảng không xa xa vô định, nói: “Sai rồi, là nhìn thấy người mình yêu được bình an hạnh phúc!”.
“Vì sao đột nhiên em lại đa cảm thế?”
Nhu Phong di chuyển ánh nhìn, nói: “Anh Nam Bính, anh từng nói, chúng ta là bạn! Lẽ nào anh không tin em?”.
Tôi chợt sững người, trầm lặng giây lát, nói: “Anh biết, anh hiểu ý của em. Như thế chuyện mà một người thấy đau khổ nhất, theo em nghĩ là gì?”
Nhu Phong nhìn tôi, ánh mắt mang vẻ bối rối, lại như không tài nào hiểu nổi câu hỏi của tôi, thuận miệng hỏi: “Gì ạ?”.
Tôi cười nói: “Thôi, không nói đến chủ đề nặng nề này nữa, anh cảm thấy chuyện này mình nhắc đến quá nhiều thì chúng ta sẽ biến thành nhà triết học hết, nhưng bây giờ anh vẫn chưa nghĩ đến phương án phát triển tiếp thế nào cả”.
Nhu Phong cũng cười, rồi cả hai cùng chuyển chủ đề.