• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Nhà văn Việt Nam trong nhà tù quân xâm lược
  3. Trang 158

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 157
  • 158
  • 159
  • More pages
  • 173
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 157
  • 158
  • 159
  • More pages
  • 173
  • Sau

Trần Kim Trắc

096

  • Họ và tên : Trần Kim Trắc
  • Năm sinh: 1929
  • Nơi sinh: xã Lương Hòa Lạc, huyện Chợ Gạo, tỉnh Tiền Giang
  • Thời gian bị bắt, tù đày: Năm 1950 tham gia phong trào tranh đấu trong học sinh sinh viên, bị Tây bắt giam ba tháng, sau đó ra chiến khu, đi bộ đội chiến đấu trong tiếu đoàn 307 anh hùng.
  • Tác phẩm văn học: Truyện ngắn Cái lu (1954). Truyện Tiểu đoàn 307 (1982), Ông Thiềm Thừ (1995), Hoàng đế ướt long bào (1996), Chuyện nàng Mimô (1997), Trăng đẹp mình trăng (1998),Truyện ngắn Trần Kim Trắc (2000), Áo dài ảo (2001), Kẻ ma làm (2002), Văn hoá đám giỗ (tạp văn 2002)...

Lời tự bạch

Tôi sinh năm 1929 tại Lương Hòa Lạc, Chợ Gạo (Tiền Giang). Tôi cầm tinh con rắn nhưng là loại rắn nước, không có... độc. Ba tôi đặt tên Trắc ý chỉ cây Trắc Bá Diệp thường trồng làm cảnh và làm thuốc, còn Kim là vàng. Ai ngờ má tôi mất sớm, ba tôi tục huyền, rồi xảy ra chuyện mâu thuẫn giữa mẹ ghẻ con chồng. Ba tôi hối hận, bảo tại ông đặt tên con là Trắc nên đời con mới... trắc trở! Tôi học trường Tây được nửa chừng thì bị Tây bắt giam 3 tháng vì tham gia tranh đấu. Ra tù, tôi theo kháng chiến, ở Tiểu đoàn 307 nổi tiếng. Năm 1954, tôi tập kết ra Bắc, công tác tại Phòng Văn nghệ quân đội. Sau này, tôi phiêu bạt giang hồ, làm đủ nghề để kiếm sống như: thợ sơn tràng (khai thác gỗ), phu bốc vác, làm ruộng, chế biến thực phẩm và cuối cùng là nuôi ong lấy mật. Cuộc sống trầy trật nhưng tôi tự dặn lòng là chỉ tại mình và từ những trải nghiệm của cuộc sống đã cho tôi những vốn liếng cần thiết để viết văn.

Đã làm nhiều nghề, nhưng rồi lại chọn nghề cầm bút viết văn. Thế đấy. Theo tôi, sáng tác chỉ đơn giản thế này: Sống thật và cảm xúc thật. Tôi đã viết được khoảng 200 truyện ngắn và truyện vừa (không có truyện dài). Sau 30/4/1975 là thời gian tôi viết sung sức nhất, đến nay, ngoài 80 tuổi, tôi vẫn còn viết và vẫn trung thành với đề tài tình thương.

Tác phẩm đầu tay của tôi là Truyện cái lu. Có anh bộ đội đi xách nước đổ vào lu sành cho dân dùng. Hồi chiến tranh (thời kháng chiến chống Pháp) rất thiếu thốn mà cái lu lại rất cần thiết để chứa nước dùng trong mùa nắng. Dạo đó chưa có xô nhựa như bây giờ mà phải dùng cái tỉn (vốn để đựng nước mắm) để múc nước. Khi trút nước vào lu, anh lỡ tuột tay - cái tỉn va vỡ cái lu, chủ nhà không phiền trách gì. Nhưng... Hôm ấy đi qua cái rẫy, thấy anh bộ đội đang cuốc đất lên luống trồng khoai, tôi hỏi: “Anh làm gì đó?” Anh bảo: “Làm bể lu của dân nên phải đi làm thuê lấy tiền mua lu bồi thường”. Thấy anh nhễ nhại mồ hôi, tôi thương anh ấy quá, về viết lại sự kiện này thành một truyện ngắn đăng trên tờ Thông tin Văn nghệ của tiểu đoàn, không ngờ truyện ngắn ấy được bộ đội và nhân dân thích, gặp tôi họ cứ gọi là “Cái lu”và cũng không ngờ sau đó truyện được giải thưởng của Hội Văn Nghệ Việt Nam, năm 1954. Cho nên văn học cần cái xúc cảm thật, nhất là tình cảm yêu thương dễ đi vào lòng công chúng.

Trần Kim Trắc