Bác sĩ mùa dịch
BÌNH ĐỊA MỘC
Chị cũng có một gia đình
Chiều nôn nóng đón con mình trường xa
Cơn mưa bất chợt ngã ba
Ướt bàn chân bước tan ca vội vàng
Cột đèn tín hiệu mơ màng
Đỏ hay xanh cũng quan san nhuốm màu
Chị còn quầy quả cân rau
Dăm ba lạng thịt mau mau trở về
Sợ chồng lóng ngóng cơm khê
Sợ đôi đũa lạc tứ bề hắt hiu
Bức rèm cả gió ô liu
Giấu đau đáu ánh mắt triu trĩu buồn
Tiếng còi xe xé đêm suông
Bệnh nhân mắc dịch nằm buông tay chờ
Chị không thể phút thờ ơ
Không quay đầu ắt sẽ bờ âm dương
Mở lòng ra đón yêu thương
Một lần thôi nhỡ đôi đường phân ly
Chị chẳng muốn nói thêm gì
Dịch nào cũng dịch mỗi khi lan truyền
Mũi kim tiêm chẳng huyên thuyên
Hộp thuốc uống chẳng biết huyền hoặc ai
Tờ lịch đánh dấu ngày mai
Người xuất viện trước, người vài tuần sau
Người còn chống chịu cơn đau
Như dòi bọ rủ rê nhau lùng bùng
Đằng sau cử chỉ bao dung
Là hồi hộp nín thở cùng bệnh nhân
Lẽ ra chị bước nhanh chân
Trường xa con nhỏ rất cần mẹ yêu.