"Nương!” Hoắc Truy Ân vội vàng giữ chặt tay của Hoắc phu nhân, đoạt lấy phi tiêu.
“Ân nhi?” Hoắc phu nhân bị cướp mất phi tiêu, lực sát thương giảm hẳn, không khỏi lộ vẻ nghi ngờ, sắc mặt cực kỳ khó hiểu.
Tiết Niệm Chung đuổi tới, thấy Hoắc Truy Ân và hắc y nhân vô cùng thân mật, nhất thời cũng buồn bực trong lòng, hỏi: “Phu nhân, vị này là ai?”.
Hoắc Truy Ân không muốn giấu giếm làm gì, trả lời: “Mẫu thân ta”.
“Thì ra là nhạc mẫu đại nhân!” Tiết Niệm Chung sau khi sửng sốt lập tức quỳ sụp xuống, nói: “Nhạc mẫu đại nhân, xin nhận của con rể một lạy”, y vội vã dập đầu.
Y làm vậy lại khiến Hoắc phu nhân không biết phải ứng đối thế nào, bà che miệng lại, thấp giọng hỏi Hoắc Truy Ân: “Ân nhi, con không để ta giết y thì sao ta dẫn con đi được?”.
Tâm tình của Hoắc Truy Ân cũng vô cùng phức tạp, hắn thấp giọng đáp lời: “Người cứ tùy tiện bịa ra cớ nào đó để dẫn con đi là được, nhớ đừng để lộ thân phận của con, cần gì phải lấy mạng y”.
“Ôi chao, thằng bé này, con đúng là mềm lòng quá.” Sao có thể chỉ dùng hai ba câu mà khiến người ta đồng ý để kẻ khác dẫn vợ mình đi chứ! Hoắc phu nhân trong lòng biết rõ độ khó khăn của việc này rất lớn, lập tức thể hiện ra tư thái ngạo mạn, nói với Tiết Niệm Chung bằng vẻ mặt dè bỉu chê bai: “Thì ra là ngươi à...”.
Nhạc mẫu không bảo đứng dậy, Tiết Niệm Chung liền quỳ yên tại chỗ, đáp một tiếng “Vâng”. Hoắc phu nhân cười khẩy một tiếng, dùng khóe mắt liếc y, nói: “Mặt mũi cũng tầm thường thôi, nghe nói ngươi làm quan hả? Là chức quan gì?”.
“Thưa nhạc mẫu đại nhân, là quan huyện của huyện này ạ”, Tiết Niệm Chung thật thà đáp.
“Hả, chỉ là một huyện quan tép riu thôi à, vậy thì cũng chẳng có tiền đồ gì đâu nhỉ.” Có thể nói Hoắc phu nhân thốt ra câu nào là chói tai câu ấy, Tiết Niệm Chung lộ vẻ bối rối, lại nghe bà hùng hổ hỏi: “Trong nhà có mấy mẫu ruộng? Có làm ăn gì không? Có bao nhiêu tiền của để dành?”.
Tiết Niệm Chung xấu hổ vô cùng, vâng vâng dạ dạ đáp lời, “Bẩm nhạc mẫu đại nhân, tất cả đều không có ạ”.
“Cái gì cũng không có? Thế ngươi lấy cái gì để nuôi con trai, không, con gái ta.” Hoắc phu nhân lên mặt nạt người, tiếp tục châm chọc: “Xem ra là đang chuẩn bị tới nhà ta ở rể, đúng không?”.
Tiết Niệm Chung nghe thế liền trắng bệch cả mặt, không đáp lại nổi một câu.
“Nương!” Hoắc Truy Ân đứng bên cạnh cũng nghe không nổi nữa, nói: “Người hỏi mấy cái đó làm gì?!”.
“Không hỏi sao được? Tiền đồ của nó mù mờ như thế, ta đương nhiên phải dẫn con đi rồi”, Hoắc phu nhân đáp, hùng hồn như thể đó là chuyện vô cùng hợp tình hợp lý.
“Tiền đồ của chàng mù mờ chỗ nào? Quan huyện thì làm sao? Chàng vừa làm tròn chức trách vừa được bách tính kính yêu, có chỗ nào không tốt! Không phải chỉ là không có ruộng, trong nhà thiếu ít tiền thôi sao, chàng cũng có để con phải đói đâu!” Hoắc Truy Ân tuôn một tràng, giữa đường thấy chuyện bất bình, xông ra nói đỡ cẩu quan mấy lời, khiến cả Hoắc phu nhân lẫn Tiết Niệm Chung đều sững người ra.
Hoắc phu nhân ho khan một tiếng, tiến lại gần, kề tai Hoắc Truy Ân nói nhỏ: “Ân nhi, con nói cái gì thế, còn muốn đi nữa hay không?”.
Hoắc Truy Ân cảm thấy những gì mình nói vô cùng hợp lý hợp tình, bất mãn kháng nghị: “Mặc kệ có đi hay không, người cũng không cần làm tổn thương y như thế!”.
Cái quái gì, ta đây làm bao nhiêu chuyện như thế là vì ai? Trước đây Hoắc phu nhân chỉ biết con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, hiện giờ mới biết thì ra con trai cũng y như thế, khuỷu tay đã ngoắc sang phía chồng nó mất rồi! Bà bất đắc dĩ, ho khan thêm mấy tiếng, ngữ khí trở nên ôn hòa một chút, lại hỏi Tiết Niệm Chung: “Trong nhà có những ai?”.
“Mẫu thân và con ạ”, Tiết Niệm Chung trả lời.
“Cha ngươi chết rồi à?” Câu này của Hoắc phu nhân lại khiến cho Tiết Niệm Chung chết lặng.
“Nương!!!” Hoắc Truy Ân không nhịn được phải gầm lên.
“Ôi chao, biết rồi biết rồi.” Bị con trai kháng nghị thêm lần nữa, Hoắc phu nhân không thể không kiềm chế bản thân lại, hỏi: “Có huynh đệ tỷ muội gì không?”. Tiết Niệm Chung trả lời không có, bà lại bảo: “Thế con trai, khụ, con gái ta không phải sẽ khổ lắm sao?”.
Tiết Niệm Chung vẫn quỳ như thế, lập tức đáp lời: “Xin nhạc mẫu đại nhân cứ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để phu nhân chịu mảy may khổ sở”.
Hoắc Truy Ân nghe thế, đột nhiên thấy áy náy. Cẩu quan một lòng đối xử tốt với hắn, hắn lại khăng khăng muốn bỏ đi, vậy không phải đốn mạt lắm sao? Hơn nữa còn cả mẹ chồng, không bằng... để thư thư một thời gian rồi hẵng đi?
“Yên tâm?” Hoắc phu nhân vẫn giữ nguyên vẻ mặt ghét bỏ, nói: “Ân nhi là bảo bối của ta, gả đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này sao ta yên tâm được”.
Nói một hồi, Tiết Niệm Chung đã biết vị nhạc mẫu này lợi hại vô cùng, trong lòng liền nảy ra chủ ý, nói: “Lời nhạc mẫu đại nhân nói rất phải, Tiết mỗ có thể lấy được phu nhân là phúc lớn trong đời, nhất quyết sẽ không làm khó phu nhân”.
“Tiết?” Hoắc phu nhân vừa nghe thấy chữ này, lập tức đổi ngay sắc mặt, vội vàng truy hỏi: “Tiết gì? Phụ thân ngươi tên là gì?”.
Tiết Niệm Chung thấy việc có cơ xoay chuyển, lập tức báo tên, “Con rể họ Tiết, tên là Niệm Chung, gia phụ là Tiết Thanh Thiên”.
Hoắc phu nhân kinh hãi không thôi, hít ngược một hơi thở, chớp mắt sau liền lao người tới, hô lớn một tiếng: “Hiền tế con ơi!”, sau đó dùng hai tay đỡ y đứng dậy.
Hoắc Truy Ân quả thực không tài nào tin nổi biến cố đang diễn ra trước mắt mình. Hoắc phu nhân nâng Tiết Niệm Chung dậy bằng vẻ mặt xót xa vô hạn, ân cần hỏi thăm rằng: “Ôi chao, con quỳ lâu như thế có thấy mệt không? Để ta xoa bóp cho con nhé”.
“Không không, con nào dám làm phiền nhạc mẫu đại nhân.” Tiết Niệm Chung cũng không ngờ mức độ tương phản lại lớn đến vậy, không khỏi có phần xấu hổ.
Hoắc phu nhân giữ chặt lấy Tiết Niệm Chung, quan sát một hồi liền tán thán: “Đúng là một đấng anh tài, rất có phong thái của Tiết Thanh Thiên năm đó”.
“Nhạc mẫu đại nhân đã quá lời rồi.”
“Đại nhân gì chứ, cứ gọi thẳng nhạc mẫu là được rồi.” “Vâng, nhạc mẫu.”
Khóe miệng Hoắc Truy Ân đã co rút đến độ không phục hồi nguyên trạng được nữa, chuyện quái gì thế này? Mới giây trước còn đang hùng hổ bạt kiếm giương cung, thế mà giờ đã thuận hòa vui vẻ được rồi. Mà Hoắc phu nhân có hiền tế rồi, hoàn toàn không còn tâm tư đâu mà để ý tới con trai nữa, phàn nàn rằng: “Lão già chết tiệt này đúng là, hai con thành thân, chuyện trọng đại như thế mà cũng không báo một tiếng để ta trở về”.
“Là do con nóng ruột, quả thực nên chờ nhạc mẫu trở về mới phải, giờ con xin được nhận lỗi với người”, Tiết Niệm Chung nói xong liền muốn hành lễ tạ tội.
Hoắc phu nhân vội vàng bảo Tiết Niệm Chung đừng làm thế, nắm chặt lấy y không nỡ buông ra, đúng là càng nhìn càng thấy thích: “Thằng con, à không, ý ta nói là đứa con gái này của ta tuy rằng tính tình không được tốt lắm, thế nhưng thân thể thì khỏe mạnh, nếu nó có chỗ nào không nghe lời hay làm sai cái gì, con đừng khách khí, cứ thẳng tay nện luôn, đánh đau vào, vợ ngoan đều do đánh mà ra”.
Cái gì?! Hoắc Truy Ân kinh hãi, hoàn toàn không dám tin lời này thốt ra từ miệng mẹ ruột mình.
“Không không, phu nhân rất tốt, tốt lắm ạ.” Tiết Niệm Chung cảm thấy hoảng hốt cả người.
Hoắc phu nhân thấy y vẻ mặt khẩn trương, liền an ủi: “Con không cần sợ nó, nếu nó dám đánh lại thì cứ nói với ta, ta sẽ giúp con xử lý”.
“Nương!” Hoắc Truy Ân lại kháng nghị rồi.
“Câm miệng!” Thế nhưng Hoắc phu nhân lại không hòa nhã gì với hắn, nhiếc móc: “Có thể gả vào nhà họ Tiết là phúc phận của mày, nếu mày dám có suy nghĩ lung tung nào thì tao đánh chết!”.
Hoắc Truy Ân biết giờ kế hoạch chạy trốn của mình đã đi tong rồi, hiện tại đến cả mẫu thân cũng không đứng về phía hắn nữa, tại sao người nào người nấy đều về phe tên cẩu quan đó hết vậy? Vậy cũng quá bất công! Trong lòng Hoắc Truy Ân oán hận vô cùng, hậm hực theo cẩu quan trở về nhà. Hoắc phu nhân đi cùng bọn họ, mãi đến khi về đến Tiết gia mới lưu luyến không rời chia tay con rể, nói sáng sớm ngày mai sẽ tới thăm hỏi bà thông gia, còn dặn dò con trai phải ngoan ngoãn đi ngủ.
Hoắc Truy Ân ôm một bụng tức trong lòng, cảm thấy bản thân gặp phải Tiết Niệm Chung đúng là xui xẻo tám đời.
Hắn thô bạo đạp giày ra, y phục cũng chẳng buồn thay, leo thẳng lên giường, Tiết Niệm Chung múc nước vào cho hắn rửa mặt thì chỉ nhận được cái nhìn cự tuyệt lạnh tanh.
“Phu nhân, ta...” Tiết Niệm Chung ngồi ở bên giường thở dài một hơi, thật lâu sau mới nói: “Ta cứ nghĩ nàng muốn bỏ đi”.
Đường nhìn của Hoắc Truy Ân và Tiết Niệm Chung giao nhau, ánh mắt của cẩu quan ôn hòa mà tha thiết, còn có đôi phần thương cảm, khiến nỗi áy náy trong lòng Hoắc Truy Ân lại dâng lên. Lúc không có cơ hội thì giờ giờ phút phút muốn đi, thế nhưng đến khi cơ hội tới thật thì lại do dự chần chừ. “Nghĩ vớ vẩn cái gì, ta sẽ không đi”, nói xong, hắn liền xoay lưng về phía Tiết Niệm Chung, đi ngủ.
Gương mặt Tiết Niệm Chung tức khắc chuyển từ trạng thái mây mù sang nắng rạng, lộ ra nụ cười vui sướng. Hôm nay lúc được phu nhân nói đỡ mấy lời y đã thấy vui sướng lắm rồi, hiện giờ càng cao hứng hơn, thành khẩn nói: “Phu nhân, ta sẽ đối xử tốt với nàng”.
Hoắc Truy Ân không lên tiếng, trong lòng thì nghĩ: Đêm nay chắc lại mất ngủ tiếp rồi.