Hôn sự được chuẩn bị vô cùng gấp rút, vốn dĩ Tiết Niệm Chung cực lực phản đối chuyện tổ chức lễ thành hôn ở Hoắc gia. Cũng đâu phải y ở rể Hoắc gia, xét về tình hay về lý cũng nên đón tân nương về nhà rồi mới bái đường. Thế nhưng Hoắc lão gia chỉ sợ trên đường Hoắc Truy Ân trở chứng, hết lời khuyên bảo Tiết Niệm Chung cả một đêm, nói từ giao tình đời trước đến tình cảm đời này, cái gì mà ta vẫn luôn coi cháu như con ruột, bái đường ở đây cũng không có nghĩa là ở rể, ta chờ đợi mòn mỏi bao năm cũng chỉ muốn được tận mắt trông thấy hai đứa bái đường thành thân. Tiết Niệm Chung vẫn nhất định không đồng ý, bảo chuyện này không hợp quy củ. Hoắc Dịch Toàn chỉ thiếu nước hộc máu ra thôi, cuối cùng lão phải vác bộ mặt già nua nước mắt giàn giụa, mặt dày mày dạn khẩn thiết van nài, nói lão già này cũng chẳng còn sống được bao nhiêu năm nữa, nếu không trông thấy hai đứa bái đường thì chẳng thà sớm xuống đó tìm cha cháu còn hơn. Người ta đã lấy cái chết ra mà ép rồi, Tiết Niệm Chung còn cố chấp làm sao được nữa? Chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.
Tiết Niệm Chung thân là con rể tương lai lập tức trở thành tâm điểm chú mục của mọi người, đãi ngộ nhận được quả thật còn tốt hơn cả Hoắc lão gia, đi tới đâu cũng có đến mười mấy người kè kè phía sau hầu hạ. Phu xe Thanh Bình cũng được hưởng sự đối xử lễ độ trước nay chưa từng có, thậm chí gã còn sinh ra ảo giác rằng bản thân không còn là một gã phu xe thông thường nữa, mà đã được thăng lên chức phu xe đứng đầu của một nhà quyền quý.
Khác với sự an tâm của Thanh Bình, Tiết Niệm Chung cứ có một thứ cảm giác cổ quái, y thấy ánh mắt đám người hầu quan sát mình có... một thứ gì đó khang khác. Không phải là khinh thường hay ghét bỏ, nếu là hai loại ấy thì y còn có thể hiểu được, bản thân bộ dạng nghèo hèn như vậy lại có thể kết thân với Hoắc gia giàu có, quả thực khiến người ta ghen ghét. Thế nhưng thứ y nhìn thấy trong ánh mắt của đám người hầu không phải những điều ấy, ngược lại có phần hao hao... vẻ mặt mọi người lộ ra khi túm tụm ở quán trà nghe Lữ Ba Hoa kể chuyện, là vẻ mặt chờ xem trò vui!
Bởi vì Hoắc lão gia chủ trương đánh nhanh diệt gọn, thế nên hiện giờ Tiết Niệm Chung đã mặc lên người bộ trang phục đỏ của tân lang. Hoắc Dịch Toàn vô cùng kích động, kéo hai tay y lên, nước mắt lưng tròng nói: “Hiền tế1 ơi, con trai ngoan ơi, chúng ta đã là người một nhà rồi”.
1 Hiền tế: Rể hiền.
Tiết Niệm Chung quỳ dưới đất dập đầu ba cái, ba hoa chích chòe tâng bốc nhạc phụ đại nhân một phen. A dua nịnh hót là môn học bắt buộc đối với những kẻ làm quan, nhất là với những chức quan nhỏ bằng mắt muỗi như y, nó lại càng là bản lĩnh sinh tồn. Y dùng có mấy câu đã khen Hoắc lão gia đến độ rạng rỡ mặt mày, trực tiếp mọc cánh thành tiên luôn rồi.
Tiếng cười của Hoắc Dịch Toàn chỉ có thể dùng hai từ “điên cuồng” để hình dung, vừa hả hê liền động đến vết thương trên mặt, lập tức đau đến độ gập người. Tiết Niệm Chung lúc này mới để ý bên mặt Hoắc lão gia bị tím một mảng, hỏi: “Sao nhạc phụ lại bị thương thế ạ?”.
Hoắc Dịch Toàn ôm mặt, không dám càn quấy nữa, trả lời: “Không có gì, không có gì, sáng sớm hôm nay ta không cẩn thận va vào cửa đấy mà”. Thật ra trời vừa tảng sáng lão đã kích động, hăm hở dẫn người đi vây xem Hoắc Truy Ân mặc nữ trang, còn luôn miệng bảo, cuối cùng lão phu đã cảm nhận được tâm tình gả con gái cho người ta rồi, mau tới mà xem mau tới mà xem, đại thiếu gia của các ngươi ăn vận thế này không thua kém bất cứ đại tiểu thư nhà nào cả, đúng là sinh nam hay sinh nữ cũng chả khác gì nhau! Hoắc Truy Ân cũng chẳng dài dòng với lão cha làm gì, trực tiếp tháo mũ phượng xuống, hung hăng quăng vút đi, điểm thêm một nét “chấm phá” trên mặt Hoắc Dịch Toàn.
Tiết Niệm Chung cực kỳ tôn trọng vị nhạc phụ đại nhân này, thế nên hoàn toàn không nghi ngờ gì cả. Cũng giống như khi nhạc phụ nói với y hôn lễ tổ chức quá gấp gáp, khách khứa đều không tới kịp vậy, y chẳng hề nghĩ ngợi gì nhiều.
“Hiền tế à”, Hoắc Dịch Toàn nắm chặt lấy tay Tiết Niệm Chung, thận trọng nói: “Đứa con trai, khụ khụ, đứa con gái này của ta lăn lộn nhiều năm trên giang hồ, đã quen cuộc sống chém chém giết giết, tác phong làm việc có phần, có phần... ờ thì...”.
“Linh hoạt dứt khoát!”
“Đúng đúng, thế nên là, tính tình liền có chút, có chút...”
“Hào sảng!”
“Đúng đúng, hoàn toàn chính xác, thế nên con nghìn vạn lần đừng làm căng với nó."
“Nhạc phụ đại nhân yên tâm, có thể lấy được tiểu thư là phúc phận của Niệm Chung, con nhất định sẽ nghe nàng mọi chuyện.” Tiết Niệm Chung nói đến hào hùng hăng hái, khiến Hoắc Dịch Toàn gật mãi không thôi.
Vương quản gia lật đật chạy lại, nói giờ lành đã tới, có thể bái đường rồi. Hoắc lão gia vội vàng đến ngồi ở ghế chính trong khách sảnh, cười híp mắt đợi tân lang tân nương.
Tiết Niệm Chung cảm thấy vô cùng căng thẳng, thậm chí có phần luống cuống không biết làm sao. Y vẫn chưa trông thấy đại tiểu thư của Hoắc gia bao giờ, lần đầu gặp mặt liền đứng ngay trước ngưỡng cửa hôn nhân, chuẩn bị bước qua một trang mới của đời người.
Chính trong thời khắc kích động lòng người ấy, Hoắc Truy Ân một thân đỏ rực bước vào lễ đường, trên đầu trùm tấm khăn màu đỏ, chẳng cần ai dìu, trực tiếp sải bước vào giữa phòng, vén vạt hà phi2 lên, quỳ xuống. Cả quá trình diễn ra nước chảy mây trôi, chỉ có thể dùng hai chữ “tiêu sái” để hình dung cho trọn.
2 Hà phi: Là một loại phục sức choàng vai của phụ nữ cổ đại, hàm ý chỉ vẻ diễm lệ như ráng mây ngũ sắc. Hà phi xuất hiện vào thời kỳ Nam Bắc triều, đến thời Tùy Đường thì có tên gọi này, đến đời Tống được xếp vào hàng lễ phục. Đời Minh thứ phục sức này trở nên tương đối phổ biến, hình dáng của nó giống như một dải dài màu sắc rực rỡ. Một chiếc hà phi ngắn thì ba tấc hai phân, dài thì năm thước bảy tấc, lúc dùng thì quàng qua cổ, thả trước ngực, phía dưới có gắn vàng hoặc đá quý.
Tiết Niệm Chung nhìn mà ngẩn cả người, mãi đến khi nghe thấy tiếng ho khan của Hoắc lão gia y mới hoàn hồn lại, vội vàng quỳ xuống bên cạnh Hoắc Truy Ân. Lẽ thường là ai thì đều sẽ cảm thấy hứng thú với dung mạo của người vợ chưa từng gặp mặt, Tiết Niệm Chung đương nhiên cũng vậy, thế nên y len lén liếc mắt vài lần, chỉ có thể thấy được chiếc cằm lấp ló dưới vành khăn đỏ, cả hình dạng lẫn độ cong đều vô cùng xinh đẹp.
Bái xong ba bái, không đợi người ta hô “Đưa vào động phòng”, Hoắc Truy Ân đã đứng luôn dậy, rũ áo che hai tay, đi về phía phòng tân hôn. Khí thế ấy, tư thế ấy, một từ “tiêu sái” sao có thể hình dung cho trọn! Đối với chuyện này, những người xung quanh đã sớm tập mãi thành quen, chỉ còn Tiết
Niệm Chung trông mà đờ dẫn cả người, trong lòng cảm thán không thôi: Quả không hổ danh nữ hiệp!
Có điều không đợi Tiết Niệm Chung cảm thán xong, dưới ánh mắt ra hiệu của Hoắc lão gia, Vương Quản gia lập tức “rầm” một tiếng, đặt vò rượu cực lớn xuống trước mặt y, phía sau cũng có hơn hai mươi người nhất tề đứng ra.
“Cô gia1, ngài không uống cạn chén này với chúng tôi, nghĩa là xem thường chúng tôi!”, nói xong liền bưng một bát lên tu ừng ực.
Tiết Niệm Chung không khỏi lùi lại phía sau một bước, đầu mày chau lại, gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
Trong phòng tân hôn, khăn trùm đầu đã bị quăng xuống đất từ đời tám hoánh, phía trên còn in hai vết chân. Hoắc Truy Ân ăn sạch một khay táo đỏ cho hả giận, còn nhổ hạt táo ra đầy đất. May mà hắn đã ném mũ phượng đi rồi, có mỗi bộ hà phi này thôi đã nặng nề muốn chết, thêm cái mũ phượng nữa thì còn đi nổi nữa không? Hắn dứt khoát vạch phần ngực áo ra, nhìn vào hoàn toàn chẳng thấy có tí tao nhã nào đáng bàn, ngược lại còn rất “lẳng lơ”.
Ước chừng nửa canh giờ sau, tiếng cửa kẽo kẹt vang lên. Hoắc Truy Ân đoán chắc là Tiết Niệm Chung bị người ta khênh vào, liền vô cùng khinh bỉ, đưa mắt liếc sang, ai ngờ lại liếc thấy Tiết Niệm Chung đang đi vào trong tư thế đứng.
1 Cô gia: Cách cha mẹ vợ hoặc người nhà vợ gọi chú rể.
Tiết Niệm Chung gài cửa lại, loạng choạng bước tới bên bàn, một tay chống xuống mặt bàn một tay ôm ngực, thở hổn hển mà rằng: “Suýt chút nữa thì bỏ xác ở ngoài kia rồi”.
Mặt y đỏ bừng, hiển nhiên đã bị chuốc không ít rượu. Y nhấc bình nước trên bàn lên rót đầy một chén, vừa đưa tới bên môi đã thấy không ổn, đây cũng là rượu. Nhất thời Tiết Niệm Chung cảm thấy miệng mồm khô khốc, y đưa tay nới cổ áo ra, liếc mắt thấy mặt đất vương vãi đầy hạt táo, lại tiện đường đưa mắt nhìn qua, trông thấy Hoắc Truy Ân đang ngồi ngay ngắn trên giường, đầu vẫn trùm khăn đỏ, ơ... sao lại bẩn thế kia?
“Phu nhân, Tiết Niệm Chung xin có lời chào.” Tiết Niệm Chung chắp hay tay lại, khom người hành lễ, ánh mắt vừa lúc chạm phải vạt áo rộng mở trước ngực Hoắc Truy Ân. Y nhìn mà không khỏi ngỡ ngàng, đây, đây là... nóng lòng không chờ được hay sao? Nghĩ y vùi đầu đọc sách đã bao năm, nào đã bao giờ trông thấy tình cảnh thế này, gương mặt lập tức đỏ bừng như gấc chín.
Hoắc Truy Ân không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ lão cha già khốn nạn làm ăn kiểu gì thế này? Lại để cho y trốn thoát!
“Phu nhân?” Tiết Niệm Chung lại gọi thêm tiếng nữa, vẫn không thấy động tĩnh gì, sau đó y trông thấy thanh đoản kiếm để trên bàn.
Cũng cần phải nhắc đến thanh đoản kiếm này một chút. Mấy thứ dùng để lật khăn trùm đầu có rất nhiều, đũa này, gậy tre này, đòn cân này... ngắn dài gì đều được, thế nhưng Hoắc Truy Ân là ai chứ? Hắn là thiếu chủ Dật Long danh chấn giang hồ, là đỉnh cao kiếm giới khiến người người kính ngưỡng, không giống người thường! Thế nên chỉ có kiếm mới xứng để lật khăn trùm đầu của hắn lên!
Tiết Niệm Chung thò tay về phía thanh đoản kiếm, có điều Hoắc Truy Ân không cho y cơ hội, lập tức đoạt đi với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, sau đó kề kiếm lên cổ họng Tiết Niệm Chung. Cùng lúc này, khăn trùm đầu nhẹ nhàng tung bay, rơi xuống phía dưới.
Tiết Niệm Chung sửng sốt vô cùng, đương nhiên không phải y sửng sốt vì tướng mạo của Hoắc Truy Ân, vào thời khắc sống còn thế này ai còn tâm tình quan tâm đối phương vuông hay tròn nữa! “Phu, phu nhân, nàng đừng kích động.” Sự chú ý của y dồn cả lên thanh kiếm, hoảng hốt nói: “Ta biết chúng ta vừa mới biết nhau đã trở thành phu thê, nàng nhất định cảm thấy vô cùng thiệt thòi, thế, thế nhưng ta có thể thề với trời, ta nhất định sẽ đối xử tử tế với nàng”. Cảm giác được thanh kiếm lại kề sát thêm chút nữa, sắp đâm vào cổ họng tới nơi, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, y lại nói: “Chuyện, chuyện động phòng... trước mắt chúng ta có thể tạm hoãn lại, chờ đến khi ta và nàng hiểu rõ nhau rồi mới...”.
Nếu có thể thì kiếm của Hoắc Truy Ân đã đâm xuống từ lâu rồi, cái tên này vừa không thể giết vừa không thể nện, đúng là phiền phức. Hắn vung tay điểm mấy huyệt đạo lớn của Tiết Niệm Chung lại, lúc này mới thu thanh kiếm hăm dọa lại.
Tiết Niệm Chung không tài nào nhúc nhích, cũng chẳng nói được, chỉ đành chuyển sức chú ý tới gương mặt của Hoắc Truy Ân. Đẹp, quả thực vô cùng đẹp, thế nhưng tuyệt đối không dính dáng tới cái gì mà quốc sắc thiên hương, hoa dung nguyệt mạo, quả thực hoàn toàn không thuộc cùng khái niệm! Hoắc Truy Ân khí khái hào hùng áp đảo người khác, mặt mày vô cùng tuấn lãng, khiến người ta xem vừa lòng ưng mắt, rồi lại than thở hoàn mỹ cũng chỉ đến thế này thôi, làm Tiết Niệm Chung lại phải cảm thán thêm lần nữa: Quả không hổ danh nữ hiệp!
Hoắc Truy Ân phát hiện ra đường nhìn của Tiết Niệm Chung, thấy ác cảm vô cùng, hắn lập tức nhặt khăn trùm đầu rơi dưới đất lên, trên đó lại dính thêm vài hạt táo, hắn cũng lười giũ sạch, trùm luôn lên đầu đối phương. Sau đó hắn tự mình bò lên trên giường, nằm xuống, khi sắp nhắm mắt lại liếc thấy tên xui xẻo đứng sừng sững bên mép giường, hắn chẳng hề do dự mà hừ một tiếng, miệng thốt ra một câu, “Cẩu quan”.