Tại sao phương pháp nhịn lại bảo vệ cơ thể trước phóng xạ, và tại sao phải nhịn trong những ngày nhất định? Để trả lời kỹ câu hỏi này, chúng ta nên bắt đầu ở một xuất phát điểm có vẻ không liên quan – cơ chế nào khiến phóng xạ phá hoại cơ thể? Phóng xạ là một dòng năng lượng mạnh. Vì mạnh nên khi xâm nhập các cơ quan nội tạng, các tế bào không thể đồng hóa được nó, dẫn đến hiện tượng ion-hóa. Ion-hóa là sự tách rời các nguyên tử và phân tử dưới tác động của các hạt. Hiện tượng này làm phát sinh một lượng lớn các gốc trong các tế bào. Gốc là các mảnh phân tử mang hoạt tính sinh học cực mạnh, chúng kết hợp với các phân tử ADN và chặn các đặc tính sinh học của các phân tử này, làm hư hại cấu trúc di truyền của chúng. Kế đó, các chuỗi xoắn kép ADN và ARN bị phân hủy – hiện tượng này thường xảy ra ở các tế bào phân chia nhanh của đường tiêu hóa, liền sau đó, tế bào ngừng phân chia, bị hệ miễn dịch của cơ thể xem là vật lạ và do đó bị diệt. Một cơ chế tiêu diệt mạnh lên ở bên trong mô tạo ra các lỗ hổng li ti, mở đường cho viêm nhiễm (vốn có rất nhiều trong đường tiêu hóa) xâm nhập, dẫn đến nhiễm trùng, khiến sinh vật tử vong. Các nhà khoa học đã tiến hành một loạt thí nghiệm thú vị trên chuột, họ cho một nhóm chuột phơi nhiễm với phóng xạ, còn nhóm khác cho ăn thức ăn chứa nucleotit phóng xạ, rồi bắt chúng nhịn. Một nhóm chuột hoàn toàn khỏe mạnh khác cũng được cho nhịn để làm nhóm đối chứng. Đối với chuột, thời gian nhịn sinh lý là 12 ngày. Toàn bộ số chuột trong nhóm đối chứng chết sau khi nhịn, nhưng nhóm nhiễm xạ sống đến 24 ngày, thậm chí trông còn khỏe mạnh hơn trước, và không hề có vẻ sắp chết. Các nhà nghiên cứu buộc phải giết chúng rồi phân tích kỹ mô của chúng. Họ nhận thấy chúng trông hoàn toàn khỏe mạnh như đang ở thời kỳ trẻ khỏe sung sức và không hề có dấu vết nhiễm xạ! Tại sao vậy? Hóa ra khi nhịn trong lúc đang tổng hợp sinh học cấp cao, cơ thể rất cần năng lượng, và năng lượng phóng xạ mà cơ thể trước đây không thể hấp thu giờ được sử dụng triệt để cho quá trình này – cái xấu trở thành cái tốt! Cùng với đó, họ cũng phát hiện một loạt cơ chế bảo vệ sinh vật khỏi nhiễm xạ khi đói, gồm:
1. Cơ thể phục hồi màng tế bào – tức củng cố lớp chắn tế bào – nhờ tăng cường sản xuất cồn, vì vậy ảnh hưởng từ các đợt nhiễm xạ tiếp theo đến tế bào sẽ ít rõ rệt hơn.
2. Tăng mức các-bon đi-ô-xit trong tế bào làm giảm mức ion-hóa do nhiễm xạ.
3. Các tế bào của hệ tiêu hóa đang phân chia nhanh bị ảnh hưởng nặng nhất do nhiễm xạ nên đột ngột phân chia chậm lại. Cuối cùng, chúng buộc phải phân chia thật nhanh do ảnh hưởng từ chính các enzyme tiêu hóa, nên bị hỏng và bong tróc. Nhờ tế bào phân chia nhanh như vậy mà cơ thể phục hồi được thành dạ dày và thành ruột. Điều này không xảy ra khi nhịn. Các tế bào đường tiêu hóa được nghỉ ngơi, năng lượng trước đây dùng để đẩy mạnh phân chia nay được sử dụng để phục hồi các cấu trúc nội tại, sửa chữa các chuỗi xoắn ADN và ARN bị rách. Một yếu tố thuận lợi nữa là quá trình sinh tổng hợp được tăng cường bên trong tế bào nhờ lượng cac-bon đi-ô-xit tại đây được cố định – một chuyện hiếm khi xảy ra trong điều kiện ăn uống bình thường. Do vậy, tế bào không chết, không bị cơ thể đào thải, và dễ dàng phân chia cũng như vận hành triệt để trở lại khi cơ thể bắt đầu nạp thức ăn. Nhưng trong điều kiện ăn uống bình thường, các quá trình phân chia và phục hồi nội cấu trúc tế bào không thể diễn ra trọn vẹn, và càng chuệch choạc hơn nếu nhiễm phóng xạ.
4. Theo nghiên cứu thực tế, phóng xạ và các nucleotit phóng xạ bị loại khỏi cơ thể người chỉ sau 12-14 ngày nhịn ướt hoặc 5-7 ngày nhịn khô, nhờ đó người nhịn giảm cân ít hơn hẳn so với nhịn thông thường. Do các cơ chế xuất hiện trong thời kỳ nhịn nêu trên mà các vấn đề nhiễm xạ được giải quyết triệt để. Quả vậy, sau thảm họa Chernobyl, viện sĩ A. I. Vorobyov21 quyết định đưa nhịn vào phác đồ điều trị bệnh nhân nhiễm xạ cấp tính (khi vết loét xuất hiện trong đường tiêu hóa). Cấy ghép tủy và điều trị kháng sinh mạnh dường như vô tác dụng với các ca này, nhưng nhờ nhịn mà người bệnh đã hồi phục được sức khỏe. Đây là lần đầu tiên trên thế giới phương pháp nhịn giải quyết được vấn đề mà các phương pháp tân tiến nhất (của Mỹ, Nhật) đành bất lực! Chuyện này không lạ, vì những biện pháp sau là thành quả của các kết luận nhân tạo, trong khi nhịn là một quá trình tự nhiên khác hẳn.
Sau phần giới thiệu trên, chúng ta hãy đi tiếp vào câu hỏi chính – tại sao các đợt nhịn phải tiến hành vào các khung thời gian nhất định trong năm? Nếu kết hợp các ngày nhịn với các dấu hiệu chiêm tinh, ta sẽ thấy ba trong bốn đợt nhịn rơi vào “Các cung Lửa”. Nhịn Giáng Sinh – Nativity Fast (40 ngày) rơi vào Nhân Mã, Mùa Chay – Great Lent (48 ngày) rơi vào Bạch Dương, Nhịn Uspensky (14 ngày) rơi vào Sư Tử. Nhịn Tông Đồ – Apostles’ Fast – không có thời lượng cố định mà dao động từ 8 đến 42 ngày dựa theo các chu kỳ tự nhiên: kéo dài vào những năm mặt trời hoạt động mạnh, có nhiều năng lượng, và ngược lại, rút ngắn vào những năm thời tiết lạnh. Không cần định trước, tất cả đều dựa theo các quy luật tự nhiên. Trong các khoảng thời gian nói trên, năng lượng từ vũ trụ vào Trái Đất tăng. Năng lượng này hoạt động như năng lượng phóng xạ, có thể làm rối loạn hoạt động bình thường của sinh vật. Để hiểu rõ hơn, nên tham khảo cuốn The Earthly Echo of the Solar Storms (Tiếng vang của bão Mặt Trời trên Trái Đất) của A. L. Chizhevsky22.
Nếu nhịn trong thời gian này, năng lượng vũ trụ và năng lượng gia tăng từ mặt trời do hướng đến sự sáng tạo nên sẽ đẩy mạnh tổng hợp sinh học. Nếu bạn tiếp tục nạp thức ăn, năng lượng này sẽ không đồng hóa nên sẽ làm tổn hại tế bào, và các gốc tự do sẽ ức chế hoạt động tế bào, hủy hoại tiềm lực sống của toàn bộ cơ thể. Đồng thời, vi khuẩn và vi-rút do được năng lượng dư thừa kích hoạt sẽ chuyển sang trạng thái hoạt động và hạ gục cơ thể đang ốm yếu. Đây chính là những thời điểm mà ta nhận thấy dịch cúm (mùa xuân và đầu đông) và dịch tả (mùa hè) hoành hành trên toàn thế giới. Vào những năm mặt trời hoạt động mạnh, những quá trình này phát triển mạnh đến nỗi vào thời Trung Cổ, chúng đã giết chết phần lớn người dân ở Châu Âu! Đương nhiên, bạn có thể nhịn vào bất cứ thời điểm nào trong năm, nhưng kết hợp nhịn với năng lượng tự nhiên dư thừa sẽ đem lại kết quả tốt nhất, giúp kích hoạt “nguyên lý nhiệt” vốn bị ức chế khi nhịn. Các hiền nhân thời xưa đã tính toán đến mọi yếu tố và đưa ra lời khuyên tốt nhất, chúng ta chỉ cần làm theo.
Bảo vệ cơ thể trước các yếu tố môi trường có hại
Ngoài độc tố nội sinh, các chất độc từ hóa chất đã ngấm đẫm vào đời sống hằng ngày của chúng ta – chúng đến từ bầu không khí ô nhiễm, từ nguồn nước và thực phẩm, tất cả đều được loại khỏi cơ thể khi nhịn. Đây là điều có thể đoán được trước. Với điều kiện sống hiện nay của chúng ta, thật khó mà không xét đến những thực tế như vậy. Nhưng nhịn còn đem lại tác dụng phòng ngừa tuyệt vời. Trong một thời gian dài sau nhịn khô, cơ thể vẫn có thể được bảo vệ ở mức cao nhất, còn trong các kỳ nhịn đều đặn, con người gần như miễn nhiễm với nitrat, phenol, lưu huỳnh đi-ô-xit và các nhà máy điện hạt nhân.
Ngăn ngừa ung thư
Hồi tôi đang học về liệu pháp giới hạn calo với giáo sư Y. S. Nikolayev, ông đã kể cho tôi nghe một thí nghiệm lạ lùng: các sinh viên của Viện Y học Stavropol chia 120 con chuột bạch làm bốn nhóm, nhóm đầu là nhóm đối chứng, ba nhóm còn lại bị bắt nhịn ba ngày. Nhóm nhịn thứ nhất bị cấy sarcoma trước khi nhịn, nhóm thứ hai cấy khi đang nhịn, và nhóm thứ ba cấy sau khi nhịn xong.
Toàn bộ nhóm đối chứng chết, một nửa nhóm nhịn thứ nhất (cấy trước khi nhịn) và một phần ba nhóm hai (cấy khi đang nhịn) chết, còn toàn bộ nhóm ba (cấy sau khi nhịn) sống sót. Như tôi đã viết, khi nhịn khô, chỉ tế bào khỏe mạnh nhất, có khả năng sống cao nhất tồn tại, thế nên kể cả các đợt nhịn khô ngắn ngày cũng cho tác dụng phòng ngừa u ác tính hiệu quả.
Một hiệu quả kì diệu khác của nhịn được các nhà nghiên cứu Mỹ ghi lại: họ nghiên cứu tác động của nhịn đối với các loại ung thư nặng. Đàn chuột thí nghiệm được chia làm hai nhóm: nhóm một là nhóm đối chứng, nhóm hai là nhóm thí nghiệm. Nhóm một bị cho nhiễm xạ ở mức không gây tử vong ngay, nhưng sau đó 2-3 tuần toàn bộ số chuột này bị ung thư máu. Nhóm hai may mắn hơn, trước khi nhiễm xạ chúng trải qua một đợt nhịn tuyệt đối. Có thể bạn nghĩ rằng cơ thể bị đói khát yếu đi nên sẽ phản ứng mạnh hơn trước tác động có hại này và phát bệnh nặng hơn. Nhưng kết quả thì ngược hẳn lại: so với nhóm đối chứng, số chuột nhiễm bệnh trong nhóm thí nghiệm ít hơn 70%!