Nguyễn Bình Phương
Sinh năm: 1964
Quê quán: Thái Nguyên
Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam
Hiện công tác tại: Tạp chí Văn nghệ quân đội.
TRÊN ĐỒI CAO
Đừng nhắc
những luồng đạn căng lừ
những khét lẹt đổ gục, những vỡ
những văng lên và bay tứ phía
tất cả vừa mới nguôi
Họ đang lắng tai nghe tiếng trẻ con láo xáo dọc bãi bồi
bao nhiêu ánh chiều rơi vồi vội
họ là ánh chiều trên bến quê lành hiền xa vợi ấy
Đừng nhắc những đường lê bỏng cháy
vết thương đã trút lại cõi trần
đừng khói hương nhiều làm họ lẫn
bình yên đâu cần bóng bồ đề
họ là cây bồ đề mênh mông không tuổi
Bia đá lạnh làm sao dung nổi
dép đúc
đầu trần
AK trên tay
miệng như lửa
tóc như lửa
dáng chờn vờn như lửa
nhớ cô bạn gái khóc trong mưa
Đừng nhắc đừng nhắc nữa
họ về
trên đồi cao
trăng
điệp trùng đơn lẻ
mộ với mộ với mộ với mộ…
TỜ MỜ MỘC CHÂU
Những cây mận trên bình yên cao nguyên
ríu rít kéo nhau ùa vào thung lũng
ríu rít leo lên những ngọn đồi
mơn mởn bám vòng quanh sườn núi
Đêm qua ai tới nơi này
nhẹ nhàng đứng lẫn vào cây
thầm lén đan những đường ảo mật
những đường man man khói và sương
nhìn xem, tôi choáng váng quay cuồng
Nhìn xem tôi bùng cháy
giữa bao nhiêu óng ả
nhìn xem tôi thành gió
thổi qua tâm trạng rối bời
nhìn tôi nảy chồi biếc
bên mái xám nghiêng níu một trái tim nghiêng
Ven bờ suối cái cây ấy lẻ loi
soi bóng xuống tuổi hoa nhòa lạnh
gương mặt này còn giống giấc mơ phai?
ai hỏi như là tôi hỏi ai
Những cây mận trên cao nguyên
vượt sắc nâu cỏ tàn
hồ hởi lên gõ cửa nhà trời
trời rùng mình tang tảng...
VỀ MỘT NGƯỜI THƯƠNG BINH HỎNG MẮT
Giữa trưa ngồi một mình, ghế trắng, trời xanh, mây thật lành, hai tay vắt hai bên thành ghế. Anh một con đại bàng thèm vỗ cánh, một vệt nắng ngơ ngơ trên dòng chảy âm u vô tận. Anh bảo quê anh ở bên kia mùa hạ, tôi bắt gặp những rặng núi xanh lam và lau bạc. Anh khoe nhà anh ở ven đường, một con đường gập ghềnh, tôi nhớ tới những lối mòn mê hồn dắt ta lạc vào rừng trăng thăm thẳm.
- Vải đã chín hết rồi, nhưng mây trắng vẫn còn nhiều vô kể.
Tôi rụt rè tả lại cho anh, anh chỉ cười khe khẽ. Chiều năm một chín tám tư cũng là chiều của mây, mây trắng giăng ngập trời ải Bắc, mây tràn vào ý nghĩ của anh, cậu trinh sát trẻ măng lần đầu xuất trận. Chiều ấy anh vừa đi vừa nghĩ, cây chò chỉ trước ngõ nhà anh có muôn vàn chiếc lá, lá lấp lánh reo mỗi độ gặp người. Anh vừa đi vừa nghĩ, trong giấc mơ đêm qua người ấy đến tìm anh, môi cắn chỉ tóc dài buông trách cứ, một luồng sáng trong veo dọi xuống từ trời.
- Và dưới chân tôi bất thần ánh sáng hắt ngược lên.
Anh thấy mình vùn vụt về bên cây chò chỉ, ngắt một chiếc lá xanh, rồi ngủ.
Đêm bắt đầu từ đấy thật dài.
Anh bảo hãy đo giúp anh xem bóng tối rộng ngần nào mà mấy chục năm đi mãi vẫn chưa qua, mấy chục năm anh cắt phương vị theo bài bản chẳng hiểu sao vẫn một bức tường đen sừng sững che trước mặt. Anh đã phải dằn lòng qua sợ hãi, qua cô đơn chán chường ngày được tin người ấy lên xe hoa đi mất.
Anh một con đại bàng thèm vỗ cánh.
- Quê tôi ở bên kia mùa hạ.
Anh vừa nói vừa cười buồn buồn, khuôn mặt nghiêng dần sang tĩnh lặng. Tôi ngó bốn bề thấy lay lay bao nhiêu ánh mắt.
Chúng ta nhìn thay người thương binh ấy, vào ban mai, vào trưa, vào sẩm tối. Đêm thì anh nhìn giúp chúng ta.
QUANH QUANH
Tôi nhớ những mùa nở rộ
dọc bên kia bờ thời gian
ngàn cánh vàng hoa điên điển
Nhớ người cựu binh bị ký ức mài mòn
ngồi lẫn vào trong nước
ngó đăm đăm một cánh cửa vô hình
Tôi nhớ tiếng bản lề kèn kẹt
mở từ xa tới gần
và nhớ
trong mũi tiêm quấn quýt một đám mây
hứa hẹn những nổi trôi ngoạn mục
Nhớ thêm đoạn đường đã mất
phía xa một chấm đỏ mờ
những ngày không còn chi để nhớ
bóng với hình riu ríu vào nhau
Tôi nhớ khói không màu
sau cuộc chiến chúng ta nhìn ra biển
dải xanh sóng trắng gợn miên miên
Cuối cùng tôi lại quay về nhớ
những mùa đang nở rộ bên kia…