TRONG CUỘC TẤN CÔNG THỨ BA, suýt nữa thì Hazel xơi một tảng đá lớn. Cô đang săm soi nhìn vào màn sương, tự hỏi tại sao bay qua một rặng núi ngốc nghếch lại có thể khó khăn thế, thì chuông báo động trên tàu vang lên.
“Ngoặt sang trái!” Nico hét to từ trên cột buồm mũi của tàu bay.
Ở buồng lái, Leo đánh mạnh bánh lái. Tàu Argo II nghiêng về bên trái, những mái chèo không lực chém vào mây như những hàng lưỡi dao.
Hazel đã phạm sai lầm khi ngó đầu qua lan can tàu. Một hình cầu màu sẫm lao về phía cô. Cô nghĩ bụng: tại sao mặt trăng lại tiến về phía chúng ta? Thế rồi cô rú lên và nằm bẹp xuống boong tàu. Tảng đá to tướng bay vèo qua đầu cô sát sạt tới mức thổi tung tóc vào mặt cô.
RẮC!
Cột buồm mũi sụp xuống – cả cánh buồm, cột buồm lẫn Nico cùng đổ ập lên boong tàu. Tảng đá, to cỡ chừng một chiếc xe tải nhẹ mui trần, lao vào màn sương mù như thể nó có công chuyện quan trọng phải làm ở chỗ khác.
“Nico!” Hazel bò tới chỗ Nico trong khi Leo cố gắng giữ thăng bằng cho con tàu.
“Anh không sao mà,” Nico lầm bầm, đá đống vải buồm khỏi chân.
Hazel đỡ Nico đứng dậy, và họ loạng choạng ở mũi tàu. Lần này Hazel thận trọng hơn khi nhìn qua mạn tàu. Đám mây rẽ ra vừa đủ lâu để hé lộ đỉnh núi bên dưới họ: Một mũi lao bằng đá đen nhô lên từ những triền dốc xanh rêu. Đứng ở trên đỉnh là một vị thần núi – một trong những numina montanum, theo cách gọi của Jason. Trong tiếng Hy Lạp, là các ourae. Dù gọi là gì, thì họ vẫn là những kẻ ác độc.
Cũng như những kẻ họ đã từng đối mặt, vị thần này mặc một chiếc áo tunic giản đơn màu trắng, phủ bên ngoài làn da xù xì và sẫm như màu đá ba dan. Ông ta cao chừng hai mươi bộ và vô cùng rắn chắc, với bộ râu trắng tung bay, mái tóc bờm xờm và đôi mắt ẩn chứa ánh nhìn hoang dại, như một vị ẩn sĩ điên rồ. Ông ta gầm lên điều gì đó Hazel chẳng hiểu, nhưng rõ ràng không phải là một lời chào đón rồi. Với hai bàn tay không, ông ta cậy một khối đá nữa từ ngọn núi của mình ra và bắt đầu vo chúng thành viên đạn.
Quang cảnh đó lại biến mất sau làn sương mù, nhưng khi thần núi gầm lên lần nữa, các numina khác đáp lời từ phía xa, giọng của họ vang vọng qua các thung lũng.
“Các vị thần đá ngu ngốc!” Leo hét vang từ chỗ khoang lái. “Đây là lần thứ ba tôi phải thay cột buồm đó rồi đấy! Các ông tưởng chúng mọc ra từ trên cây chắc?”
Nico cau mày. “Cột buồm làm từ thân cây mà.”
“Vấn đề không phải ở chỗ đó!” Leo vớ lấy một trong những chiếc điều khiển của mình, vốn thuộc về bộ trò chơi Nintendo Wii, và quay một vòng. Cách đó vài bước chân, một cửa sập hiện ra trên boong. Súng thần công bằng đồng Celestial xuất hiện. Hazel chỉ kịp bịt tai lại trước khi khẩu thần công nã đạn vào bầu trời, khạc ra hơn chục quả cầu bằng kim loại tạo nên những vệt khói xanh lục. Các quả cầu mọc gai trong không trung, giống như những cánh quạt của máy bay trực thăng, và lao vút vào màn sương.
Giây lát sau, một loạt các tiếng nổ vỡ òa qua các rặng núi, nối tiếp bởi tiếng gầm thét cuồng nộ của các vị thần núi.
“ Ha!” Leo kêu lên.
Thật không may, Hazel phỏng đoán, dựa theo hai cuộc chạm trán trước đó, vũ khí mới nhất của Leo chỉ khiến các numina điên tiết mà thôi.
Một tảng đá khác rít lên trong không khí và rơi xuống mạn phải tàu.
Nico gào to, “Hãy ra khỏi đây thôi!”
Leo lẩm bẩm vài lời nhận xét chẳng hề tâng bốc về các numina, nhưng cậu cũng bẻ lái. Động cơ gầm lên. Thanh truyền động phép thuật nhả bó, và tàu nghiêng sang trái. Argo II tăng tốc, rút chạy về hướng tây bắc, y như họ vẫn làm trong hai ngày vừa qua.
Hazel không thể yên tâm cho tới khi họ rời khỏi những rặng núi. Sương mù tan dần. Bên dưới họ, ánh nắng buổi sáng chiếu rọi lên phong cảnh đồng quê nước Ý – những ngọn đồi xanh ngắt trải dài và những cánh đồng vàng óng chẳng khác là bao cảnh vật ở Bắc California. Hazel gần như có thể tưởng tượng ra cô đang trên đường trở về nhà ở Trại Jupiter.
Ý nghĩ ấy đè nặng lên lồng ngực cô. Trại Jupiter mới chỉ là nhà của cô có vẻn vẹn chín tháng, kể từ khi Nico đưa cô từ dưới Âm Phủ trở về. Nhưng cô nhớ nơi ấy còn hơn nhớ quê nhà New Orleans, và chắc chắn hơn là nhớ Alaska, nơi cô qua đời hồi năm 1942.
Cô nhớ chiếc giường tầng của mình ở doanh trại Quân đoàn số Năm. Cô nhớ những bữa tối trong phòng ăn tập thể, với các tinh linh gió lướt trong không khí cùng những khay đồ ăn và các binh lính của quân đoàn đùa vui về các trò chơi chiến tranh. Cô muốn được nắm tay Frank Zhang, lang thang trên các đường phố ở Rome Mới. Cô muốn ít ra một lần được trải nghiệm cuộc sống của một cô gái bình thường, với một người bạn trai thực sự quan tâm và ngọt ngào.
Hơn hết, cô muốn cảm thấy an toàn. Cô mệt mỏi vì cứ luôn phải lo lắng và sợ hãi.
Cô đứng trên boong lái trong lúc Nico đang nhặt các dăm gỗ của cột buồm khỏi hai cánh tay và Leo nện vào các nút bấm trên bảng điều khiển của con tàu.
“Này, thật dở tệ,” Leo nói. “Liệu anh có nên đánh thức những người khác dậy không?”
Hazel muốn bảo có, nhưng các thành viên khác trong đoàn đã trực ca đêm và đáng được nghỉ ngơi. Họ đã quá mệt mỏi vì phải bảo vệ con tàu. Có vẻ như, cứ vài giờ, lại có con quái vật La Mã nào đó quyết định rằng tàu Argo II trông có vẻ ngon ăn.
Vài tuần trước, Hazel chắc hẳn đã không tin rằng người ta có thể ngủ giữa một cuộc tấn công của numina, nhưng bây giờ cô tưởng tượng ra các bạn của mình vẫn đang ngáy vang ở khoang dưới. Bất cứ lúc nào có cơ hội ngả lưng, cô đều ngủ say như chết
1 Nguyên văn: slept like a coma patient. (ND)
“Họ cần nghỉ ngơi,” cô đáp. “Chúng ta sẽ phải tự mình nghĩ cách khác thôi.”
“Hừ.” Leo cau mày nhìn màn hình. Trong chiếc áo bảo hộ tả tơi và chiếc quần két dầu mỡ, trông cậu như thể vừa bị thua trong keo vật với một cái đầu máy xe lửa.
Kể từ khi hai người bạn của họ, Percy và Annabeth ngã xuống Tartarus, Leo đã làm việc gần như không ngừng nghỉ. Leo đã hành động giận dữ hơn và thậm chí còn quyết tâm hơn bình thường.
Hazel lo lắng cho Leo. Nhưng phần nào cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì sự thay đổi đó. Hễ Leo mỉm cười hay nói đùa, trông anh ấy lại quá giống Sammy, ông cố của Leo… mối tình đầu của Hazel, hồi năm 1942.
Ái chà, tại sao cuộc đời cô cứ phải rắc rối thế?
“Cách khác,” Leo lẩm bẩm. “Em có thấy cách nào không?”
Trên màn hình của Leo sáng lên tấm bản đồ nước Ý. Rặng núi Apennine chạy dọc xuống miền trung đất nước hình chiếc ủng. Một chấm xanh lục tượng trưng cho Argo II đang nhấp nháy ở phía tây rặng núi, cách Rome chừng vài trăm dặm về phía bắc. Lẽ ra đường đi của họ thật đơn giản. Họ cần phải đi đến một địa điểm có tên gọi là Epirus ở Hy Lạp và tìm một ngôi đền cổ có tên gọi Ngôi nhà của thần Hades (hay Pluto, theo cách gọi của người La Mã; hay: Người Cha Vắng Mặt Tồi Tệ Nhất Thế Giới, theo cách Hazel thích nghĩ về ông ta).
Để đến được Epirus, họ chỉ việc đi thẳng về phía đông – qua dãy núi Apennines và vượt biển Adriatic. Nhưng thực hiện thì không đơn giản như vậy. Mỗi lần họ cố gắng vượt qua sống lưng của nước Ý, các vị thần núi lại tấn công họ.
Trong hai ngày qua họ đã lượn vòng lên phía bắc, hy vọng tìm được lối đi an toàn, nhưng không hề gặp may. Các numina montanum là các con trai của Gaea, nữ thần khó ưa nhất của Hazel. Chính vì vậy chúng là những kẻ thù rất quyết tâm. Argo II không thể bay đủ cao để tránh được các đợt tấn công của các vị thần; và dù có đủ các phương tiện phòng vệ, tàu không thể vượt qua được rặng núi mà không bị đập tan tành.
“Đó là lỗi của bọn em,” Hazel nói. “Của Nico và của em. Các numina có thể cảm nhận được bọn em.”
Cô liếc nhìn người anh cùng cha. Từ lúc được giải thoát khỏi đám khổng lồ, Nico đã bắt đầu hồi phục sức mạnh, nhưng trông vẫn còn gày guộc đến phát sợ. Chiếc áo sơ mi màu đen và chiếc quần bò treo trên hình hài khẳng khiu của anh ấy. Mái tóc dài màu sẫm đóng khung đôi mắt hõm sâu. Làn da màu ô liu của Nico đã trở nên tái xanh bềnh bệch ốm yếu, như màu nhựa cây.
Nếu tính năm trên dương thế, Nico mới vừa tròn mười bốn tuổi, chỉ lớn hơn Hazel có một tuổi, nhưng điều đó không nói lên tất cả. Cũng như Hazel, Nico di Angelo là một á thần của thời đại khác. Anh ấy tỏa ra một thứ năng lượng cũ – một dáng vẻ u sầu bởi biết rằng mình không thuộc về thế giới hiện đại.
Hazel chưa biết Nico lâu lắm, nhưng cô hiểu và thậm chí là chia sẻ nỗi buồn của anh trai. Những người con của Hades (Pluto – thế nào cũng được) hiếm khi có cuộc sống hạnh phúc. Và thể theo những gì Nico đã nói với cô đêm trước, khi họ tới được Ngôi nhà của thần Hades, thử thách lớn nhất của họ sẽ đến – một thử thách mà Nico đã van xin cô giữ kín với những người bạn khác.
Nico nắm chặt chuôi thanh kiếm thép Stygian. “Những tinh linh đất không ưa những đứa trẻ của Âm Phủ. Đúng vậy. Nói theo đúng nghĩa đen thì chúng ta đi guốc trong bụng chúng. Nhưng anh nghĩ đằng nào các numina cũng có thể cảm nhận được con tàu. Chúng ta chở theo bức tượng Athena Parthenos. Vật đó chẳng khác gì một đèn hiệu phép thuật.”
Hazel run rẩy, nghĩ đến bức tượng khổng lồ chiếm gần trọn khoang tàu. Họ đã hi sinh quá nhiều để cứu được bức tượng trong lòng hang bên dưới thành Rome; nhưng họ không biết phải làm gì với nó. Cho tới lúc này, bức tượng chỉ tổ báo động về sự hiện diện của họ cho thêm nhiều quái vật mà thôi.
Leo lướt ngón tay xuôi theo bản đồ nước Ý. “Vậy là loại trừ cách vượt qua dãy núi. Vấn đề là ở chỗ, dãy núi chạy dài về cả hai hướng.”
“Chúng ta có thể đi bằng đường biển,” Hazel gợi ý. “Đi tàu vòng qua mỏm cực nam nước Ý.”
“Đường ấy dài lắm,” Nico đáp. “Hơn nữa, chúng ta không có…” Giọng Nico vỡ ra. “Em biết đấy … Percy, chuyên gia về biển của chúng ta.”
Cái tên ấy lơ lửng trong không khí như một cơn bão sắp đến.
Percy Jackson, con trai của Poseidon… có lẽ là á thần mà Hazel hâm mộ nhất. Anh ấy đã cứu cô biết bao lần trong nhiệm vụ của họ ở Alaska; nhưng khi anh cần sự giúp đỡ của Hazel ở Rome, cô đã làm anh thất vọng. Cô đứng nhìn, bất lực trong khi anh ấy và Annabeth rơi vào trong cái hố đó.
Hazel hít một hơi thật sâu. Percy và Annabeth vẫn còn sống. Sâu trong tim cô biết là như vậy. Cô vẫn có thể giúp họ nếu như cô có thể tới được Ngôi nhà của thần Hades, nếu cô có thể sống sót qua thử thách mà Nico đã báo trước với cô…
“Thế cứ tiếp tục đi theo hướng bắc thì sao?” Cô hỏi. “Phải có một kẽ hở nào đó ở rặng núi chứ, hoặc cái gì đó tương tự.”
Leo mân mê quả cầu Archimedes bằng đồng mà cậu đã gắn vào bảng điều khiển – món đồ chơi mới nhất và nguy hiểm nhất của cậu. Mỗi lần Hazel nhìn thấy thứ đó, miệng cô lại khô khốc. Cô lo rằng Leo có thể xoay nhầm mã số trên quả cầu và chẳng may phóng họ ra khỏi boong tàu, hoặc làm nổ tung tàu, hoặc biến Argo II thành một máy nướng bánh mì khổng lồ.
May sao lần này họ gặp may. Quả cầu mọc ra một ống kính máy ảnh và chiếu lên bảng điều khiển hình ảnh ba chiều của rặng núi Apennine.
“Anh không biết.” Leo xem xét hình ảnh. “Anh không nhìn thấy lối đi nào ở phía bắc. Nhưng anh thích ý tưởng đó hơn là lui xuống phía nam. Chúng ta xong việc ở Rome rồi.”
Không ai tranh cãi về điều đó. Rome đã chẳng phải là một trải nghiệm hay ho.
“Dù chúng ta làm gì chăng nữa,” Nico nói, “Chúng ta phải khẩn trương lên. Mỗi ngày Annabeth và Percy ở dưới Tartarus…”
Nico không cần phải nói hết câu. Họ cần phải hy vọng rằng Percy và Annabeth có thể sống sót đủ lâu để tìm được Cửa Tử ở Tartarus. Thế rồi, giả sử tàu Argo II có thể tới được Ngôi nhà của thần Hades, họ có thể mở Cửa phía dương trần, cứu được những người bạn của họ, và niêm phong lối vào, chặn đứng sự tái sinh lặp đi lặp lại của các lực lượng của Gaea trên trần thế.
Đúng… không được phép sai sót chút nào trong kế hoạch đó.
Nico cau mày nhìn nông thôn nước Ý bên dưới họ. “Có lẽ chúng ta nên đánh thức những người khác dậy. Quyết định này sẽ ảnh hưởng đến tất cả chúng ta.”
“ Không,” Hazel nói. “Chúng ta có thể tìm được giải pháp.”
Cô không biết chắc tại sao cô cảm thấy điều đó mạnh mẽ thế, nhưng kể từ khi họ rời khỏi Rome, đội ngũ của họ dường như mất đi sự gắn kết. Họ đã cố gắng học cách làm việc theo nhóm. Thế rồi bùm… hai thành viên quan trọng nhất trong đội ngũ rơi xuống Tartarus. Percy đã như xương sống của họ. Anh ấy đã đem đến cho họ lòng tin khi họ đi tàu qua Đại Tây Dương và Địa Trung Hải. Còn Annabeth – chị ấy là nhân tố lãnh đạo trong nhiệm vụ này. Chị ấy đã một tay thu hồi được bức tượng Athena Parthenos. Chị ấy là người thông minh nhất trong số bảy người, là người luôn có mọi câu trả lời.
Nếu Hazel đánh thức cả nhóm dậy mỗi khi họ có vấn đề, họ sẽ chỉ lại bắt đầu tranh cãi, cảm thấy càng lúc càng thêm tuyệt vọng.
Cô phải để cho Percy và Annabeth tự hào về mình. Cô phải có sáng kiến. Cô không thể tin rằng vai trò duy nhất của cô trong hành trình này là điều mà Nico đã cảnh báo cô – gỡ bỏ trở ngại đang chờ đợi họ ở Ngôi nhà của thần Hades. Cô cố xua đuổi ý nghĩ đó đi.
“Chúng ta cần nghĩ ra ý tưởng sáng tạo,” cô nói. “Một cách khác để vượt qua dãy núi, hoặc một cách trốn các numina.”
Nico thở dài. “Nếu chỉ có một mình, anh có thể dùng cách đi xuyên bóng tối. Nhưng với cả tàu thì không làm được. Và nói thực, anh không chắc có đủ sức mạnh để đưa chính anh đi.”
“Anh có thể tạo ra một thứ gì đó để ngụy trang,” Leo nói, “giống như một màn khói để giấu chúng ta trong những đám mây.” Leo chẳng có vẻ gì là nhiệt tình hết.
Hazel nhìn xuống những trang trại trải dài, nghĩ tới những gì nằm bên dưới nữa – vương quốc của cha cô, chúa tể của Âm Phủ. Cô mới chỉ gặp Pluto có một lần, và cô không nhận ra ông ta là ai. Cô chắc chắn không bao giờ trông mong sự giúp đỡ của ông ta – cả khi cô còn sống lần thứ nhất, cả khi cô là một linh hồn dưới Âm Phủ, cả khi Nico đưa cô trở lại với thế giới của người sống.
Thanatos, người hầu của cha cô đã gợi ý rằng bằng cách lờ cô đi, Pluto đã cho cô một ân huệ. Nói cho cùng, lẽ ra cô không còn sống. Nếu Pluto để ý đến cô, ông ta có thể trả cô về miền đất của cái chết.
Như vậy gọi Pluto ra là một ý rất tồi. Ấy thế nhưng…
Làm ơn đi, cha, cô thấy mình đang cầu nguyện. Con phải tìm đường đến ngôi đền của Cha ở Hy Lạp – Ngôi nhà của thần Hades. Nếu cha có ở đó, hãy chỉ cho con phải làm cách nào.
Ở rìa chân trời, mắt cô bắt gặp một thoáng lướt qua – có thứ gì đó nhỏ nhắn màu be đang lao qua những cánh đồng với tốc độ khó tin, để lại một vệt giống vệt hơi sau một chiếc máy bay.
Hazel không thể nào tin. Cô không dám hy vọng, nhưng đó hẳn phải là… “Arion.”
“ Cái gì thế?” Nico hỏi.
Leo thốt lên vui sướng trong khi đám mây bụi tiến lại gần hơn. “Đó là con ngựa của cô ấy, ông em ạ! Cậu đã bỏ lỡ cả đoạn đó. Chúng ta chưa gặp lại nó kể từ khi ở Kansas!”
Hazel cười vang – lần đầu tiên cô cười như thế từ bao ngày qua. Gặp lại bạn cũ thật tuyệt vời.
Chừng một dặm về phía bắc, chấm nhỏ màu be chạy vòng quanh một ngọn đồi và dừng lại ở trên đỉnh. Khó lòng nhìn thấy nó, nhưng khi con ngựa đứng trên hai chân sau và hí lên, âm thanh vọng đến chỗ tàu Argo II. Hazel không nghi ngờ gì nữa – đó là Arion.
“ Chúng ta phải gặp nó,” cô nói. “Nó đến đây để giúp ta.”
“Ừ, được thôi.” Leo gãi đầu. “Nhưng, ờ, chúng ta đã thảo luận chuyện không đỗ tàu lên mặt đất thêm lần nào nữa mà, nhớ không? Em biết rồi, với việc Gaea mong muốn tiêu diệt chúng ta đó.”
“Hãy đưa em đến gần thôi, em sẽ sử dụng thang dây.” Tim Hazel đập mạnh. “Em nghĩ Arion muốn nói gì đó với em.”