S
áng sớm.
Rừng cây trong khuôn viên trường được bao phủ bởi một lớp mây trắng dày đặc, tiếng ve sầu kêu ra rả, thi thoảng lại có một chú chim vỗ cánh bay vụt qua. Mưa phùn rả rích rơi, mềm mại, trong suốt, không khí trong lành và tươi mới như trong một giấc mơ.
Tuy vậy, Tiểu Mễ cũng chẳng có tâm trí nào mà thưởng thức tất cả những thứ đó.
Sáng sớm, vừa xuống tàu hỏa, lại chưa có xe bus, báo hại cô phải bắt taxi về trường, tổng cộng tiêu hết năm mươi đồng rồi, xót hết cả ruột. Vì vậy, còn đoạn đường từ cổng trường đến khu ký túc xá, cô quyết định dựa vào đôi chân của mình!
Trên chạc cây long não rậm rạp, đám lá đua nhau đung đưa xào xạc trong mưa.
Tiểu Mễ khó nhọc kéo lê đống hành lý nặng nề, trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi, lưng áo cô cũng bắt đầu ướt sũng, không rõ là vì mồ hôi hay vì những giọt nước mưa kia nữa. Tiểu Mễ dừng lại, thở hổn hển, đưa mắt nhìn ngó xung quanh.
Trời ạ, ngôi trường này phải nói là quá rộng!
Từ cổng trường đến chỗ này, Tiểu Mễ đã phải đi bộ mất nửa giờ đồng hồ, nhưng nếu theo chỉ dẫn trên bản đồ của trường, cô còn phải đi thêm một phần ba quãng đường nữa mới tới được khu ký túc xá! Sớm biết thế này thì cô đã dằn lòng bắt xe vào trong trường cho xong. Chao ôi, để tiết kiệm được mấy đồng tiền vé xe, hai tay cô như muốn gãy ra, đôi chân cũng phồng rộp toàn mụn nước rồi!
Tiểu Mễ chán nản đưa tay lên trán lau mồ hôi, lại đưa mắt nhìn ngó xung quanh.
Bỗng nhiên, mắt cô sáng lên… Dưới tán cây rậm rạp.
Ánh ban mai trong mưa xuyên qua từng kẽ lá, không khí dường như đang có một luồng hào quang bao phủ sắc xanh ươn ướt như thủy tinh kia.
Một nam sinh đang nằm phủ phục trên bàn đá ngủ.
Mái tóc màu sợi đay sáng chói, sống lưng dài, hai cánh tay vươn dài, vạm vỡ, thoạt nhìn đã biết là người rất khỏe mạnh.
Tiểu Mễ cố gắng kiềm chế niềm vui sướng đang trào dâng trong lòng, kéo hành lý “lộc cộc lộc cộc” tiến về phía cậu sinh viên đó, cất giọng làm quen trước:
“Bạn ơi!”
Cậu ta không hề nhúc nhích, vẫn tiếp tục ngủ.
Cô khẽ lay cánh tay của cậu ta, điều chỉnh giọng nói to hơn một chút: “Bạn ơi, phiền bạn giúp tôi một tay được không? Hì hì, giúp tôi mang đống hành lý này tới ký túc xá với”.
Mưa lất phất rơi trong rừng cây.
Cậu ta vẫn ngủ say sưa, không hề để ý tới cô, tấm lưng duỗi dài kia tỏ rõ vẻ lạnh nhạt.
“Này! Tôi đang nói chuyện với bạn đấy, bạn có nghe thấy không hả?”
Tiểu Mễ đã có chút tức giận.
Nếu không muốn giúp đỡ, cũng phải nói vài câu chứ. Thế này gọi là gì nhỉ, thật chẳng có chút lịch sự nào cả.
“Này! Này!”
Cô cố hết sức đẩy mạnh cậu ta vài cái, chỉ hận một nỗi là không thể dùng chân đạp một cái cho cậu ta ngã nhào. Sao lại lạnh nhạt với cô như vậy? Giọng nói của cô nghe sợ lắm hay sao? Thật tổn thương lòng tự tin quá đi thôi.
Cậu sinh viên kia dường như đã ngủ say đến chết mất rồi.
Yên lặng tới nỗi chỉ nghe thấy tiếng ve sầu kêu trong vòm cây.
Tiểu Mễ bỗng cảm thấy có chút gì đó không bình thường, nghiêng đầu suy nghĩ, tại sao trong lòng cô bỗng có cảm giác lo sợ đến vậy? Cô nhìn trừng trừng vào cậu bạn kia, đầu ngón tay cô bỗng dần dần lạnh toát. Cảm giác lạnh toát đó, có lẽ truyền từ cậu bạn kia sang…
Cậu ta lạnh tới nỗi giống như… Xác chết!
Tiểu Mễ kinh hãi kêu lên thất thanh!
Rừng cây chỉ đáp lại bằng tiếng giật mình vỗ cánh của mấy chú chim!
Toàn thân Tiểu Mễ run lẩy bẩy, cảm giác lạnh toát lan tỏa từ đầu ngón tay tới đầu ngón chân cô! Không biết bao lâu sau, cô mím chặt môi, rón rén đưa tay ra, đẩy mạnh một cái về phía cậu bạn kia.
Phịch!
Cậu sinh viên ngã vật xuống mặt bàn đá.
Mái tóc màu sợi đay được cắt ngắn gọn gàng vương mùi nắng, sống mũi vừa cao vừa thẳng, cánh mũi trái đeo một chiếc khuyên gắn viên kim cương lấp lánh. Đẹp trai quá! Chỉ có điều, khuôn mặt cậu ta trắng bệch, chẳng có chút sinh khí, ẩn sâu dưới lớp da trắng bệch đó là màu tím tái, đôi môi đang khép chặt kia cũng hiện lên màu tím ngắt.
Cô đưa tay ra phía trước mũi cậu bạn kiểm tra… Thở ra…
Vẫn còn một chút hơi thở.
Tiểu Mễ vội hét ầm lên: “Có ai không! Có ai không! Cứu… với…!” Tiếng kêu cứu vang trong rừng cây, nhưng cũng chỉ có tiếng Tiểu Mễ vọng lại đáp lời.
Rừng cây vẫn tĩnh mịch.
Mưa vẫn không ngừng rơi xuống những tán lá xanh rồi từ đó lại thi nhau rơi xuống đất.
Tiểu Mễ vừa tức vừa sợ tới nỗi cứ giậm chân thình thịch. Có nhầm không cơ chứ! Một trường đại học lớn như thế này, người đâu? Đi đâu hết cả rồi? Sao lại chỉ có vài con chim với đám ve sầu này cơ chứ? Nhìn lại vẻ mặt cậu sinh viên kia, Tiểu Mễ không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa. Cô khom người xuống, kéo cậu bạn nằm lên lưng mình, vừa cõng vừa lôi về phía cổng trường.
Nặng quá!
Tiểu Mễ miệng thở phì phò, mặt mũi đỏ bừng, toàn bộ sức lực được tích góp trong suốt mười chín năm qua đã được cô mang ra dùng hết.
Đôi chân dài của cậu bạn có mái tóc màu sợi đay kia bị kéo lê trên đất một cách bất lực.
Hơi thở của cậu ta dường như càng lúc càng yếu đi. “Này! Này! Cậu đừng có chết đấy nhé!” Tiểu Mễ lo lắng quay đầu lại, luôn miệng nói với cậu bạn kia, “Tôi đang cứu cậu đấy!”
Đôi môi của cậu bạn có mái tóc màu sợi đay kia càng lúc càng tím.
“Này! Đừng có vô dụng như thế được không hả? Cố lên một chút đi chứ!”
Tiểu Mễ lo lắng tới độ nói năng lung tung, cô cố gắng ghì chặt hai tay của cậu bạn, nghiến chặt răng bước lên từng bậc đá trong rừng cây, một bước rồi lại một bước, cuối cùng cũng ra được trục đường chính. Phù, cũng may là có rất nhiều taxi chạy qua chạy lại trên trục đường chính trong trường. Tiểu Mễ chẳng kịp suy nghĩ gì nữa, cô giơ tay vẫy một chiếc taxi.
“Bệnh viện! Tới bệnh viện gần đây nhất!”
Tiểu Mễ nói với người lái xe bằng một khuôn mặt đầm đìa mồ hôi!
Tài xế taxi đạp chân ga, chiếc xe lao vút về phía trước! Nước mưa nhỏ từng giọt dài loằng ngoằng trên cửa kính xe taxi.
Không gian bên ngoài bị bao trùm bởi một màu u ám, không nhìn rõ được cảnh vật hai bên đường.
Trên băng ghế phía sau xe, Tiểu Mễ đặt cậu bạn kia nằm gối đầu lên đùi mình, tay cô run run đưa ra phía trước mũi cậu ta để kiểm tra.
Hơi thở yếu ớt…
Đôi môi cậu ta đang mím lại rất chặt, da mặt vừa trắng bệch lại vừa tím xanh, có cảm giác như đang hù dọa người khác vậy.
Có lẽ…
Là bệnh tim chăng?
Tiểu Mễ do dự suy nghĩ. Cô đã đọc rất nhiều sách liên quan tới bệnh tim, trong đó đều nói triệu chứng phát bệnh giống như biểu hiện của cậu bạn này. Nếu thời gian ngất xỉu quá lâu mà không được sơ cứu kịp thời sẽ ảnh hưởng tới tính mạng.
“Cậu ấy bị bệnh tim phải không nhỉ?”
Tiểu Mễ hoảng hốt ngước lên hỏi tài xế taxi.
“Tôi làm sao biết được!” Người lái xe vượt qua một lần đèn đỏ, nhấn mạnh chân ga cho xe chạy nhanh hơn, “Tuy nhiên, xem ra tình trạng của cậu ta đang rất nguy hiểm”.
Đúng lúc đó…
Hơi thở đã dừng hẳn rồi!
Tiểu Mễ sợ tới nỗi trợn tròn mắt lên! Cậu ấy sẽ chết sao?
Trời ơi, không còn thời gian để nghĩ ngợi lung tung nữa! Tiểu Mễ hạ quyết tâm, tay trái đặt lên vị trí tim của cậu ta, tay phải nắm lại, cố hết sức đập lên bàn tay trái của mình!
Bụp! Bụp!! Bụp!!!
Cố gắng nhớ lại những hướng dẫn đã đọc trong sách, Tiểu Mễ mím môi gõ từng nhịp từng nhịp lên trái tim của cậu ta.
“Liệu cô có đánh chết cậu ta không đấy?”, người lái xe kinh hãi hét lên.
“Không đánh thì cũng chết!” Trán Tiểu Mễ nhễ nhại mồ hôi.
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!… “Ôi!”
Cái đầu màu sợi đay bỗng ho sặc lên một tiếng, toàn thân hơi động đậy.
“Bạn tỉnh rồi hả?”
Tiểu Mễ mừng rỡ cúi sát đầu xuống ngó, đúng lúc cậu ta từ từ mở mắt nhìn lên.
Một đôi mắt vô cùng lạnh lùng.
Kèm theo đó là vẻ khinh đời ngạo mạn.
Bầu trời âm u ngoài cửa xe kia dường như kéo hết vào trong đôi mắt của cậu ta, xa lạ, mơ hồ, còn có một tia hung dữ không thể nắm bắt được nhưng cũng có một chút yếu đuối thoắt ẩn thoắt hiện.
Đôi mắt đó khiến Tiểu Mễ sững lại.
Tim cô dường như vừa bị một thứ gì đó đánh mạnh một cái!
“Cô là ai? Đây là đâu?”
Cậu bạn mái tóc màu sợi đay cựa quậy tỏ vẻ muốn ngồi dậy, tuy nhiên, cậu ta còn rất yếu, vừa định ngồi lên, đầu đã quay cuồng, đổ vật người xuống, đầu lại gối lên đùi Tiểu Mễ.
“Đang trên đường đến bệnh viện.” Khi đầu cậu ta đè lên chân cô, Tiểu Mễ bỗng thấy một cảm giác nặng trĩu thật khó tả.
Cậu bạn có mái tóc màu sợi đay bỗng nổi giận, hét lên: “Quỷ thật! Ai bảo cô đưa tôi đến bệnh viện hả! Cô muốn chết à!”.
“Người muốn chết là cậu, được chưa.” Tiểu Mễ vừa làu bàu vừa nguýt cậu ta một cái. Có lòng tốt đã không được báo đáp, lại còn bị mắng, làm người tốt sao mà khó thế cơ chứ.
“Đến bệnh viện rồi!”
Người lái xe nhấn mạnh chân phanh, vui mừng tuyên bố. Bởi vì trên đường đi, Tiểu Mễ đã gọi điện thoại xin cấp cứu, nên bên ngoài cổng Bệnh viện Nhân Ái đã thấy bác sĩ, y tá, cáng lưu động và dụng cụ cấp cứu chờ sẵn.
Tiểu Mễ vội mở cửa xe, hét toáng lên: “Bệnh nhân ở đây ạ!”. Sau đó, cô nở một nụ cười hết sức đáng yêu với cậu bạn đang bực tức kia.
Cậu bạn có mái tóc màu sợi đay lặng người sững sờ.
Tiểu Mễ dồn sức vào đôi tay, đẩy mạnh một cái, cậu bạn kia không kịp đề phòng đã bị cô “quẳng” ra khỏi xe. Hi hi, xem bộ dạng tức giận của cậu ta kìa, tức giận chút xíu chắc cũng không ảnh hưởng tới sức khỏe. Cô che miệng cười trộm, vờ như không nhìn thấy ánh mắt như muốn nổ tung vì tức giận của cậu bạn kia.
Cậu bạn có mái tóc màu sợi đay bị đám y tá giữ chặt, đặt nằm lên cáng, cậu ta vừa giãy giụa vừa hét toáng lên: “Buông tôi ra! Các người đều là một lũ ngốc!”
Cáng lưu động nhanh chóng được đẩy vào bên trong. Tiếng kêu la của cậu bạn có mái tóc màu sợi đay dần dần tan biến…
Tiểu Mễ thở phào một cái, ngả người ra thành ghế sau, day day mũi, mỉm cười. Thật tốt, chẳng phải đã có một người được cô cứu sống rồi hay sao? Như vậy, có lẽ cô cũng có thể trở thành thiên thần rồi.
“Cô bạn, cô còn muốn đi đâu nữa không?” Người lái xe nhìn cô thăm dò.
“Ờ, vâng, để tôi gửi anh tiền. Tất cả là bao nhiêu?” Cô đưa tay tìm túi xách của mình, lật tìm khắp nơi trong xe… Hả? Túi xách đâu rồi?…
Á! Chết rồi!
Túi xách và hành lý của cô vẫn còn để trong rừng cây ở trường.
***
Tiểu Mễ quyết định rồi. Cô thích ngôi trường này!
Khi cô hổn hển chạy lại phía rừng cây, hành lý và túi xách vẫn nằm yên chỗ cũ.
“Đồ đạc của cậu à?”
Một cô gái có dáng người mập mạp đang ngồi trên ghế đá, cô ấy mặc váy hoa màu phấn hồng, trông cực kỳ dễ thương.
Cô bạn béo mập đó một tay đang cầm hộp sữa, tay kia đang cầm một quả táo, vừa ăn vừa nghiêng đầu hỏi Tiểu Mễ: “Sao cậu đi lâu thế? Tớ ngồi đây đợi cậu lâu lắm rồi đấy”.
Tiểu Mễ đứng ngây ra nhìn cô bạn, cảm động đến rơi nước mắt.
“Cậu đã ngồi đây giúp tớ trông đồ hả?”
“Đúng vậy.” Cô bạn béo mập rút điện thoại ra xem giờ, “Sắp đến giờ vào lớp rồi. Cậu mà không về kịp, tớ đành phải đem đồ ra gửi bảo vệ đấy”.
“Cám ơn, cám ơn, cám ơn…” Tiểu Mễ cảm động tới độ không biết phải nói gì nữa, va li và túi xách đựng toàn bộ gia tài của cô, ngộ nhỡ mà mất, cô chỉ còn cách đập đầu vào tường mà thôi. À, thôi chết… Tiểu Mễ đưa tay lên ôm đầu… cô bạn vừa nói gì nhỉ?… Vào lớp?…
Cô nhìn đồng hồ.
Đã bảy giờ bốn mươi phút rồi!
“Hả! Muộn mất rồi!” Tiểu Mễ cuống cả lên. Đồ đạc còn chưa mang vào ký túc xá, cô cũng còn chưa biết lớp học mới nằm ở đâu! Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?
Một cơn gió nhẹ thổi qua rừng cây.
Ánh mặt trời buổi sớm cố chen qua kẽ lá để rơi xuống đất.
Dường như đang có thiên thần may mắn, vỗ vỗ đôi cánh trắng ngần, nhẹ nhàng bay tới bên Tiểu Mễ, mỉm cười với cô.
Khi Tiểu Mễ ngồi vào lớp học, đã bảy giờ năm mươi phút sáng.
Tiểu Mễ đưa tay ôm ngực, định thần lại, gật đầu mỉm cười cảm ơn cô bạn béo mập ngồi hàng ghế trên đang nhòm nhèm nhai snack khoai tây.
Bỗng dưng lại có sự trùng hợp đến vậy.
Cô bạn béo mập đó tên là Thích Quả Quả, là bạn học cùng lớp mới với Tiểu Mễ. Thích Quả Quả rất tốt, thấy Tiểu Mễ cuống quýt như vậy liền chẳng nói chẳng rằng, giúp bạn khiêng chiếc va li nặng trịch chạy về phía giảng đường. Vừa chạy, Thích Quả Quả vừa nhiệt tình nói chuyện với người bạn mới quen:
“Một cân táo nhé!” “Được!”
“Loại táo Phú Sĩ cơ!” “Ờ… được!”
“Một cân khế!” “… Được!”
“Hai túi đậu phụ hấp!” “… Được…”
“Hai thanh sô cô la to!” “…”
Tiểu Mễ đưa tay túm túm tóc, mắt cô hoa hết cả lên. Rủ lòng thương chút đi, cô là người nghèo mà.
Thích Quả Quả nhìn cô, bất chợt dừng bước: “Sao, không muốn mua cho tớ ăn hả? Tớ đã ngồi đợi cậu cả nửa tiếng đồng hồ! Lại còn làm phu khuân vác cho cậu nữa chứ!”
“Hì hì, làm gì có chuyện đó”, Tiểu Mễ nhoẻn miệng cười, “tớ chỉ đang ngạc nhiên là tại sao cái gì cậu cũng muốn ăn gấp đôi lên vậy?”
“Bởi vì tớ béo mà.” Thích Quả Quả hít hít mũi, “Người béo bao giờ chẳng muốn ăn gấp đôi”.
Tiểu Mễ tròn mắt ngạc nhiên, cô nghiêng đầu ngắm Thích Quả Quả: “Cậu mà béo á? Cậu đâu có béo! Nhìn cậu rất đáng yêu đấy chứ! Vừa nãy tớ còn đang nghĩ là mình thật may mắn vì vừa đến trường mới đã được gặp ngay một cô bạn xinh đẹp như cậu đấy”.
Thích Quả Quả làm ra vẻ như vừa bị đánh lén một cái: “Cậu… cậu đang chế nhạo tớ phải không?” Hầu hết đám bạn học đều chế nhạo vẻ ngoài béo tốt của cô, Thích Quả Quả đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, vì vậy cô mới mặc sức ăn uống để tỏ ý thách thức lại thế giới này.
“Nếu tớ chế nhạo cậu thì tớ sẽ bị phạt bằng cách không thể trở thành thiên thần được.” Tiểu Mễ vừa kéo va li tiến về phía trước vừa quay lại cười với Quả Quả. “Tớ nói thật đấy, tớ thật sự cảm thấy cậu vừa tốt bụng vừa đáng yêu.”
Thích Quả Quả giật lấy tay kéo va li trong tay Tiểu Mễ, ậm ừ mãi không nói được câu gì.
“Này…”
“Gì cơ?”
“Cậu là người đầu tiên nói rằng tớ đáng yêu đấy.” Thích Quả Quả nói một cách rầu rĩ, bước đi lại càng nhanh, Tiểu Mễ phải bước thấp bước cao mới theo kịp. “Vì vậy, tớ quyết định, từ nay về sau, cậu sẽ là bạn của tớ!”
Ánh mặt trời sau cơn mưa rực rỡ quanh người Tiểu Mễ. Thật vô cùng may mắn.
Tiểu Mễ nở một nụ cười rạng rỡ.
Vì vậy, đến tận bây giờ, Tiểu Mễ vẫn đang chìm đắm trong niềm vui. Học viện Thánh Du chắc sẽ là mảnh đất may mắn của cô, vừa mới đến đã xảy ra nhiều chuyện thú vị như vậy cơ mà.
Tiểu Mễ mỉm cười một mình.
Các bạn trong lớp đang tò mò nhìn cô. “Cậu tên là gì vậy?”
“Này, thật sự là cậu chuyển từ Thanh Viễn về đây học hả?”
“Sao lại chuyển về đây học?”
…
Không phải là đám bạn kia quá tò mò mà bởi vì trường Thanh Viễn đã quá nổi tiếng, chỉ những học sinh xuất sắc mới có thể thi đỗ vào trường đó, được học ở đó thì tiền đồ vô cùng xán lạn. Thánh Du mặc dù không đến nỗi nào, cũng là trường loại một nhưng nếu đem so sánh với Thanh Viễn thì vẫn có sự khác biệt rõ rệt.
Nghe những câu hỏi như vậy, Tiểu Mễ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thân thiện:
“Tớ tên là Mễ Ái.” “Mễ Ái?”
Vài cô bạn ngạc nhiên thốt lên, cố gắng để che giấu nụ cười; Mễ Ái, Mễ Ái, phiên âm chẳng phải gần giống từ “không có tình yêu” hay sao?
“Hì hì, tên rất lạ đúng không?” Tiểu Mễ đưa tay túm mái tóc ngắn, gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng. “Tớ cũng rất đau đầu vì chuyện đó, mọi người cứ gọi tớ là Tiểu Mễ là được rồi.”
“Tiểu Mễ!” Đám bạn gái lại đưa tay lên che miệng cười, “Chính là loại gạo kê vẫn hay ăn đó hả?”
“Đúng vậy.” Tiểu Mễ mỉm cười hồn nhiên, “Mặc dù rất rẻ nhưng cũng nhiều dinh dưỡng đấy chứ”.
Đúng lúc đó, từ góc lớp phát ra một giọng nói mát mẻ: “Chao ôi, thật là kỳ lạ. Thanh Viễn tốt như vậy, sao cậu lại phải chuyển đến đây hả Tiểu Mễ?” Cô bạn có mái tóc xoăn dài, gương mặt sáng sủa đang soi gương tô lại son môi, đưa mắt liếc về phía Tiểu Mễ, người mà nãy giờ vẫn đang được các bạn khác vây xung quanh. “Chắc không phải là đã mắc lỗi gì đó, không được học ở Thanh Viễn nữa, phải chuyển về đây chứ hả!”
Lớp học bỗng chốc trở nên yên ắng lạ thường.
Mọi người hết nhìn Dương Khả Vi lại quay sang nhìn Tiểu Mễ. Ừm, bọn họ cũng đang rất tò mò về điều này.
Phía bên này, Thích Quả Quả một tay ôm chặt gói snack khoai tây, tay kia hích hích vào cô bạn ngồi cạnh, khẽ nói:
“Giúp đỡ chút đi, Tiểu Mễ là bạn mới quen của tớ đấy.” Cô bạn ngồi cạnh Quả Quả có mái tóc ngắn cũn, mắt một mí, khuôn mặt lộ rõ vẻ thanh tú, điềm đạm, cô đang chăm chú giở quyển từ điển tiếng Anh. Nghe Quả Quả nói vậy, cô bạn liền ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Mễ.
Thích Quả Quả vội vàng nói: “Tuần này tớ sẽ dọn vệ sinh ở ký túc xá!”
“… Được!”
Cô bạn mắt một mí đã chấp nhận điều kiện trao đổi, cô đứng dậy, đi đến trước mặt Tiểu Mễ, đưa tay phải ra:
“Chào cậu, tớ là Thành Viện, chào mừng cậu đến với lớp bọn mình.”
Nói xong, Thành Viện đưa mắt nhìn khắp lớp một lượt, hầu hết các bạn trong lớp đều vỗ tay tán thưởng:
“Hoan nghênh! Hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!” Không khí trong lớp bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, ai nấy đều hoan nghênh nhiệt liệt như đang chào đón một ngôi sao hay khách quý đến thăm lớp vậy.
Chà! Xem ra cô bạn Thành Viện này rất có uy tín đây. Tiểu Mễ vội đứng dậy, nắm chặt tay Thành Viện, nhìn cô bạn mới với ánh mắt đầy cảm kích:
“Cám ơn cậu!”
Thành Viện mỉm cười, sau đó lạnh lùng nhìn về phía cô bạn có mái tóc xoăn dài ban nãy, nói:
“Dương Khả Vi, đó là cách cậu chào đón bạn học mới đấy à? Làm như vậy có đáng xấu hổ không? Người ta vừa chân ướt chân ráo tới đây, đã không giúp đỡ gì lại còn nói những lời khó nghe!”
Dương Khả Vi đóng “sập” nắp hộp gương lại, lạnh lùng nói:
“Vậy sao? Thế cậu ta chuyển đến đây học là vì lý do gì?” Tiểu Mễ ngạc nhiên nhìn Dương Khả Vi: “Thánh Du rất tốt mà!”, cô nở một nụ cười đáng yêu, “Ai cũng nói rằng Thánh Du là ngôi trường đẹp nhất trên thế giới này, quả đúng như vậy, tớ không ngờ rằng trường lại đẹp tới mức đáng kinh ngạc như vậy. Không những thế, Học viện Thương Mại của Thánh Du cũng là một nơi rất có uy tín và ảnh hưởng trên toàn quốc, được đến đây học tập cùng mọi người, tớ thật sự rất vui mừng”.
“Oa!”
Những câu nói của Tiểu Mễ khiến các bạn rất hài lòng, mặt mày ai nấy đều vô cùng rạng rỡ.
Dương Khả Vi cười lạnh lùng: “Thật đúng là khéo nịnh hót”.
Mặt Tiểu Mễ hơi đỏ lên một chút, cô ngại ngùng thè lưỡi: “A! Cậu đã hiểu hết cả rồi. Điều này… tớ chẳng qua chỉ muốn nịnh mọi người một chút thôi mà, bởi vì… tớ hy vọng mọi người có thể tiếp nhận tớ…”
Các bạn trong lớp tròn mắt ngạc nhiên!
Ha ha, một cô bạn thẳng thắn tới mức đáng yêu, bỗng nhiên, khoảng cách giữa bọn họ và cô bạn mới được thu hẹp lại. Cả lớp ai nấy đều cười rất tươi.
“Tiểu Mễ! Bọn tớ chào đón cậu!”
Lần này là do Thích Quả Quả khởi xướng, lại một tràng pháo tay giòn giã nữa vang lên!
Tiểu Mễ cũng nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn! Cảm ơn mọi người!” Phù! Cũng may, dường như cô đã được mọi người tiếp nhận rồi.
***
Tiểu Mễ ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong lớp học, chỗ ngồi bên cạnh cô bị bỏ trống. Thực ra, cô rất muốn ngồi vào chỗ đó, bởi vì chỗ ấy sát cửa sổ, có thể hít thở bầu không khí trong lành từ bên ngoài, lại có thể nhìn những chú chim đang bay nhảy trên những cành cây. Chỉ có điều, chỗ ngồi đó tuy bị bỏ trống nhưng trong ngăn bàn lại có hai quyển sách, trên mặt sách phủ một lớp bụi mỏng.
Cô túm túm mái tóc, do dự một lát.
Thôi vậy, chắc đó là chỗ của một người hay bỏ học, ừm, nếu sau này, cậu ấy thường xuyên không đến, thì mình chuyển sang chỗ đó ngồi cũng chưa muộn mà.
Tiểu Mễ thôi không suy nghĩ miên man nữa, cô tập trung tinh thần để nghe giảng. Hôm nay học môn Quản lý nguồn nhân lực, giáo sư giảng dạy họ Phó, hơn bốn mươi tuổi, đã hơi hói đầu. Mặc dù nội dung giảng của Giáo sư Phó không sinh động và thú vị lắm, nhưng khi chú ý lắng nghe, lại thấy vô cùng logic. Tiểu Mễ bất giác chìm dần vào trong từng lời giảng của giáo sư.
Lớp học rất yên lặng.
Sinh viên vừa chăm chú lắng nghe vừa ghi chép. Giáo sư Phó cũng giảng bài rất say sưa.
Vì vậy, khi cánh cửa lớp học bật ra cùng một tiếng “rầm”, tất cả mọi người đều giật nảy mình!
Một tiếng động quá lớn!
Giống như tiếng sấm rền, cánh cửa lớp học rung lên như cành cây run rẩy trong gió bão. Một nam sinh với khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ đứng trước cửa lớp, cậu ta rất cao lớn và đẹp trai, mái tóc nhuộm màu sợi đay, mặc áo phông đen, quần bò xanh nhạt, cánh mũi trái lấp lánh một chiếc khuyên đính kim cương.
Khi Tiểu Mễ ngẩng đầu lên nhìn về phía đó.
Viên kim cương trên khuyên mũi của cậu ta bỗng phát sáng lấp lánh.
Tiểu Mễ dụi dụi mắt, đưa tay bịt miệng ngạc nhiên.
Sau đó lại bật cười một mình.
Ha ha, hóa ra cậu bạn cô đưa vào bệnh viện ban nãy lại cùng học ở lớp này sao?
Thế giới quả rất thần kỳ!
Quần áo của cậu ta đã bị nước mưa ngấm ướt, đôi mắt hằn rõ vẻ phẫn nộ. Từng giọt nước chảy theo mái tóc của cậu rơi xuống đất, đôi giày thể thao màu trắng hiệu Jordan cũng bị bùn đất vấy bẩn lem nhem.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng sấm vẫn nổ rền.
A, lúc này trời còn đang đổ mưa bão nữa.
Nét mặt Giáo sư Phó không một chút do dự, nhìn thẳng vào cậu sinh viên đang đứng ngoài cửa: “Doãn Đường Diệu, em lại đến muộn, không những thế còn dùng chân đạp cửa lớp, em có biết mình đang làm ảnh hưởng đến việc tiếp thu bài giảng của các bạn không hả?”
Cả lớp bắt đầu rì rầm bàn tán.
Doãn Đường Diệu dường như không nghe thấy gì hết, đưa tay lau nước mưa đang chảy trên mặt, lấy hết sức hất mạnh mái tóc, nước mưa trên tóc cậu ta bay thẳng vào mặt Giáo sư, chiếc kính Giáo sư đang đeo bỗng bị phủ một lớp nước mỏng.
Giáo sư Phó sa sầm nét mặt.
Đám sinh viên ngồi phía dưới cũng tròn mắt ngạc nhiên. Doãn Đường Diệu thản nhiên đi ngang qua bàn giáo viên rồi tiến về phía cuối lớp học, khó chịu buông lại sau lưng một câu: “Ca cẩm cái gì! Trời mưa, thầy không thấy à!”
Giáo sư Phó giận run cả người: “Các bạn khác thì sao hả? Cũng là trời mưa, sao không ai đến muộn? Suốt ngày bỏ học, đến muộn, gây lộn, đánh nhau, cậu không bị đuổi học vẫn là may đấy!”
Doãn Đường Diệu nhét headphone vào tai, không thèm để ý đến lời thầy giáo, thản nhiên đi xuống phía cuối lớp giữa những ánh mắt liếc trộm của các bạn cùng lớp. Cậu ta đi đến bên bàn Tiểu Mễ đang ngồi, đứng lại, chằm chằm nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Một tia chớp rạch ngang bầu trời ngoài cửa sổ!
Từ khi Giáo sư Phó thốt lên ba chữ “Doãn Đường Diệu”, Tiểu Mễ cảm giác như cô không thể thở bình thường được nữa!
Doãn Đường Diệu.
Cậu ta là Doãn Đường Diệu sao?
Cô ngẩng đầu lên, trân trối nhìn cậu ta, toàn bộ sức lực đã bị rút hết. Hóa ra chính cậu ta là Doãn Đường Diệu nên vừa đặt chân đến đây cô đã gặp cậu ta.
Tiểu Mễ cắn chặt môi.
Máu đang cuồn cuộn chảy trong đầu cô, cô cảm thấy choáng váng, một lớp mây mù bỗng chắn ngang trước mặt khiến cô không thể nhìn rõ cậu ta nữa.
“Đứng dậy! Cô đang chắn đường tôi đấy!”
Doãn Đường Diệu trợn mắt lên nhìn cô.
Đường Diệu đương nhiên đã nhận ra cô gái đang ngây ra nhìn cậu chính là cái người nhiều chuyện đã đưa cậu vào bệnh viện sáng sớm nay.
Tiểu Mễ vội vàng đứng dậy để Đường Diệu đi vào bên trong. A, chỗ ngồi đó là của cậu ta! Khi hai người vô tình khẽ chạm vào nhau, cô ngửi thấy một mùi thơm trong lành như nước mưa toát ra từ người cậu ta.
Bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi đều trên những tán lá xanh. Bầu không khí vô cùng trong lành và tươi mới.
Doãn Đường Diệu đang ngủ gục trên bàn học.
Tiểu Mễ chẳng còn bụng dạ nào để nghe giảng nữa, cô nín thở, nghiêng đầu ngắm trộm cậu ta. Lúc này, cả thế giới dường như đã biến mất, trước mắt cô giờ đây chỉ có cậu bạn đang ngồi cạnh kia.
Khuôn mặt Doãn Đường Diệu vô cùng điển trai, sống mũi nhỏ và cao, có nét giống với ảnh chụp những quý tộc Anh ngày xưa. Đôi lông mày của cậu ta rất rậm, ngay cả khi đang ngủ cũng cau lại một cách xấu tính. Đúng là một anh chàng rất đẹp trai. Viên kim cương gắn trên mũi khiến cậu ta càng thêm ương ngạnh, tuy nhiên, nó cũng toát lên một sức hấp dẫn khó lý giải.
Dường như cậu ta đang rất mệt mỏi, nằm gục xuống bàn ngủ mê mệt, đôi lông mi thi thoảng lại khẽ động đậy. Cậu ta thường xuyên cảm thấy mệt mỏi như vậy sao? Thường xuyên ngủ như vậy hay sao? Tiểu Mễ nghĩ thầm, phải chăng chính vì vậy mà mấy quyển sách trong ngăn bàn cậu ta đều phủ một lớp bụi?
Do sự xuất hiện đột ngột của Doãn Đường Diệu, không khí trong lớp học bỗng trở lên khác lạ. Giáo sư Phó lại tiếp tục giảng bài, nhưng vì tâm trạng không thoải mái nên bài giảng không được liền mạch như trước. Thầy đẩy quyển giáo án sang một bên, cầm một tập bài tiểu luận lên và nói: “Lần trước, tôi đã yêu cầu các em viết bài tiểu luận, tôi đã xem qua một lượt. Nói chung, cơ bản là các em đều làm rất tốt, đều đã bỏ công sức nghiên cứu tài liệu. Tuy nhiên, trong đó có một bài tiểu luận rất đặc biệt”.
Các bạn học đều bỏ bút xuống và nhìn về phía cậu ta. Giáo sư Phó khẽ hắng giọng: “Em Doãn Đường Diệu!” Doãn Đường Diệu đang ngủ rất say, lại còn khẽ ngáy nữa. Một số bạn trong lớp đang cố nhịn cười.
“Mời em Doãn Đường Diệu!”
Giáo sư Phó cất cao giọng, gân trên cổ cũng rung động theo từng âm tiết thầy phát ra.
Tiểu Mễ khẽ hích vào cánh tay Doãn Đường Diệu, thì thầm: “Này, dậy đi…”
“Làm cái gì vậy!” Doãn Đường Diệu gắt lên khi bị đánh thức, nhìn chằm chằm vào Tiểu Mễ với đôi mắt tóe lửa. Có biết rằng làm phiền người khác khi ngủ là đáng ghét lắm không hả!
“Doãn! Đường! Diệu!” Giáo sư Phó đã bắt đầu nổi cáu, cái trán hói cũng đang đỏ lựng lên vì tức giận. “Cậu đứng lên cho tôi xem!”
Doãn Đường Diệu cau mày lại, từ từ đứng dậy một cách miễn cưỡng.
“Chuyện gì vậy thầy?”
“Kỹ năng và tri thức đều là những nhân tố có sức ảnh hưởng mạnh mẽ tới hiệu suất lao động sản xuất, cũng giống như việc công cụ, cơ khí được coi là một bộ phận của tài sản quốc dân. Đồng thời, chi phí cho giáo dục sẽ giúp cho tài sản quốc dân lớn mạnh hơn nữa trong tương lai, vì vậy, chi phí cho giáo dục hoàn toàn có thể tương đồng với chi phí cho các công việc công khác.” Giáo sư Phó nhìn thẳng vào mặt cậu ta: “Em thử nói xem, quan điểm đó là của ai?”
Doãn Đường Diệu suy nghĩ một lát: “Adam Smith?”
“Không đúng.” “David Ricardo?” “Không đúng.” “Ohlin?”
Giáo sư Phó chau mày: “Tiếp theo có phải em muốn nhắc tới Marshall, Keynes đúng không?” Cả lớp ôm bụng cười, Doãn Đường Diệu quả là đã dựa vào lịch sử phát triển lý luận thương mại nhà nước mà đoán tên tác giả.
Doãn Đường Diệu uể oải nói:
“Đều không đúng sao? Chắc không phải là do em nghĩ ra quan điểm đó chứ!”
Giáo sư Phó giận đến nỗi bất chấp tất cả, ném quyển tiểu luận đang cầm trên tay về phía cậu ta: “John Stuart Mill! Đó là nội dung trong bài tiểu luận của cậu! Tôi quả thực đã rất ngạc nhiên, bài tiểu luận của cậu bỗng nhiên lại viết được những sáu nghìn chữ! Doãn Đường Diệu! Dù cậu có cóp bài viết từ trên mạng xuống thì ít nhiều cũng nên bỏ một chút công sức ra xem lại chứ! Kẻ khung cũng không xóa đi, phông chữ cũng không thay đổi, ngay cả tên tác giả phía cuối bài cậu cũng lười đến nỗi không buồn xóa đi là sao hả?”
Cả lớp được một trận cười nghiêng ngả.
Quyển tiểu luận không trúng người Doãn Đường Diệu mà rơi xuống trước mặt Tiểu Mễ. Cô tiện tay lật vài trang, thảo nào mà thầy giáo tức giận, toàn bộ bài tiểu luận đều là tài liệu cóp từ trên mạng xuống nhưng không hề được chỉnh sửa, sắp xếp hợp lý gì cả.
Tiếng chuông hết giờ vang lên.
“Tôi cho cậu hai ngày. Nếu bài tiểu luận lần này vẫn không đạt yêu cầu”, Giáo sư Phó nghiêm nghị nhìn Doãn Đường Diệu, “thì đến cuối kỳ, cậu không cần đến tham gia thi học kỳ nữa”. Nói xong thầy đứng dậy, đẩy cửa lớp bước ra, bỏ lại phía sau đám học trò lớp Thương mại II đứa thì đang cố nén cười, kẻ lại đang nghiêng đầu thì thầm điều gì đó.
Doãn Đường Diệu lại làm ra vẻ không nghe thấy gì hết, gục xuống bàn ngủ tiếp. Một chú chim từ đâu bay tới, đậu ngay trên khung cửa sổ gần chỗ cậu ta rồi cất cao giọng hót.
***
“Cậu đừng ngồi ở chỗ ấy nữa.”
Thích Quả Quả lôi Tiểu Mễ ra khỏi phòng học, thì thầm vào tai bạn. Đã nói rằng sẽ coi Tiểu Mễ là bạn, Quả Quả thấy mình phải có trách nhiệm nói với bạn một số điều quan trọng.
“Tại sao?”
“Doãn Đường Diệu là nhân vật tồi tệ nhất trường này đấy!”
“Sao lại thế?” Tiểu Mễ tròn mắt ngạc nhiên.
“Cậu ta suốt ngày bỏ học, đã có ba môn học không đạt yêu cầu rồi. Các thầy cô dạy môn Tích phân, Kế toán và Thống kê ở học kỳ một đã điểm danh đến năm lần, lần nào cậu ta cũng vắng mặt. Các thầy cô ấy, trước khi thi học kỳ đã nói với cậu ta rằng: “Doãn Đường Diệu, cậu đừng đến thi học kỳ nữa, cho dù cậu có đến dự thi thì cũng không thể đạt yêu cầu đâu!”
“Sau đó thì quả thực không đạt yêu cầu sao?”
“Đúng vậy! Cả ba môn đều chỉ đạt năm mươi chín điểm.” Thích Quả Quả cười hì hì, “Bọn tớ đều ghét cậu ta, không đến thì còn yên tĩnh một chút, đã đến thì toàn đến muộn, lần nào cũng khiến người khác không tập trung nghe giảng được.”
“Năm mươi chín điểm…” Tiểu Mễ đứng ngây ra, “Điều đó có nghĩa là, nếu không bị thiếu điểm chuyên cần thì cậu ta có đủ điểm để qua môn đó sao…”
“Ai mà biết được? Cũng có thể các thầy cô giận cậu ta, cố tình làm vậy để cảnh cáo.”
“Ờ, hóa ra là vậy.” Tiểu Mễ lại đưa mắt nhìn về phía cậu bạn đang ngủ gục trên bàn kia, trong lòng cô dấy lên một cảm giác chua xót.
“Cậu ta còn rất thích đánh nhau! Ít nhất cũng có hai lần khiến người khác phải vào bệnh viện rồi đấy!” Thích Quả Quả bĩu môi, “Chỉ có điều, ai bảo nhà cậu ta nhiều tiền cơ chứ? Cho dù sự việc có nghiêm trọng đến đâu, dường như mẹ cậu ta cũng có thể giải quyết được hết, vì vậy cậu ta mới cậy quyền cậy thế để tác oai tác quái ở trường như vậy”.
Cậy quyền cậy thế để tác oai tác quái ư? Sáng sớm nay, khi đưa cậu ta tới bệnh viện, quả là cậu ta đã rất hung dữ; khi vào lớp muộn, cậu ta cũng rất hung hăng. Tuy nhiên, Doãn Đường Diệu bây giờ lại đang say sưa ngủ như một đứa trẻ, Tiểu Mễ không thể nào tưởng tượng được những hình ảnh cậy quyền thế để tác oai tác quái của cậu ta.
Thích Quả Quả nhìn chăm chú vào cô bạn đang đứng ngây ra: “Này, Tiểu Mễ!”
“Hả?”
“Cậu có thích đọc truyện tranh dành cho tuổi teen không?” “Tớ cũng không đọc nhiều lắm.”
Thích Quả Quả đưa tay ôm ngực, thở hắt ra một hơi: “Phù, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Cậu đừng có mà bắt chước mấy đứa con gái ấy, cái gì mà con trai càng hư lại càng hấp dẫn cơ chứ, từng đứa từng đứa một cứ quấn chặt lấy Doãn Đường Diệu, đuổi cũng không đi, thật đáng xấu hổ. Bọn chúng nó đều trúng phải thuốc độc từ truyện tranh dành cho tuổi teen ấy mà!”
Tiểu Mễ mỉm cười: “Thích Quả Quả, cảm ơn cậu!” “Cảm ơn tớ vì điều gì?”
“Vì cậu đang quan tâm đến tớ.” Cô mỉm cười với Thích Quả Quả, đôi mắt cô long lanh, trong suốt. “Tớ rất may mắn vì đã quen được cậu, đúng không?”
Thích Quả Quả cũng cảm động không kém, nắm chặt lấy tay Tiểu Mễ: “Tớ rất quý cậu đấy! Nói chung là chúng mình có duyên với nhau, chắc chắn sẽ là bạn tốt của nhau!”, đang nói đến đó, mắt Thích Quả Quả bỗng trợn tròn lên, “Ha ha, nhìn xem! Sắp có trò hay để xem rồi!”
Tiểu Mễ nhìn theo hướng nhìn của bạn… Oa, một cô gái rất xinh đẹp.
Khuôn mặt tươi sáng, đôi mắt to, mơ màng, mái tóc đen dài xõa xuống ngang lưng, thân hình hết sức mảnh dẻ.
Cô gái đó bước vào lớp học, mọi ánh mắt của đám nam sinh đều dán chặt vào cô ấy, những quả bóng hình trái tim màu hồng không ngừng bay lên, có người còn quên không khép miệng lại. Tiểu Mễ cho rằng, chỉ trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao mới có người con gái đẹp như vậy. Quả là rất đẹp, rất yểu điệu; những người nhìn thấy đều muốn được che chở, bảo vệ cho người đẹp.
“Cô ấy tên là Ná Lộ, hoa khôi của Học viện Văn học.”
“Họ gì mà nghe lạ quá.”
“Đúng vậy, nghe nói còn có dòng máu hoàng tộc, là hậu duệ của một vương tộc gì gì đó.” Thích Quả Quả cười trộm, “Cô ấy tự cho mình là thiên thần đến cứu giúp Doãn Đường Diệu, riêng điều đó thôi đã làm cho trái tim của bao nhiêu chàng trai tan vỡ”.
Ná Lộ bước về phía bàn học của Doãn Đường Diệu, yên lặng ngắm cậu ta, một cảm giác thương xót, ấm áp khiến cô thấy như đang có đôi cánh của thiên thần phía sau lưng cậu.
“Anh đến rồi à?”
Cô ấy nói nhẹ như hơi thở, hình như sợ tiếng nói của mình sẽ làm phiền cậu ta.
“Dở hơi! Nếu anh ấy chưa đến, người mà cô nhìn thấy là ma chắc?” Dương Khả Vi hừ một tiếng, cũng đứng bật dậy, bước từng bước dài tới đứng chắn trước mặt Doãn Đường Diệu, khiến Ná Lộ thành kẻ đứng ngoài, mỉm cười mà như không cười, nói: “Đồ ngốc, không nhìn thấy anh ấy đang ngủ à? Đi mau đi, đừng có đứng đấy mà làm phiền anh ấy!”
Ná Lộ không để ý đến lời nói của Dương Khả Vi, vẫn đứng yên nhìn về phía Doãn Đường Diệu.
“Anh có khỏe không? Sao trông anh mệt mỏi thế?” Dương Khả Vi làm bộ nổi da gà, khiêu chiến: “Cô có thấy ghê rợn không vậy”.
“Ná Lộ và Dương Khả Vi, hiệp ba trăm linh một của trận đại chiến”, Thích Quả Quả lắc đầu, “đây là cuộc chiến kinh điển, chỉ cần Doãn Đường Diệu xuất hiện là hai bên gõ trống lâm trận luôn”.
“Hai người đều là bạn gái của cậu ta à?” Xem ra là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
“Hai người? Ha ha, cậu hơi coi thường Doãn Đường Diệu rồi, bạn gái của cậu ta ấy à, có thể dùng xe tải mới chở hết ấy chứ. Chỉ có điều, riêng hai cô này hơi huênh hoang một chút, lúc nào cũng làm ầm ĩ lên khiến ai cũng biết.”
Ánh mặt trời sau cơn mưa chiếu vào lớp học.
Một cô gái dịu dàng, một cô gái lạnh lùng, giữa hai cô gái ấy, Doãn Đường Diệu đang gục xuống bàn ngủ say sưa, thi thoảng còn ngáy nữa.
Ánh mặt trời sáng như thủy tinh.
Ánh sáng ấy lấp lánh bao quanh Doãn Đường Diệu.
Tiểu Mễ bỗng có cảm giác, trong giấc mơ của cậu ta, nhất định sẽ là một thế giới vô cùng yên lành.
“Đừng cãi nhau nữa!”
Doãn Đường Diệu giận dữ hét lên, khuôn mặt vẫn hằn rõ nét mệt mỏi sau khi ngủ dậy, quắc mắt nhìn Dương Khả Vi và Ná Lộ đang tranh cãi quyết liệt.
“Xin lỗi…” Đôi mắt Ná Lộ đã ngân ngấn nước, áy náy nhìn về phía Doãn Đường Diệu, “em đã làm phiền anh đúng không? Đều là do em không tốt…”
“Biết là mình không tốt lại còn chạy đến đây làm phiền người khác, cô có nhầm lẫn không hả?” Dương Khả Vi nguýt xéo Ná Lộ.
“Cút ngay!”
Giọng của Doãn Đường Diệu vô cùng lạnh lùng.
Dương Khả Vi sững người lại, không dám nhìn thẳng về phía cậu ta.
“Tôi nói cút ngay! Có nghe thấy không hả!” Đáy mắt Doãn Đường Diệu dường như đang bốc lửa, cậu ta quát thẳng vào mặt Dương Khả Vi: “Cút! Tôi nhớ là tuần trước đã nói với cô rồi mà, tôi - không - có - cảm - hứng - với - cô - !”
Không gian yên tĩnh. Vắng lặng.
Lúc đó, tất cả các bạn trong lớp đều sững sờ lặng im. Giọng của cậu ta thật to, đứng mãi ngoài cửa mà Tiểu Mễ vẫn nghe rõ từng lời. Khuôn mặt của Dương Khả Vi lúc đỏ tía lúc lại trắng bệch, cuối cùng, cô ấy ôm lấy mặt, nức nở chạy ra khỏi lớp.
Ná Lộ cắn chặt môi, cố gắng không để lộ rằng mình đang muốn cười. Cô giả bộ bẽn lẽn bám vào cánh tay Doãn Đường Diệu, ngước mắt nhìn lên, đôi mắt lại ngân ngấn nước:
“Đã lâu em không được gặp anh rồi, có phải là đã xảy ra chuyện gì không anh?”
Doãn Đường Diệu đẩy tay Ná Lộ ra, chán nản nói: “Em cũng đi đi, anh muốn ngủ một chút.”
Ná Lộ bối rối đứng yên. Một lúc sau, cô khẽ hắng giọng, miễn cưỡng mỉm cười: “Vâng. Em về đây, anh cố gắng nghỉ ngơi một chút nhé”.
Doãn Đường Diệu lại gục xuống bàn, tiếp tục ngủ.
Cứ như vậy, Doãn Đường Diệu ngủ trong lớp học cả một buổi sáng.
***
Khi dạ dày sôi ùng ục đến lần thứ mười ba, Doãn Đường Diệu, vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mơ mới chịu nhúc nhích đứng dậy, lẩm bẩm chửi rủa mấy câu.
Đáng chết! Cánh tay mỏi nhừ, lưng và eo cũng ê ẩm không kém.
Đôi lông mày rậm của cậu ta nhíu lại, rên rỉ thêm một hồi rồi lại nằm gục xuống bàn.
“Nằm ngủ không đúng tư thế, người đau nhức là chuyện bình thường, không những thế lại còn dễ bị cảm nữa đấy.” Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai cậu.
Doãn Đường Diệu vội mở mắt nhìn!
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khuôn mặt của cô gái được tắm trong ánh mặt trời, vầng hào quang sáng chói quanh gương mặt đó, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt cong như vầng trăng khuyết tinh nghịch và khuôn miệng cười rạng rỡ. Cô gái đó có mái tóc ngắn, cắt tỉa rất mỏng, tóc rất mềm nên những sợi tóc đó dường như không muốn nghe lời, từng sợi nhỏ mỏng manh như nhung trong ánh mặt trời.
Cậu nheo mắt lại nhìn cô:
“Lại là cô? Sao cô cứ bám theo tôi như bóng ma vậy?”
“Tôi tên là Mễ Ái, cậu cứ gọi Tiểu Mễ là được rồi.” Tiểu Mễ mỉm cười thật tươi, “Hôm nay tôi vừa chuyển trường tới đây!”
Các bạn trong lớp đã về từ lâu rồi, phòng học chỉ còn lại Tiểu Mễ và Doãn Đường Diệu.
Doãn Đường Diệu cau mày đứng dậy, dùng cách tay khẽ hích vào người Tiểu Mễ:
“Tránh ra!”
“Cậu có đói không?”
Tiểu Mễ dường như không chú ý tới thái độ hằn học của cậu ta, cô mỉm cười rất tươi, hỏi tiếp.
Doãn Đường Diệu không còn kiên nhẫn được nữa: “Muốn gì nữa đây?”
Tiểu Mễ chớp chớp mắt, làm bộ như một nhà ảo thuật, lôi từ sau lưng ra một hộp sữa và một chiếc bánh bao, lắc lắc trước mặt cậu ta:
“Chắc là cậu đói rồi phải không, tôi muốn mời cậu ăn một chút!”
Doãn Đường Diệu khoanh hai tay trước ngực, dùng ánh mắt của một người bề trên để quan sát cô. Sáng sớm nay, cô ta đã đẩy cậu ngã từ trên xe taxi xuống đất, đến bây giờ cánh tay vẫn còn hơi đau, cậu không tính sổ với cô ta đã là nhẫn nại lắm rồi, cô ta lại còn muốn giở trò gì nữa đây.
Tiểu Mễ cắm ống hút vào hộp sữa, sau đó dúi vào tay Doãn Đường Diệu, mỉm cười:
“Uống đi!”
Lẽ ra, Tiểu Mễ phải đi hoàn tất một số thủ tục chuyển trường sau giờ học, tuy nhiên, khi nghe thấy bụng Doãn Đường Diệu sôi lục bục, cô lại tất tả chạy đi mua đồ ăn rồi mang về lớp học.
“Ục ục…”
Tiếng sôi lục bục của cái dạ dày trống không lại phát ra từ bụng Doãn Đường Diệu.
Tiểu Mễ giơ tay phải lên, mỉm cười: “Tôi xin thề, thức ăn hoàn toàn không có độc!”
Cậu lại đưa mắt nhìn cô một hồi, rút ống hút ra khỏi hộp sữa, dùng tay bóc vỏ nắp hộp sữa thành một lỗ lớn, ngửa cổ lên, tu một hơi dài. Một nửa hộp sữa đã được đưa xuống dạ dày, cảm giác đói cồn cào đã được xoa dịu đi rất nhiều, cậu ngồi luôn trên bàn học, nhướng mày hỏi:
“Cô muốn gì vậy?”
Một cô gái dở dở ương ương, vừa lắm chuyện khi đưa cậu tới bệnh viện, vừa đẩy cậu ngã xuống xe, lại còn đem sữa và bánh tới cho cậu ăn, chắc chắn là muốn gây chú ý rồi làm bạn gái của cậu đây. Những cô gái như thế này, cậu đã gặp rất nhiều rồi.
“Muốn gì cơ?” Tiểu Mễ tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại. Doãn Đường Diệu mỉm cười mỉa mai.
“Các cuộc hẹn của tôi đã được sắp xếp đến tuần sau rồi, nếu kiên nhẫn thì cố gắng chờ nhé. Tuy nhiên…”, cậu nháy mắt đầy hàm ý, “nếu hẹn hò với nhau, cô xấu như thế này thì thật xấu hổ”.
“Ờ…”
Tiểu Mễ mỉm cười, cô đưa tay túm túm mái tóc, cô cầm một tập giấy từ mặt bàn lên: “Cái này, cậu định bao giờ viết?”
Doãn Đường Diệu đưa mắt nhìn vào tập giấy.
Đó là bài tiểu luận về nguồn nhân lực mà Giáo sư Phó vừa ném về phía cậu.
“Tại sao lại phải viết?”
“Không viết thì sẽ không đạt yêu cầu đấy!” Tiểu Mễ lo lắng nói. “Lúc hết giờ, tôi đã xem qua tiểu luận của một số bạn trong lớp, thực ra không cần phải viết chuyên nghiệp quá hay phức tạp quá, chỉ cần nêu được ý hiểu và ý kiến riêng của mình là được rồi, cũng không cần phải viết dài quá.”
Doãn Đường Diệu cười lạnh lùng. Cậu lại có thể không đạt yêu cầu sao? Nếu cậu không thể tốt nghiệp một cách thuận lợi, kinh phí để xây thư viện mới cho trường sẽ không bao giờ được quyên góp đủ. Giáo sư Phó chẳng qua chỉ là một ông già ngốc nghếch, không hiểu rõ tình hình mà thôi.
“Việc đó liên quan gì tới cô?”
Cậu lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt đầy sự quan tâm của cô.
Tiểu Mễ sững người, nghĩ một lúc, sau đó lại mỉm cười: “Tôi muốn làm thiên thần hộ mệnh của cậu!”
Phù!
Một ngụm sữa bị sặc ngang họng, Doãn Đường Diệu phá lên cười, đưa tay sờ thử nhiệt độ trên trán cô: “Nếu có bệnh thì nhớ đi khám bác sĩ, còn nữa, không nên đọc quá nhiều truyện tranh, nếu không dễ trúng độc lắm!”
Nói xong, cậu dương dương tự đắc bỏ ra ngoài.
Tiểu Mễ ôm quyển tiểu luận trong lòng, ngồi ngây ra trong lớp học. Hồi lâu sau, cô ôm lấy đầu cười nhăn nhó, có lẽ cô đã hơi vội vàng chăng.
Tuy nhiên…
Cô đã tìm anh rất lâu, rất lâu rồi.