F
red Tinsley chậm rãi xoay tròn ly rượu scotch trên quầy bar và quắc mắt liếc nhìn điện thoại. Y đang đợi một cuộc gọi. Y không biết bao giờ chuông điện thoại mới reo và ai sẽ gọi, nhưng y không bận tâm. Dù cuộc gọi đến ngay hay bốn tiếng nữa thì cũng không có gì khác. Y cũng không chắc là sẽ có gì khác.
Chiếc đồng hồ đeo tay cho thấy y đã đợi ở quầy bar ba tiếng hai mươi bảy phút. Tinsley tin ở nó. Đó là một chiếc đồng hồ đắt tiền và nổi danh về độ chính xác. Và y dựa vào chiếc đồng hồ của mình vì y đã từ lâu đánh mất cảm nhận về thời gian. Một phút, một giờ, một năm - với y đều như nhau. Thời gian, như vĩ nhân đã nói, là tương đối. Tinsley hoàn toàn đồng tình. Đo đếm một đời người bằng ngày tháng chẳng để làm gì. Y có thể cảm thấy trái tim đập trong lồng ngực, vẫn còn cảm nhận được hơi thở từ buồng phổi. Y còn sống và đó là cách đo đếm thời gian duy nhất có ý nghĩa.
Quán bar này là một trong những nơi cao cấp có nhiều rượu scotch hơn bia. Những chiếc ghế còn không lắc lư. Thật đẳng cấp. Tinsley không quan tâm tới loại người mà quán bar này thu hút -những kẻ bận bịu, hay nói nhảm và túm tụm như ruồi. Nhưng y thích những loại rượu scotch ngon ở đây.
Gần đây, y trở nên say mê loại Oban 14 năm - một loại rượu scotch đặc. Dù chưa bao giờ nếm thử, Tinsley thích hương rượu vương vấn trên mũi. Giống mùi đất. Y không uống, nhưng nếu phải đợi trong một quán bar, thì y thích gọi thứ gì đó mình có thể tôn trọng. Nhà máy rượu vốn được xây từ năm 1794 và đối với Tinsley, điều đó rất ý nghĩa. Cần sự kiên nhẫn và tỉ mỉ đến từng chi tiết để hoàn thiện một kĩ năng. Nhưng chủ yếu là cần thời gian.
Tinsley thích một thứ đồ thủ công tận tụy như vậy. Món đồ này đòi hỏi nhiều kĩ năng, nhưng hơn hết là sự coi trọng đối với thời gian. Tinsley đã làm một nghiên cứu cả đời về cách thức thời gian ảnh hưởng lên con người. Cách nó tác động lên phán đoán và quan điểm của họ. Khiến họ nóng vội hay hấp tấp. Khiến họ làm những việc đầy rủi ro. Thời gian san phẳng mọi thứ, điều mà tiền hay quyền lực cũng không thể ngăn cản. Đó chính xác là điều khiến Tinsley giỏi đến thế. Hầu hết mọi người không hiểu làm một tay bắn tỉa thì cần những gì. Bắn không phải là phần khó. Bắn là mười nghìn giờ thực hành, hàng chục nghìn viên đạn và kiến thức bách khoa thư về các tác động của môi trường lên đường đạn. Không, bắn là phần dễ. Chỉ cần có thời gian và ý chí. Phần khó là chờ đợi.
Thời gian không ảnh hưởng tới Fred Tinsley như hầu hết mọi người. Hầu hết đều sợ hãi thời gian. Họ để thời gian chèn ép mình, lo sợ rằng nó trôi quá chậm hoặc quá nhanh, đôi lúc thì vừa chậm vừa nhanh. Nhưng Tinsley thì không thế. Y thờ ơ với thời gian và để mặc cho thời gian trôi đi.
Trong bộ não khô cằn, nguyên thủy của y - và Tinsley nghĩ mình rất tiền sử, một thứ không bị tác động của thời gian - y có thể nhìn ra thế giới ngoài kia, nháy mắt và khi y mở mắt ra, nhiều tuần có thể đã trôi qua. Điều đó khiến y miễn nhiễm với sự nhàm chán, nghi ngờ hay ham muốn. Những sự thiếu thốn khiến cho người bình thường phát điên không làm y bận tâm. Nhưng quan trọng nhất, điều đó biến y thành một kẻ săn mồi nhẫn nại và ranh mãnh.
Khi còn trẻ và vẫn còn làm việc với khẩu súng trường, Tinsley từng ở hai mươi sáu ngày trong một cái cống ở Sarajevo. Bấy giờ là cao điểm của cuộc bao vây. Thành phố và đất nước đó đang trong hỗn loạn bất chấp những nỗ lực của Liên Hiệp Quốc. Mục tiêu của y, một tay trung úy theo chủ nghĩa hư vô21 của Slobodan Milošević22. Hắn là kẻ tai tiếng nhất trong số những kẻ tai tiếng. Hàng loạt những tội ác kinh khủng mà mục tiêu của y bị cáo buộc gây ra khiến hắn xứng đáng với lệnh “giết không cần bắt” và tiền thưởng cho cái đầu của hắn đã thu hút nhiều tay chuyên nghiệp trên khắp châu Âu.
21 Nihilism: một học thuyết triết học cho thấy sự phủ định của một hay nhiều khía cạnh có ý nghĩa nổi bật trong cuộc sống.
22 Thủ lĩnh Serb của Nam Tư và từng là tổng thống Serbia từ năm 1989 đến 1997.
Không may cho họ, mục tiêu rất ương ngạnh và khó giết. Hàng chục lần cố gắng lấy mạng hắn chỉ khiến hắn càng trở nên cẩn trọng và hoang tưởng, di chuyển liên tục giữa những nơi trú ẩn và xem xét lại kế hoạch của mình. Điều đó khiến việc dự đoán hành động hay thói quen của hắn bất khả thi và chưa ai đến được đủ gần hắn để lãnh giải.
Theo quan điểm của Tinsley, các đối thủ của y đã săn lùng hắn sai cách. Tại sao lại cố phán đoán một người cố gắng trở nên khó đoán? Thật ngu xuẩn. Thay vì thế, Tinsley đã bò qua hệ thống cống ngầm ghê tởm của Sarajevo, rồi đứng tại vị trí dưới một nắp cống mà cho y tầm nhìn rõ ràng của một căn nhà yếu ớt đã bỏ không mười tám tháng trời. Mọi thứ trở nên rất ngặt nghèo với tay trung úy này khi ngày càng nhiều hang ổ của hắn bị vô hiệu hóa. Việc phục kích của Tinsley không dựa trên tin tình báo mà dựa vào dự đoán rằng sẽ đến lúc, mục tiêu tin rằng căn nhà kia đã bị lãng quên và đánh liều sử dụng nó. Cuối cùng, khi Liên Hiệp Quốc sắp truy ra được hắn, khi áp lực tăng lên, mục tiêu của Tinsley sẽ nhầm lẫn giữa sự trôi chảy của thời gian và kí ức.
Tinsley đã nằm giữa dòng nước thải lềnh phềnh và chờ đợi một phát súng có thể sẽ chẳng bao giờ thực hiện được. Y ngửi thấy mùi của chết chóc và của một thành phố hoang tàn vì chiến tranh. Y đã mang theo nước và đồ ăn đủ cho hai tháng nhưng thấy không thể nuốt nổi và đã sụt mất mười một cân. Không muốn mạo hiểm từ bỏ vị trí của mình, y đã không hề di chuyển và ngủ với cằm gác lên nắm đấm vì không muốn chết đuối trong đống chất thải.
Điều kiện của khu cống rãnh đó không dành cho con người hay đội đặc biệt rà soát khu vực trước khi mục tiêu của y đến nghĩ thế. Họ không bao giờ nghĩ tới việc tìm kiếm ở nơi không con người nào có thể tồn tại. Nhưng Tinsley chịu được. Y đã chịu đựng địa ngục dưới lòng đất này bằng cách làm bản thân trở nên vô thức và gần như mất trí. Y chỉ biết có tòa nhà cách đó gần một trăm mét và cho phép thời gian trôi qua trong nháy mắt, kiên nhẫn đợi con mồi đi qua tổ của mình.
Phát súng thật ra chỉ là thói quen. Một buổi tối sáng rõ với một cơn gió nhẹ từ hướng Nam - Tây Nam - một tay nghiệp dư cũng bắn được. Tinsley đã lẻn vào bóng tối trước khi những mảnh sọ não bắn tung tóe như mưa tuyết lên mặt tên vệ sĩ đang run lập cập.
Kể từ đó Tinsley đã thôi dùng súng trường. Không phải vì y vô ơn. Súng trường đã cho y danh tính hiện tại. Đã dạy y rằng tài năng đặc biệt này là có mục đích. Nhưng đó là một công cụ thô bạo và thu hút quá nhiều sự chú ý. Gây chú ý là mục đích thật sự của súng trường. Súng trường là để gửi một thông điệp, một lời cảnh báo, mục tiêu của nó chỉ là một phong bì. Hiện tại, không có nhiều nhu cầu bắn vỡ sọ một kẻ từ khoảng cách cả nghìn mét. Những vụ giết chóc gửi đi thông điệp không còn được ưa chuộng, ngoại trừ đối với những tổ chức tội phạm và những kẻ không đủ tiền thuê y. Dù sao thì bắn tỉa cũng là trò trẻ con. Tinsley đã trở thành sát thủ chuyên nghiệp, một kẻ hiếm khi để lại dấu vết phạm tội. Việc này đòi hỏi sự tinh tế. Phần lớn các vụ của y đều được cảnh sát kết luận là tai nạn hoặc tự sát. Những vụ còn lại thì liệt vào danh sách những vụ án bạo lực chưa phá được như là đột nhập hoặc cướp có vũ khí. Chỉ trong vùng này, y đã gây ra khoảng hai mươi vụ rồi. Luôn có công ăn việc làm ở thủ đô.
Điện thoại của y rung lên với một tin nhắn - một chuỗi sáu chữ cái và con số. Tinsley trả tiền và bước ra, nheo mắt trong ánh mặt trời chói chang. Y đeo găng tay phẫu thuật trong lúc tìm tấm biển số xe khớp với tin nhắn. Một chiếc sedan màu đen đỗ lại bên hè phố và y vào xe từ phía sau. Phần vách ngăn được kéo lên và y ngồi một mình. Chiếc xe lại đi ra đường.
Bên cạnh y, một tập hồ sơ dày đặt cạnh một tập mỏng hơn. Y cầm tập dày lên và mở ra. Y đọc chậm và kĩ lưỡng, phân loại từng chi tiết trong đầu. Mấy tiếng sau, chiếc xe kiên nhẫn chạy quanh thành phố trong khi y làm việc. Khi làm xong, Tinsley quay lại xem kĩ năm bức ảnh. Bốn người đàn ông và một người phụ nữ. Jennifer Auden Charles. Gibson Peyton Vaughn. Michael Rilling. Daniel Patrick Hendricks.
George Leyasu Abe. Chỉ Abe và Charles là khó nếu họ đề phòng. Nhưng làm gì có chuyện đó.
Khách không yêu cầu hành động ngay lập tức. Nhóm của Abe đang săn lùng ai đó và Tinsley chỉ ra tay nếu họ xác định được mục tiêu. Cho tới khi đó, y chỉ việc theo dõi và chờ đợi.
Y đặt nó sang một bên và mở tập hồ sơ thứ hai. Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện. Khuôn mặt y đã không thấy trong nhiều năm, nhưng cũng có thể là chỉ mới một giờ. Sẽ thật hay nếu được gặp lại cô ấy.
Chà, chà… Y không ngờ.
Y nghiên cứu tập hồ sơ thứ hai. Không mất nhiều thời gian như tập đầu tiên. Một người phụ nữ sáu mươi tuổi sẽ không có khó khăn gì và khách không yêu cầu y phải chờ đợi. Y lấy chiếc phong bì in chữ lồng vào nhau theo như chỉ thị, nhưng dù chiếc phong bì không niêm phong, y cũng không có ý định đọc nội dung. Không phải là nó không làm y hứng thú, chỉ là y không nghĩ thế.
Tinsley gõ vào vách ngăn để ra dấu y đã xong và đặt tập hồ sơ trở lại ghế. Chiếc xe tạt vào lề và để y ra. Tinsley ném găng tay vào một thùng rác gần đó rồi hòa vào dòng người.