• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Sợi dây thừng nghiệt ngã
  3. Trang 13

Chương 9

"C

ô nói hắn đã liên lạc là sao?” Gibson hỏi.

“Chúng tôi tin rằng một hay những người có biệt danh WR8TH đã liên lạc,” Jenn nói.

“Bằng cách nào?” anh vừa hỏi vừa ngồi vào chỗ của mình. “Khi nào?”

“Thưa sếp?” Jenn quay sang sếp cô.

“Tôi sẽ nói tiếp từ đây. Cảm ơn cô.” Abe nói. “Vài tháng trước, một người bạn cũ, một nhà sản xuất ở CNN, đã yêu cầu phỏng vấn tôi cho một đoạn phóng sự cô ấy làm về vụ mất tích của Suzanne. Một phóng sự hồi tưởng nhân kỉ niệm mười năm vụ việc xảy ra. Tôi được mời phỏng vấn nhiều năm rồi.”

“Ông chưa bao giờ trao đổi với báo chí? Ngay cả sau khi bị sa thải?”

“Không và thật ra, giờ tôi cũng không có ý định lên tiếng. Tôi đã từ chối năm, sáu đề nghị từ các chương trình khác. Tôi chẳng thấy có lợi gì khi bới lại chuyện cũ. Vì sự tôn trọng với gia đình đó.”

“Tôi tưởng ông và Lombard xong rồi.”

“Đúng. Tuy nhiên, dù ông ta rất ham được chú ý, Benjamin không phải là phụ huynh duy nhất của Suzanne.”

Gibson hiểu ra. Grace Lombard đã vận động không mệt mỏi cho những trẻ em mất tích từ khi con gái bà biến mất. Nhưng bà thích làm việc lặng lẽ sau hậu trường và nhường ánh hào quang cho chồng. Một sự sắp xếp rất hợp với Benjamin Lombard. Rốt cuộc, mọi chuyện luôn là về Benjamin Lombard.

“Nhưng rồi đường dây nóng bắt đầu tăng số lượng cuộc gọi đến.”

“Ông vẫn có đường dây nóng sao? Sau từng ấy thời gian?”

“Calista nhất định giữ lại,” Abe nói.

“Calista?”

“À, phải, tôi xin lỗi. Calista Dauplaise.”

Gibson nhận ra cái tên này. Bà ta là một nhân vật quen mặt trên sân khấu chính trị của Lombard, nhưng trong kí ức thời thơ ấu của anh, bà ta chỉ là một trong những người lớn mà cha anh thỉnh thoảng có nhắc tới. Anh nghĩ mình chưa bao giờ nói chuyện gì với bà ta ngoài những câu chào hỏi.

“Calista từng là…” Abe ngừng một giây và sửa lại. “… là mẹ đỡ đầu của Suzanne. Một người bạn lâu năm của gia đình Lombard. Bà ấy cũng là một nhà đầu tư vào công ty của tôi. Ngoài ra, Công ty Abe thay mặt bà ấy quản lí và duy trì đường dây này. Bà ấy biết rõ cha cậu.”

“Và bà ấy liên quan tới chuyện này thế nào?”

“Phần thưởng là do bà ấy đề xuất. Khi Suzanne biến mất, Calista đã rất đau buồn. Bà ấy đã treo thưởng mười triệu và hi vọng gây được chú ý để dụ ai đó ra mặt.”

“Nhưng không ai ra mặt cả.”

“Vớ vẩn. Cả nửa thế giới xuất hiện. Đường dây nóng nhận được tin chỉ điểm, giả thuyết và nhân chứng mà phải mất đến vài năm để kiểm chứng. Đó là một nỗ lực khó tin.”

“Rõ ràng, giờ nó chỉ là may rủi.” Jenn nói. “Trang web không còn nhận được truy cập nhiều nữa sau năm thứ tư, nhưng những vụ thế này thì rất khó nói. Kẻ thủ ác có thể thấy cắn rứt lương tâm, không thể chịu được cảm giác tội lỗi nữa. Hoặc bị bắt vào tù vì một tội gì đó không liên quan và khoe khoang với bạn tù. Cơ hội rất nhỏ nhưng vẫn có thể xảy ra.”

“Số lượng là bao nhiêu?” Gibson hỏi.

Mike Rilling ngồi thẳng lên, háo hức muốn đóng góp gì đó. “Trong năm năm qua, số 800 nhận được trung bình 1,8 cuộc gọi mỗi tháng. Không tính tin rác, chúng tôi nhận 4,6 thư điện tử mỗi tháng. Và trang web đạt 467 lượt truy cập mỗi tháng. Chúng tôi theo dõi lượng truy cập trên trang web và kiểm tra ngược lại địa chỉ IP23 với hi vọng mong manh là thủ phạm tò mò và/hoặc ngu xuẩn.”

23. Internet Protocol: giao thức giúp các máy tính liên lạc với nhau.

“Thông minh đấy. Và gần đây?”

“38 cuộc gọi mỗi tháng. 248 thư điện tử. Hơn 30.000 lượt truy cập trang web.”

“Toàn những thứ nhảm nhí.” Hendricks nói.

“Chỉ cần một cái là đủ.” Abe nhắc.

“Anh có nghĩ tới việc thiết kế lại trang web không?” Gibson hỏi.

Mike lắc đầu.

“Nếu là tôi, tôi sẽ nghĩ tới việc cập nhật nó. Những trang web cũ trông… rất cũ. Chúng có vẻ như bị quên lãng. Nếu anh hi vọng dụ hắn, thì anh cần phải làm cho nó trông như một cuộc điều tra vẫn đang diễn ra.”

“Đó là một ý hay.” Abe nói. “Michael, thứ Hai bắt tay vào làm luôn đi.”

“Và trong khi đó, các tài liệu của FBI ở đây đúng không? Đưa một số lên mạng luôn.”

“Đợi đã. Tại sao lại lật bài ngửa?” Jenn hỏi.

“Thả mồi bắt cá. Cho thủ phạm lí do ghé thăm trang này. Chẳng phải là những kẻ giết người hàng loạt thích đọc về chính mình sao? Chẳng phải chúng thấy thích làm thế? Hay chỉ là trên phim ảnh?”

Jenn gật đầu tư lự. “Không, không chỉ trong phim ảnh.” Cô quay sang Abe. “Chúng ta phải nói rõ với FBI. Nhưng đó là một khả năng.”

“Đồng ý.” Abe ghi chú bằng cây bút mực. “Sáng mai, tôi sẽ gọi Phillip.”

“Tôi sẵn sàng nói chuyện thiết kế trang web cả ngày, nhưng chúng ta đang tới phần WR8TH liên lạc, đúng không?”

“Đúng.” Abe nói. “Việc lượng truy cập trang web tăng là điều khiến tôi quyết định trả lời phỏng vấn CNN. Điều kiện của tôi để trả lời phỏng vấn là nó sẽ đề cập tới trang web và đường dây nóng, thông tin của chúng ta sẽ được cho chạy ở dưới cũng như trên trang của CNN. Rốt cuộc, đấy chỉ là việc làm cho có lệ. Tôi hi vọng có thể đi sâu một chút nhưng họ chỉ phát có ba phút thôi. Dẫu vậy, tôi đã có thể xác nhận rằng phần thưởng vẫn còn giá trị cho đầu mối đáng tin dẫn được tới chỗ Suzanne. Thế thôi. Nói vài câu xã giao và trở lại văn phòng. Còn không cần xem lúc nó lên sóng. Nhưng sau hôm lên ti vi, chúng tôi nhận được thư điện tử này. Mike?”

Một bức ảnh mới xuất hiện trên màn hình. Chiếc ba lô Hello Kitty màu hồng nằm trên một chiếc bàn gỗ. Ở cạnh bàn, Gibson có thể nhìn thấy những viên gạch lót sàn bẩn thỉu và phần dưới của tủ bếp. Chiếc ba lô cho thấy những dấu vết thời gian của một vật vốn rất được nâng niu. Bức ảnh đã cũ hoặc được dàn dựng như vậy - độ phân giải không rõ như các máy ảnh kĩ thuật số hiện đại, nhưng làm giả như thế cũng đơn giản. Rõ ràng là chiếc ba lô được ngụ ý chính là chiếc trong đoạn băng Breezewood nổi tiếng. Nếu đúng là thật, thì đó là một manh mối đáng kinh ngạc.

“Có tin nhắn gì kèm theo không?” Gibson hỏi.

Abe gật đầu. Một thư điện tử xuất hiện trên màn hình.

Phỏng vấn hay đấy, George. Rất xúc động. Ông lẽ ra phải bảo đảm an toàn cho cô ấy. Ông định trả bao nhiêu cho cái ba lô?

Gibson nhăn mặt và liếc qua Abe. Mặt ông ta trông rất lãnh đạm. Đó là một lời chế nhạo độc ác, nhưng Abe đã che giấu tốt cảm xúc của mình.

“Địa chỉ của thư điện tử thì sao?” Gibson hỏi.

“[email protected]. Chúng tôi đã lần ra nó ở một máy chủ tư nhân tại Ukraine.” Mike đáp. “Tên miền được đăng kí với tên ‘V. Airy Nycetri24’ để mỉa mai.”

24 Một biến âm của “Very nice try”, một câu có ý mỉa mai hành động vô ích của người khác.

Gibson đảo mắt. Chẳng có gì ngạc nhiên. Những thứ ám muội trên Internet thường được đặt máy chủ ở những chỗ như Đông Âu, nơi mà chính quyền còn nhiều mối bận tâm khẩn thiết hơn là các trang web mờ ám. Tin rác, các trang đánh bạc bất hợp pháp, những kẻ tuyên truyền khiêu dâm trẻ em và tin tặc đều sử dụng các máy chủ ở những nơi xa xôi để nặc danh. Rất có khả năng kẻ đã gửi thư điện tử đó cách xa máy chủ cả ngàn dặm.

“Cậu nghĩ sao?” Abe hỏi.

“Về chiếc ba lô à? Không nhiều. Tôi có thể tìm thấy mấy chục cái như thế trên eBay trước bữa trưa. Có lẽ chỉ là ai đó trêu đùa ông vì họ thấy ông trên ti vi.”

Abe gật đầu. “Chúng tôi cũng nghĩ thế.” “Tôi cho rằng ông đã trả lời thư đó?”

Abe ra hiệu cho Rilling. Một thư điện tử mới xuất hiện.

Cho bức ảnh một cái ba lô ư? Không gì cả. Tuy nhiên, các điều tra viên của chúng tôi muốn trao đổi với bất kì ai có vật chứng.

“Và?”

“Một ngày sau, cái này xuất hiện.”

Một bức ảnh khác hiện lên màn hình. Lần này, Gibson đứng bật dậy, tâm trí anh bấn loạn khi cố gắng thừa nhận điều anh vừa nhìn thấy: cũng bức ảnh đó, chỉ có điều lớn hơn. Tấm ảnh thứ nhất đã được cắt ra từ tấm thứ hai và tấm này có thể trị giá mười triệu đô la.

Suzanne Lombard.

Vẫn là cô bé như khi chạy trốn khỏi nhà, ngồi cạnh một chiếc bàn ăn cũ kĩ. Chiếc ba lô ở bên tay trái cô. Cô đang cầm một chiếc cốc thủy tinh có vẻ như đựng sữa và nhìn vào máy ảnh mỉm cười đầy mệt mỏi. Cô kéo cao chiếc mũ bóng chày Phillies trên đầu.

Gibson ngẩn người nhìn Gấu nhỏ.

“Chúng tôi đều phản ứng như thế.” Abe nói.

“Và ông nghĩ…” Giọng Gibson lạc đi, không biết nói thế nào.

“Đúng.”

Gibson hết nhìn George rồi lại nhìn tấm ảnh. Thật không thể tin được.

“Chúng tôi tin rằng đây là ảnh thật.” Abe nói. “Nhiều khả năng được chụp vào buổi tối cô ấy biến mất ở Breezewood. Và tôi rất muốn nói chuyện với kẻ đã chụp bức ảnh này.”

Gibson gật đầu, cơn thịnh nộ bùng lên trong anh. Đó là một cuộc trò chuyện mà anh cực kì muốn tham gia. Dù kẻ này là ai, hắn đang chơi một ván cờ và dùng Gấu nhỏ như một quân tốt. Anh đã nhận ra tại sao mình có mặt ở đây.

“Nhưng ông không thể, đúng không?” Abe gật đầu.

“Tôi đoán nhé. Ông đã cố xâm nhập máy chủ thư điện tử.”

“Đúng.”

“Nhưng ông đã làm hỏng chuyện. Hắn giật mình và lẩn mất.”

Mike định phản đối, nhưng Abe ngăn gã lại. “Phải.”

“Và ông nghĩ tôi sẽ tìm ra hắn cho ông.”

“Anh làm được không?”

“Không. Tôi không thể. Không làm thế được, George. Ông đã vứt đi đầu mối duy nhất bằng cái thư trả lời. Nếu hắn đủ thông minh để che đậy tung tích suốt thời gian qua, thì làm sao chúng ta có thể…?” Gibson im lặng, mải mê suy nghĩ. Có gì đó không đúng.

“Gì vậy?”

Gibson giơ một tay lên ra hiệu im lặng. Anh đã bỏ lỡ điều gì? Anh nhắm mắt lại để loại mọi người và mọi thứ ra khỏi đầu. Anh đứng đó cho tới khi câu trả lời hiện ra. Đó chính xác là những gì anh sẽ làm. Chính xác là những gì anh đã khuyên Abe làm.

Thả mồi bắt cá.

“Ông đã bao giờ tự hỏi tại sao hắn lại gửi bức hình đầu tiên chưa?” Anh hỏi.

“Ý anh là gì?” Jenn hỏi.

Gibson quay sang từng người bọn họ và cười.

“Hắn thật thông minh, đúng không? Tôi tin các vị đã bị chơi một vố rồi.”

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 12
  • 13
  • 14
  • More pages
  • 59
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 12
  • 13
  • 14
  • More pages
  • 59
  • Sau