• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Sợi dây thừng nghiệt ngã
  3. Trang 24

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 23
  • 24
  • 25
  • More pages
  • 59
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 23
  • 24
  • 25
  • More pages
  • 59
  • Sau

Chương 19

C

ăn nhà đủ xa để Tinsley không phải lo về việc sẽ bị nhìn thấy. Hàng cây bách cao của Leyland che khuất con đường nên một người phải lại gần mới thấy được y. Quỳ trên tấm thảm có dòng chữ “Chào mừng” màu xanh lá, Tinsley nhanh chóng cạy khóa. Y để cửa mở và lắng nghe tiếng kêu cọt kẹt. Chuông báo động réo lên.

Tinsley bước vào, đóng cửa lại và vô hiệu hóa chuông báo động. Mồ hôi ướt người lành lạnh khiến y rùng mình. Bên trong khá lạnh, khác với cái nóng bên ngoài. Y bước vào sâu trong nhà. Phòng bếp và phòng khách kết hợp thành một phòng lớn. Trời đã gần tối nhưng ánh mặt trời vẫn chiếu qua những cửa sổ lớn. Một chiếc ti vi màn hình phẳng lớn được treo trên tường, từ ghế hay bàn bếp đều có thể xem được. Bên cạnh ti vi là các kệ sách âm tường lớn xếp đầy sách bìa cứng.

Nhìn như thể những cuốn sách dày đó tồn tại để bù đắp, hoặc như một lời xin lỗi, cho sự tầm thường của chiếc ti vi. Không hiểu sao, Tinsley có cảm giác đây là nhà của một phụ nữ.

Vị bác sĩ sẽ không về nhà trước 7 giờ. Tinsley cho phép bản thân dành thời gian làm quen với mọi thứ xung quanh - cửa nào khóa, cửa nào không, cái nào kêu, cái nào không, điện thoại bàn ở đâu, và liệu y có bị trông thấy từ bất kì cửa sổ tầng trên nào không. Y nhẹ nhàng đi khắp nhà. Bàn tay đeo găng của y chạm vào các bức tường như để thử độ cứng của chúng. Y ngồi ở mép giường và nghĩ về việc bà ấy sẽ làm chuyện đó thế nào. Sao một bác sĩ được kính trọng lại làm thế? Hãy làm cho tôi tin đi, y nghĩ. Y ngồi như thế một lúc lâu.

Khi đã xong việc, y vuốt phẳng lại tấm chăn và đi xuống lầu. Có một phòng ngủ cho khách ở tầng trệt và cánh cửa phòng mở ra nhẹ nhàng. Y sẽ đợi ở đây. Y luyện tập việc bước đến phòng ngủ của bà ấy. Thử ván sàn cho tới khi biết rõ mọi tiếng động. Khi đã hài lòng, y bật hệ thống báo động và vào phòng ngủ đóng cửa lại. Y thận trọng đi tiểu rồi dùng giấy lau bệ xí. Y vào phòng ngủ và không suy nghĩ gì nữa. Sự tĩnh lặng của căn nhà thật dễ chịu.

Y đợi.

Tinsley cảm thấy sự rung động của cánh cửa ga ra kéo lên dọc sống lưng. Y tỉnh táo lại và lắng nghe tiếng động của căn nhà. Cửa ga ra đóng lại và chuông báo động vang lên nhưng bị tắt đi ngay. Tiếng giày cao gót bước tới trước nhà, rồi tiếng chuông reo. Có người đi theo bà ấy. Có lẽ là một người bạn mà bà ấy đã mời về nhà. Nhưng đàn ông hay phụ nữ? Bà ấy là một góa phụ, nên cả hai đều có khả năng. Y nghe thấy tiếng bà ấy ra mở cửa và giọng hai người phụ nữ trò chuyện vui vẻ tràn ngập hành lang. Có tiếng cười. Họ đi qua cánh cửa nơi y ẩn mình và vào bếp.

Trong vài giờ sau đó, Tinsley lắng nghe tiếng hai người phụ nữ nấu và ăn tối. Tiếng nhạc cổ điển át đi giọng nói của họ, nhưng y vẫn để ý xem họ ở đâu. Y phân tích và phân loại từng thứ mùi cùng tiếng động. Tiếng giật bồn cầu. Tiếng thìa dĩa và tiếng chạm ly. Mùi tỏi và dầu ô liu. Y di chuyển chúng khắp nhà trên bàn cờ tưởng tượng. May mắn cho người bạn của bà ấy là cửa phòng ngủ cho khách không bao giờ mở ra.

Y tới đây chỉ vì một người.

Hơn 11 giờ, bà bác sĩ tiễn khách ra về. Họ nói chuyện và lên những kế hoạch mà bà bác sĩ sẽ không thể làm được. Người bạn chắc sẽ không tin bà ấy sẽ tự sát sau một buổi tối vui vẻ thế này. Nhưng dần dà, bà ta sẽ tin bữa tối nay chính là một lời vĩnh biệt. Nhưng bà ấy rất yêu đời, tràn đầy sức sống… Các bác sĩ tâm lí sẽ giải thích rằng những người có ý định tự tử thường sẽ trở nên rất vui vẻ một khi đã quyết định. Như thể một gánh nặng đã được vứt bỏ. Sẽ đến lúc người bạn chấp nhận rằng đó là sự thật dù vẫn còn chút hoài nghi. Y nghe tiếng nổ máy và một lúc sau, chiếc xe đã đi khỏi.

Tinsley lắng nghe những âm thanh quen thuộc của việc dọn dẹp sau bữa ăn. Tiếc lạch cạch của máy rửa bát đã đầy. Tiếng nước chảy. Tiếng máy nghiền rác. Tiếng nhạc ngừng lại. Tiếng bước chân. Tiếng chuông báo động bật. Từ khe cửa, y nhìn thấy đèn tắt, và bà ta đi lên gác. Sau mười phút, y chắc chắn rằng người bạn của bà ta không quên gì và sẽ không đột ngột quay lại.

Y nhẹ nhàng bò ra từ gầm giường.

Ngay cả khi đã lắp giảm thanh, khẩu Browning Buck Mark 22 li vẫn có cảm giác rất nhẹ. Một loại vũ khí nòng nhỏ, nhưng chỉ để làm màu. Nếu y cần, nó sẽ hiệu quả ở cự li gần và gần như không có tiếng. Nếu có chuyện bất ngờ, y đã có khẩu Sig Sauer P320 để dự phòng.

Tinsley lẻn ra khỏi phòng ngủ cho khách và theo bà bác sĩ lên gác. Phòng ngủ bật đèn nhưng y lại nghe thấy tiếng bà ấy trong phòng làm việc. Bà ấy đang nói chuyện điện thoại, có vẻ như là với người làm tóc. Y đứng ở đầu cầu thang và nghe bà ấy để lại tin nhắn hủy cuộc hẹn ngày mai. Một chi tiết nhỏ nhưng lại là thứ có thể làm lung lay một thanh tra đa nghi. Bà ấy thật chu đáo. Khi nghe bà ấy dập máy, y bước vào phòng.

Y chuyển tư thế, đứng thẳng hơn và nói giọng Anh. Hình ảnh một điệp viên quý phái đã ăn sâu trong tâm trí người Mỹ tới mức nó sẽ khiến họ nghĩ về y như thế. Một chút lịch sự có tác dụng như vậy đấy.

“Xin chào.” Y nói.

Mọi chuyện sẽ diễn biến theo hai cách.

Bà ấy hét rồi vội đứng lên. Như thế là tự nhiên. Tường rất dày và mọi chuyện sẽ không ồn ào đến mức làm hàng xóm chú ý, nên y để bà ấy tự nhiên. Y giơ khẩu súng lên để nạn nhân có thể nhìn thấy nhưng không chĩa nó về phía bà ấy. Bà ấy ngậm miệng, mắt mở to, hơi thở đứt quãng. Mắt bà ấy hết nhìn mặt y rồi lại nhìn khẩu súng. Bà ấy nheo mắt lại rồi nhận ra y.

“Là anh.”

“Xin chào, bác sĩ.”

“Anh đang làm gì trong nhà tôi? Anh muốn gì?”

Tinsley thích bà ấy. Bà ấy đủ thông minh để biết mình đã đến đường cùng và chống cự sẽ chẳng hay ho gì. Bà ấy đang cố nói lí lẽ với y. Sẽ không có tác dụng gì, nhưng đó là phương án tốt nhất của bà ấy. Y sẽ thật nhẹ nhàng nếu bà ấy cho phép.

“Tôi muốn bà mở két sắt ra, Bác sĩ Furst. Được không?”

“Két sắt? Anh định…” Bà ấy ngừng nói. “Tôi gọi một cuộc được không? Tôi có thể thu xếp chuyện này.”

Y không đáp. Y không có câu trả lời mà bà ấy muốn nghe. “Được không?” Bà ấy lại hỏi.

Y chỉ về phía giá sách nơi đặt cái két. Bà ấy vịn tay vào cạnh bàn và làm theo. Chiếc két đặt đằng sau một bình đựng tro cốt bằng gốm. Bà ấy gạt nó ra và nhanh chóng quay mã số két. Bà ấy gạt cần và cái két mở ra. “Cảm ơn, Bác sĩ.” Y nói. “Lùi lại.”

Vật duy nhất trong két là một tập hồ sơ mỏng. Bên trong chỉ có một tờ giấy. Ở góc trên bên trái là mấy chữ “UPMC” - Trường Đại học Y Pittsburgh. Bên dưới là: “Báo cáo Kiểm tra ADN49”. Tinsley nhét lại tờ giấy vào trong mà không cần đọc tiếp.

49 Axit Deoxyribonucleic (ADN): là phân tử mang thông tin di truyền mã hóa của sinh vật.

“Đây là bản duy nhất sao?”

“Bản duy nhất.”

“Tốt. Vào phòng ngủ đi. Tôi cần nhắn tin.”

Mắt bà bác sĩ mở ra đầy cảnh giác và Tinsley thấy bà ấy đã hiểu lầm.

“Không, không phải như thế, Bác sĩ. Tôi không có ý định làm bà đau đớn, trừ khi bà chống cự. Tôi đảm bảo.”

Đúng. Chỉ thị ghi rõ là không gây đau đớn. Y hạ khẩu súng xuống để tỏ ý thiện chí. Bà ấy thận trọng nhưng vẫn làm theo. Vẫn hi vọng rằng giọng nói nhẹ nhàng kia cho thấy y là người biết lí lẽ. Y theo bà ấy vào phòng ngủ và yêu cầu bà ấy nằm lên giường. Bà ấy tuân phục. Y đứng xa bà ấy, gần cửa sổ. Trăng đã lên.

“Tôi được yêu cầu thông báo với bà rằng không có sự ghét bỏ gì trong chuyện này. Mọi chuyện sẽ qua trong vài ngày tới.”

“Tôi sẽ không bao giờ nói gì với bất kì ai.” Bà ấy nói, giọng tràn đầy cảm xúc. “Đó chỉ là một phút yếu lòng.”

“Tất nhiên là không rồi. Nhưng một bản sao các kết quả từ phòng thí nghiệm là một rủi ro quá lớn. Tháng Mười một này rất nguy hiểm. Bà giữ lại nó là sai lầm.”

“Tôi biết. Tôi xin lỗi. Chỉ là khi nghĩ tới cô bé tội nghiệp đó, tôi tự hỏi chúng ta là loại người gì vậy. Những chuyện tôi đã làm.” Bà ấy nhìn mặt y để thấy dấu hiệu y đã hiểu.

Y không biết cách trưng ra biểu cảm như thế.

“Tôi không quan tâm. Tôi chỉ là người đưa tin. Nhưng tôi có một câu hỏi. Và tôi hi vọng bà sẽ trung thực.”

“Tất nhiên.” Bà ấy nói.

“Bác sĩ Furst, còn gì khác trong ngôi nhà này tôi phải biết không? Còn thứ gì khác có thể buộc tội không?”

“Không, tôi xin thề. Chỉ có trong két sắt thôi.”

Tinsley gật đầu. Y biết bà ấy nói sự thật và tin như vậy. “Cảm ơn. Tôi đánh giá cao điều đó.”

“Vậy là xong rồi phải không?”

“Sắp rồi. Tôi được chỉ thị lục soát nhà bà trong bất cứ hoàn cảnh nào. Nhưng,” y nói nhấn mạnh để cho bà ấy thấy mình đã được nhân nhượng, “tôi sẽ cố không làm đảo lộn thứ gì. Bà đã rất biết hợp tác.” Đó là một lời nói dối nhưng sẽ đảm bảo bà ấy tuân lệnh.

“Cảm ơn.” Bà ấy nói như thể y đang gia ơn cho mình.

“Giờ tôi sẽ tiêm cho bà một liều an thần nhẹ.”

“Sao?” Bà ấy nói đầy cảnh giác.

“Không sao đâu. Như tôi đã nói, tôi cần lục soát căn nhà và tôi không muốn phải trói bà lại. Như thế này sẽ thoải mái hơn nhiều. Tốt hơn cho sự lưu thông máu của bà. Bà sẽ ngủ khoảng vài giờ. Khi bà thức dậy, tôi đã đi khỏi và chuyện khó chịu này đã kết thúc.”

“Được rồi.” Bà ấy nói, cố gắng tin y.

Y mở khóa một chiếc túi da nhỏ, rút ra một cây kim tiêm cùng một lọ Luminal. Không phải là loại thuốc y vẫn hay dùng trong những tình huống thế này, nhưng đó là loại bà bác sĩ có thể lấy được dễ dàng. Bác sĩ pháp y sẽ nghĩ thế. Đó là thuốc trị động kinh, chứ không phải thuốc an thần, nhưng có cùng tác dụng, ít ra là với những liều nhỏ.

“Bà đã uống mấy ly rượu?”

“Hai.”

Y chỉnh lại liều một chút và đặt mũi kim lên chiếc bàn trang điểm.

“Nếu bà không phiền.” Y nói.

“Anh muốn tôi tự tiêm?”

“Bà là bác sĩ mà, thưa Bác sĩ.”

Bà ấy nghĩ một chút rồi cầm ống tiêm. Xắn tay áo lên, bà ấy tìm thấy mạch ngay dưới cùi chỏ. Khi đã xong, bà ấy đặt ống tiêm lại trên bàn trang điểm và nhìn y khó chịu như thể muốn nói, “Vừa lòng chưa?” Bà ấy đã đi từ chỗ kinh hãi tới cảm thấy khó chịu với tốc độ đáng kinh ngạc.

“Làm ơn để ý mấy đồ pha lê ở dưới lầu. Chồng tôi mua chúng từ Ireland trong kì trăng mật. Tôi không muốn chúng bị vỡ.”

Y đảm bảo sẽ cẩn thận hết sức.

Khi bà ấy đã bất tỉnh, Tinsley rút một ống tiêm khác ra từ chiếc cặp và tiêm cho bà ấy một liều thứ hai. Với tuổi tác và cân nặng của bà ấy, 40 ml là quá đủ. Y ngồi trên ghế gần cửa sổ, lắng nghe tiếng thở của bà ấy chậm lại rồi dừng hẳn. Nửa tiếng sau, y kiểm tra mạch của bà ấy. Đã hài lòng, y đặt lọ thuốc rỗng cạnh ống tiêm và lùi lại để nhìn. Thiếu mất thứ gì đó.

Y đi xuống nhà tới chỗ chiếc piano và nhìn lên những bức ảnh đóng khung cho tới khi tìm thấy một tấm của bà bác sĩ và người chồng quá cố. Họ đang ngồi nắm tay nhau, quay lưng về phía biển. Y cầm bức ảnh lên gác và đặt nó trên cái bàn ở cạnh giường nơi bà ấy có thể nhìn thấy. Rồi y đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại khẽ khàng như tránh làm bà ấy kinh động.

Trong văn phòng, y lấy tập hồ sơ theo chỉ thị và đóng két sắt lại. Y đang phân vân không biết nên đặt thư tuyệt mệnh ở đâu hay ở văn phòng là hợp lí rồi. Đồ dùng văn phòng của bà ấy gồm toàn những tập giấy dày. Y dựng cái phong bì lên và đặt cạnh nó cái bút viết thư.

Bình thường, y tránh việc sử dụng thư giả mạo. Quá nhiều sơ hở. Nhưng lần này, y được đảm bảo rằng sẽ không ai nghi ngờ.

Khi đã hài lòng, y quay lại phòng ngủ và tháo giày của Bác sĩ Furst rồi đặt cạnh giường - hai cái giày đặt cạnh nhau, mũi hướng ra ngoài. Y không hiểu sao mình lại làm thế, nhưng việc đó như là một thủ tục trước khi rời hiện trường. Không hiểu sao, đôi giày mang lại cảm giác kết thúc.

Tinsley nhẹ nhàng ra ngoài. Trời bắt đầu mưa, những giọt nước nặng nề rơi như những cơ thể nhỏ bé lao xuống vỉa hè. Tinsley không để ý gì ngoài chuyện thấy mừng vì nhờ cơn mưa mà con phố nơi bà bác sĩ sống vắng tanh. Y cởi đôi găng tay y tế ra và biến mất trong bóng tối.