• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
  1. Trang chủ
  2. Sợi dây thừng nghiệt ngã
  3. Trang 28

Danh mục
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 27
  • 28
  • 29
  • More pages
  • 59
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 27
  • 28
  • 29
  • More pages
  • 59
  • Sau

Chương 23

C

hấm đỏ trên màn hình dẫn Gibson về hướng Đông qua hàng loạt thị trấn nhỏ của dân sống dưới mức trung lưu. Thị trấn nào trông cũng ảm đạm và hoang vắng. Lúc anh đi qua thị trấn cuối cùng, hoàng hôn đã buông xuống. Trong gương chiếu hậu của anh, bầu trời toàn một màu đỏ thẫm như vẽ bằng than chì. Anh chạy chậm lại để kiểm tra điện thoại - chấm đỏ cho thấy Hendricks đã đứng yên ba mươi phút. Không còn xa nữa.

Một sự chắc chắn đến tàn nhẫn nảy lên trong tâm trí anh từ khi rời nhà kho. Anh sợ rằng mình đã biết chính xác Jenn và Hendricks đang đi đâu. Anh mong là mình sai, nhưng chỉ có một cách giải thích hợp lí cho những gì họ đang làm. Anh sẽ sớm biết thôi.

Những căn nhà thưa dần tới khi khoảng cách giữa hai ngôi nhà lên tới hơn chín mươi mét. Ở vùng này, không có ranh giới rõ ràng giữa các khu đất. Không hàng rào. Chỉ là những khoảng không rộng mở trộn lẫn vào nhau.

Các khu đất có thể lớn, nhưng những căn nhà chỉ là nhà nghỉ một tầng khiêm tốn hay nhà hai chái trên nền xi măng. Các đĩa thu truyền hình vệ tinh choán hết chỗ trong sân vườn. Buổi tối ở đây chẳng biết làm gì ngoài xem ti vi và lướt Internet. Chắc còn lâu lắm người ta mới nghĩ đến việc lắp truyền hình cáp ở nơi đây.

Anh đi qua một khúc quanh và thấy chiếc Cherokee phía trước bên tay trái. Chiếc xe đậu trên lối vào lát sỏi dọc theo một chiếc xe thùng cũ bản gỗ. Dù cho căn nhà được sơn màu gì trước kia, thì giờ đây cũng đã phai hết và lấm chấm như một tô cháo lõng bõng. Một trong các cửa sổ trước đã vỡ và người ta lấy nhựa ghép vào thay cho kính. Mái nhà bằng ván ốp màu xám lung lay tệ hại và cả căn nhà trông như sắp đổ sập đến nơi vậy. Một cái ghế đệm dài màu nâu vàng được kéo ra dưới cây du, trông tàn tạ đến tuyệt vọng trong đám cỏ cao tới đầu gối.

Sống ở nơi như thế này thật kinh khủng. Chẳng ai muốn sống ở đây cả.

Anh không tìm được chỗ nào để đậu xe mà không bị nhìn thấy nên bèn lái đi tiếp. Anh không thấy ai trong chiếc Cherokee. Có lẽ họ ở trong nhà.

Cách đó hai khu đất có một nhà thờ Baptist61. Tấm biển bên lề đường ghi dòng chữ “Hã tớ đây để k nh Chú vớ ch ng tôi”62 nhưng có vẻ đã nhiều năm rồi không ai nghe theo đề nghị đó. Ngay cả Chúa cũng chẳng muốn sống ở đây. Gibson lái xe ra phía sau và đậu chiếc Taurus vào nơi không ai ở ngoài đường có thể nhìn thấy được.

61 Baptist là một nhánh của Thiên Chúa Giáo.

62. “Hãy tới đây để kính Chúa với chúng tôi.”

Anh lấy ống nhòm ra và nấp đằng sau một bức tường gạch thấp để theo dõi và chờ đợi. Anh đã lấy máy di động ra xem, nhưng ở đây không có sóng điện thoại.

Nhiều giờ trôi qua.

Đó là một đêm không trăng. Một cơn giông gầm gừ ở phương Nam nhưng rồi đi qua mà trời không mưa lấy một giọt. Không có đèn đường nên ánh sáng duy nhất tới từ một ngọn đèn lạ lùng ngoài hiên và sắc xanh ảm đạm của màn hình ti vi nhấp nháy qua ô cửa sổ. Nhưng căn nhà nơi chiếc Cherokee đậu tối đen như mực. Thậm chí bên trong có bật đèn không, anh cũng không chắc, vì mành cửa đã kéo xuống. Anh thấy khó chịu vì không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong căn nhà.

Anh cân nhắc lợi hại của việc lẻn vào trong nhà. Lợi ở chỗ anh sẽ biết rõ hơn chuyện gì đang diễn ra. Hại ở chỗ họ có vũ khí, còn anh thì không. Nếu họ thấy anh thì không biết mọi chuyện sẽ thế nào. Thật buồn cười. Sáng nay, anh chỉ lo bị họ bỏ lại. Chỉ mới mười hai tiếng trôi qua mà mọi sự đã khác.

Gibson không nhận ra Jenn và Hendricks đã di chuyển cho tới khi Hendricks khởi động chiếc SUV. Đèn pha bật lên và qua ống nhòm anh thấy bóng Jenn hiện ra dưới ánh đèn trong chiếc SUV. Cô đẩy một người ra khỏi nhà. Một chiếc áo khoác màu đen trùm kín đầu người này, nhưng anh nhận ra người đó là đàn ông, vì gã có đôi vai rộng và vạm vỡ. Hắn vùng vẫy đôi vai nên Jenn túm cổ hắn từ phía sau, lôi hắn ra xe và tống hắn vào ghế sau. Rồi cô lái chiếc xe thùng cũ đậu trên lối vào và đậu lại đằng sau Hendricks.

Gibson ngồi sụp xuống đằng sau bức tường. Jenn và Hendricks đã không hề gọi FBI. Anh cảm thấy họ chưa bao giờ nghĩ tới FBI. Mục đích của họ không phải là mang WR8TH ra trước công lí. Đây là một cuộc báo thù. Đó là lí do tại sao họ xua anh về nhà. Calista Dauplaise đã nói gì với anh ở Georgetown? Rằng kẻ chịu trách nhiệm cho việc bắt Suzanne Lombard sẽ phải trả giá. Không, đó không phải là từ bà sử dụng. Calista đã nói hắn sẽ phải đau khổ.

Cả George lẫn Calista đều không trung thành gì với Benjamin Lombard. Họ đều đau khổ vì mất Suzanne. Anh đã nghe được điều đó trong giọng nói của họ khi họ nói về cô. Ngài phó tổng thống không biết gì về chuyện này và Gibson ngờ là ông sẽ không bao giờ biết. Đây là chuyện của George, Calista và kẻ đã bắt cóc Suzanne.

Nếu anh để mình bị lôi vào chuyện này thì sao? Anh sẽ có tội đến mức nào? Làm sao anh có thể chứng minh anh không biết những gì họ đã lên kế hoạch? Điều đó có quan trọng không? Anh đã tấn công vào một thư viện công… một tay công tố quận sáng tạo sẽ nghĩ ra những gì cho tội danh xâm nhập một tòa nhà của chính quyền? Đó là chưa kể khoản thù lao bằng tiền mặt anh đã nhận. Tất cả mọi thứ bỗng trở nên khá tồi tệ.

Anh cân nhắc những lựa chọn của mình. Gọi cảnh sát bây giờ ư? Có lẽ hầu hết mọi người sẽ làm thế, nhưng anh không hề muốn trở lại nhà tù. Anh có thể gọi cho Lombard, nói với ngài phó tổng thống rằng đồng minh chính trị và trưởng bộ phận an ninh cũ của ông đang tính toán những gì. Phải, Gibson tự nhủ,Lombard sẽ che chở cho mình và trút sự phẫn nộ lên tất cả những kẻ khác liên quan tới chuyện này.

Khi Jenn và Hendricks đã đi khỏi, Gibson đợi mười phút và bước ra đường về phía ngôi nhà. Sỏi dưới chân anh nghe lao xao như một ban nhạc rock đang chuẩn bị trình diễn. Căn nhà gần nhất cách đó một sân bóng bầu dục, nhưng điều đó chẳng khiến anh yên tâm là bao.

Cả cửa trước và cửa sau đều khóa. Anh thử tất cả các cửa sổ, nhưng tất cả đều chốt chặt. Gibson nhíu mày. Anh đi trở lại, vòng qua phía trước và dùng chìa khóa xe rạch miếng nhựa che chỗ cửa sổ vỡ. Anh thò tay vào và mở toang cửa sổ ra.

Căn nhà như một cái chuồng lợn. Ban đầu, anh nghĩ Jenn và Hendricks đã xả rác làm bẩn nơi này, nhưng những gì diễn ra ở đây phải là hàng năm trời rồi, chứ không chỉ mới vài tiếng. Anh không muốn mạo hiểm bật đèn lên, nhưng anh đã có ứng dụng đèn pin trong điện thoại. Trong nhà là cả một biển rác, đồ đạc hư hỏng, và những thùng carton rỗng. Một đống hơn bốn mươi chiếc dù, một chiếc đàn phong cầm đã hỏng và một cái đầu hươu đã gỡ khỏi tường đang nhìn vô định lên trần nhà.

Căn bếp nhìn là muốn bệnh; không thể tả nổi. Hôi rình. Chúa ơi, ai mà sống nổi ở đây chứ. Gibson thậm chí không thể nào bước qua được cửa bếp và quyết định kiểm tra phòng bếp cuối cùng. Khu vực sạch sẽ duy nhất là một phòng ngủ bỏ không đã được chuyển thành phòng tập. Có một cái ghế tập đẩy tạ, những cục tạ gỉ sét và một cái xà đơn. Vài tấm gương dài nứt nẻ treo cạnh nhau tạo thành một bức tường kính. Ở bên bức tường đối diện là hàng chồng tạp chí về thể hình: Cơ bắp và Thể hình, Cách tạo Cơ bắp, Cơ bắp Tự nhiên, Hành tinh cơ bắp…

Gibson tìm kiếm thứ gì đó có tính cá nhân, chẳng hạn như một cái tên để xác nhận điều đang khiến anh lo lắng. Anh nghĩ có lẽ là các tạp chí thể hình này, nhưng tất cả đều được mua từ một quầy báo. Một bức ảnh cũng được, nhưng không có gì treo trên tường, và trong căn nhà như thế này, người ta sẽ chẳng bao giờ treo khung ảnh lên tường cả. Trong phòng ngủ cũng không có gì hữu ích. Gibson trở ra cửa trước và tìm thấy một núi thư chưa mở.

Anh cầm từng lá thư một lên, lấy đèn điện thoại chiếu vào và tìm một cái tên. Hầu hết ghi địa chỉ người nhận là “quý cư dân” hay “người đang ở địa chỉ này,” nhưng rốt cuộc anh cũng tìm thấy một lá thư từ Sở Quản lí Nhà lao Pennsylvania.

Trên phong bì là cái tên mà anh đang trông đợi sẽ tìm thấy: “Kirby Tate”.

Anh giật mình khi tiếng ai đó đang mở cửa. Tay nắm cửa chỉ cách mặt anh có vài phân. Anh lo sợ nhìn tay nắm quay tới quay lui. Anh không nghe thấy tiếng xe đậu lại trên lối vào. Có lẽ là một người hàng xóm ghé qua chăng? Liệu Tate có bạn bè không? Nhiều khả năng hơn là Jenn hoặc Hendricks đã quên thứ gì đó và quay lại lấy. Hay quay lại chính vì mình, một giọng nói xấu xa khẽ vang lên trong đầu anh.

Anh nhét lá thư vào túi và lùi khỏi cửa. Anh có thể tạo được yếu tố bất ngờ trước một người, nhưng nếu cả hai cùng trở lại, anh không có cơ hội nào. Anh nghĩ không nên đợi ở đó. Tiếng lanh canh của kim loại va vào nhau tràn qua căn nhà tĩnh lặng, nhưng ơn trời, cánh cửa không mở ra. Anh nhớ có một cái tủ ở gần bếp nên bèn lủi trở lại vào trong đống rác. Liệu họ có giết anh không? Có phải mọi chuyện đã đi quá xa?

Anh trườn vào trong chiếc tủ, lưng dựa vào tường, và ngồi xuống. Anh không thể đóng hẳn cửa tủ lại, vì không có tay nắm ở bên trong. Dưới chân anh ẩm ướt và có mùi nước tiểu. Anh đặt điện thoại về chế độ máy bay và nghe tiếng cửa trước bật mạnh ra.

Hình như chỉ có một người. Kẻ xâm nhập không lên tiếng và không bật đèn. Anh nghe tiếng cửa trước khẽ khàng đóng lại. Ánh đèn pin bật lên, và qua khe cửa khép hờ, anh thấy ánh sáng nhảy nhót trên các bức tường. Anh đã biết khá rõ các chỗ gây ra tiếng động trên sàn nhà khi anh mới tới, nhưng kẻ này hoặc biết căn nhà quá rõ hoặc là một bóng ma. Anh chỉ có thể nghe được tiếng bước chân, khi tập trung toàn bộ tâm trí. Chợt có ánh đèn chớp lên. Rồi chớp một lần nữa và một lần nữa. Chụp ảnh. Ai đó đang chụp ảnh khắp căn nhà. Chụp ảnh một cách có hệ thống từng căn phòng. Liệu có bao gồm cả chiếc tủ này không?

Nếu cửa tủ mở ra, anh sẽ tấn công kẻ đó thật mạnh bằng một cú ở tầm thấp. Và sẽ đánh cho tới khi hắn không còn động đậy. Nhưng anh lo mình sẽ trượt ngã bởi đống lầy nhầy dưới chân mình. Anh di chuyển từ từ, đổi chân trụ, kiếm một chỗ khô ráo để đặt chân lên.

Anh không nghĩ rằng mình đã bị lộ nhưng ngay lập tức nhận ra khi việc chụp ảnh dừng lại. Sự im lặng bao trùm căn nhà đến mức làm tai anh nhức nhối. Anh nín thở, cảm nhận sự căng thẳng. Giống như hai chiếc tàu ngầm đang chơi trò mèo vờn chuột ở độ sâu u ám - mỗi chiếc tàu lắng nghe chiếc kia, sợ sẽ để lộ vị trí của mình.

Nhiều phút trôi qua. Gibson nghe thấy những tiếng bước chân như bóng ma đi về phía cửa trước của căn nhà. Cánh cửa mở ra và đóng lại nhẹ nhàng. Rồi không có chuyện gì xảy ra nữa.

Anh thở hắt ra nhưng không di chuyển. Anh đợi ở trong tủ cảm giác lâu như cả thế kỷ. Anh sợ rằng kẻ đó có thể trở lại, hoặc tệ hơn là hắn chưa hề rời đi và đang cố gắng dụ anh ra khỏi tủ. Anh lắng nghe cho tới khi hai thái dương đau buốt, nhưng căn nhà vẫn lặng như tờ.

Gibson lách ra khỏi tủ. Trong tích tắc, anh kinh hãi bởi cái đầu hươu hắt bóng lên trông như thể hình dáng một người. Anh khẽ kêu lên rồi ngậm miệng lại đầy xấu hổ.

Bình tĩnh nào!

Anh ngồi xuống một chiếc ghế bành và nắn bóp bắp chân bị chuột rút vì ngồi xổm trong tủ. Anh bật ứng dụng đèn pin lên và nhìn quanh. Chiếc ghế bành rõ ràng là nơi Kirby Tate ngồi nhiều nhất. Gibson đang ngồi trên phần ghế trống, nhưng phần bên kia chất đầy đĩa bẩn, các hộp thức ăn nhanh rỗng và các tạp chí khiêu dâm. Hàng trăm tạp chí khiêu dâm. Anh thậm chí không biết rằng người ta vẫn còn in các tạp chí đó.

Anh cười khúc khích với mình nhưng dừng lại khi một ý nghĩ nảy lên trong anh. Không có đĩa truyền hình vệ tinh ở ngoài sân. Không có đĩa đó đồng nghĩa không có ti vi, và quan trọng hơn, không truy cập được Internet.

Liệu anh có thể tin rằng kẻ đã xâm nhập vào ACG không vào được Internet? Anh lục soát căn nhà lần nữa. Lần này tìm bất cứ thứ gì mà anh nghĩ sẽ thấy trong nhà của một người giỏi máy tính. Nhưng chẳng có gì cả. Không thiết bị. Không sách vở. Không chỗ làm việc. Không nơi lưu trữ. Chẳng có gì ngoài rác rưởi, tạp chí khiêu dâm và thiết bị tập thể hình. Nếu Kirby Tate là một tin tặc, thì hắn là người duy nhất Gibson từng gặp có thể sống mà không được tiếp cận Internet tốc độ cao hai mươi bốn giờ mỗi ngày.

Khi bạn làm việc nhiều với máy tính, Internet trở thành căn nhà thứ hai. Một nơi lánh thân. Một nơi để chia sẻ ý tưởng, trao đổi những mẹo viết mã và gặp những ai cùng sở thích với bạn trong các ứng dụng lập trình ngoài khuôn khổ pháp luật. Liệu một người như thế có thể sống mà không có Internet? Anh giả định rằng vẫn có thể. Phải, một giọng nói trong anh phản bác, nhưng liệu điều đó có khả thi? Anh khá chắc là dù Jenn và Hendricks đang sắp đặt chuyện gì ở kho Grafton, thì họ đã bắt nhầm người. Dù trong máy tính xách tay của Kirby Tate có thứ gì đi nữa, hắn nhất định đã được kẻ khác tiếp tay.

Vậy ai đã giúp hắn? Liệu Tate có đồng phạm?

Gibson ra khỏi nhà lặng lẽ hết mức. So với căn nhà, bên ngoài như là giữa trưa vậy. Anh không nhìn thấy ai, nhưng vẫn kiếm một lối đi an toàn để trở lại xe. Anh không bật đèn pha lên cho tới khi anh đã cách căn nhà của Tate vài dặm.

Tinsley đứng trong căn nhà tối đen. Vậy là Vaughn đã quay lại. Thật là một thông tin thú vị. Anh ta lẽ ra lúc này phải ở nhà rồi chứ. Có vẻ Vaughn nảy ra ý khác. Cũng chẳng có gì thay đổi. Thật ra, điều đó giúp Tinsley bớt một chuyến trở lại Washington DC. Mọi quả trứng giờ đều nằm trong một rổ rồi.

Y ngồi trên chiếc ghế bành mà Vaughn đã ngồi. Tay thợ máy tính đã nảy ra ý gì đó. Tinsley nhìn thấy điều đó trên mặt anh ta. Họ đã ở gần nhau tới mức Tinsley có thể với tay ra chạm vào anh ta. Y có thể tưởng tượng được phản ứng của Vaughn nếu anh ta thấy y. Nhưng Vaughn không thấy, cũng như tất cả bọn họ không bao giờ nhìn thấy y. Vậy cũng tốt, vì đây không phải là nơi để anh ta chết. Thật trớ trêu, đây là nơi duy nhất mà Vaughn được an toàn.

Tinsley nhìn vào những tạp chí khiêu dâm mà Vaughn đã cầm lên, nhưng Tinsley không biết được Vaughn đã tìm thấy điều gì trong đó. Y nhíu mày. Tại sao Vaughn quay lại? Y không thể hiểu được. Không sao. Nếu Kirby Tate là người đã lẩn trốn y mười năm trước, thì điều đó đồng nghĩa việc của Tinsley đã gần xong.