J
enn theo dõi Kirby Tate trên một dãy màn hình. Xà lim nhốt hắn tối om, còn Tate là một bóng màu xanh trên màn hình. Hắn bị trói chặt hai tay theo tư thế thẳng đứng. Cô thấy Tate nhảy nhót trên ngón chân, cố gắng chạm chân xuống đất. Khi hắn ngã, cả cơ thể hắn dồn lên vai cho đến khi hắn có thể đứng lên. Như vậy hắn sẽ sớm kiệt sức. Và chủ ý của cô là thế.
Qua lớp tường, cô nghe thấy tiếng bass đang dội bom lên Tate. Đó là nhạc của một nhóm rock nặng tốc độ cao. Họ nghĩ rằng bất cứ thứ gì dưới 250 nhịp một phút đều là nhạc êm dịu chỉ dành cho thang máy. Cô kinh ngạc khi nghĩ có người lại tình nguyện nghe thứ nhạc này. Cô chỉ biết nó nằm trong danh sách nhạc được CIA lựa chọn cho các trại giam danh sách đen của họ trên toàn thế giới.
Cô gạt mồ hôi khỏi mắt. Ngay cả khi cánh cửa cuốn đã mở, cái nóng của mặt trời biến những căn phòng thành lò nướng. Với Tate còn tệ hơn nhiều. Cô không biết mình sẽ nâng mức độ tra tấn tới đâu nếu Kirby không lùi bước dễ dàng như dự đoán ban đầu. Họ có thể sắp vượt qua giới hạn đạo đức, nhưng cô tin chắc hắn sẽ gục ngã trước khi mọi chuyện đi quá lằn ranh đấy. Hắn sẽ phải khai.
Lúc còn ở CIA, Jenn từng thực hiện những cuộc thẩm vấn căng thẳng hơn nhiều so với những gì cô nhớ. Dù cho cô có nghĩ mình vững vàng tới đâu, cô vẫn luôn bứt rứt vì chuyện đó. Những việc cô nghĩ là cần thiết lại khiến cô hằng đêm ngủ không ngon. Đối tượng là những người đàn ông có nguyên tắc và đức tin. Những nguyên tắc cô ghê tởm. Những nguyên tắc dẫn tới những tội ác không thể tha thứ. Nhưng vẫn là nguyên tắc, và ở mức độ cơ bản cô có thể tôn trọng sự kiên cường của họ. Thẩm vấn những kẻ như thế mất nhiều thời gian. Mất nhiều thời gian để đánh gục một kẻ tin vào lí tưởng của hắn, và chứng kiến điều đó thật tồi tệ. Càng khủng khiếp hơn đối với người chịu trách nhiệm thẩm vấn.
Còn Kirby Tate chỉ tin vào những nhu cầu của chính hắn. Với hắn, chẳng có nguyên tắc nào ngoài những dục vọng bệnh hoạn. Một kẻ như thế lẽ ra đã phải gục ngã từ lâu rồi. Cô không nghĩ mình sẽ phải ở đây quá lâu. Một gã tấn công trẻ em thì có thể vững vàng được bao lâu chứ?
Cô ngáp và duỗi người. Đó là một buổi tối dài. Cô nhìn đầy ghen tị về phía Hendricks, đang gà gật trên chiếc ghế gấp ở góc phòng. Cô sẽ đánh thức ông ta trong hai tiếng nữa và họ sẽ trở lại làm việc với Tate.
Tate là một tên tội phạm chuyên nghiệp. Ngoài vụ bắt cóc Trish Casper bất thành, hắn có một tiền án dài và đã vào tù ra khám từ năm mười lăm tuổi. Hắn rành rẽ cách vận hành và quy luật của hệ thống luật pháp. Cô biết hắn có thể tận dụng những hiểu biết của hắn để chiếm lợi thế. Nên sau khi họ bắt Tate, họ đã tạo ra trong tâm trí hắn ảo tưởng rằng hắn không còn ở Mỹ nữa. Khiến hắn tin rằng hắn đã ở cách nhà rất xa và không ai tới giải cứu hắn hết. Hắn phải biết từ đầu rằng ý niệm của hắn về pháp quyền không có giá trị ở đây - không luật sư, không quyền Miranda,63 không mặc cả giảm án. Chỉ có trả lời hoặc nếm mùi đau đớn. Trả lời hoặc đau đớn.
63 Theo luật Mỹ, người bị bắt giữ trước khi bị thẩm vấn phải được nhà chức trách thông báo rõ ràng là người ấy có quyền giữ im lặng và những gì họ nói sẽ bị sử dụng để chống lại họ trước tòa. Luật đặt theo tên Ernesto Miranda trong vụ Miranda kiện bang Arizona năm 1963.
Tạo ra cảm giác đó bao gồm việc đưa Tate tới một đường băng sân bay ít khi được sử dụng, đưa hắn lên một chiếc máy bay và trói hắn vào ghế. Tất nhiên, chiếc máy bay không bao giờ cất cánh, nhưng trong tâm trí Tate, họ đã bay nửa vòng Trái Đất.
Hendricks là một kĩ sư âm thanh tài tình. Ông ta đã cho chạy cả một đoạn thông báo của phi hành đoàn bao gồm những kiểm tra trước khi cất cánh. Cô và Hendricks đã dàn cảnh một vụ chuyển tù nhân, lôi Tate đi, quát nạt và ra lệnh cho hắn. Tate chống cự và rên rỉ bên trong chiếc mũ trùm, nhưng hắn không nói được vì bị bịt miệng. Hendricks đã gõ lên đầu hắn và bảo hắn hãy ngoan ngoãn.
Ngay trước khi “cất cánh,” họ đã đánh thuốc mê hắn. Không quá mạnh. Chỉ đủ để khiến hắn ngất đi năm phút, và khi hắn thức giấc, chiếc máy bay đã “trên không trung”. Đó là một hiệu ứng ấn tượng, buồng lái kêu như thể đang bay thật. Hendricks đã vô hiệu hóa nút cảm ứng dừng của máy bay (một kiểu nút bật nhạy cảm với trọng lượng khi máy bay vào số hạ cánh, báo cho phi công biết máy bay đã ở trên mặt đất) và tạo áp suất bên trong. Jenn quả thực cảm thấy ù tai. Một viên “phi công” nói qua loa thông báo cho toa hành khách cập nhật về tình hình: tốc độ bay, độ cao và thời gian của chuyến bay. Hendricks đã đặt một dàn loa lớn dưới máy bay, tạo ra âm thanh tần số thấp liên tục để giả tiếng máy. Họ nói chuyện với nhau liên tục: Jenn đóng vai kẻ lão luyện còn Hendricks là tay mới vào nghề. Suốt “chuyến bay”, Hendricks đã hỏi cô đủ thứ về điểm đến của họ và Jenn vẽ ra một cảnh tượng u ám cho tương lai của Tate.
Họ sẽ để Tate đón nhận màn trình diễn trong ba mươi phút và lại đánh thuốc mê hắn. Lần này lâu hơn một chút. Để khi hắn thức dậy, chếnh choáng và mất phương hướng, hắn dễ dàng tin rằng hắn đã trở lại mặt đất và được đưa vào một chiếc xe. Vẫn là chiếc xe ban đầu, nhưng khi nghe thấy có người nói chuyện bằng tiếng nước ngoài, hắn không thể nào biết được điều đó. Tate đã khóc thút thít dưới chiếc mũ trùm.
Khi họ tới kho Grafton, Tate đã hoàn toàn tin. Giọng hắn cho Jenn thấy điều đó. Trên đường đi, hắn cũng đã sợ phát khóc.
Trong khi Gibson còn bận rộn với việc lập trình trong nhà nghỉ ở Somerset, Hendricks đã biến một trong các nhà kho bỏ hoang thành một trung tâm chỉ huy tạm. Họ có ghế gấp, một máy hâm nóng đồ ăn, thực phẩm và nước uống. Một máy phát điện xách tay dùng để cấp điện cho màn hình theo dõi tù nhân.
Xà lim của Kirby Tate vốn là một nhà kho bên cạnh diện tích khoảng hai mươi bảy mét vuông. Hendricks đã sửa lại thành phòng giam giữ và thẩm vấn. Ông ta đã lắp hàng rào với xích sắt và một cánh cửa có ổ khóa ở giữa căn phòng. Quanh phòng chăng dây thép gai. Có một ổ rơm cho Tate ngủ nếu hắn giữ thái độ tốt và một cái xô đựng chất thải.
Tất cả như thời tiền sử và chủ ý của họ là thế.
Họ lùa hắn ra khỏi xe và dẫn vào trong xà lim. Họ treo hắn lên trong khi hắn cứ mãi thút thít qua miếng bịt miệng. Sau đó, họ đổi trang phục thành áo liền quần màu đen và đeo vào mặt nạ trượt tuyết. Bằng cách che giấu nhân dạng, họ cho Tate hi vọng mong manh rằng nếu hắn thú nhận, họ sẽ thả hắn đi. Ngay cả Tate cũng đủ thông minh để biết rằng nếu hắn thấy mặt họ, hắn coi như xong đời.
Jenn lột mũ trùm đầu của Tate xuống và thấy mắt Tate lồi ra. Hắn kinh hoàng nhìn quanh. Hendricks sẽ là người thẩm vấn. Cô cảm thấy Tate sẽ có thái độ tốt hơn khi nói chuyện với nam giới. Ai mà biết được kiểu quan hệ sỉ nhục nào Tate đã có với những phụ nữ trưởng thành.
Cô có chút lo lắng về Hendricks. Ông ta có mấy chục năm kinh nghiệm thẩm vấn truyền thống và sở hữu trực giác tuyệt vời. Nhưng lần này hoàn toàn khác. Cô đã hướng dẫn cho ông ta vài tuần qua. Tuy ông ta đã hiểu về mặt lí thuyết, nhưng thực tế lại rất khác. Cô đã không phải lo lắng quá nhiều vì Hendricks hành xử rất tự nhiên.
“Mày xong rồi, nhóc.” Hendricks bắt đầu như thế.
Tate cố gắng lên tiếng qua miếng bịt miệng, nhưng chỉ là những âm thanh ấm ớ, vô ích và buồn cười.
“Mày thực sự nghĩ mày thoát được sao? Rằng sẽ không ai tìm thấy mày hả? Tin xấu cho mày rồi con. Mày xong phim rồi. Đáng lẽ mày không nên làm việc đó. Giờ thì mày hết thấy nhà luôn.”
Jenn gỡ miếng bịt miệng của hắn ra.
“Tôi muốn có luật sư.” Tate đòi hỏi.
Hendricks cười. “Ở địa ngục làm gì có luật sư hả con.”
“Việc này là bất hợp pháp. Tôi muốn luật sư!”
“Tao là luật sư của mày đây. Mày cần gì?”
“Các người không thể làm thế.” Tate hét lên. “Tôi biết quyền của tôi.”
“Ở đây mày làm gì có quyền, nhóc. Mày nghĩ mày đang ở đâu hả?”
Mắt Tate mở to, tràn ngập nỗi kinh hoàng thú tính. Miệng hắn câm lặng như thể vẫn còn bị bịt.
“Nghe tao đi. Bọn tao biết mày là ai. Bọn tao biết mày đã làm gì. Bọn tao đều biết hết. Bọn tao chỉ muốn nghe mày lên tiếng. Mày đã kiếm chuyện lầm người rồi con ạ, không có đường quay lại đâu. Mày biết ông đó quyền lực cỡ nào không? Mày biết ông đó làm được gì không? Tao nghĩ mày không biết, nếu không thì mày đã kiếm đứa nhóc khác, phải không? Giờ thì thế đấy con. Chuyện gì qua thì qua rồi. Giờ chỉ có ngay lúc này và ở đây, mày nghĩ cho kĩ đi. Chuyện gì xảy ra với mày kể từ đây là do mày hết. Sẽ lâu hay mau? Mày tự quyết định đi. Để tao làm sao cho chóng xong chuyện này? Vì tin tao đi, mày không muốn nó kéo dài đâu.”
“Tôi thề có Chúa, tôi không biết anh đang nói gì. Tôi không biết anh đang nói gì cả!”
Hendricks đã tát hắn. Không mạnh, nhưng rõ ràng rất hiệu quả. Tate đã câm miệng và bàng hoàng nhìn lên kinh sợ.
“Nói chuyện kiểu đó,” Hendricks nói. “chính là làm chuyện mau thành lâu đấy.”
“Tôi thề.” Tate rên rỉ, mắt đảo qua đảo lại nhìn họ. Ở đây không có tay cớm nào tốt.
Hendricks đặt một ngón tay lên môi hắn. “Bọn tao sẽ để mày ở đây suy nghĩ. Lâu hay mau. Tùy mày. Nói sự thật thì chuyện này sẽ mau lẹ và không đau đớn. Nói dối bọn tao thì mày sẽ đau khổ rất, rất lâu đấy. Hiểu chưa?”
Tate không nói gì.
“Hiểu chưa?” Hendricks gầm lên.
Tate gật đầu, đầu gã yếu ớt ngoẹo sang một bên.
“Tốt.” Hendricks nói. “Vậy là bọn tao sẽ để mày ở đây suy nghĩ. Trong khi đó, tao và cộng sự của tao sẽ đi ăn tối. Mày cứ nghỉ ngơi. Khi bọn tao trở lại, mày sẽ nói cho bọn tao biết về Suzanne Lombard. Còn không tao sẽ là rắc rối lớn với mày đấy.” Hendricks lạnh lùng nói. Thực tế là thế đấy, lạnh lẽo như thể ông ta đang chọn một trong hai loại bia lạnh.
Hendricks gật đầu với Jenn, và họ để Tate đung đưa trong xà lim. Tate vẫn còn kêu gào một lúc lâu sau khi họ đã khóa cánh cửa cuốn.
“Ai cơ?” Hắn cứ hét lên mãi. “Tôi chẳng biết Suzanne nào hết! Tôi không biết. Suzanne Lombard là đứa quái nào chứ mấy người? Tôi không biết nó.”
Và cứ thế.
Jenn thực ra thích bản rock nặng hơn là giọng của Tate. Hắn quá thuyết phục. Quá chân thành và vô tội. Tim cô hẳn đã nhói đau nếu cô không nhìn thấy cảnh tượng thế này quá nhiều lần trước kia. Phòng thẩm vấn là trường học diễn xuất tuyệt vời nhất từng được nghĩ ra. Họ bấu víu lấy lời dối trá như một cái phao cứu sinh. Thuyết phục tới mức cô đôi khi tự nhủ liệu chính họ có thực sự tin rằng mình vô tội không. Nhưng về lâu dài, sẽ không có gì khác. Điều khác biệt duy nhất là mất bao lâu để hắn nhận ra điều đó. Cô xem đồng hồ đeo tay và ấn nút chiếc điều khiển từ xa. Xà lim của Tate ngập trong ánh sáng trắng gay gắt. Cơ thể hắn co rúm lại và miệng hắn há rộng hét to như thể ánh sáng đã đốt cháy hắn.
Âm nhạc vẫn tiếp tục.
***
Jenn và Hendricks bước ra khỏi xà lim của Tate để thấy ánh sáng mặt trời. Jenn kéo cửa cuốn xuống. Họ cởi bộ áo liền quần và mặt nạ trượt tuyết ra. Ở trong đó thật kinh khủng. Cả hai đổ mồ hôi như tắm. Cô thấy Hendricks mặc quần soóc, đi đôi giày Doc Martens và châm một điếu thuốc. Cô không thể kêu ca gì vì chính mình cũng đang mặc quần soóc và áo nịt thể thao. Trông họ chẳng lịch sự gì cả.
Cô trở lại phòng chỉ huy và lấy ra bốn chai nước từ thùng lạnh. Cô tìm một chỗ trong bóng râm, dựa lưng vào tường và trượt dần xuống đất. Khi Hendricks trở lại, cô đưa ông ta một chai nước.
“Mấy giờ rồi?” Ông ta hỏi.
“Ai quan tâm mấy giờ, hôm nay là ngày mấy rồi?”
Ông ta rút điện thoại ra khỏi túi sau và chĩa vào mặt cô.
“Khi nào mới tới thứ Năm?” cô hỏi.
Họ đã xử lí Tate được bốn ngày. Mọi chuyện thật chậm chạp và họ không nhất trí được với nhau là họ đã tiến được bao xa. Hendricks nghĩ mọi chuyện đang diễn tiến khá ổn, nhưng Jenn thì hơi ngạc nhiên là lại lâu như thế. Cô chờ đợi Tate khuất phục sớm hơn. Gã xâm hại trẻ em khốn nạn này cứng rắn hơn cô tưởng. Điều chắc chắn là Tate đã chấp nhận rằng tình thế của hắn là vô vọng. Hắn đã đi tới chỗ coi Jenn và Hendricks là chúa cứu thế của hắn. Ở thời điểm này, cuộc chơi của hắn là thừa nhận vừa đủ để họ hài lòng mà không tự buộc tội mình - một bước trung gian cơ bản. Hắn nói lòng vòng, nhưng cái vòng đó mỗi ngày lại nhỏ hơn.
Trong hai ngày đầu, hắn bám chặt vào câu chuyện cổ tích rằng hắn chưa bao giờ nghe nói tới Suzanne Lombard hay vụ bắt cóc cô. Đó là một lời dối trá ngu xuẩn và Hendricks đã dằn mặt Tate đủ để hắn từ bỏ lời nói dối đó vào thứ Ba. Họ đã buộc Tate kể lại toàn bộ câu chuyện. Tate có vẻ như là người theo dõi cuồng nhiệt vụ Suzanne Lombard và biết khá rõ câu chuyện. Nhưng tới giờ Tate vẫn chưa nói với họ bất cứ điều gì không có trong hồ sơ công khai và thề sống chết rằng hắn chẳng biết gì về việc tấn công mạng ACG.
“Hôm nay cô muốn tra tấn hắn tới mức nào?” Hendricks hỏi. “Hắn phải ăn và ngủ. Cơ thể hắn giờ không chịu nổi nữa.”
Jenn gật đầu. Hendricks có lí. Họ đang có nguy cơ làm Tate gục, nhưng không phải theo cách tốt. Cô cần phải cập nhật với George. Ông ấy sẽ không thích chuyện này. Calista đang hối thúc ông ấy phải có kết quả và càng ở đây lâu, họ càng có nguy cơ bị phát hiện. Nói nhẹ nhàng thì như thế chẳng hay chút nào. Không quan trọng là Tate đã làm gì. Nếu cô và Hendricks bị bắt gặp đang thẩm vấn Tate, họ sẽ ở tù một thời gian rất dài.
Điện thoại của Hendricks rung lên trong tay ông ta. Ông ta nhìn nó, ban đầu lấy làm khó hiểu, nhưng rồi tỏ ra rối trí và lo lắng.
“Chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
“Đó là virus của Vaughn.”
“Có chuyện gì?”
“Nó vừa chết rồi.”
***
Gibson nằm sấp theo dõi Jenn và Hendricks thay bộ áo liền quần ra. Anh đang trên nóc một kho hàng ở cuối kho Grafton và có thể quan sát rõ ràng chiến dịch nho nhỏ của Jenn và Hendricks. Anh không biết chính xác chuyện gì xảy ra với Tate, nhưng anh có thể đoán được. Việc cần tới mặt nạ trượt tuyết khiến anh thấy hơi khó chịu. Tate xấu xa. Chắc chắn là thế. Nhưng điều đó không biện minh được cho bất cứ điều gì đang diễn ra bên trong nhà kho khóa chặt đó.
Vậy tại sao anh lại không gọi cảnh sát? Anh càng ngày càng cảm thấy việc này trái với lương tâm. Anh có thể không cùng chiến hào với Jenn và Hendricks, nhưng ở thời điểm này cũng đã có tội đôi chút. Anh sẽ cho phép chuyện này diễn ra tới mức độ nào nếu điều đó đồng nghĩa tìm ra những gì Tate biết. Giới hạn là ở đâu?
Anh thấy điện thoại rung và đặt ống nhòm xuống. Anh đang đợi một cuộc gọi từ ACG. Anh đã gọi vào hôm thứ Hai để hỏi xem liệu anh có thể mượn chiếc xe thêm một tuần nữa không, và tiếp tục trò lừa gạt rằng anh đã trở lại Washington DC. Trợ lí của George đã nói ông ta sẽ gọi lại cho Gibson, nhưng từ đó tới nay vẫn chưa thấy gì. Có vẻ như ACG còn những chuyện khác phải bận tâm.
Anh nhìn vào điện thoại của mình. Anh đã đúng một nửa. Có một tin nhắn từ ACG, nhưng không liên quan gì tới chiếc xe. Con virus anh cài vào các tập tin của ACG đã chết.
Tin nhắn là một chuỗi dữ liệu dài và kết thúc với định vị GPS. Những chỉ thị cho con virus ban đầu của anh là tự cài vào máy của tay tin tặc, che đi dấu vết của nó, và sử dụng máy chủ để gửi định vị GPS về nhà. Nhưng chuyện đó đã không xảy ra. Thay vì thế, nó đã được tải về nhưng lại ở trong trạng thái ngủ ngay từ đầu. Đó là lí do tại sao họ phải quay sang theo dõi thư viện.
Con virus ban đầu dù sao cũng chỉ là thử chút may rủi và Gibson không ngạc nhiên nếu nó không thành công. Đối tượng sẽ cần mở các tập tin của ACG trên máy có kết nối Internet. Nhưng tay tin tặc đã làm điều mà Gibson hẳn cũng sẽ làm, tức là đưa các tập tin tải về vào một chỗ nào đó an toàn và xem chúng trong một máy tính không kết nối.
Việc con virus chết khi Tate đang bị bắt xác nhận những nghi ngờ của Gibson. Virus của anh không thể tự kích hoạt. Để nó gửi được tín hiệu về nhà, phải có người cố tình kết nối nó với Internet. Chắc chắn là không phải Kirby Tate. Vậy thì là ai? Kẻ nào đã rung chuông nguyện hồn?
Gibson tập trung vào ống nhòm để theo dõi Jenn và Hendricks. Hai người đang cãi nhau gay gắt. Hendricks đang chỉ tay giận dữ về chỗ nhà kho nơi họ nhốt Tate, còn Jenn đan cả hai tay vào với nhau, chụp lên đầu. Thật là những cử chỉ không thể tin được.
Các người không mong đợi tin nhắn đó, đúng không?
Gibson cố gắng kết nối mọi chuyện lại với nhau. Nếu con virus đã chết, điều đó đồng nghĩa còn một tay khác trong cuộc chơi. Tate có đồng phạm. Ai đó biết về máy tính và đã kích hoạt con virus của Gibson, cho dù nhầm lẫn hoặc cố tình. Anh tin rằng đó là hành động cố ý. Nhưng tại sao?
Nếu kẻ tòng phạm này cố ý làm vậy thì hắn biết Tate đã bị bắt. Kích hoạt con virus có thể là một tín hiệu để khiến họ buông Tate ra. Không sẵn lòng và không thể mạo hiểm gọi cho cảnh sát, tay tòng phạm đang cố gắng hết sức lái sự tình nghi khỏi Tate và qua đó, cứu mạng gã. Hắn khiến họ nghĩ rằng họ đã tóm nhầm người.
Và làm lộ bản thân sao? Không đời nào. Hắn và Tate hẳn phải rất thân thiết thì gã tòng phạm mới thò đầu ra như thế, trong khi hắn có thể bỏ mặc Tate và trốn đi. Giả sử Tate không phải là tòng phạm mà chỉ là một con tốt. Trong trường hợp đó, thì WR8TH đang chơi trò gì?
Gibson từ bỏ việc cố gắng tính toán các khả năng và trở lại với cái ống nhòm. Jenn và Hendricks đã tính toán xong kế hoạch. Họ nhốt Tate trong nhà kho như cái hộp đựng quần áo cũ. Nửa giờ sau, họ đã thay quần áo bình thường. Họ ra khỏi kho Grafton theo cách cũ. Jenn trèo qua tường và mở cửa cho Hendricks lái chiếc SUV ra.
Khi họ đã đi khỏi, Gibson trèo xuống từ mái nhà và chạy tới chỗ họ đang giữ Tate. Họ đã khóa chỗ nhốt hắn ta nhưng lại không khóa chỗ họ vừa rời đi. Anh tìm thấy chìa khóa trên một chiếc móc bên trong cánh cửa cuốn. Anh tự hỏi anh có thể tìm thấy gì trong đó. Anh không biết nhưng anh hi vọng Tate vẫn còn có thể trả lời các câu hỏi của mình.