G
ibson lẻn vào trong nhà kho và kéo cửa cuốn xuống sau lưng anh. Mùi mồ hôi và mùi nôn mửa chào đón anh trong cái nóng khủng khiếp.
Nghe tiếng di chuyển đằng sau một hàng rào dây xích sắt căng ngang căn phòng, nên anh thận trọng tiến gần lại trong bóng tối.
Kirby Tate đang cuộn tròn trên ổ rơm. Bất chấp cái nóng gắt gao, hắn vẫn đang run rẩy. Qua cặp mắt khép hờ, hắn theo dõi Gibson với sự cảnh giác đầy thú tính. Gibson cố nở một nụ cười và giơ lên một chai nước lạnh đang “toát mồ hôi” vì cái nóng.
Tate liếm đôi môi nứt nẻ của hắn.
“Cầm đi.”
Tate lùi sát vào bức tường như thể Gibson đang chĩa súng về phía hắn, chứ không phải đưa cho hắn một chai nước.
“Cầm đi.” Anh nhắc lại. “Không sao đâu.”
Gibson mở chai nước và đưa nó vào trong hàng rào dây xích sắt. Nó rơi xuống và lăn một vòng lười nhác, làm bắn hết nước ra sàn bê tông. Tate dõi mắt theo chai nước, thầm tính toán rủi ro. Đánh hơi cái bẫy. Hắn lết về phía trước mà không đứng lên, chụp lấy chai nước, ngồi xổm và uống lấy uống để. Khi nước đã hết, hắn rút lui về cái ổ rơm của mình.
Gibson đặt một chai nước khác ở nơi mà Tate nhìn thấy được.
“Còn khát không?”
Tate gật đầu.
“Tôi phải hỏi anh vài câu.”
Tate vẫn ngồi im.
“Tôi sẽ không làm anh đau. Tôi thậm chí sẽ không vào trong đó. Chỉ tới gần hơn để tôi có thể nhìn thấy anh. Tôi sẽ đưa nước cho anh và chúng ta nói chuyện một chút.”
Tate hơi động đậy nhưng không di chuyển. Gibson thử lại lần nữa. Dỗ dành mềm mỏng. Anh đặt chai nước thứ hai vào trong xà lim và ngồi xuống sàn bên ngoài nhà tù dã chiến, cố tỏ ra ít đe dọa hơn.
Rốt cuộc, Tate bò lại phía trước xà lim. Gibson cần phải thấy đôi mắt hắn. Tate cầm cái chai và ngồi xếp bằng trên mặt đất đối mặt với Gibson.
“Vậy cảnh sát tốt không cần đeo mặt nạ hả?” Tate nói. “Anh đang làm việc với ai?” Gibson hỏi mà không mào đầu.
“Sao?”
“Ai là đồng phạm của anh?”
“Tôi không có đồng phạm, trời ơi. Tôi không có đồng phạm vì tôi có làm gì đâu. Như tôi đã nói với hai tên khốn kia.”
“Vậy anh là một thiên thần nhỏ bé kể từ khi họ tìm thấy cô bé đó trong cốp xe của anh?”
Một vẻ kì lạ thoáng hiện trên khuôn mặt Tate. Nửa hổ thẹn, nửa tự hào và thứ gì đó khiến Gibson nổi da gà.
“Phải, tôi chỉ có tử tế hơn mà thôi. Chuyện đó đã dạy cho tôi một bài học. Đã biết sợ, anh hiểu không?” Tate nở nụ cười kì dị, tỏ ra là một công dân mẫu mực.
“Còn những ảnh khiêu dâm trẻ em trong máy tính anh thì sao?”
Nụ cười của Tate lung lay. “Chẳng là gì cả. Thôi nào. Chỉ là những bức ảnh thôi, anh biết đấy? Cho bộ não của tôi. Để tôi tránh gặp rắc rối.”
“Chỉ để làm phân tâm, khiến anh không gây án hả?”
“Phải, anh à, phải đó, để phân tâm. Anh biết đó… Để cho cốp xe tôi không còn nhốt ai nữa.” Tate nháy mắt.
Gibson phải nuốt lại cảm giác buồn nôn.
“Anh không sao chứ?” Tate giờ đang cười nham nhở, cố lấy lòng anh.
Gibson buộc mình nặn ra một nụ cười. “Tôi không sao. Không, tôi hiểu rồi. Tự làm mình phân tâm là hành động có trách nhiệm đấy.”
“Trách nhiệm. Phải rồi. Trách nhiệm.” Tate đồng ý. “Anh làm thế là vì bọn nó. Để bảo vệ bọn nó.”
Tate gật đầu hăng hái. “Chính xác. Đó đúng là những gì tôi làm. Tôi không muốn làm ai bị thương nữa.”
Trong suy nghĩ của Tate, hắn là người tốt. Hắn chỉ xem ảnh khiêu dâm trẻ em để ngăn mình làm những việc xấu xa. Hắn làm thế vì trẻ em.
Phải rồi.
Có một sự thật vĩnh hằng về con người: không ai tự nghĩ mình là xấu xa. Dù hành động của họ có tồi tệ đến đâu, họ vẫn luôn tìm ra cách biện minh.
“Có phải vì thế mà anh tới thư viện?”
“Phải. Anh ấy nói rằng mỗi thứ Sáu, thư viện lại quét các ổ cứng của họ nên nơi đó an toàn. Sẽ không ai biết cả.”
“Quét ổ cứng hả?” Câu đó chẳng có nghĩa gì cả. Chẳng ai tuần nào cũng quét ổ cứng và chắc chắn là không phải ở một thư viện công cộng.
“Phải. Anh ấy là dân chuyên nghiệp.”
“Anh ấy?” Gibson hỏi. “Anh ấy là ai?”
“Tôi không biết, anh bạn ạ. Tôi nhận được lá thư này một năm trước. Thật ra, đó không hẳn là một lá thư. Chỉ như một mẩu tin nhắn dán ở cửa trước. Trong đó nói anh ấy cũng là ‘dân nhiệt tình’ như tôi. Anh ấy tìm thấy tôi trên Internet trong một bộ dữ liệu nào đó mà ta có thể tìm thấy những kẻ có tiền án như tôi. Anh ấy có ảnh và địa chỉ của tôi. Anh ấy nói anh ấy đang liên hệ với tất cả mọi người trong vùng để xem liệu chúng tôi có thể tạo ra một mạng lưới ‘những cá nhân suy nghĩ như nhau không’. Tất cả những chuyện ảo tưởng như thế. Những cá nhân có suy nghĩ giống nhau.”
“Để làm gì?”
“Để tập trung… anh biết đấy… nguồn lực.”
“Để trao đổi hình ảnh hả?”
“Hình ảnh. Video. Phải đấy.”
Gibson đã hiểu. Có người đã biến Danh sách Đăng kí Tội phạm Xâm hại Tình dục Toàn quốc thành mạng xã hội cho những kẻ ấu dâm. Một công ty khởi nghiệp từ địa ngục.
“Và anh ta đã nói với anh về việc thư viện quét máy chủ của họ?”
“Phải, anh ấy nói rằng mỗi thứ Sáu, khi quét máy chủ, mọi thứ đều trở nên nặc danh, và tôi có thể tải về bao nhiêu tùy thích và không ai để ý cả.”
“Nhưng chỉ vào các ngày thứ Sáu.”
“Chỉ thứ Sáu. Anh ấy đã thu xếp hết.”
“Vậy anh ta là ai, Kirby?”
“Không biết nữa. Chưa bao giờ gặp anh ấy.”
“Coi nào.”
“Không, thật đấy. Đó là luật số một - rằng mọi người đều nặc danh để chúng tôi không thể khai ra nhau nếu gặp rắc rối.”
“Nhưng anh ta biết chỗ anh ở.”
“Sao?”
“Anh ta đã tiếp cận anh. Nên anh ta biết anh là ai.” Tate rõ ràng chưa hề nghĩ tới điều đó.
“Phải, nhưng tôi không biết anh ấy là ai, nên…” Anh thấy Tate đã tự nhận ra sự ngu ngốc của mình. “Kirby, nặc danh là khi danh tính của tất cả mọi người đều bí mật.”
“À. Phải, tôi đoán là thế. Nhưng anh biết đấy, anh ấy rất ngầu.” Tate lại bắt đầu ảo tưởng. “Anh ấy đã giúp tôi. Anh ấy sẽ không bỏ mặc tôi.”
“Thế mà giờ anh lại ở đây.”
Tate nhìn anh chằm chằm một lúc lâu. Gibson khẳng định thái độ của anh bằng cách không quay mặt đi. Anh thấy Tate như đang hiểu ra.
“Khốn kiếp.” Tate chửi.
Gã đàn ông cao lớn đứng lên, vừa đi quanh xà lim vừa chửi thề. Gibson để Tate bùng phát hết cơn giận và ngồi xuống đất trở lại trước mặt anh.
“Anh ta đã nói với anh tôi làm gì? Ý tôi là chúng tôi thậm chí không trao đổi nhiều tài liệu đến thế.”
“Các anh không làm vậy sao?”
“Không, anh bạn ạ. Tôi đã gửi cho anh ta một ít lúc đầu, nhưng anh ta chưa bao giờ gửi gì cho tôi, nên tôi không gửi nữa.”
“Còn những thành viên khác trong nhóm thì sao?”
“Không còn thành viên nào khác. Anh ta cố gắng tìm thêm một vài người nhưng không thể vì họ quá sợ. Anh ta nói chúng tôi là những người duy nhất có tầm nhìn. Tôi đề nghị giúp anh ta tìm người, nhưng anh ta nói để mình anh ta làm thì an toàn hơn.”
“Anh liên lạc với anh ta như thế nào?”
“Đầu tiên bằng các tin nhắn, như tin dán trên cửa nhà tôi. Rồi sau đó tôi có máy tính và chúng tôi nói chuyện trên đó.” Tate nghĩ ra một việc. “Anh ta nói với anh rằng tôi làm vụ con nhỏ Lombard đúng không? Đó là lí do tại sao lũ khốn các anh đưa tôi bằng máy bay tới địa ngục này. Vì anh ta nói tôi đã làm vụ đó.”
Bằng máy bay? Trong bóng tối chạng vạng, anh hi vọng Tate không nhìn thấy sự khó hiểu thấp thoáng trên mặt anh.
Anh sẽ rất lo về chuyến bay bí ẩn kia nếu hắn nhắc lại. Còn lúc này, anh phải vờ như mình biết.
“Đúng là anh ta nói với chúng tôi thế.”
“Hắn nói vớ vẩn đấy.”
“Anh có Internet ở nhà không?”
“Nhà tôi hả? Không. Tôi chẳng có gì trong đống phân đó.”
“Tại sao không?”
“Không có tiền, anh bạn ạ. Anh có biết một kẻ có tiền án xâm hại trẻ em ngày nay kiếm được bao nhiêu tiền không? Có bao nhiêu đâu. Không ai muốn thuê tôi cả. Tôi làm việc lặt vặt cho chú mình. Làm ban ngày nếu được, nhưng những thằng Mexico chết tiệt chỉ thuê người của chúng, anh biết không? Tôi không thể nào có đủ tiền cho một cái chảo vệ tinh. Thêm nữa, tôi cần Internet làm gì? Ý tôi là tất cả những gì tôi muốn đã có ở thư viện, vậy thì cần gì nữa chứ?”
“Internet cho những việc khác, Kirby.”
“Không, anh bạn ạ. Đọc nhiều quá làm tôi nhức đầu.”
“Vậy tại sao anh lại bảo vệ gã này?”
“Tôi không bảo vệ hắn. Tôi không biết hắn là ai. Tôi chẳng liên quan gì tới hắn.”
“Anh đã tấn công mạng công ty ACG cho hắn. Hay anh chỉ làm thế cho anh?”
“Hai người kia cũng nói mãi chuyện đó. Anh bạn ạ, tôi chẳng tấn công gì cả.”
“Coi nào, Kirby. Tôi đang giúp anh đấy, nhưng anh phải cho tôi biết. Ở thư viện hôm thứ Sáu, anh đã tải về khoảng 10 megabyte dữ liệu từ ACG.”
“Không, anh bạn, không. Tôi chỉ tải về, anh biết đấy, hình ảnh và những thứ vớ vẩn.”
“Đừng nói dối tôi. Chúng tôi đã theo dõi anh. Trên máy tính của anh.”
“Coi nào, lí do duy nhất tôi mua cái máy tính đó của hắn là để lấy hình ảnh cho tôi. Vậy thôi.”
Gibson ngừng lại. “Hắn đã bán máy tính cho anh?” “Phải, tôi định mua hàng đã dùng rồi, nhưng hắn nói không, hắn có thể làm cho tôi một cái mới. Điều chỉnh một chút để tôi được an toàn.”
Gibson nhắm mắt lại. Tate không có một người hưởng lợi bí ẩn và cũng không có tòng phạm. Hắn chỉ là con rối cho người ta điều khiển. Thật thông minh. Chiêu mộ một kẻ ấu dâm vào một đường dây khiêu dâm trẻ em không tồn tại, làm cho hắn một cái máy tính riêng và đem chuyện về những chiều thứ Sáu ra lừa hắn.
“Sao rồi? Sao nào?” Tate hỏi.
Gibson phớt lờ hắn. WR8TH đã tạo cho chính hắn một cánh cửa hậu trong máy tính của Tate và đã điều khiển nó từ xa như một máy bay không người lái. WR8TH đã tải về dữ liệu từ ACG qua máy tính của Tate, để lại một bản lưu trên ổ cứng cho họ tìm ra và biến mất không dấu vết. WR8TH có thể ở cách đây một nghìn dặm, hay cũng có thể đang ngồi ngoài bàn ở công viên bên cạnh.
Mọi chuyện thật gọn ghẽ. Nhưng Gibson vẫn không hiểu WR8TH định chơi trò gì. Làm vậy thật quá mạo hiểm khi mà hắn đã thoát được mười năm. Điều gì lại giá trị tới mức hắn sẵn sàng chấp nhận rủi ro bị bắt?
Điều anh biết chắc là WR8TH chưa phát hiện ra. Kích hoạt con virus của Gibson hôm nay cho thấy điều đó. Chuyện này không phải là một sự cố và hắn không làm thế để bảo vệ Tate. Tate chỉ là một con tốt. Kích hoạt con virus có nghĩa là WR8TH vẫn muốn chơi tiếp. Gibson chỉ cần tìm ra cách trả đòn.
Anh đứng lên để rời đi.
“Coi nào, anh bạn, tôi biết anh đã tìm ra gì đó.”
Gibson chuyển hết chỗ đồ ăn thức uống còn lại cho Tate. Một chai nước, một thanh lương khô và một quả táo.
“Tôi không làm gì hết. Anh biết mà.”
Gibson quay đi.
“Không gì hết là nói quá đấy.”