• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Sợi dây thừng nghiệt ngã
  3. Trang 32

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 31
  • 32
  • 33
  • More pages
  • 59
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 31
  • 32
  • 33
  • More pages
  • 59
  • Sau

Chương 27

S

ĩ quan cảnh sát Patricia M. Daniels không thích thú lắm khi thấy họ. Cô nhìn Jenn và Hendricks từ đầu tới chân rồi trở lại với việc mổ cò trên bàn phím.

“Thường chúng tôi xử lí những việc này qua đề nghị bằng văn bản. Các vị biết chứ? Chúng tôi rất coi trọng Luật về Quyền được biết. Rất coi trọng.” Patricia giải thích mà không nhìn lên. “Chúng tôi có một cổng Internet để công chúng nói chung, tức là quý vị đấy, có thể nộp đề nghị trực tuyến.”

“Chúng tôi hiểu điều đó.”

“Hệ thống là như thế, hiểu không? Mỗi người phải đợi tới lượt mình.” Patricia nói. “Tôi có cả chồng đề nghị ở đây. Và tôi đã nói với ông Abe của quý vị điều đó. Tôi đã nói. Nhưng ông Abe của quý vị đó, ông ta đòi phải có hôm nay. Càng sớm càng tốt. Ông ta quá quan trọng, ông ta cần để ý quái gì tới hệ thống? Và tôi đã nói với ông ta thế. Nhưng rồi ông ta liên lạc với Frank.” Cô ta vừa nói vừa chỉ về phía văn phòng cảnh sát trưởng. “Và năm phút sau, Frank ra đây nói với tôi rằng tôi phải bỏ hết mọi việc và chiều lòng quý vị.”

“Chúng tôi thực sự rất biết ơn.” Jenn nói.

Hendricks nhìn ra cửa sổ.

“Phụng sự và bảo vệ.” Patricia nói.

Căn phòng hồ sơ ở trong tầng hầm, còn bàn làm việc của cô ta ở tầng hai. “Họ từng cố đẩy tôi xuống dưới đó với đống hồ sơ, nhưng ở dưới đó bụi bặm và tăm tối lắm. Chó còn không muốn ở đó.” Cô ta nói. “Tôi đã nói Frank thế. Tôi bảo ông ấy cứ thử ngồi dưới đó xem bệnh suyễn của ông ấy sẽ ra sao.”

Patricia rút chùm chìa khóa ra khỏi ngăn kéo và đứng lên. Cô ta không cao, chỉ khoảng một mét rưỡi và vóc dáng trông như một con búp bê Nga66, phía dưới to ra và ở trên thu hẹp lại. Patricia chỉnh lại dây lưng và thong thả đi về phía tầng hầm với cặp chân vòng kiềng.

66 Matryoshka: một bộ búp bê bằng gỗ truyền thống của Nga. Trong bộ, búp bê nhỏ hơn nằm bên trong búp bê lớn hơn.

Phòng hồ sơ dưới tầng hầm được chia thành nhiều dãy kệ kim loại chất đầy những hộp được dán nhãn. Patricia không nói sai về tình trạng bụi bặm. Bụi phủ kín mọi bề mặt. Thật tối tăm, và những bóng đèn huỳnh quang ảo ảnh, cũng phủ đầy bụi, chẳng giúp chiếu sáng bao nhiêu.

Tất cả mọi thứ trong năm năm qua giờ được lưu trữ kĩ thuật số, Patricia giải thích như vậy. Có kế hoạch số hóa toàn bộ hồ sơ còn lại, nhưng hạt chưa có tiền để thuê nhân viên nhập liệu đầu vào. Cô ta mở cánh cửa kim loại và dẫn họ đi qua. Cô ta có một tờ giấy với thông tin về hồ sơ trên đó và dùng nó như một tấm bản đồ kho báu để tìm đường. Patricia đã làm tốt việc của mình. Mọi thứ được đóng hộp, dán nhãn và sắp xếp một cách chuyên nghiệp, nên cô ta đã tìm thấy hồ sơ khá nhanh.

“Tôi đã làm việc ở Sở Cảnh sát Los Angeles được hai mươi năm. Đây là phòng lưu trữ hồ sơ tốt nhất mà tôi từng thấy.” Hendricks nói.

“Cảm ơn.” Cô ta nói, mặt sáng lên. “Tại sao ông không nói với tôi các vị là cảnh sát?”

“Chỉ tôi thôi. Cô ấy từng ở CIA.” Ông ta giải thích. “CIA? À. Được rồi, chúng ta không nên gây sự với cô ấy.” Patricia huých khuỷu tay vào Hendricks.

“Chúng tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của cô.” Hendricks nói.

“Tôi rất vui vì được giúp các vị. Tôi đã phát bực khi ông Abe của các vị gọi tới lần đầu, vì tôi nghe thấy chữ ‘tự sát’. Tôi tưởng ông ta đang nói về vụ Furst. Và các vị biết là tôi không mong có một vụ giống như thế sau này đâu.”

“Furst à?” Hendricks hỏi.

“Evelyn Furst,” Patricia nói, và thấy điều đó vẫn chưa làm rõ vấn đề, cô ta giải thích thêm, “Bác sĩ Evelyn Furst.”

“Xin lỗi, chúng tôi không phải dân ở đây.” Jenn nói. “Evelyn Furst? Trưởng khoa Y của Đại học Pittsburgh?”

Patricia gợi ý cho họ nhưng bất thành. “Báo chí đưa tin nhiều lắm. Bà ấy sống ở khu này và hay đi đi về về. Thật là bi kịch. Bà ấy là một quý bà tử tế và hay làm việc thiện. Nên khi tôi nghe nói ‘tự sát’, tôi tưởng các vị là phóng viên tìm cách bới móc đời tư bà ấy. Các vị không hỏi, nhưng theo ý tôi, đây là một đất nước tự do, và sự tự do đó bao gồm sinh mạng của chính ta. Tôi sẽ không tự sát bao giờ, nhưng nguyên tắc là thế.”

“Cô nói xem.” Hendricks nói.

“Không, tôi chỉ tới đây để lấy hồ sơ.” Jenn nói.

“Patricia này, cô nghĩ tôi có thể lấy một bản sao hồ sơ của Musgrove không?” Hendricks hỏi.

“Toàn bộ hả?”

“Chắc chắn sẽ rất có ích cho tôi.”

Patricia có vẻ không chắc lắm. “Tôi không biết. Tôi lẽ ra không được làm thế.”

Hendricks đặt tay lên vai cô ta trấn an. “Tôi hiểu.” Ông nói. “Nhưng tôi cam đoan với cô, chúng tôi sẽ giữ kín. Tôi nợ cô lần này. Việc này sẽ giúp sếp khỏi nhằng nhẵng với tôi nữa. Thành thật mà nói, ông ta khá khó tính.”

Patricia có vẻ đồng cảm và cô miễn cưỡng đồng ý, nhưng chỉ sau khi đã nghe thêm vài lời hứa hẹn thừa thãi nữa từ phía họ. Cô ta dẫn họ lên gác để sao hồ sơ, rồi đưa nó cho họ với một yêu cầu.

“Các vị cần gì khác, thì cứ gọi thẳng cho tôi nhé. Được không?” Cô ta đưa danh thiếp của mình cho Hendricks. “Các vị nói đúng về sếp của các vị. Ông Abe đã khiến tâm trạng Frank trở nên buồn cười.”

Họ hứa họ sẽ làm thế và nói lời tạm biệt.

“Ông sẽ gọi cho cô ấy chứ?” Jenn hỏi khi họ đã ra ngoài. “Cô ấy thích ông đấy.”

“Chắc chắn là tôi sẽ gọi. Nếu cô cũng gọi cho Vaughn.” Câu đó khiến cô khựng lại.

“Cái gì?”

“Cô nghe rõ mà.” Ông nháy mắt.

“Này, làm ơn đứng đây nhé. Tôi phải ra xe lấy súng.” “Phải, chắc chắn rồi, Annie Oakley67.” Ông vẫy hồ sơ Musgrove về phía cô. “Sao, muốn ăn gì đó rồi đọc không?”

67 Annie Oakley (1860 - 1926): nữ xạ thủ lừng danh của Mỹ.

Jenn có thể dùng bữa ở bất cứ đâu trừ quán ăn nhỏ. Một tuần chịu đựng nỗi ám ảnh của Vaughn với thực phẩm trong quán ăn nhỏ đã khiến nội tạng của cô cảm giác như bị nhúng trong mỡ. Cô cần thứ gì đó tươi ngon.

Khi họ đi tới một nhà hàng ở cuối đường, cô tưởng tượng ra Vaughn ngồi trong quán ăn của anh ta, quán Nighthawk. Anh ta có tiền mặt trong túi, có tự do và thoát khỏi đống lộn xộn này. Điều đó khiến cô mỉm cười. Anh ta chắc hẳn đã không chịu ngồi yên sau những gì cô làm. Dù là một kẻ gây rối khó chịu, anh ta có tinh thần quả quyết mà cô ngưỡng mộ. Nhất là khi anh ta thấy có người đang gặp phải cảnh ngộ bất công, như có lẽ, chỉ có lẽ thôi, Kirby Tate đang phải chịu. Từng có lúc chuyện đó cũng làm cô khó chịu. Nhưng giờ, cô chỉ coi Tate như một đống rác không tránh khỏi trong loại chiến dịch này. Chuyện đó không làm cô thấy khó chịu nữa.

Ở nhà hàng, họ mở hồ sơ ra trên bàn và xem qua trong khi ăn. Câu chuyện về Terrance Musgrove thật buồn. Xét về mọi mặt, Musgrove là người được cộng đồng yêu mến - một cậu bé địa phương đã học qua đại học và rồi trở thành bác sĩ thú y. Jenn xem qua một chồng tài liệu. Tất cả đều kể những câu chuyện khác nhau về việc Musgrove sẵn lòng vượt qua các giới hạn để chăm lo cho một con vật bị ốm ra sao. Sự tận tâm của ông đã khiến ông mở rộng được việc làm ăn của mình, trong nhiều năm, ra bốn địa điểm khác nhau. Đã có những trao đổi về một chương trình nhượng quyền trên toàn quốc, nhưng việc đó chưa bao giờ vượt qua giai đoạn lên kế hoạch. Dẫu sao, ông đã làm tốt cho bản thân và ông cùng vợ mình, Paula, đã sống ở đường Orange mười tám năm cùng cô con gái tên là April.

Nói chung, Terrance Musgrove là một người tốt. Vợ ông là tác giả của hai cuốn sách cho thiếu nhi và rất tích cực tham gia hoạt động từ thiện địa phương. Con gái ông học ở các trường tư và là một vận động viên bơi lội từng tranh tài ở giải Trẻ Toàn quốc khi cô bé mười một tuổi. Gia đình ông từng đi trượt tuyết hằng năm ở Wyoming và có một nhà nghỉ mùa hè, cách hồ Erie vài giờ lái xe.

Jenn đặt đống giấy tờ xuống và bắt đầu ăn salad.

“Chúa ơi, chuyện này thật đáng buồn.” Hendricks nói.

“Ông có gì vậy?”

“Vậy là cô con gái tên April. Lúc đó mới mười bốn tuổi. Cô bé và mẹ đang ở chỗ nghỉ mùa hè của họ. Chỉ có hai người họ.”

“Ở hồ Erie.”

“Phải. Cô bé và mẹ đang ngồi ở chỗ cầu ván sau nhà bắc ra hồ, thế rồi cô bé quyết định nhảy xuống bơi. Cảnh sát phỏng đoán rằng cô bé đã bơi ra từ đó.”

“Và?”

“Và cô bé bị mắc vào chân vịt của một chiếc xuồng máy. Nó đã cắt trúng đầu cô bé.”

“Đủ để gây chết người?”

“Đủ để làm cô bé bất tỉnh. Cô bé chết đuối. Nhưng mọi chuyện trở nên tệ hơn. Bà mẹ hoảng loạn, nhảy xuống và bơi ra để cứu con, nhưng không bơi giỏi như con gái mình. Bà ấy chết đuối khi đang cố cứu con.”

“Musgrove có bằng chứng ngoại phạm sao?”

“Chúng ta có điểm chung đấy, đó cũng là câu hỏi đầu tiên của tôi. Phải, viên bác sĩ ở văn phòng cả ngày. Có khoảng một trăm nhân chứng. Cảnh sát đã dò xét nhưng không có lí do gì để nghi ngờ ông ta.”

“Và vụ tự sát của ông ta? Bao lâu sau đó?”

“Hai năm sau. Nhưng những người gần gũi với ông ta nói ông ta đã vật lộn với trầm cảm và uống rượu nhiều sau đó. Trước khi tự sát, ông ta rất tệ. Tâm trạng thất thường, tính cách thay đổi, và việc làm ăn của ông ta cũng bị trục trặc vì chuyện đó.”

Jenn ngồi dựa lưng vào ghế và ngẫm nghĩ.

“Đó là một câu chuyện buồn, nhưng tôi vẫn nghĩ chúng ta đang phí công vô ích thôi. Một tay bác sĩ thú y đã chết liên quan gì tới chúng ta?”

“Hãy nhìn ngày tháng đi.” Jenn chỉ vào báo cáo pháp y. Hendricks liếc nhìn nó và lắc đầu. “Sao? Ông ta tự sát vài tháng sau khi Suzanne mất tích? Nghĩ như thế hơi xa vời, cô không thấy vậy sao?”

“Sẽ là xa vời nếu không có kẻ dẫn chúng ta tới căn nhà cũ của ông ta và gõ tên ông ta lên máy tính.”

“Vậy đó là giả thuyết của cô sao? Rằng ông ta đã tuyệt vọng? Ông ta mất trí và bắt đầu trò chuyện với Suzanne trên Internet, trong một nỗ lực hoang tưởng tìm người thay thế cho con gái ông ta. Rồi ông ta gặp gỡ, dụ dỗ và bắt cóc Suzanne. Có Chúa mới biết còn gì nữa? Khi ông ta nhận ra những gì mình làm thì đã muộn, nên tự sát vì hối lỗi?”

“Thực ra giả thuyết đó nghe hay hơn những gì tôi nghĩ.”

Hendricks đảo mắt. “Coi nào.”

“Cả hai cô gái đều mười bốn tuổi. Tại sao không?”

“Một là, nếu Terrance Musgrove bắt cóc Suzanne và Terrance Musgrove đã chết, thì Kirby Tate là ai trong tất cả chuyện này? Và hai là, ai đã đột nhập vào nhà McKeogh hôm nay?”

“Phải, tôi không biết.” Jenn thừa nhận. “Tôi có cảm giác mình đang chơi bài xì tố mà chỉ có ba lá.”

Hendricks gật đầu. “Khó mà thành một tay bài.”

“Chúng ta đang bỏ qua điều gì?” Cô bâng quơ hỏi.

Họ trả tiền và gom hồ sơ về Musgrove lại. Một tấm hình thu hút ánh mắt Jenn. Đó là bức ảnh hiện trường vụ tự sát của ông ta. Terrance Musgrove đã treo cổ. Cô cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy qua người. Hendricks thấy sự thay đổi biểu cảm của cô và nhìn vào bức hình đầy nghi hoặc.

“Chuyện gì vậy?”

“Tôi không biết. Tôi cần phải trở lại kho Grafton. Tôi cần máy tính xách tay của mình. Và…”

Họ nhìn nhau. Không ai muốn nói ra cái tên Kirby Tate.

“Cô hiểu mà. Cô muốn gọi cho George hay để tôi?”

“Ông ấy sẽ thích chuyện này lắm, phải không?” Cô nói.

“Tôi không dám chắc đâu.”