• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Sợi dây thừng nghiệt ngã
  3. Trang 34

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 33
  • 34
  • 35
  • More pages
  • 59
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 33
  • 34
  • 35
  • More pages
  • 59
  • Sau

Chương 29

H

endricks đi chậm lại khi anh rẽ vào kho Grafton. Cánh cổng mở toang.

Jenn cũng đã nhìn thấy. Cô mở cửa xe và bước ra ngoài khi chiếc Cherokee lăn bánh về phía cổng. Súng ngang hông, cô chạy theo chiếc Cherokee, dùng cánh cửa xe mở ra như một lá chắn. Có người đã cắt ổ khóa bằng kìm cộng lực.

“Ông nghĩ sao?” Jenn hỏi mà không rời mắt khỏi con đường phía trước. “Cảnh sát hả?”

“Cảnh sát sẽ không làm rùm beng như thế. Cánh cổng sẽ được khóa để dụ chúng ta vào. Phải là ai đó khác.”

“Đồng ý. Chúng ta vào thôi.”

Hendricks gật đầu dứt khoát. Jenn đóng cửa xe lại để ông ta có thể lái xe dễ hơn và lùi lại đằng sau chiếc Cherokee.

Khi họ đã ở bên trong, Jenn đóng cổng lại. Một mặt, cô đã tự nhốt họ trong này với những vị khách không mời. Mặt khác, cô đã nhốt những vị khách đó với hai người bọn cô. Họ sẽ sớm biết điều nào đúng.

Cô vỗ vào phía sau chiếc Cherokee và Hendricks lái xe tới từ từ. Jenn chọn một góc để cô có thể vừa ẩn mình vừa nhìn bao quát được phía trước, khi họ tới ngã tư giữa các khối nhà kho. Cô cũng không lấy làm phiền về việc mặt trời lúc chiều muộn đã ở sau lưng họ. Điều đó giúp loại bỏ lợi thế chiến lược của kẻ đang phục kích họ.

Họ tìm được đường tới căn nhà kho nhốt Tate. Họ đi rất chậm, để nếu có bị cài bẫy, họ sẽ nhận ra nhanh nhất. Tuy nhiên, Jenn đồng ý với Hendricks. Nếu có bẫy, thì cổng nhà kho phải đóng và họ sẽ không biết được cho tới khi đã quá muộn. Cánh cổng là một thông điệp và khi họ tới gần xà lim nhốt Tate, cô thấy cái cửa cuốn đã bị kéo lên.

Hendricks lái xe qua luôn xà lim nhốt Tate. Jenn trượt xuống xe từ phía sau và chiếm một góc ở gần xà lim. Hendricks dừng xe cách đó hơn chín mét và đi bộ trở lại. Ông đứng ở góc xa. Ông giơ ba ngón tay lên và Jenn gật đầu. Ông đếm “Ba, hai, một” và Jenn hạ thấp người bước vào nhà kho, súng giơ cao, dò xét căn phòng. Hendricks nối gót theo cô ngay sau đó, nhanh nhẹn và dứt khoát, chia làm hai phía rà soát nhà kho.

Họ đột ngột dừng lại, súng rơi thõng xuống bên người. Cánh cửa xà lim nhốt Tate đã mở. Tate đã biến mất.

Jenn bước lên một bước và giẫm vào thứ gì đó ướt át. Cô nhìn xuống. Một vệt máu rộng dẫn ra từ xà lim của Tate. Có người đã đổ máu trong xà lim này. Dù Tate lúc này đang ở đâu, hắn đã không thể đi bộ tới chỗ đó.

“Chà, chuyện này không hay rồi.” Hendricks nói, đút khẩu súng của ông vào bao.

Cô nhìn ông, nghĩ ngợi. “Vẫn để máy quay chạy chứ?” “Phải.” Hendricks nói.

“Quay lại và xem thử xem. Tôi sẽ gọi cho George.”

“Cô có nghĩ là chúng ta nên trao đổi xem chuyện gì đã xảy ra ở đây không?”

“Không phải lúc này. Kiểm tra băng ghi hình đi.”

“Rồi sao nữa?”

“Chúng ta nhổ trại và cuốn xéo khỏi nơi này. Rồi chúng ta sẽ nói về chuyện gì xảy ra sau.”

Jenn bước ra ngoài ánh nắng chiều và gọi cho George. Cuộc gọi được chuyển sang hộp thư thoại, cô gác máy và gọi lại. Lại là hộp thư thoại. Cô nhíu mày. Cô gác máy và gọi cho đường dây chính của Tập đoàn Tư vấn Abe. Nó cũng chuyển sang hộp thư thoại. Cô xem đồng hồ đeo tay. Tiếp tân về nhà lúc 5 giờ 30, mà lúc này đã gần 6 giờ. Thường thì sẽ có người ở văn phòng. Cô thử gọi Rilling nhưng cũng được chuyển vào hộp thư thoại. Mọi người đâu cả rồi? Cô gọi lại cho George và để lại tin nhắn chỉ ba chữ. “Gọi cho tôi!” Đó là mật hiệu để ông cử đội kị binh tới. Hay nhất là đội kị binh.

Cô nghe Hendricks hét tên cô. Cô tìm thấy ông ta ở chỗ đặt những màn hình theo dõi.

“Cô sẽ không thích chuyện này đâu.” Hendricks nói. “Giờ tôi đã không thích rồi.”

Hendricks ấn nút “Chiếu”. Đó là một khung hình tĩnh chiếu Tate đang ở trong xà lim. Sau một phút, xà lim mở ra và ngay lập tức tối lại do cánh cửa cuốn được kéo lên rồi đóng lại. Gibson Vaughn xuất hiện trong khung hình.

“Ôi, đùa tôi à…”

“Tôi đã bảo cô rồi.”

“Vaughn làm chuyện này sao? Tôi không tin.”

“Cứ xem đi.” Hendricks nói.

Vaughn ngồi xuống cạnh cái lồng. Tate rốt cuộc bước ra và ngồi gần đó, rồi hai người họ nói chuyện với nhau một lúc lâu trước khi Gibson rời đi. Cô sẽ trả một khoản tiền lớn để biết hai người họ nói chuyện gì, nhưng căn phòng chỉ có máy ghi hình. Hình ảnh rõ mồn một.

Hendricks tua nhanh đoạn băng. Thời gian trôi đi thêm chín mươi phút. Trong đoạn băng, cô thấy xà lim sáng lên khi cánh cửa cuốn mở ra rồi đóng lại lần nữa. Hendricks cho đoạn băng chậm lại ở tốc độ bình thường và Jenn cúi người về phía trước. Tate đứng lên và bước ra phía trước lồng giam. Hắn có vẻ đang chờ ai đó và mặt hắn hiện ra vẻ ngạc nhiên, rồi sợ hãi. Dù kẻ đó là ai, hắn đã tránh được góc máy quay. Tate bắt đầu có cử chỉ hoảng loạn, tay hắn giơ cao, lộ vẻ đầu hàng và tuân phục.

Viên đạn đầu tiên trúng vào vai Tate và nổ tung qua xương đòn của hắn, khiến hắn quặn người xuống. Tate loạng choạng lùi lại, cố đứng thẳng, nhưng trước khi hắn kịp lấy lại thăng bằng, hắn bị bắn hai phát nữa và ngã xuống. Khi Tate đã gục, tay súng tiếp tục bắn. Jenn chứng kiến trong kinh hoàng, cơ thể Tate lỗ chỗ vết đạn. Cô đếm được ít nhất một tá phát súng. Tiếp đến là một khoảng dừng khi tay súng nạp lại đạn và xả nốt băng thứ hai vào cơ thể đã bất động của Tate.

“Chúa ơi.”

Một phút trôi qua. Một mẩu băng đen được đặt lên trên máy quay. Hendricks lại tua nhanh thêm hai mươi phút nữa trước khi mẩu băng được tháo ra. Và như một trò ảo thuật, xà lim của Tate mở ra và thi thể của hắn biến mất.

Hendricks ấn nút “Dừng.” và hai người họ nhìn chằm chằm vào khung hình bất động.

“Khốn kiếp!” Ông nói. “Cô có nghĩ đó là Vaughn không? Anh ta có thể đã đột nhập vào nhà McKeogh, điều chỉnh lại con virus của anh ta để dụ chúng ta ra ngoài, và lộn lại xử lí Tate.”

“Không lí nào.”

“Suzanne Lombard là chuyện cá nhân với gã này.”

Hendricks nói. “Nếu anh ta nghĩ Tate đã bắt cô ấy, cô không nghĩ rằng anh ta dám làm thế hả?”

“Có thể. Nhưng Vaughn để chính mình lọt vào máy quay rồi trở lại chín mươi phút sau, che máy quay và giết Tate ư? Không, tôi không nghĩ thế.”

Hendricks nghĩ lại và lẩm bẩm đồng ý. “Chúng ta sẽ ước gì đó là Vaughn.”

“Tôi biết.”

“Vậy ai giết Tate? WR8TH thật?”

Jenn không có câu trả lời.

“George nói sao?” Hendricks hỏi.

“Ông ấy không bắt máy.”

“Hoàn hảo. Giờ sao đây?”

“Hủy mọi thứ. Tẩy rửa xà lim và đốt nó đi. Xóa mọi đoạn băng ghi hình đi.”

“Lỡ sau này chúng ta cần đoạn băng đó thì sao?”

“Chúng ta phải chấp nhận rủi ro đó thôi.”