• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Sợi dây thừng nghiệt ngã
  3. Trang 41

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 40
  • 41
  • 42
  • More pages
  • 59
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 40
  • 41
  • 42
  • More pages
  • 59
  • Sau

Chương 36

G

ibson ngồi trên thành bồn tắm, đút cá ngừ đóng hộp cho Billy ăn. Hendricks không chịu tháo còng cho anh ấy, nên mọi chuyện chậm chạp và rối beng. Billy chưa đòi đi vệ sinh, nhưng Gibson không lạc quan lắm về những diễn biến tiếp theo. Billy đang cố gắng hợp tác, nhưng rõ ràng là vẫn sợ hãi và giận dữ. Bị còng tay vào bồn vệ sinh không giúp cho tâm trạng anh ấy khá hơn.

“Tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ.” Billy nói.

“Phải, nhưng điều đó khiến tôi thành cha anh, và tôi chẳng thích thú gì việc đấy.”

Billy nở một nụ cười yếu ớt và chuyển sang nói chuyện nghiêm túc. “Họ có giết tôi không?”

“Họ sẽ phải giết tôi trước.”

“Phải chăng những giây hấp hối của anh là để giúp tôi thấy chết cũng không đến nỗi tệ?”

Lần này tới lượt Gibson mỉm cười yếu ớt. “Cũng đáng nghĩ nhỉ?”

Câu đùa xúi quẩy của anh chẳng giúp được mấy.

“Anh bạn, giúp tôi ra khỏi đây đi.”

“Tôi đang cố đây.”

“Vậy hả? Vậy thì cố hơn nữa đi được không? Nhìn tôi đi? Tôi đang bị còng tay vào một cái bồn vệ sinh khốn kiếp.”

Gibson đã không nói chuyện với Jenn hay Hendricks kể từ cuộc trao đổi ngắn giữa họ hồi sáng. Họ đều đã kiệt sức, nên nghỉ ngơi vài giờ có vẻ là điều khôn ngoan. Cứ nghĩ ngợi mãi về vụ sát hại Kirby Tate không giúp cho Hendricks dịu lại, và ít ra lần này Gibson có thể thông cảm với ông ta. Một chút thôi. Nhưng nếu Hendricks đụng tới Billy, thì họ sẽ phải lựa chọn. Kí ức về xà lim của Kirby Tate vẫn còn quá sống động với cả hai.

Nhưng cho tới giờ, Jenn và Hendricks vẫn đang bận rộn với Mike Rilling ở Washington DC. Có vẻ như George đã bị cảnh sát liên bang tạm giữ và họ đang cố gắng đạt được một thỏa thuận để cứu ông ta ra. Thông tin đổi lấy việc không bị truy tố.

Để tránh tất cả những chuyện đó, Gibson náu mình trong phòng ngủ của Ginny Musgrove. Gấu nhỏ đã dành phần lớn thời gian của cô ở đây. Anh ngồi xuống đối diện với cửa phòng ngủ và đọc thêm những ghi chú trong cuốn Hiệp hội nhẫn thần. Tìm kiếm chút manh mối về cha anh, nhưng cùng lúc sợ rằng mình sẽ tìm thấy. Phải chăng cha anh là người mà Gấu nhỏ đang cố trốn chạy? Phải chăng vì thế mà ông đã kết liễu đời mình? Gibson không biết anh có thể chấp nhận nổi một sự thật như thế không.

Gibson tìm hiểu khuôn mặt của Billy. Đôi mắt trẻ thơ của anh ấy, vết chân chim nhăn nheo trước tuổi, một món tóc muối tiêu trong mái tóc vàng không chải rối bù như ổ chuột. Không ai là hoàn hảo, nhưng khi nói tới Suzanne, Billy Casper là người hoàn hảo nhất có thể. Anh ấy đã chấp nhận mạo hiểm và rồi lại làm thế một lần nữa. Anh ấy đã chấp nhận để có thể tìm ra cô. Anh ấy đã chơi trò mạo hiểm đáng sợ khi tấn công mạng ACG. Gibson không có gì tương xứng với những việc đó trong đời anh và Billy vẫn nhún nhường.

“Tôi hỏi anh một câu được không?”

“Bắn đi.” Billy nói, ngả đầu lên gối.

“Anh và Suzanne nói chuyện trên mạng với nhau được bao lâu?”

“Gần một năm.”

“Khi nào thì cô ấy bắt đầu nói về việc bỏ trốn?”

“Ngay từ lúc đầu, anh bạn.”

“Tại sao?”

“Vì đứa bé. Tôi đã nói với anh rồi.”

“Không. Anh nói cô ấy không có vẻ gì có thai khi tới đây. Điều đó đồng nghĩa cô ấy mới chỉ có thai vài tháng. Vậy thì tại sao cô ấy lại muốn bỏ trốn trước đó?”

Billy nói anh ấy không biết và không thực sự nghĩ tới chuyện đó.

Gibson mở cuốn sách của Gấu nhỏ ra và đọc lại đoạn về trận bóng chày.

“Chuyện gì vậy?” Billy hỏi.

Tiếng một chiếc xe trên lối vào cắt ngang họ. Gibson đặt cuốn sách vào bồn rửa mặt và đứng lên nhìn ra ngoài qua cửa sổ tròn nhỏ của nhà vệ sinh. Billy mở to mắt nhìn anh.

Ánh đèn pha cực mạnh xé tan màn đêm đen kịt của cánh rừng. Gibson hét về phía bếp rằng họ có khách, nhưng Hendricks và Jenn đã lao ra rồi. Jenn tắt đèn khi cô lao ra. Cô thò đầu vào trong phòng tắm.

“Chúng ta có gì vậy?” Cô hỏi.

“Đèn pha. Đây có phải thỏa thuận của cô với FBI không?”

“Không.” Jenn nói. “Ở đây với anh ta. Báo động bất cứ điều gì anh thấy.”

Cô tắt đèn nhà vệ sinh và để họ lại trong bóng tối.

Một chiếc SUV đen lớn lừ lừ tiến qua hàng cây, rẽ một chút về bên trái, rồi dừng lại. Một chiếc SUV thứ hai, không bật đèn, đậu lại bên cạnh. Cùng nhau hai chiếc xe chắn mất lối vào nhà, dẫn ra con đường chính. Giống như một kẻ nhắc tuồng, Gibson kể lại mọi chuyện cho Jenn.

Đồng loạt, hai chiếc SUV bật đèn pha, chiếu ngập phía sau căn nhà với thứ ánh sáng trắng lóa mắt. Gibson phải quay mặt đi, nhưng anh kịp nhìn thấy ánh sáng xanh đỏ từ những chiếc xe nhấp nháy qua hàng cây. Rõ ràng đây không phải là một thỏa thuận.

Trong tiếng rung nhẹ của máy xe vừa tắt, họ lắng nghe những cánh cửa xe mở ra mà không đóng lại. Tiếng bước chân trên đá cuội. Anh liếc nhìn thận trọng qua khung cửa sổ. Hai bóng người tiến lại gần, bóng đổ thành những hình thù kì dị phía trước ánh đèn pha. Thêm nhiều người nữa ở đằng sau họ, cạnh những chiếc xe, nhưng anh không xác định được là bao nhiêu người.

Một giọng cắm cảu nói họ là FBI. Có khẩu âm vùng Kentucky trong giọng anh ta.

“Jenn Charles! Daniel Hendricks! Bước ra khỏi nhà. Chúng tôi có lệnh bắt.”

Một phút lặng lẽ trôi qua. Anh có thể nghe tiếng Jenn và Hendricks trao đổi vội vã với nhau. Billy đang đập đầu vào trong bồn cầu. Gibson cúi xuống và đặt tay vào sau đầu Billy, giữ cho anh ấy im lặng. Tay đặc vụ lại lớn tiếng gọi một lần nữa, nhắc lại chỉ thị.

Không còn nhẹ nhàng như trước nữa.

***

Một bàn tay lật chiếc mũ trùm ra và George Abe thấy mình đang quỳ trên vách đá nhìn xuống một thung lũng trải dài về phía Nam. Bầu trời đêm lấp lánh sao. Thật kinh ngạc là bạn đã bỏ lỡ bao nhiêu khung trời đêm khi sống trong thành phố. Tại sao chỉ những khoảnh khắc như thế này, người ta mới để ý tới những thứ như vậy?

Ông xoay đầu, hi vọng khớp cổ đỡ đau hơn. Cổ tay ông bị còng lại đằng sau lưng. Cánh tay ông bị trói giật lên trên cùi chỏ, khiến vai ông đau nhức. Dù cố gắng thế nào, ông cũng không thể tìm được một vị trí có thể giúp ông đỡ đau lưng hơn, và cánh tay ông đã tê dại.

Kẻ thẩm vấn ông chỉ hỏi hai câu. Charles và Hendricks, và chuyện gì đã xảy ra với Tập đoàn Tư vấn Abe? Những câu hỏi được đặt ra nhiều cách khác nhau, nhưng chẳng có gì khác. Câu đầu tiên ông không trả lời. Dứt khoát không trong mọi hoàn cảnh. Họ sẽ phải giết chết ông trước khi ông bán đứng người của mình. Còn với câu thứ hai, George không biết họ nói gì. Chuyện gì đó về việc văn phòng của ông đã bị đóng cửa và giải thể. Nghe thật điên khùng, có lẽ là một mánh khóe để dụ ông nói. Vượt qua đau đớn và máu, ông cố giữ cho đầu óc mình sáng suốt.

Vòng “hỏi đáp” thứ hai bao gồm một trận đòn tàn bạo. Gã đồ tể của Titus đã nện ông ra trò. Mắt trái của George như muốn rơi ra khỏi hốc mắt, mũi ông đã gãy hẳn. Máu khô đóng lại trên cằm và ngực áo ông. Tay đồ tể thuận tay phải. Xương sườn trái của George như tan chảy ra và bị nghiền thành bột dưới những cơ bắp của gã.

Khi họ trở lại lần thứ ba, ông đã chờ đợi mọi chuyện sẽ nghiêm trọng hơn, nhưng thay vì thế họ trùm đầu ông lại và đưa ông tới đây.

Ông đã được chở đi trong thùng một chiếc xe bán tải cũ, bị ném vào thùng xe như một tảng thịt và đi qua một con đường gồ ghề. Khi tới nơi, ông bị lôi ra và bị bắt quỳ ở đây trong bóng đêm. Thành thật mà nói, ông thấy nhẹ nhõm bởi sự thay đổi khung cảnh. Nhưng ông không hề ảo tưởng rằng mình sẽ có triển vọng gì hơn.

Titus hẳn đã có thứ mà hắn muốn theo cách khác, tức là tin xấu cho Jenn và Dan. Ít ra thì Gibson Vaughn an toàn không liên quan tới chuyện này, dù George tự nhủ điều đó có lẽ cũng chẳng khác gì. Benjamin rõ ràng rất nghiêm túc trong những chuyện ông ta làm.

Một người đội mũ trùm khác bị đẩy xuống cạnh George. Chiếc mũ trùm được tháo ra, phía dưới là một Mike Rilling đang kinh khiếp. Anh ta bị còng tay, nhưng không sây sát gì.

Mike nhìn George trong ánh trăng. “George?”

“Anh làm gì ở đây?”

Mike lắc đầu lặng lẽ.

“Michael. Anh làm gì ở đây? Anh đã nói gì với họ?”

“Không sao.” Mike nói mà không chắc lắm. “Tôi đã lo liệu rồi.”

“Anh đã làm gì, Michael?”

“Họ chỉ muốn nói chuyện với Jenn và Dan. Hãy giải quyết chuyện này êm thấm.”

“Anh nhìn tôi có êm thấm không?”

Mike không dám nhìn vào mắt ông.

“Anh đã nói gì với chúng?” George hỏi.

Mike không có cơ hội trả lời. Một tiếng súng duy nhất cắt ngang họ và vang vọng khắp thung lũng. Mike đổ vật xuống nền đất và nằm bất động. George nhìn máu tuôn ra từ phía sau đầu Mike, những cơn co giật cuối cùng của một trái tim đã chết.

George càu nhàu và giãy giụa đôi chân. Kẻ bắt giữ ông gí một khẩu súng vào đầu ông và bắt ông ngồi yên, giữ chặt vai ông bằng đôi tay mạnh mẽ. George thở hắt ra nhẹ nhàng và nhìn lên bầu trời đêm, vì biết rằng ông sẽ không nghe thấy tiếng súng giết chết ông.

“Ridge, tình hình thế nào rồi? Hết.” Tiếng bộ đàm léo nhéo.

Họng súng rời khỏi hộp sọ của ông.

“Một trong hai. Hết.”

“Ai? Hết.”

“Rilling. Hết.”

“Được rồi, ở yên đó tới khi có lệnh mới. Rõ chưa. Hết.”

“Rõ, ở yên. Đã rõ.”

Hai người bọn họ để George quỳ đó trên mặt đất. Ông cúi đầu xuống và quan sát họ qua vai. Họ lững thững trở lại chiếc xe bán tải. Họ tựa vào cái cản sốc, tư thế bình dị của những kẻ giết chóc nhiều kinh nghiệm. Một chiếc bộ đàm đặt trên nắp xe nói điều gì đó, ở xa quá không nghe rõ, nhưng âm thanh có nhịp đều đều và tĩnh tại như từ một bộ đàm của cảnh sát. Hai người họ nói chuyện với nhau trong những tiếng gầm gừ đơn âm và theo dõi chiếc bộ đàm như những người khác vẫn theo dõi bóng bầu dục qua đài.

Sau một lúc, một chiếc xe khác xuất hiện trên đường. Nó ngừng lại, và một cánh cửa xe mở ra rồi đóng lại. Sau một cuộc trao đổi ngắn, người mới đến ra lệnh cho hai người kia rời đi. George bắt được vài câu “Vâng, thưa sếp.”. Đó là Titus.

Khi chiếc xe bán tải đã đi khỏi, tiếng máy của nó đã tắt dần khỏi tầm tai, một cánh cửa xe khác mở ra và đóng lại. Đằng sau ông, George có thể nghe Titus nói chuyện với một phụ nữ. Ông nhìn Mike Rilling chán chường, máu đã thấm dần vào mặt đất. Chàng ngốc tội nghiệp.

Tiếng bước chân làm ông căng thẳng. Titus hiện ra trước ông. Gã mở một cái ghế xếp ra và rời đi không nói một lời nào, cũng như không nhìn về phía George.

“Ngắn gọn thôi.” Titus nói.

“Tôi sẽ nói bao lâu mà tôi muốn, ông Eskridge.” Calista Dauplaise ngồi xuống ghế. “Chào George.”

***

Jenn mở hé cửa trước và lẻn ra ngoài hiên. Cô che mắt bằng tay. Những ngọn đèn khốn kiếp quá sáng. Hendricks đứng ngay trên bậc cửa, súng trong tay.

“Nằm xuống đất!” Tay đặc vụ hét. “Tay đan lại sau đầu.”

“Cho tôi coi giấy tờ.” Jenn hét trả.

“Hãy rời khỏi mái hiên đó, thưa cô, và chúng ta có thể nói chuyện.”

“Chỉ khi tôi đã thấy giấy tờ.”

Hai tay đặc vụ hội ý với nhau một lúc rồi từ từ bước lên. Người đi sau vạch áo vest ra và đặt tay vào thắt lưng. “Một tình huống mong manh” là điều mà những người hướng dẫn cho Jenn sẽ gọi khoảnh khắc này. Và họ có thói quen khó chịu, trở nên mất kiểm soát ngay cả với những chuyện nhỏ nhặt nhất.

Tay đặc vụ đi trước đeo một tấm thẻ trên sợi dây quanh cổ và vẫy nó về phía cô khi họ tới gần. Như thể cô có thể nhìn thấy từ đây vậy. Anh ta chỉ muốn cô chú ý vào nó chứ không phải cộng sự của anh ta, người đã lẻn sang bên phải phía sau anh ta. Có vẻ có người muốn làm ảo thuật gia, dụ cô nhìn vào tay anh ta trong khi người khác đang làm việc khác. Nếu tay đặc vụ kia rút súng ra, tầm nhìn của Jenn sẽ bị cản, và anh ta sẽ có lợi thế so với cô.

Mắt cô đã thích nghi được với luồng sáng, đủ để cô nhận ra ít nhất năm tay đặc vụ nữa đứng đằng sau những cánh cửa mở của hai chiếc SUV. Một tay đặc vụ khác đã di chuyển về phía trái của cô, bao vây cô ở khoảng cách gần ba mươi mét. Khoảng cách đó khiến anh ta trong tầm hiệu dụng của một khẩu súng ngắn. Anh ta sẽ muốn bắt đầu di chuyển để thu hẹp khoảng cách. Trừ khi những người phía sau có súng trường. Trong trường hợp đó, nếu chuyện này mất kiểm soát, căn nhà sẽ trở thành một trường bắn và họ sẽ là những mục tiêu quá dễ dàng.

Một tình thế rất mong manh.

Tay đặc vụ đi trước tiến tới chỗ chiếc xe của Gibson, vẫn đang đậu chắn chỗ cầu thang dẫn lên mái hiên. Anh ta muốn chỉ có cô và anh ta và giơ cao phù hiệu của anh ta lên cho cô thấy. Nếu nó là đồ giả, thì kẻ làm giả phải rất giỏi. Cô vỗ nhẹ vào sau chân mình và nghe Hendricks khẽ chửi thề.

“Được chưa?” Tay đặc vụ nói. “Giờ thì, cô là Jenn Charles đúng không?” Cô gật đầu.

“Dan Hendricks có ở đây với cô không? Anh ta có trong nhà không?”

Cô vừa mới gật đầu thì một ánh chớp kim loại khiến cô để ý. Áo khoác của tay đặc vụ mở ra trong phút chốc khi anh ta bỏ phù hiệu trở lại vào ngực. Đó là khẩu súng thứ hai của anh ta, màu của nó không đúng.

Jenn bước xuống các bậc thềm về phía tay đặc vụ, rút súng ra và di chuyển thật nhanh. Cô đã giơ súng lên ở bậc thềm thứ ba. Tay đặc vụ lúng túng rút súng ra và đứng yên. Súng của gã vẫn chĩa xuống mặt đất một cách vô ích khi mắt hắn gắn chặt vào mắt cô. Họ nhìn nhau chừng chừng qua nóc chiếc xe của Gibson.

Cộng sự của gã bước lên bên trái cô, cố tìm một góc tốt để chĩa súng vào cô. Cô bước một bước sang phải, đón gã. Nếu muốn, gã sẽ phải nổ súng qua nóc xe và góc bắn đó không tốt. Cô cầu nguyện là Hendricks yểm trợ cho cô và có tầm bắn rõ ràng. Những tay đặc vụ ở hai chiếc SUV giương súng trường lên và chĩa về phía căn nhà.

“Nói người của anh bình tĩnh lại.” Cô nói với tay đặc vụ đi đầu. “Vì anh sẽ bỏ lỡ mọi pha hành động ở đây nếu họ không làm thế.”

Gã gật đầu và nói vọng lại, yêu cầu họ ở yên chỗ của mình.

“Đây không phải lần đầu có người chĩa súng vào anh hả?”

Gã lắc đầu.

“Biết mà. Với hầu hết mọi người, ta chĩa súng vào ngực họ, là họ sợ phát khiếp. Nhưng anh thì không. Anh vẫn lạnh như băng. Tôi ngưỡng mộ điều đó đấy. Vậy sao anh không nói cho tôi biết thực ra anh là ai, bằng không thì đây là lần cuối anh được chĩa súng vào người đó.”

“Chúng tôi là FBI, thưa cô. Giờ hạ súng xuống đi.”

“Không, tôi thích khẩu súng này. Tôi từng bắn rồi, hay một khẩu giống như thế, từ khi tôi tám tuổi. Nên đừng giở trò.”

“FBI.” Gã nói một cách cứng đầu.

“Trong tay anh có phải là một khẩu Glock 23 không, anh đặc vụ?”

Tay đặc vụ nhìn xuống. Khi gã ngẩng lên, lần đầu tiên gã tỏ ra lo lắng.

“Không.” Cô trả lời thay cho gã. “Khẩu đó giống một khẩu Colt 1911 mạ Chromium87.”

87 Chromium: một nguyên tố kim loại trong Bảng Tuần hoàn Các nguyên tố Hóa học.

Tay đặc vụ gật đầu ủ rũ.

“Anh có biết ai lại xài 1911 mạ Chromium không? Những gã nhát gan nhưng lại thích tỏ ra hùng hổ. Còn anh có biết ai không xài không? Người của Cục. Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ. Nên hãy nói lại cho tôi nghe xem anh là ai, và nếu anh lại nói FBI nữa, tôi sẽ xuyên một viên đạn vào cái phù hiệu đó như thể đục lỗ vé xe lửa đấy.”