K
hi George Abe mười bốn tuổi, cha ông bắt đầu đưa ông tới các cuộc họp làm ăn. Ông ngồi đó im lặng ở góc phòng và lắng nghe. Sau đấy, cha ông sẽ đố ông những câu cụ thể. George được phép hỏi và cha ông sẽ giải thích chiến thuật của ông. Theo cách đó, George đã học được những nguyên tắc đàm phán và nghệ thuật đọc tình huống. Một trong những nguyên tắc của cha ông là không bao giờ đặt câu hỏi, trừ khi tuyệt đối cần thiết.
“Đợi đã.” Cha ông đã cảnh báo. “Đừng bao giờ đặt câu hỏi khi bị bất ngờ. Con sẽ luôn làm lộ mình. Hãy đợi. Hãy suy nghĩ. Thường thì câu trả lời sẽ tự đến với con.”
George nhìn Calista, cố nghĩ xem sự có mặt của bà ta ở đây có nghĩa gì. Nghĩ xem sự phản bội của bà ta lớn tới đâu. Che giấu cả sự giận dữ và nỗi lo của ông cho người của mình, mà ông biết giờ đang ở trong tình trạng cực kì hiểm nghèo.
Ông sẽ không để sự lo lắng đó khiến việc hăm dọa ông trở nên dễ dàng hơn.
“Ôi, George, bỏ qua đoạn làm dáng trầm tư kiểu samurai88 đi. Chúng ta không có nhiều thời gian.”
88 Samurai: tầng lớp quý tộc và tướng lĩnh quân sự ở Nhật Bản, thời Trung đại.
“Chúng ta có đủ thời gian cho những gì?”
“Vài câu hỏi thôi, có lẽ thế.”
“Vậy thì hỏi đi.”
Calista mỉm cười. “Đó chính là điều tôi ngưỡng mộ ở anh. Anh giữ sự bí hiểm rất châu Á của mình và coi đó như một huân chương danh dự.”
“Rõ ràng là tôi còn quá nhiều điều phải tìm hiểu từ bà.” “Phải, tôi cũng nghĩ thế.”
“Ít ra giờ tôi biết điều gì xảy ra với văn phòng của tôi.” “Phải, về chuyện đó. Sau khi tham vấn các luật sư của tôi, chúng tôi cảm thấy khôn ngoan hơn cả là đóng cửa Tập đoàn Tư vấn Abe và coi đó như một khoản thua lỗ. Để tính thuế thôi, anh biết đấy.”
“Tôi hiểu. Và tôi rất ấn tượng. Phải có kế hoạch sẵn thì mới làm được thế.”
“Nhiều năm ấy chứ.” Bà ta nói.
Nhiều năm? Sao lại có thể như thế? Chính xác thì Calista đang toan tính chuyện gì?
“Vậy, Benjamin giờ ra sao?” Ông hỏi.
Mặt bà ta sáng lên như một nữ diễn viên đã quên lời thoại của mình và vừa nhận được lời nhắc vở. “Trong vài giờ qua, Benjamin và tôi đã đạt được một thỏa thuận.”
“Về Suzanne?”
“Về rất nhiều thứ.” Bà ta nói.
“Và bà nghĩ như thế là khôn ngoan?”
“Lần này mọi chuyện đã khác. Anh ta và tôi giờ đã hiểu nhau.”
George thăm dò bà ta. “Bà muốn gì?” “Muốn Benjamin thành tổng thống.” “Và bà được gì từ chuyện đó?”
“Mọi thứ mà gia đình tôi đã gây dựng được.”
“Còn tôi? Liệu tôi có kết cục giống như Michael không? Đó có phải là những gì được gây dựng cho tôi?”
“Michael là kẻ quái nào thế?”
“Gã nằm ở đó đó!” George nhổ nước bọt, cơn giận của ông vượt ra khỏi sự kiềm chế. “Kẻ mà những đối tác mới của bà vừa sát hại.”
Calista nhìn xuống cái xác như thể có để mắt tới người đàn ông đã chết trong giây lát. “Điều đó là không thể tránh khỏi.”
“Và Jenn Charles? Dan Hendricks? Gibson Vaughn? Tất cả những vụ giết người đó đều là ‘không thể tránh khỏi’ sao?” “Thế giới này không hoàn hảo, George. Evelyn hiểu điều đó.”
Evelyn Furst? Bà ta ác độc được đến thế sao? “Bà đã làm gì?”
Calista ngoảnh mặt đi. “Những sự hi sinh cần thiết.” “Chúa ơi. Em gái của chính bà. Còn Pennsylvania thì sao? Suzanne thì sao?”
“Suzanne không ở Pennsylvania.”
Trong khoảnh khắc, ông coi câu nói này của bà ta là tâm lí sợ sẽ thất bại. Bà ta đã từ bỏ việc tìm Suzanne sao? Nhưng ý bà ta không phải thế.
“Vậy cô ấy đâu?”
Titus trở lại từ chiếc xe tải và thì thầm điều gì đó vào tai Calista. Calista nghe nhưng vẫn hướng mắt về phía George.
“Tôi e là chúng ta hết giờ rồi.” Bà ta nói.
“Cô ấy đâu?” Ông hét lên. “Trả lời tôi đi!”
“Đủ rồi!” Bà ta quát, rồi tự mình kiểm soát tình hình. “Đủ rồi. Tôi nghĩ chúng ta xong rồi.”
George quỳ đó, ngước nhìn lên.
“Tôi hiểu. Phải chăng tôi là nút thắt cuối cùng của bà?”
“Gần như vậy.” Calista nói và chìa tay ra. Titus đưa cho bà một cái bộ đàm. Bà bật âm thanh lớn lên và để nó trên gối. Đó là kênh liên lạc với đội hành động của Cold Harbor.
“Jenn Charles! Daniel Hendricks! Bước ra khỏi nhà. Chúng tôi có lệnh bắt các vị.” Một giọng vang lên qua bộ đàm.
“Chúng ta có một phụ nữ da trắng ở mái hiên.” Một thành viên trong đội nói.
“Có phải là Charles không?” Người thứ hai hỏi. “Ở yên đó.”
George nín thở. Những giọng nói lầm rầm bổng trầm. “Xác nhận. Đã nhìn thấy. Là Charles.”
Calista nhìn sang George. “Rất gần rồi.”
***
Fred Tinsley quỳ một gối ở sâu trong khu rừng, tức tối khi chứng kiến cuộc đối đầu căng thẳng giữa Charles và bảy gã đàn ông trong những chiếc SUV. Y đã đợi ở đây cả ngày, chờ bóng đêm xuống, trước khi tấn công căn nhà. Lẽ ra đã khá đơn giản. Y biết rõ bố trí trong căn nhà từ lần trước.
Rồi như thể định mệnh an bài, những gã này gào rú lao tới, sốt sắng, xù lông lên và ầm ĩ. Charles không tin rằng họ là FBI. Tinsley thì chẳng quan tâm. Họ có là ai, thì họ cũng không được phép bắt bất cứ người nào trong nhà. Tinsley cần một trong ba người trong nhà đó còn sống. Tạm thời thôi. Có những câu hỏi cần được trả lời. Gibson Vaughn, nếu có thể lựa chọn. Anh ta có vẻ đã chuồn trước hai người kia và Tinsley muốn biết là do đâu.
Tinsley điều tra và nghiên cứu chiến trường. Nếu đọ súng trực diện, y chết chắc. Điều đó là không thể tranh cãi. Khẩu Sig Sauer của y không tồi, nhưng không thể so được với bảy người có huấn luyện. Năm trong số họ có súng trường xung kích.
Tuy nhiên, y biết cách vô hiệu hóa lợi thế của họ.
Bước ra khỏi bóng tối, Tinsley lần theo hàng cây, lẻn ra khỏi vỏ bọc của y cách phía sau chiếc SUV khoảng một mét. Mỗi bên xe có một người đứng đằng sau cánh cửa mở. Máy xe vẫn nổ, giúp Tinsley che giấu tiếng bước chân trên lối vào trải sỏi trắng. Cũng có ích khi họ và những khẩu súng trường của họ tập trung vào cuộc đối đầu với Charles.
Tinsley hạ gã thứ nhất với một cú quét dao thành thạo. Máu bắn lên cửa sổ. Y hạ gã xuống mặt đất, đặt vào vị trí ngồi, để gã được chết.
Tinsley nhìn qua những cánh cửa mở của chiếc SUV sang gã bên kia, người đang cùng lúc nhìn lại. Trong khoảnh khắc, họ trừng trừng nhìn vào mắt nhau. Rồi gã kia quay lại, cố chĩa khẩu súng trường về phía đó, nhưng bị vướng vì khoảng không chật hẹp giữa cánh cửa và chiếc xe.
Tinsley hạ con dao xuống và hỏi mấy giờ rồi.
“Cái gì?” Gã hỏi như thể không nghe thấy Tinsley nói gì. Đó là một câu hỏi lạ lùng trong hoàn cảnh này và sự lạ lùng đó khiến gã chậm lại một chút. Như thế là đủ. Tinsley bắn trúng cổ gã, tiếng giảm thanh rung lên một chút trong chiếc SUV, và gã ngã gục xuống, ôm chặt lấy cổ họng.
Tinsley kiểm tra xem những gì vừa diễn ra có thu hút sự chú ý không mong đợi nào không, nhưng mọi ánh mắt vẫn hướng về cuộc chạm trán đang diễn ra ở mái hiên. Thật căng thẳng, như một đám cỏ khô chưa bén lửa. Chỉ cần một đốm lửa nhỏ là bùng cháy. Tinsley cầm khẩu súng trường của gã đã chết lên và bắn vài viên qua đầu Jenn Charles.
Ngay lập tức có tác dụng.
Charles phản ứng đầu tiên. Cô ta nhào qua bên trái, cúi thấp xuống, đồng thời bắn hai viên vào gã tự nhận là FBI. Gã loạng choạng lùi lại và gục xuống. Cộng sự của gã bắn trả, nhưng Charles đã biến mất đằng sau chiếc xe. Những tiếng súng vang lên từ cánh cửa đã mở của ngôi nhà, và một người đàn ông thứ hai gục xuống đất và trườn lại chỗ cộng sự đã ngã xuống của gã.
Tiếng súng tự động vang lên khắp nơi. Những khẩu súng trường đều có giảm thanh, và dựa vào âm thanh có thể biết chúng nạp loại đạn cận âm. Charles đã đúng. Những gã này không phải là FBI.
Chiếc xe nơi Charles đang nấp vỡ toang trong một loạt đạn làm nát cả kính và khiến những mảnh kim loại rơi loảng xoảng. Đạn bay vào bên trong căn nhà, làm bật tung cánh cửa chính. Tinsley nghe tiếng một người đàn ông hét lên đau đớn.
Tinsley chứng kiến cộng sự của gã đã ngã xuống đi vòng qua chiếc xe và lôi cổ áo gã, kéo gã ra đằng sau một cây du lớn ở giữa lối vào vòng cung. Charles bắn trả hết sức nhưng đã bị quây chặt. Không có ai chuyển động từ trong căn nhà. Tinsley tự nhủ phải chăng cô ta đã hi sinh bản thân để đồng đội của cô ta thoát ra bằng cổng sau.
Như thế thì thật không hay.
Mắt Tinsley nhìn thấy sự chuyển động. Gã đang vây Charles đã nhìn thấy y. Đạn bay qua đầu, Tinsley lao vào trong chiếc SUV và sụp xuống dưới ghế xe, khi mà cánh cửa bọc thép lại hứng thêm một tràng đạn nữa. Tiếng máy nổ khiến y ngừng lại. Y cúi xuống chỗ bảng điều khiển, chuyển sang số chạy và đạp ga. Chiếc SUV chồm lên. Những loạt đạn rền vang chỗ máy xe phía trước. Những vòng tròn trắng như khói thuốc tỏa ra trên kính xe trước trên đầu Tinsley. Y đạp chân ga xuống sàn xe.
Chiếc SUV lao thẳng vào kẻ nổ súng, tiếng va chạm giữa xe và thịt người thật rõ, kéo lê gã vào trong rừng. Chiếc SUV đâm liên tiếp vào hai cái cây, trục xe bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Chiếc xe khựng lại.
Mũi y đã chảy máu và đầu gối chân phải bị thương. Tinsley biến mất trong những rặng cây, trước khi chiếc túi khí bung hết ra.
***
Những viên đạn găm lỗ chỗ lên tường, phía trên đầu Gibson. Anh loạng choạng lùi lại và ngã xuống sàn nhà, nấp sau bồn tắm.
Billy chết lặng, ôm lấy bồn cầu như ôm một chiếc phao cứu sinh. Gibson bò về phía anh ấy, đẩy anh ấy qua một bên để chiếc bồn cầu chắn những loạt đạn. Bồn cầu và bồn tắm sẽ bảo vệ họ trong chốc lát, nhưng anh cần đưa Billy thoát ra khỏi đó.
Billy xin Gibson đừng bỏ anh ấy lại.
“Tôi sẽ quay lại ngay.” Anh hứa.
Anh bò ra khỏi phòng tắm. Hành lang đầy những đống vụn vỡ và mảnh thủy tinh. Anh cúi thấp người, chạy dọc hành lang ra cửa trước. Hendricks đang nằm sõng soài trên sàn. Có vẻ cửa chính đã đập vào trán Hendricks, xẻ một đường từ sống mũi tới chỗ chân tóc trên trán. Vết thương đang chảy máu dữ dội. Gibson kiểm tra thì thấy mạch vẫn đập mạnh và đều.
Anh lôi Hendricks cách xa cánh cửa mở và soát người ông ta. Một vòng chìa khóa dày cộp trong túi chỗ hông. Anh lấy chìa khóa ra cùng khẩu súng của Hendricks và bò trở lại phòng tắm. Anh thử mấy cái chìa khóa, mở còng và ra hiệu cho Billy đi theo anh.
Cùng nhau, họ bò qua hành lang trở lại chỗ Hendricks. Tiếng súng tự động đã chậm lại và trở nên có chủ ý hơn. Có tiếng va chạm vang dội cách xa căn nhà. Tiếng còi xe hú vang. Mất một lúc, anh mới nhận ra vụ tai nạn đó đã khiến cuộc đấu súng tạm ngừng trong giây lát.
Anh ra hiệu cho Billy kéo Hendricks sâu hơn vào trong nhà. Gibson liếc về phía cửa vào trong màn đêm. Một viên đạn bay sượt qua tai anh. Một chiếc SUV đã lao vào trong khu rừng. Đèn pha của chiếc SUV kia đã bị bắn vỡ. Anh có thể thấy Jenn đang bò đằng sau chiếc xe hơi, nhưng không có ai khác. Billy nói gì đó sau lưng anh.
“Sao?”
“Đèn pha.” Billy nói lần nữa.
Gibson chỉ vào một bảng công tắc đèn trên đầu anh. Billy gật đầu.
Không phải là một ý tồi. Anh gõ vào khung cửa để thu hút sự chú ý của Jenn. Họ trao đổi ánh mắt. Anh cho cô xem khẩu súng, ra hiệu cho cô tới chỗ anh, rồi giơ ba ngón tay. Cô gật đầu và anh đếm ngược với những ngón tay của mình. Khi về không, anh bật tất cả các nút cùng lúc. Đèn halogen cực mạnh chiếu sáng rực lối vào như giữa trưa. Trong ánh sáng chói lòa, anh thấy hai gã ở phía sau chiếc SUV và một gã khác đằng sau cây du ở chỗ vòng cung lối vào, quỳ cạnh một thi thể.
Những gã khác đâu?
Khi ánh đèn sáng lên, Jenn đứng dậy và di chuyển thật nhanh. Gibson xả hết đạn trong khẩu giảm thanh của Hendricks qua đầu cô. Jenn lẻn vào trong nhà và anh đá cửa đóng lại sau lưng cô.
Những gã ở đằng trước bắt đầu bắn bể đèn pha, tất cả lại rơi vào bóng tối.
Họ di chuyển sâu hơn vào chỗ tương đối an toàn trong nhà, tụm lại quanh Hendricks. Jenn nâng người, giúp cộng sự của cô ngồi lên và hơi lắc nhẹ làm ông ta tỉnh lại. Cô báo sơ mọi việc với Hendricks, trong khi ông ta cố tỉnh táo lại và lau máu khỏi mắt. Gibson trả khẩu súng cho ông ta.
Những tiếng bước chân dồn dập trên mái hiên và có thứ gì đó đập mạnh vào sàn nhà phòng khách. Jenn đã biết trước.
“Mở miệng ra, bịt mắt và tai lại!” Cô ra lệnh.
Hendricks phản ứng một cách tự động. Gibson và Jenn ôm đầu họ, cúi xuống đầu gối. Gibson hét lên với Billy, nhưng anh ấy chỉ há hốc miệng nhìn họ bối rối.
Tiếng nổ lớn vang lên ở ngoài hành lang, nhưng Gibson vẫn cảm thấy sự thay đổi áp suất không khí trong hộp sọ của anh. Như thể một chiếc xe bật còi báo động trong tai anh vậy. Anh vẫn nhìn và nghe được, nhưng rất mơ hồ. Billy đã trúng đạn và nằm lăn ra bất tỉnh nhân sự, khi cuộc đọ súng bắt đầu.
***
Tiếng súng chát chúa vang lên trong bộ đàm. Titus đứng chống nạnh, nhìn vào chiếc bộ đàm như thể ông ta có thể thấy những gì đang diễn ra. Calista nhíu mày và cứ hỏi liên tục, “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Không ai trả lời bà ta.
Thật khó để George kết nối mọi việc. Một số tay súng của Cold Harbor đã bị hạ. Một gã đang gào thét không ngớt mong được sống. Điên loạn. Ông mỉm cười u ám với chính mình. Jenn Charles và Dan Hendricks đã không cư xử nhẹ nhàng trong buổi tối định mệnh đó.
“Sẵn sàng.” Một giọng nói rõ ràng vượt qua sự bối rối.
Hai tiếng nổ đồng thời vang lên. Mặt Calista trắng nhợt.
“Lựu đạn.” Titus bắt đầu đi tới đi lui và chửi thề, khi cuộc chiến đã chuyển vào trong nhà.
Cold Harbor đang thua.
“Có ai đó khác ở đấy! Bắn chết nó đi! Bắn chết nó đi! Khốn…” Giọng nói bị cắt ngang bởi tiếng chảy ồng ộc. Sau đó không có thêm gì rõ ràng nữa.
“Tinsley.” Calista thì thầm với chính mình. “Ôi, Chúa ơi.” Bà ta lấy điện thoại ra và nhấn số điên loạn.
Titus chụp lấy cái bộ đàm và đòi người của ông ta báo cáo. “Tình trạng thế nào? Báo cáo! Hết!”
Titus bắt gặp ánh mắt George và không thích những gì ông ta nhìn thấy. Ông ta rút khẩu súng dự phòng của mình ra, ngắm nghía, rồi chĩa nó về phía mặt George.
“Không.” Calista nói.
Titus dừng lại và nhìn Calista chằm chằm. “Sao cơ?”
“Chúng ta có thể cần anh ta.”
“Kế hoạch là…”
“Kế hoạch là nhóm của anh lẽ ra phải được việc.” Calista cắt ngang. “Giờ tôi cần một kế hoạch mới.”