S
au hơn 80 cây số, Gibson mới giảm bớt ga, đi chậm lại với tốc độ hơn 150 cây số một giờ. Anh đã lái với một mắt trên đường và một mắt sau lưng, tìm kiếm trong bóng tối bất cứ dấu hiệu nào cho thấy họ bị bám đuôi. Tai anh vẫn còn ù đặc.
Vành chiếc mũ Phillies của Gấu nhỏ sụp xuống mắt anh. Đầu anh là nơi an toàn nhất cho nó trong lúc hỗn loạn, nhưng giờ chiếc mũ trở nên dễ chịu một cách kì lạ. Trong cơn tên bay đạn lạc, anh đã kịp chụp lấy nó cùng cuốn sách của Gấu nhỏ. Khẩu súng của Billy nằm trên đùi phải của Gibson. Gibson vẫn chưa hiểu anh đã thoát mà không bị ăn đạn bằng cách nào. Đó là một tình huống dễ bị bắn kinh điển.
Anh không biết Jenn hay Hendricks có còn sống không. Họ đã bị chia tách trong cuộc đọ súng, và tất cả những gì anh biết là họ đã bị bắt hoặc đã chết. Anh không muốn bỏ họ lại, nhưng Billy trúng một viên đạn vào bụng và cần nhập viện. Gibson đã dìu anh ấy ra khỏi nhà lên xe, mỗi bước chân run rẩy lại cầu mong một viên đạn nữa sẽ không tới.
Anh tấp chiếc Cherokee vào một lối rẽ và tìm thấy một trạm xăng bỏ hoang nhìn như thể đã đóng cửa nhiều năm rồi. Anh tắt máy nhưng để chìa khóa của Hendricks đung đưa trên ổ. Ngồi đó dưới bóng của mái hiên trạm xăng, anh nhìn lại con đường họ đã qua và lắng nghe tiếng thở khó nhọc, ướt át của Billy.
Trong ánh sáng lờ mờ của đèn đường, Gibson có thể thấy mặt Billy, nhợt nhạt và đẫm mồ hôi. Billy ho ra thứ gì đó nhìn như nhựa đường đen trên cằm anh. Gibson phủi nó đi, thấy áo sơ mi và quần dài của Billy ướt đẫm máu. Billy rên rỉ điều gì đó lộn xộn. Anh ấy đã lúc tỉnh lúc mê kể từ vụ đọ súng điên rồ ở căn nhà, nhưng không nói được lời nào tỉnh táo.
Anh phải đưa Billy tới bệnh viện, nhưng trước hết anh cần phải biết họ có bị đuổi theo không. Bảng điều khiển kêu lên ầm ĩ khi anh mở cửa xe. Tay Billy chìa ra và nắm lấy cổ tay anh.
“Anh biết là anh đang đi đâu chứ?” Billy hỏi.
“Có, tôi có một ý khá hay.”
“Tôi biết anh sẽ tìm ra cách. Anh làm cho tôi việc này nhé?”
“Tất nhiên.”
“Khi anh tìm thấy cô ấy, anh sẽ nói với cô ấy về tôi chứ?”
“Này. Giờ đừng chơi trò anh hùng. Ngay khi an toàn, chúng ta sẽ tới bệnh viện. Anh còn sống và anh sẽ tiếp tục sống.”
“Tôi mừng vì đã gặp anh. Thật tốt khi được giãi bày cùng ai đó.”
“Tôi mới phải cảm ơn, Billy. Giờ thì ngậm miệng lại và ngồi cho vững. Tôi sẽ trở lại ngay.”
“Được rồi.” Billy mỉm cười trong đau đớn.
Kéo mũ xuống che kín mắt, Gibson bước trở lại ra đường. Anh không thấy ai, nhưng điều đó không khiến anh cảm thấy an toàn. Tuy nhiên, anh có thể đợi bao lâu nữa đây? Billy cần một bác sĩ phẫu thuật.
Anh rút điện thoại ra. Đó là một rủi ro: điện thoại có thể là cách Jenn và Hendricks đã lần ra anh trong căn nhà bên hồ, nhưng anh thấy không còn cách nào khác. Anh bật điện thoại lên, chỉ có một vạch sóng. Anh đi qua chỗ đậu xe và tìm chỗ có sóng mạnh hơn. Anh vừa ý với ba vạch. Hendricks đơn giản là sẽ biết, nhưng Gibson cần tìm được bệnh viện gần nhất. Anh tìm thấy một bệnh viện cách chỗ đó tám dặm, nhớ đường và thực hiện cuộc gọi mà anh đã sợ. Anh không muốn làm cô ấy hoảng sợ một cách không cần thiết, nhưng lúc này không thể tránh được.
“Em hẳn không tin là ở đây nóng bức tới cỡ nào đâu.” Anh nói khi cô ấy bắt máy.
“Nói lại xem nào?” Nicole hỏi.
“Em hẳn không tin là ở đây nóng bức tới cỡ nào đâu.”
“Nóng cỡ nào?”
“43 độ.”
“Khuyến cáo nhiệt độ là gì?” Cô hỏi.
“Tìm bóng râm.”
Cô im lặng một lúc, rồi nói. “Vậy ráng giữ mát nhé.”
“Nói với con là anh yêu nó.”
Nicole cúp máy mà không nói thêm lời nào.
Đó là mật khẩu cũ của họ, lúc anh còn trong quân ngũ. Nó có nghĩa là có đe dọa khủng bố thực tế với Washington DC và cô cần tìm nơi an toàn. Những cuộc gọi về nhà của họ bị giám sát bởi các từ và cụm từ khóa, nên nhiều người phải nghĩ ra cách để cảnh báo gia đình mình.
Nicole sẽ đưa Ellie tới căn chòi săn của chú cô ở Tây Virginia. Cô sẽ lên đường trong không đầy mười lăm phút và sẽ ở yên đó cho tới khi lại được anh thông báo. Anh chưa bao giờ phải dùng tới nó khi anh còn trong quân ngũ. Anh thấy biết ơn vì giờ cô vẫn tôn trọng anh, đủ để tin tưởng anh và không hỏi gì thêm. Dù nếu anh sống sót qua chuyện này, anh biết anh sẽ có nhiều điều phải trả lời.
Con đường vẫn vắng lặng ở cả hai hướng, nên anh quyết định gọi một cuộc nữa. Đó là số anh đã không gọi trong hơn một thập niên. Anh không thể nhớ thuộc lòng số đó, nhưng các ngón tay của anh còn nhớ. Anh chỉ mong là vẫn còn vậy.
Một cậu bé trả lời máy. Gibson hỏi xin gặp cô của anh.
Cậu bé đặt điện thoại xuống thật mạnh và chạy đi, hét lên “Mẹ ơi.”
Một phụ nữ nhấc máy. Giọng bà không có hề thay đổi. “Cháu chào cô Miranda.”
“Gibson? Là cháu hả?”
Họ trao đổi vài phút. Anh nói với bà những gì anh cần. Bà không chắc là vẫn còn giữ vật đó, nhưng hứa sẽ tìm thử.
“Nếu cô còn giữ, thì nó chỉ có thể ở một chỗ thôi.” Bà nói.
Họ hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt. Anh cảm ơn bà và gác máy. Mọi chuyện đã diễn ra suôn sẻ hơn những gì anh hi vọng. Anh thử gọi số của Jenn, nhưng nó đi thẳng vào hộp thư thoại. Anh nghĩ tới việc để lại một tin nhắn, nhưng anh không thể chắc là điện thoại của cô chưa bị thu giữ. Thay vì thế, anh gác máy, rút thẻ SIM89 ra và đập điện thoại của anh vào vỉa hè trạm xăng. Sớm muộn gì nó cũng bị theo dõi thôi.
89 Subscriber Identity Module: thẻ nhớ thông minh dùng trong điện thoại di động.
Dẫu sao, anh cũng chẳng cần phải gọi ai nữa.
Anh đi vòng trở lại chiếc SUV, tính toán xem lái xe tới Charlottesville mất bao lâu. Anh có thể thoát được nhờ lái xe vào buổi tối, nhưng khi mặt trời lên, những lỗ đạn trên chiếc xe sẽ dẫn tới những nghi ngờ khó chịu. Cửa chỗ ghế hành khách khoang trên mở toang, Billy không còn đó nữa.
Những dấu chân in máu đi qua bãi đậu xe và biến mất ở rìa cánh đồng rộng phía sau trạm xăng. Sau gần mười mét, anh mất dấu. Anh gọi to tên Billy trong đêm. Ngay cả gió cũng không trả lời.
Gibson nhìn chân trời phía Bắc, nhưng nhận ra anh không thể chắc Billy đã đi hướng nào. Anh tìm kiếm cả cánh đồng trong bóng tối, hét tên Billy vào màn đêm hờ hững.
Anh trở lại chiếc Cherokee. Có những thời điểm mà mỗi người phải tự chọn con đường cho mình. Billy đã có lựa chọn của anh ấy và Gibson hi vọng anh ấy sẽ sống sót với lựa chọn đó.
Còn lựa chọn của anh là Charlottesville.