• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Sợi dây thừng nghiệt ngã
  3. Trang 49

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 48
  • 49
  • 50
  • More pages
  • 59
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 48
  • 49
  • 50
  • More pages
  • 59
  • Sau

Chương 43

K

hi họ tới Atlanta một tuần sau đó, thành phố thật nhộn nhịp và buổi Đại hội đảng đang ở cao trào. Atlanta, theo đúng nghĩa đen, đã bán hết vé. Những người tới dự đại hội đang phấn khích và lạc quan về ứng viên họ chọn và cơ hội của ông trong cuộc tổng tuyển cử. Họ không hề thấy lo âu gì, cảm giác như lễ Mardi Gras95 của chính trường vậy. Những con đường xung quanh trung tâm Đại hội đảng là một khu vực chằng chịt các điểm kiểm tra an ninh và khu cắm trại của giới truyền thông. Vỉa hè chật ních khách đi bộ gần như cả ngày, khiến việc đi lại trở nên rất vất vả. Atlanta đã chấp nhận sự đổ bộ này bằng lòng hiếu khách miền Nam kiểu cũ. Chắc chắn là những quán bar và nhà hàng xung quanh trung tâm Đại hội đảng không có gì để phàn nàn.

95 Mardi Gras: lễ hội hóa trang của tín đồ Thiên Chúa giáo, được tổ chức 47 ngày trước lễ Phục sinh.

Gibson dõi theo trợ lí cá nhân của Grace Lombard, Denise Greenspan, đang đi qua góc đường về phía anh. Cô ta lấy hai bằng cử nhân một lúc về lịch sử và khoa học chính trị ở Đại học Hamilton, cộng thêm bằng thạc sĩ chính sách công ở Georgetown. Vỉa hè tràn ngập những người tới dự Đại hội đảng, nhưng không có nguy cơ mất dấu Denise. Cao khoảng 1m80, cô ta nổi bật với mái tóc xù đặc biệt, lộng lẫy màu hơi ngả đỏ. Hôm nay, mái tóc được buộc lên phía sau bằng một cái khăn đội đầu màu vàng và xanh lá, đung đưa một cách quý phái giữa biển đầu người khi cô ta bước đi. Cô ta từng chạy dọc nước Mỹ và là vận động viên điền kinh ở Hamilton. Mùa thu vừa rồi, cô ta kết thúc cuộc thi marathon dành cho lính thủy đánh bộ trong ba giờ hai mươi tám phút - tốc độ ấn tượng với người lần đầu tham dự. Trở lại Washington, Denise chạy bộ cùng Grace hầu như mỗi sáng, và những người trong nội bộ chiến dịch tranh cử tuyên bố đó là vấn đề cốt lõi trong quan hệ công việc gần gũi của họ. Denise đã ở với Grace bốn năm và luôn bảo vệ chủ tới cùng.

Cô ta cũng là người có thói quen bất biến. Trong ba buổi tối gần nhất, lần nào cũng là vào 6 giờ chiều, cô ta dành ra một giờ cho bản thân, ăn tối ở cùng một nhà hàng sushi, cách trung tâm Đại hội đảng khoảng tám hay chín ngã tư. Cô ta thích ngồi cùng một bàn ở cửa sổ trước, xem tin tức và các trang blog chính trị trên máy tính xách tay của mình trong khi ăn.

Hôm qua, Hendricks đã đặt một bàn bên cạnh cô ta. Đó là một nhà hàng nhỏ, các dãy bàn hẹp và chật chội. Điều đó khiến hai người khá dễ dàng ghi hình, khi cô ta nhập mật khẩu máy tính - khi cô ta tới và khi cô ta quay lại từ nhà vệ sinh. Sau đó, Hendricks cho đoạn ghi hình chạy chậm lại và ba người họ ngồi quanh màn hình, xem đi xem lại đoạn băng, tranh cãi xem đó là chữ K hay L. Do góc máy quay, tay trái của cô ta đã che mờ một phần bên phải của bàn phím. Nhưng họ có lí do để khá chắc là mật khẩu của cô ta là DG5kjc790GD. Hay có thể là DG5kjl790GD. Jenn nghiêng về phương án DG5lhj790GD. Chắc chắn là một trong mấy cái đó.

Khi Denise tới nhà hàng hôm nay, tới lượt Gibson đợi cô ta ở bàn bên cạnh. Anh xin lỗi và dời chiếc túi của mình khỏi chỗ ngồi của cô ta. Cô ta mỉm cười cảm ơn và ngồi xuống thoải mái. Cô ta lấy máy tính ra, nhưng không nhận xét gì về việc họ có máy tính giống nhau. Dẫu sao đó cũng là một mẫu khá phổ biến.

Gibson trở lại với công việc của anh cùng chiếc máy tính mới mua hôm qua. Denise gọi món và tiếp tục đọc hàng loạt blog về liên danh Lombard-Fleming vừa được công bố.

Liếc qua, Gibson có thể thấy hình ảnh Jenn phản chiếu trong tấm gương lớn gần cửa ra vào. Cô ngồi ở quầy bar sushi nhỏ, quay lưng lại với anh. Khi người nữ phục vụ nhận đồ ăn của Denise để mang ra bàn, Jenn đứng lên và đi xuống hành lang về phía nhà vệ sinh chung cho cả nam và nữ. Người nữ phục vụ mang thức ăn cho Denise và lần lượt hỏi xem họ có muốn gì thêm không. Denise gọi một tách trà, còn Gibson yêu cầu thanh toán.

Trong ba buổi tối vừa qua, Denise đợi tới khi đồ ăn của cô ta được mang ra, mới đi rửa tay. Gibson nín thở tới khi cô ta đóng máy tính xách tay lại và rời khỏi bàn. Trong gương, anh thấy cô ta biến mất đằng sau góc phòng. Anh bật máy tính mà không nhìn lên. Tốt hơn là làm thật nhanh và tự tin, thay vì thu hút sự chú ý với việc nhìn quanh như một tên trộm.

Trong tai anh nghe tiếng thì thầm: “Cô ta đã bị cản rồi. Chín mươi giây.”

Anh mở máy tính của Denise và nhập mật khẩu thứ nhất. Cửa sổ đăng nhập rung lên, từ chối. Gibson thở ra đầy thất vọng. Luôn phải là cái cuối cùng, anh buồn rầu nghĩ. Anh thử cái thứ hai… cũng vậy. Cái thứ ba - cửa sổ đăng nhập lại rung lên từ chối.

“Ở ngoài đó sao rồi?” Jenn hỏi.

“Tôi cần chút thời gian nữa.” Anh thầm thì trong micro.

“Cụ thể hơn đi.”

“Xử lí đi. Tôi đang bận.”

Anh nhìn chằm chằm vào danh sách ba mật khẩu khả dĩ của anh. Chữ D và G rõ ràng là viết tắt tên của cô ta theo thứ tự xuôi và ngược. Vậy là cô ta sẵn sàng dùng những nhắc nhở cá nhân cho mật khẩu. D - Denise. G - Greenspan. 5k - giống như một cuộc đua? Vậy hai chữ cái viết thường là gì? Anh nhìn lại ba khả năng mà họ đã nghĩ ra. Một sự kết hợp của các chữ j, l, h, a và c. Cô ta định ghép chữ gì với món súp chữ cái này?

Anh thấy Jenn bước ra từ hành lang và ngồi trở lại chỗ quầy bar. hc - Hamilton College96. Có thể nào đơn giản thế thôi sao? anh nghĩ. Anh gõ, “DG5khcG790GD”. Chiếc máy tính để anh đăng nhập. Ai cũng yêu ngôi trường mình đã học. Anh cắm USB vào và bắt đầu tải tập tin từ nó vào máy tính của cô ta. Màn hình máy tính của Denise Greenspan rất gọn gàng, nên cô ta có thể nhìn thấy thư mục này, ngay lần đầu tiên cô ta mở máy ra.

96 Đại học Hamilton.

Nó vẫn đang tải vào máy tính khi Denise rời nhà vệ sinh. Anh thấy cô ta trong gương nhưng cúi đầu thấp xuống. Có thể viện ra lí do đáng tin nào cho việc ngồi dùng máy tính của cô ta đây? Ngoài việc anh là kẻ trộm, tất nhiên.

“Ngăn cô ấy lại.” Anh thì thầm.

Jenn quay người thật nhanh và nói gì đó với Denise. Denise dừng lại và từ từ quay lưng về phía Gibson. Hai người phụ nữ nói chuyện với nhau thật nhẹ nhàng. Anh cảm tạ Jenn Charles như một vị thánh, rút USB ra và để chiếc máy tính lại như cũ. Anh đang thu dọn đồ đạc để thanh toán, thì Denise trở lại bàn của cô ta.

“Cô đã nói gì với cô ta vậy?” Gibson hỏi.

“Tôi hỏi cô ta mua khăn đội đầu ở đâu. Nói bạn gái tôi có mái tóc giống vậy và tôi đang nghĩ xem mua quà gì.”

Họ cúi người về phía trước và chạm cổ chai bia, trên chiếc bàn nhỏ.

“Có lẽ ăn mừng lúc này hơi sớm hả?” Hendricks đang ngồi gần cửa sổ, nhìn vào khoảng cách giữa các bức màn. Họ đã tìm thấy một phòng trống duy nhất trong một nhà nghỉ cách trung tâm Atlanta khoảng bốn mươi lăm phút lái xe. Họ thay phiên nhau canh gác để ngủ, phải luôn có một người ngồi cạnh cửa sổ.

Gibson đang cố gắng hết sức không nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại dùng rồi bỏ đặt trên bàn. Liệu chiếc điện thoại có phải là phiên bản điện tử của một nồi nước đun mãi không sôi?

Coi nào, Grace. Gọi đi chứ.

Hendricks chụp lấy chùm chìa khóa, nói rằng ông ta thấy đói. Ông ta đi ba mươi phút và làm họ ngạc nhiên khi mang về đồ ăn cho tất cả mọi người. Đồ ăn Hoa khá ngon. Hendricks trải những cái đĩa nhựa ra chiếc bàn formica97 nhỏ, và họ bắt đầu ăn. Hendricks chỉ ăn trứng cuộn. Ông ta sẽ mở cuộn trứng, bỏ phần nhân ra, rồi trộn sốt cam vào. Rồi thật cực nhọc, ông ta cuộn lại bằng dĩa và ăn.

97. Formica: một loại nhựa.

Chiếc điện thoại nằm trên bàn như thể là trung tâm vũ trụ. Họ không nói chuyện gì cụ thể. Chỉ những chuyện nhẹ nhàng. Chắc chắn không phải là về cuộc gọi mà họ đều đang đợi. Về phần anh, Gibson tiếp tục giả vờ rằng anh thấy tự tin với kế hoạch của mình.

Nội dung tin nhắn cho Grace Lombard tương đối đơn giản. Đầu tiên là bức ảnh Suzanne và chiếc ba lô của cô ở bàn ăn, mà Billy đã chụp nhiều năm trước. Gibson nhớ lại anh đã phản ứng ra sao khi lần đầu thấy nó ở ACG và biết nó cũng sẽ làm Grace tái nhợt. Họ cũng thêm vào đó bức hình cuốn sách của Suzanne. Điều duy nhất họ giữ lại là bức ảnh Suzanne mang thai. Đó là lá bài tẩy của anh và Gibson định trực tiếp cho Grace xem.

Phần cuối cùng của tin nhắn là một đoạn video ngắn ghi hình Gibson ngồi ở bàn với chiếc mũ bóng chày phía trước anh. Jenn phản đối việc này. Cô muốn đơn giản là gửi một bức thư, nhưng anh nói đó là cách duy nhất. Bà ấy phải thấy mặt anh nếu như họ muốn có cơ hội gặp bà ấy.

Trong đoạn video, anh nói chuyện trực tiếp với Grace.

“Xin chào, cô Lombard, cháu là Gibson Vaughn. Đã lâu rồi, nhưng cháu hi vọng cô vẫn khỏe. Cô đã làm món bánh sandwich ngon nhất mà cháu từng được ăn. Cháu nhớ những ngày tháng xưa ở Pamsrest và cháu hi vọng nơi đó vẫn còn như cũ.” Anh nói, ngừng lại một chút trước khi chuyển tông. “Cô L., cháu biết tiếp cận cô thế này thật lạ, nhưng cháu tin cô sẽ thấy rằng đây là tình huống rất khác thường. Cháu biết được đôi điều về Suzanne, về Gấu nhỏ, mà cô cần lắng nghe. Trực tiếp. Cháu đã thêm vào những bức ảnh mà cháu tin rằng chứng minh được điều cháu nói là sự thật. Cháu không cần gì cả. Chỉ cần cơ hội được nói chuyện với cô, và một mình cô thôi. Để nói ra sự thật.”

“Cháu xin cô giữ chuyện này bí mật, cho tới khi chúng ta có cơ hội trao đổi với nhau. Nếu cô báo cho chồng cô, thì cháu đảm bảo với cô rằng, cô sẽ không bao giờ biết tại sao con gái mình bỏ nhà ra đi hay điều gì đã xảy ra với cô ấy. Điều đó nghe có vẻ như một lời đe dọa, nhưng đó đơn giản là sự thật.”

Hendricks nói kế hoạch này thật điên rồ và tìm cách phá nó. Tối nay, ông ta vẫn chỉ trích nó.

“Thôi nào,” Jenn nói, “đó là cơ hội tốt nhất của chúng ta rồi.”

Họ đã tranh cãi suốt về chuyện này từ khi ở Greensboro.

Hendricks thì chắc đã nghi ngờ ngay từ đầu.

“Phải, nhưng với tất cả những gì chúng ta biết, bà ấy sẽ gửi ngay tin nhắn này cho chồng. Tôi không quan tâm anh biết rõ bà ấy ra sao khi còn là một đứa trẻ, Gibson. Nhưng anh thực sự nghĩ rằng bà ấy sẽ giữ bí mật với chồng mình chuyện này sao?”

“Phải, tôi tin.”

“Tại sao?”

“Vì đó là Grace, và chuyện này là về Suzanne.” Hendricks rên rỉ. “Nhớ nói chuyện đó với đội SWAT98 khi họ tới đây nghe. Tôi vẫn ủng hộ việc chúng ta công khai chuyện này, được không? Tới gặp truyền thông. Đăng lên Internet. Cuốn sách. Chiếc mũ. Một khi nó đã được công khai, ông ta không còn lí do để săn đuổi chúng ta nữa.”

98 Special Weapons And Tactics: lực lượng tác chiến và vũ trang đặc biệt ở Mỹ

Họ đã nói đi nói lại như thế ở Greensboro. Nhưng Hendricks không phải là người duy nhất nghi ngờ, và đôi khi cũng có ích khi nhắc lại mọi chuyện.

“Sẽ không có tác dụng.” Gibson và Jenn đồng thanh nói. “Tại sao không?”

“Ông từng là cảnh sát đúng không?” Gibson hỏi. Hendricks có vẻ không định chấp nhận điều đó ở thời điểm này.

“Có những chuyện ông biết và những chuyện ông chứng minh được. Và chúng ta chứng minh được gì? Cuốn sách chẳng giúp được gì ngoài việc nêu ra các câu hỏi. Chiếc mũ không chứng minh Lombard là một kẻ ấu dâm. Chúng ta lên Internet, thì chúng ta chỉ là một giả thuyết hoang tưởng nữa, giữa hằng hà sa số các thuyết âm mưu về vụ này. Chẳng ích gì cho chúng ta.”

Hendricks miễn cưỡng chấp nhận sự thật từ những gì Gibson nói với ông, nhưng ông không vui.

“Phải, nhưng chuyện này là điên rồ. Anh thực sự đang nói về việc bước vào trong khách sạn đó. Đấy là một pháo đài. Và nó được canh gác bởi người của Lombard. Vào trong đó, anh chết chắc.”

“Tôi nghĩ ông nói ngược. Khách sạn đó có lẽ là nơi an toàn nhất với tôi.”

“Tại sao anh nói vậy?”

“Ông có thấy tin tức gì về chúng ta trên truyền thông chưa?”

“Chưa.”

“Phải, vì Lombard không muốn thế. Không phải là Đặc vụ Cảnh vệ đang tìm tôi. Mà là những kẻ ở Cold Harbor và chúng sẽ không có mặt trong khách sạn đó.”

“Không thể làm chuyện này được.” Hendricks nói. “Phải làm thôi.” Jenn nói. “Bà ấy là người duy nhất sẽ tin chúng ta. Bà ấy là người duy nhất mà Lombard không thể bắt ngậm miệng.”

“Nếu Grace nghĩ tôi có thể nói với bà ấy điều gì đó bà ấy không biết về Suzanne, thì bà ấy sẽ lắng nghe.” Gibson nói, hi vọng rằng tuyên bố đó nghe không quá ảo tưởng.

“Vậy nếu bà ấy đã biết thì sao? Nếu bà ấy cũng xấu xa như ông chồng thì sao?” Jenn đã trở lại với bên Hendricks trong cuộc tranh luận.

“Không, tôi không tin thế. Tôi biết bà ấy. Không lí nào Grace Lombard lại góp tay vào chuyện này.”

“Nhưng nếu bà ấy đã chấp nhận nó và thích danh tiếng và quyền lực, đến mức giờ không thể từ bỏ nữa thì sao? Đơn giản là, anh sẽ bước chân vào bẫy.”

“Có thể là như thế, nhưng cha tôi luôn nói rằng bà ấy là người chân thật nhất mà ông từng gặp trong chính giới.”

“Chúa ơi.” Hendricks nói. “Anh thực sự định đánh cược cuộc đời mình dựa trên ý kiến của một đứa trẻ mười hai tuổi sao? Và dựa trên nhận định của một người, xin lỗi anh, đánh giá sai hoàn toàn về sếp của mình?”

“Coi nào, ông có thể đúng.” Gibson nói. “Đó có thể là một ý tưởng ngu xuẩn. Nhưng nếu là thế, chúng ta sẽ chẳng còn cách nào khác. Và điều đó đồng nghĩa với trốn chạy. Và nếu chúng ta trốn chạy bây giờ, chúng ta sẽ trốn chạy cả đời. Điều đó với tôi mới là một ý tưởng ngu xuẩn.”

Ý nghĩ đó khiến tất cả họ im lặng. Phải, đó là một kế hoạch tệ hại và là lựa chọn duy nhất của họ.

Hendricks cười khẩy. “Khốn kiếp, Vaughn. Từ khi nào, anh trở nên trưởng thành thế này? Tôi thích con người mới của anh đó.”

Chiếc điện thoại reo lên. Họ ngừng nói và nhìn nó chằm chằm. Thật khổ sở cứ để cho nó reo, nhưng mọi việc đã được sắp xếp như thế. Một lúc sau, chiếc điện thoại rung lên báo cho họ biết họ có tin nhắn thoại.

Jenn cầm điện thoại lên và nghe tin nhắn. Khi cô nghe xong, cô dập máy và nhìn lên họ.

“Chúng ta nhập cuộc.”