T
insley bò vào phòng tắm và để máy điều hòa thì thầm sự thật cho y nghe. Y đã ở đây một lúc lâu. Im lặng và ngồi yên. Mắt nhắm. Lắng nghe tiếng trong căn phòng bên cạnh.
Sau vụ gián đoạn ở Charlottesville, y đã cần chút nỗ lực để tìm ra họ. Họ không khờ. Một khi họ biết mình bị theo dõi, họ sẽ làm rất tốt để che đậy dấu vết. Phải mãi tới Atlanta, y mới đánh hơi thấy họ.
Calista Dauplaise không vui. Dễ hiểu thôi. Cuộc loạn đả ở căn nhà bên hồ là việc rất tệ. Tinsley hoàn toàn đồng ý. Chắc chắn là bà ta có quyền cử tới một đội thứ hai, nhưng nếu bà ta thấy y không thích hợp trong các kế hoạch đó, thì y không có trách nhiệm, khi sự trùng lặp giữa hai đội dẫn tới sự hỗn loạn không thể tránh khỏi.
Bà ta thì không nhìn nhận vấn đề như thế.
Tinsley đã cân nhắc việc bỏ đi, và trong tình huống khác, y đã làm như thế. Nhưng bà ta là một khách hàng cũ và y không muốn biến bà ta thành kẻ thù. Nhưng ngoài chuyện đó ra, y còn chút khó chịu với ba kẻ này. Cảm giác về quá khứ. Về một công việc chưa hoàn thành. Đã hơn mười năm kể từ khi y bước vào câu chuyện này. Y cảm thấy mối thiện cảm không ngờ với con trai của Duke Vaughn, và với y, điều quan trọng là phải tiễn cậu trai này tới cuối đoạn đường.
Tiếng bật công tắc đèn nhẹ nhàng khiến y chú ý. Tiếng đó là gì vậy? Giọng hát? Trên truyền hình hay của một người? Những cái ống rung lên, rên rỉ và tiếng xè xè như mời gọi của nước chảy qua lỗ thông hơi. Tinsley đợi. Âm thanh thay đổi, hạ xuống một âm vực thấp hơn - nước chảy trên da thịt người, không phải trên nền gạch. Đến lúc rồi.
Tinsley rời phòng và nhìn ra ngoài chỗ đậu xe. Jenn Charles và cậu con trai của Duke Vaughn đã đi khỏi, chỉ để lại gã khó chịu. Y sẽ xử lí gã này trước, khi có cơ hội.
Tinsley bước khoảng hai mét tới cánh cửa tiếp theo và quỳ xuống như thể đang buộc dây giày. Đó là một nhà nghỉ rẻ tiền với ổ khóa rẻ tiền - y có thể mở được ổ khóa này bằng một thanh kẹo Popsicle. Y lọt vào trong phòng và rút súng ra. Không còn ai cản trở nữa. Y đã bỏ lỡ hai lần, và dù trong mỗi trường hợp đều do những hoàn cảnh có tình tiết giảm nhẹ, Tinsley vẫn thấy khó chịu. Dòng chảy tự nhiên của mọi sự đã bị chệch hướng như một con đập ngăn dòng sông. Và giống như một con sông bị ngăn lại, Tinsley có thể thấy sự hối thúc tự nhiên cần thay đổi điều đó.
Ngoài ánh sáng từ ti vi, căn phòng chỉ lờ mờ. Những chiếc giường lớn nhàu nhĩ. Cửa phòng tắm khép hờ. Tiếng hát và tiếng rì rầm đã ngưng. Tinsley di chuyển qua căn phòng, lắng nghe bất kì thay đổi nào. Y dựa lưng vào tường ở chỗ hành lang ngắn bên ngoài phòng tắm. Y nhận ra quá muộn là tiếng nước không đúng như thế. Đó là tiếng xèo xèo, gắt gỏng của một vòi tắm không có người, nước đang chảy xuống sàn gạch.
Tinsley giơ tay lên và phần nào đẩy ra được khỏi đầu cú bổ của cây gậy sắt. Cơn đau xuyên qua cổ tay y và cây gậy sắt sượt qua đầu y. Đau như lửa đốt. Khẩu súng của y văng dọc theo sàn nhà. Tinsley lăn tới để tránh cú đánh tiếp theo. Sẽ không dễ mang một cây gậy sắt trong hành lang, nên y sẽ có thời gian để đứng lên, đấu sòng phẳng với đối thủ. Thật không may, gã cắm cảu cũng nghĩ thế. Cây gậy sắt rơi lanh canh xuống sàn, cùng lúc, một nắm đấm giáng vào sống mũi Tinsley. Mũi y chỉ mới bắt đầu lành sau vụ ở Pennsylvania, và cú đấm lại làm nó rách toạc. Y nếm thấy mùi máu khi y ngã xuống.
Gã cắm cảu đã buộc y phải đo ván với vài cú đấm trúng đích. Tinsley đánh giá cao sự mãnh liệt và cả độ chính xác của chúng. Ở cự li gần, khó mà đạt được cả hai điều đó.
Những cú đánh khiến Tinsley lăn vòng quanh. Y cảm thấy một cái đầu gối giáng mạnh vào giữa hai cánh lưng y, tiếng còng tay giập mạnh vào cổ tay y, và họng súng lạnh ngắt, khẩu súng của chính y gí vào thái dương.
“Mày không cứng cựa lắm đâu khi có người biết mày đang tới.”
“Có ai làm được thế không?” Tinsley hỏi. “Mày làm việc cho ai?”
Tinsley im lặng.
“Mày hiểu là mày sẽ chết nếu tao không có điều tao muốn mà.” Gã cắm cảu nói. “Có lẽ mày có nguyên tắc bảo vệ khách hàng gì đó. Tao không thèm quan tâm. Nhưng mày cứ nghĩ xem uy tín của mày còn ích gì nếu mày đã chết.”
Tinsley nháy mắt qua làn máu. “Nguyên tắc gì?”
“Cơ hội cuối cùng. Ai thuê mày? Benjamin Lombard?”
“Ai cơ?”
“George Abe đâu?”
“Ai?”
“Được rồi.” Hendricks nói. “Tùy mày thôi.”
Gã cắm cảu lôi y vào nhà tắm. Tinsley hiểu. Sàn gạch dễ lau chùi hơn.
“Tao sẽ hỏi mày vài câu. Nếu tao không thích câu trả lời, thì mày sẽ vào trong bồn tắm. Và không phải để tắm đâu. Mày hiểu rõ chưa?”
“Bồn tắm sẽ dính máu khi anh bắn tôi.”
“Đúng thế.”
“Hãy kéo màn tắm lại. Như thế sẽ giúp máu đỡ chảy ra khắp nơi.”
“Mày là loại gì vậy?”
“Tôi là bạn anh.”
Gã cắm cảu cười khẩy. “Bạn tao? Mày đã giết tất cả bạn bè của mày hả?”
“Chúng ta khi đó chưa phải là bạn. Chúng ta không có cơ sở của tình bạn.”
“Vậy giờ có hả?”
“Mọi thứ đã thay đổi. Anh đang ở trong vị thế có thể tha cho tôi. Nên tôi muốn chúng ta là bạn. Và đổi lại tôi sẽ giúp anh một việc. Bạn bè với nhau.”
“Mày lạc quan quá đấy thằng khốn.” Gã cắm cảu nói, kéo Tinsley ngồi lên. “Việc mày giúp tao có liên quan gì tới việc mày nói cho tao biết mày làm việc cho ai không?”
“Không, việc này liên quan tới việc đưa cho anh khẩu súng và những vỏ đạn chứng minh rằng anh đã giết Kirby Tate.”
Gã cắm cảu ngồi trên bồn cầu, súng chĩa vào ngực Tinsley.
“Ở đâu?”
“Trong cốp một chiếc xe. Vài ngày nữa, nếu anh giết tôi, chiếc xe sẽ bị kéo đi. Cảnh sát sẽ tìm thấy khẩu súng của anh trong cốp xe của tôi. Dấu vân tay. Và những bằng chứng buộc tội khác.” Tinsley nói. “Hoặc chúng ta có thể cùng nhau bước ra, như bạn bè, và tôi có thể đưa chúng cho anh. Rồi đường ai nấy đi.”
“Còn thi thể?”
“Tôi không xử lí thi thể.” Tinsley nói. “Nhưng tôi có định vị GPS vị trí của nó - tôi có những điều đấy.”
“Và mày sẽ để yên cho tao và cộng sự của tao?”
“Phải.”
Gã cắm cảu nhìn y chằm chằm một lúc lâu.
“Thế nào.” Tinsley nói. “Bạn bè nhé?”