J
enn Charles đang ngồi trong khoang sau của một chiếc xe tải trắng bình thường8, đậu đối diện quán Nighthawk. Cô cảm thấy mình quá nổi bật - cô sẽ thấy thoải mái hơn trong một căn cứ quân sự gần biên giới Pakistan, còn những chiếc xe tải trắng ở Bắc Virginia không phải là phong cách của cô.
8. Unmarked car: xe cảnh sát không đánh dấu phân biệt với xe của dân thường.
Cô kiểm tra đồng hồ đeo tay và ghi nhớ thời gian biểu. Muốn nói gì về Gibson Vaughn cũng được, anh ta là người quá dễ đoán. Nói một cách tích cực thì việc theo dõi anh ta rất đơn giản. Còn theo nghĩa tiêu cực thì việc đó nhanh chóng trở nên nhàm chán. Thời gian biểu hằng ngày gần như không thay đổi. Buổi sáng của Vaughn bắt đầu lúc 5 giờ 30 phút với một cuộc chạy bộ năm dặm, hai trăm lần chống đẩy, hai trăm cái gập bụng, rồi đi tắm. Sau đó, anh ta ăn đúng một loại đồ ăn ở đúng một nhà hàng, ngồi đúng một chiếc ghế bên cạnh quầy. Ngày nào cũng thế, đều đặn như đi nhà thờ.
Jenn vuốt một món tóc đen nổi loạn ra sau tai. Cô cần tắm và ngủ một giấc thật ngon trên giường của mình. Cô cũng muốn một chút nắng. Cô cảm thấy uể oải sau mười ngày ở phía đuôi chiếc xe tải, nơi cô bắt đầu cảm thấy quen thuộc. Trong đó đầy chật những thiết bị theo dõi. Một chiếc võng nhỏ ở đằng trước cho phép nhóm làm việc theo ca, nhưng trừ điều đó ra, chiếc xe tải không có mấy tiện nghi.
Đời không như là mơ, Charles. Không như là mơ.
Nếu Vaughn vẫn hành động theo đúng như lịch, trong hai mươi phút nữa, khi giờ cao điểm qua đi, anh ta sẽ ra phía sau quán để làm việc. Anh ta thân với chủ nhà hàng, nên họ cho anh ta dùng tạm những căn phòng phía sau làm chỗ để tìm việc. Đã ba tuần trôi qua kể từ khi Vaughn mất chức Giám đốc Công nghệ Thông tin ở một công ty công nghệ sinh học nhỏ sắp phá sản. Anh ta vẫn chưa tìm được việc và dựa vào đời tư của anh ta, Jenn không nghĩ điều đó sẽ thay đổi.
Dan Hendricks, cộng sự của cô, là một tay theo dõi thượng thừa. Ông đã lọt vào căn hộ của Gibson một tuần trước và gắn các thiết bị theo dõi trong chín mươi phút: các máy quay hồng ngoại cảm ứng, máy nghe lén và những thứ khác. Chúng mang tới cho họ hình ảnh liên tục của toàn bộ căn nhà và hoàn cảnh sống đạm bạc của Gibson đem lại nhiều thông tin hữu ích.
Sau khi li dị, anh ta chuyển vào sống trong một căn hộ cao tầng giá rẻ. Phòng khách của anh ta có một chiếc bàn IKEA9 cũ và một chiếc ghế gỗ. Không ti vi, không ghế đệm, chẳng có gì. Phòng ngủ của anh ta cũng tồi tàn như thế. Tồi tàn nhưng sạch sẽ - tám năm trong Thủy quân lục chiến có khác. Một tấm đệm trải trên sàn nhà, bên cạnh là một cái đèn ngủ để trên bàn thấp. Một chiếc tủ có ngăn kéo không đánh véc ni, với một chân bị gãy mà anh ta đã chữa lại. Không còn đồ đạc nào nữa. Nội thất thiết kế theo kiểu Franz Kafka.
9. Một nhãn hiệu nội thất của Thụy Điển.
Thật khó tin là gã này mới mười sáu tuổi đã trở thành tin tặc bị truy nã gắt nhất nước Mỹ. BrnChr0m khét tiếng - người đi tiên phong trong phong trào tin tặc vì mục đích chính trị hiện đại. Cậu thiếu niên này đã suýt hạ bệ Benjamin Lombard - lúc đó đang là thượng nghị sĩ. Anh ta đã đánh cắp các thư điện tử và hồ sơ tài chính trong một thập kỷ của ngài thượng nghị sĩ và gửi nó cho tờ Washington Post theo cách ẩn danh, hay BrnChr0m tưởng thế. FBI đã bắt giữ Gibson Vaughn ở trường cấp ba trong giờ hóa học, còng tay anh ta và giải đi. Jenn dán ảnh chụp lúc bị bắt của anh ta lên một màn hình và ấn tạm ngừng để nhìn kĩ khuôn mặt hoảng hốt nhưng ngang ngạnh kia. Giờ ở tuổi hai mươi tám, anh ta đã sống một cuộc đời đầy biến cố.
Vụ bắt giữ chóng vánh một tay tin tặc mười sáu tuổi của FBI là một tin tức nóng hổi. Nhưng những tài liệu mà Vaughn để lộ ra thì còn sốt dẻo hơn. Chúng nêu chi tiết về một vụ chuyển ngân quỹ tranh cử đáng nghi và phạm pháp tới ngân hàng ở quần đảo Cayman. Chúng dính líu trực tiếp tới Benjamin Lombard. Trong một thời gian, những tiết lộ đó tưởng như đã chấm dứt sự nghiệp chính trị của ngài thượng nghị sĩ và truyền thông loạn cả lên vì chuyện một thằng nhóc lật đổ một thượng nghị sĩ Hoa Kỳ. Ai cũng thích một trận David đấu với Goliath10, dù David đã phạm không biết bao nhiêu điều luật để giành chiến thắng.
10. David đấu với Goliath: trong Kinh thánh Cựu ước, Goliath là một người khổng lồ, nhưng lại bị đánh bại bởi chàng trai trẻ tên David. Về sau, cụm từ này có ý chỉ một người yếu thế giành chiến thắng trước một đối thủ hơn mình về mọi mặt.
Jenn đang học đại học trong thời gian xảy ra vụ bắt giữ và cô còn nhớ những cuộc tranh luận nảy lửa về việc kết quả có biện minh được cho cách thức hay không. Cái chuyện tào lao ra vẻ cao thượng đó làm bản tính thực tế của cô thấy bực. Khó chịu bởi nhiều bạn bè cùng lớp coi Vaughn là một Robin Hood thời kĩ thuật số, cô cảm thấy như được minh oan khi hóa ra BrnChr0m đã nhầm.
Rốt cuộc, nhiều tài liệu trong số đó hoặc là bị sửa chữa hoặc là làm giả hoàn toàn. Đúng là có phạm pháp nhưng FBI kết luận thủ phạm không phải là Benjamin Lombard mà là cựu chánh văn phòng của ông, Duke Vaughn, người vừa mới tự sát. Duke Vaughn không chỉ biển thủ hàng triệu đô la, mà còn che giấu hành tung bằng cách đổ tội cho Benjamin Lombard. Đó là một hành động phản bội như trong kịch Shakespeare và khi tay tin tặc ẩn danh hóa ra lại là con trai của Duke Vaughn… thì câu chuyện trở thành một hiện tượng, còn BrnChr0m trở thành huyền thoại.
Nhưng Gibson Vaughn đã từ lâu không dùng bí danh đó và không còn là huyền thoại nữa.
Do Vaughn ở cả ngày trong quán ăn, Hendricks đề xuất gắn thiết bị theo dõi cả ở đó. Jenn bác bỏ ý kiến này, nhưng điều đó tạo ra một khoảng trống đáng kể trong cuộc theo dõi sát sao, mà họ phải chấp nhận. Vào lúc 6 giờ tối, Vaughn sẽ đi thẳng tới phòng tập thể hình trong một tiếng rưỡi. Về nhà lúc 8 giờ, ăn thực phẩm ăn liền bên máy tính, tắt đèn lúc 11 giờ. Tắm rửa rồi lặp lại. Ngày này qua ngày khác. Trời ạ. Cô đánh giá cao kỉ luật và sự điều độ, nhưng cô thà chết còn hơn thành ra như thế.
Báo cáo của cô đã lưu ý rằng toàn bộ thế giới của Vaughn xoay quanh việc chu cấp cho cô vợ cũ và con anh ta. Jenn thấy rõ là người đàn ông này đang tự trừng phạt bản thân. Nhưng phải chăng anh ta đang cố gắng giành lại người phụ nữ kia hay chỉ đơn giản là chuộc lỗi bằng cách sống một cuộc đời đáng bỏ đi? Anh ta lừa dối cô ấy rồi biến thành Thánh Francis của Springfield, Virginia. Jenn không hiểu nổi đàn ông nói chung và không hiểu nổi Gibson Vaughn nói riêng. Anh ta không chi một xu nào cho bản thân, thứ xa xỉ duy nhất của anh ta có là thẻ hội viên phòng tập thể hình. Dù công bằng mà nói, đó là những đồng tiền dùng đúng chỗ.
Vaughn không phải là mẫu người cô thích. Không hề. Đúng là anh ta có vẻ hấp dẫn thô ráp và cách đôi mắt xanh lơ kia nhìn người khác thu hút cô. Nhưng cô vẫn nhìn thấy cái tính nóng nảy mà đã khiến anh ta ra tòa rồi phải vào Thủy quân. Dù anh ta đã trải qua chuyện gì, thì không lí nào nó lại tiếp tục ám ảnh anh ta như thế. Ta không thể để quá khứ định nghĩa con người mình.
Cô chạm lưỡi vào răng cửa. Đó là thói quen khi cô lo lắng. Cô thấy bực mỗi lần nhận ra mình làm thế nhưng lại không đừng được. Cô lại càng bực hơn. Hendricks và cà phê của cô đâu rồi?
Vừa mới nhắc, Hendricks xuất hiện ở cửa với hai cốc cà phê và một chiếc bánh ngọt. Ông phải hơn cô tới hai mươi tuổi, chắc tầm ngoài năm mươi, nhưng cô chỉ đoán vậy thôi. Sau hai năm làm việc với nhau, cô vẫn chưa biết sinh nhật của ông. Tóc ông hói dần trên đỉnh đầu và chứng bạch biến11 đã để lại những đốm trắng trên khóe môi và quanh mắt ông, nổi bật trên làn da đen.
11. Chứng bạch biến: một loại bệnh do một số tế bào sắc tố trong da bị hư khiến làn da mất đi sắc tố melamin, do đó làm da biến thành màu trắng hoặc nổi đốm trắng.
“Vẫn trong đó hả?” Jenn gật đầu.
“Hắn như một cái đồng hồ,” Hendricks nói. “Đều như đi cầu.”
Ông đưa cốc cà phê cho Jenn và cắn một miếng bánh lớn.
“Họ hết bánh rán nhân thạch rồi. Cô tin nổi không? Tiệm bánh kiểu gì mà lại hết bánh rán trước 9 giờ sáng? Cả cái bang này cần đi khám hết rồi.”
Jenn định nói Virginia về mặt kĩ thuật là một vùng Thịnh vượng chung12, nhưng lại thôi. Chọc tức Hendricks chỉ khiến ông thêm cáu.
12. Ở Mỹ, có bốn tiểu bang có danh xưng chính thức là “vùng Thịnh vượng chung” (Commonwealth): Kentucky, Massachusetts, Pennsylvania và Virginia.
“Đến ngày rồi.” Cô nói. “Đến ngày rồi.”
“Có biết khi nào không?”
“Ngay khi chúng ta nghe tin từ George.”
Họ đang chờ đợi và cuối cùng đã chuẩn bị tiếp cận Vaughn. Sếp của họ, George Abe, sẽ đích thân xử lí. Tất nhiên là cô biết tất cả những chuyện này nhưng lái chủ đề sang công việc thường sẽ ngăn Hendricks lải nhải.
Thường là thế.
Tám năm ở Cơ quan Tình báo Trung ương (CIA) đã dạy cô nghệ thuật làm việc với đàn ông. Bài học đầu tiên là đàn ông không bao giờ thích nghi với phụ nữ. Đó là lãnh địa của đàn ông. Bạn phải nhập hội hoặc sẽ ra rìa. Bất kì thứ gì nữ tính cũng đều bị coi là yếu mềm. Những người phụ nữ thành công là những người chửi thề lớn tiếng hơn và không có dấu hiệu yếu đuối. Rốt cuộc, bạn sẽ được gọi là “cô ả cứng” và được bất đắc dĩ chấp nhận.
Cô nhận được danh hiệu “cô ả cứng” một cách khó khăn. Trong mấy căn cứ ở Afghanistan, cô đã không gặp một người phụ nữ nào khác suốt mấy tuần. Chỉ có một mình, bạn sẽ không bao giờ đủ cứng rắn. Bạn sẽ luôn là người phụ nữ duy nhất trong hàng trăm dặm quanh đó. Cô đã nhìn thấy ánh mắt đàn ông chuyển từ đói khát sang công kích rồi săn lùng. Cô đã học được cách ngủ rất đề phòng. Giống như ở trong tù, mọi người sẽ vây lấy bạn rồi đánh hơi điểm yếu của bạn. Ở một căn cứ, mọi chuyện trở nên tồi tệ tới mức cô đã nghĩ tới việc ngủ với viên chỉ huy, hi vọng rằng cấp hàm của anh ta sẽ che chở cho cô. Nhưng cô không thể chấp nhận ý tưởng làm gái cho ai đó.
Jenn lại chạm lưỡi vào răng cửa. Răng cô có cảm giác rất thật dù lưỡi cô không cảm thấy như vậy. Tay nha sĩ đã làm rất tốt khi cô được đưa tới Căn cứ Không quân Ramstein. Trải nghiệm đó hẳn đã sầu não hơn nếu cô biết rằng đó là ngày cuối cùng của cô ở CIA, nhưng phải mất mấy tháng cô mới hiểu được. Cô nhớ Cục Tình báo hơn những chiếc răng của mình.
Cái gã đã đánh cô thì chẳng cần nha sĩ. Hắn chẳng cần ai ngoài một linh mục, có lẽ vậy. Tuy nhiên, đồng bọn của hắn đã trốn thoát. Tên này vẫn còn nằm trong danh sách của cô, cùng với một hai tên cấp cao hơn đã tấn công cô khi cô từ chối tuân theo. Cô đã muốn kẻ tấn công cô bị xét xử, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc tiết lộ một chiến dịch nhạy cảm của Cục Tình báo. Nằm trên một giường bệnh ở Đức, răng niềng chặt, cô nghe một cấp trên giải thích tình hình thực tế: “Thật không may, đó là cái giá của việc hoạt động ở nơi đó,”. Ông ta nói với cô, như thể cô bị hai tay súng Taliban tấn công chứ không phải hai trung sĩ Quân đội Hoa Kỳ.
Nhưng khi ông ta vỗ nhẹ vào tay cô như thể đang ban ân huệ thì cô mới đưa ông ta vào danh sách.
Lưỡi cô lại chạm vào răng. Không bao giờ bỏ dở việc gì. Bà cô đã dạy thế.
So ra thì Dan Hendricks là một cộng sự tuyệt vời. Hai mươi hai năm ở Sở Cảnh sát Los Angeles được thể hiện trong cách làm việc đơn giản nhưng chắc chắn của ông. Đặc biệt là trong các không gian hẹp, nhất là khi ông chỉ cao khoảng 1m70 và nặng khoảng 60 cân nếu đeo thêm một con gà tây. Ngoài ra, ông rất gọn gàng và không mấy khi nói tục. Và hay nhất là ông không cần cô phải trở thành “cô ả cứng”, chỉ cần làm tốt công việc là được. Vấn đề là một khi bạn đã học được cách trở thành cô ả cứng, thì khó mà trở lại như cũ.
Không phải là Hendricks không chịu được điều đó. Ông là sư phụ của môn tỏ thái độ. Ông chắc chắn là người tiêu cực nhất mà cô từng gặp, và cô không thể xác nhận ông có bao giờ cười hay không. Cô chắc chắn là người da đen ở Sở Cảnh sát Los Angeles - một tổ chức với quá khứ không mấy hay ho về vấn đề chủng tộc - có thể khiến ngay cả người kiên cường nhất trở nên gay gắt. Nhưng George Abe đã biết Hendricks từ rất lâu và ông ta đảm bảo với cô rằng thái độ tiêu cực của người cộng sự không liên quan gì tới việc là người da đen ở Sở Cảnh sát Los Angeles. Hendricks là thế.
Chuông điện thoại reo lên và cả hai người họ đưa tay tìm máy di động. Hendricks bắt máy. Cuộc nói chuyện rất ngắn.
“Có vẻ tới lúc rồi.” Ông nói.
“Ông ta đang ở đây sao?”
“Đang trên đường. Ông ta muốn cô vào trong. Không biết Vaughn sẽ phản ứng thế nào.”
Đúng vậ y. Giữa sếp cô và Gibson Vaughn từng có chuyện.
Không phải chuyện tốt đẹp gì.