• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Sợi dây thừng nghiệt ngã
  3. Trang 8

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 7
  • 8
  • 9
  • More pages
  • 59
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 7
  • 8
  • 9
  • More pages
  • 59
  • Sau

Chương 4

G

ibson ngồi vào cái ghế đối diện với Abe. George Abe. George Abe khốn kiếp. Anh thở hắt ra trước điều kì quặc này. Đối mặt với ông ta sau từng ấy thời gian. Abe kết nối với quá khứ của anh. Kết nối với cha anh. Đã bao lâu rồi? Mười… không, mười một năm ư? Họ đã không gặp nhau kể từ sau phiên xét xử của anh, khi thẩm phán tuyên án.

Abe không ngồi ở bàn công tố, nhưng cũng chẳng khác gì đang có mặt. Trong suốt phiên tòa, ông ta và quyển sổ là hai thứ cố hữu ngồi ngay sau biện lí quận. Abe đưa tài liệu cho công tố viên, tham gia họp kín và đưa ghi chú vào những thời khắc quan trọng. Nếu bạn nghĩ biện lí quận nhận lệnh từ George Abe thì cũng dễ hiểu. Gibson chắc chắn đã nghĩ như thế.

Nhiều tháng sau khi anh bị bắt, Gibson nhận ra rằng Benjamin Lombard đã không đánh liều để phiên xét xử anh diễn ra tự nhiên. Bằng việc đột nhập vào các máy tính của ngài thượng nghị sĩ, Gibson đã vi phạm nhiều luật của bang và liên bang, nhưng người ta giả định rằng các cáo buộc cấp liên bang sẽ thay thế cấp địa phương. Ít nhất là cho tới khi vụ việc bất ngờ được chuyển sang cho các tòa án ở Virginia. Lí do, dù không bao giờ được nói ra, thật đơn giản: thẩm phán liên bang là những vị trí bổ nhiệm cả đời, trong khi thẩm phán khu vực Virginia làm theo nhiệm kỳ tám năm và được Hội đồng Lập pháp Virginia bầu. Lombard đã dùng quan hệ chuyển phiên tòa của Gibson tới nơi mà ông ta có ảnh hưởng lớn. Quyết định của văn phòng công tố kết án anh như người trưởng thành vì một tội không liên quan đến bạo lực vi phạm lần đầu đã chứng minh cho nghi ngờ đó. Vì thế, khi phiên tòa bắt đầu, Gibson cho rằng vị thẩm phán hẳn cũng là người của Đội Lombard.

Phiên tòa kết thúc sau chín ngày và phán quyết là điều đã được định đoạt trước. Các ổ cứng của Gibson là tất cả bằng chứng mà bên công tố cần. Anh bị kết án có tội và quay lại nhà giam chờ bản án chính thức. Nhưng vài ngày sau, luật sư của anh đã đưa anh tới gặp tay thẩm phán. Không phải ở trong phòng xét xử nghiêm chỉnh, mà ở trong phòng làm việc của thẩm phán. Ở cửa ra vào, tay thẩm phán và luật sư của Gibson trao đổi với nhau một ánh mắt kì dị, đầy mưu mô.

“Từ đây để tôi, ông Jennings.” Vị thẩm phán nói.

Luật sư của anh gật đầu, liếc nhìn thân chủ trẻ tuổi đang bối rối và rời đi, để lại họ đứng ở ngưỡng cửa mà không nói một lời. Gibson không biết nhiều về luật pháp, nhưng cũng biết chuyện này không bình thường. Khi chỉ còn lại họ với nhau, tay thẩm phán ra hiệu cho Gibson đi vào.

“Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện.”

Vị thẩm phán lấy ra hai chai RC Cola từ trong chiếc tủ lạnh nhỏ và mở chúng ra bằng cái bật nắp treo trên tường. Ông mời Gibson một chai và ngồi xuống đằng sau chiếc bàn lớn bằng gỗ gụ.

Thẩm phán Hammond D. Birk là sự pha trộn giữa một quý ông người miền Nam nóng tính và một công nhân vất vả ở Virginia. Ông tỏ ra nghiêm khắc suốt phiên tòa - chỉ trích khi những người có mặt không thể hiện tốt, nhưng lại lịch sự và cuốn hút khi thể hiện sự không hài lòng đó. Luật sư ở cả hai bên hành động thận trọng để tránh cơn thịnh nộ của ông. Ngồi trên chiếc ghế bành da của thẩm phán, Gibson uống nước ngọt cũng thấy sợ.

“Con trai.” Vị thẩm phán bắt đầu. “Tôi sẽ cho cậu một đề nghị chỉ có duy nhất một lần. Sẽ không thẩm vấn, thảo luận, hay thương lượng. Khi nói xong, tôi chỉ muốn nghe một trong hai từ này: có hoặc không. Chỉ một trong hai từ, rồi chúng ta sẽ ra ngoài và kết thúc cái trò hề đang làm tôi bực mình này. Cậu hiểu chứ?”

Gibson im lặng gật đầu, phòng trường hợp nói ra sẽ là một cái bẫy làm anh bất lợi.

“Tốt.” Thẩm phán nói. “Đề nghị của tôi khá thẳng thắn. Mười năm tù hay vào Thủy quân Hoa Kỳ. Dù cậu không hỏi nhưng thời hạn sẽ là năm năm. Tức là bằng một nửa thời gian ở tù, nếu cậu muốn biết. Và cậu sẽ làm chuyện có ích trong quân ngũ với bộ não đó thay vì ngồi đếm tuần, đếm tháng và đếm năm cho tới ngày được thả ra. Vậy… mười năm hay nhập ngũ. Sau này, tôi sẽ xóa hồ sơ tội phạm của cậu và cậu có thể tiếp tục sống trong cái thế giới nhỏ mọn này.”

Vị thẩm phán uống hết chai nước và nhíu mày nhìn Gibson. “Tôi nói xong rồi, con trai. Giờ tới lượt cậu. Hãy suy nghĩ cho kĩ. Nói có thì vào Thủy quân còn nói không thì đi tù. Hãy trả lời khi nghĩ xong. Đừng để chai RC hết lạnh. Đó là đồ uống yêu thích của cha cậu hồi đại học.”

Gibson ngẩng lên nhìn vị thẩm phán, người đang mỉm cười với anh.

Họ ngồi im lặng một lúc, dù đưa ra quyết định chẳng mất chút thời gian nào. Nhập ngũ hai mươi năm cũng còn hơn một đêm trong nhà giam. Và đó chỉ là tạm giam - nhà tù thật sự thì hoàn toàn khác và nó khiến Gibson sợ phát khiếp. Nhưng anh thích việc được ngồi đây với tay thẩm phán, uống RC Cola và hi vọng Birk sẽ nói thêm về cha anh.

Nhưng vị thẩm phán không nói gì nữa, dù là lúc đó hay trong cả chục lá thư họ viết cho nhau khi anh trong quân ngũ. Lá thư đầu tiên tới bất ngờ vào trước hôm anh rời căn cứ ở đảo Parris. Đó là lá thư thứ ba anh nhận được kể từ khi vào Thủy quân, nó chứa đầy những suy tưởng về sự trưởng thành. Hai mươi trang viết tay và anh ngồi trên mép giường đọc đi đọc lại. Hôm đó là ngày Gia đình, nghĩa là hầu hết đồng đội của anh đang đi vòng quanh căn cứ với người thân. Lá thư làm anh thấy đỡ cô đơn hơn. Anh đã viết lại một lời cảm ơn chân thành. Sau đó, họ cứ vài tháng lại gửi thư cho nhau: Gibson thì cộc lốc và hay kể chuyện của mình, còn vị thẩm phán thì biết nhiều chủ đề và đầy triết lí. Gibson tự hỏi vị thẩm phán sẽ khuyên anh điều gì trong trường hợp này.

“Tôi nhớ lần cuối mình gặp ông.” Gibson nói với Abe. “Ngay sau khi thẩm phán nói tôi sẽ vào Thủy quân. Mọi người đều sửng sốt, nhưng ông thì không. Tôi muốn thấy phản ứng của ông, nhưng ông chỉ đứng lên và bỏ đi. Ông còn cài lại khuy áo vest rồi đi ra như không có chuyện gì. Rất thản nhiên. Phải chăng ông đang trên đường đưa tin xấu tới cho Lombard?”

“Đúng.”

“Tôi luôn tự hỏi Lombard đón nhận tin đó như thế nào, sau tất cả những cố gắng vùi dập tôi. Tôi đoán hẳn sẽ chẳng hay ho gì.”

“Đúng. Chẳng hay ho gì. Nhưng tôi mừng là mọi chuyện đã diễn ra như thế. Tôi nhận ra rằng đó là một sai lầm. Tôi xin lỗi vì đã dính líu tới những chuyện xảy ra với cậu.”

Lời xin lỗi khiến Gibson bất ngờ. Anh cảm thấy có chút biết ơn vì cuối cùng cũng có người xin lỗi. Nhưng anh cũng ngay lập tức nổi giận. Đúng, rất bất ngờ và khiến anh vui lòng, nhưng một lời xin lỗi sau mười năm thì có khác gì?

“Vậy ông chỉ là một con tốt vô tội… Ông đang muốn thuyết phục tôi như vậy?”

“Không.” Abe lắc đầu. “Tôi không nghĩ tỏ vẻ không biết là đã đủ. Tôi đã vờ như không biết gì, nhưng chỉ bởi vì tôi cho phép bản thân làm thế. Vì tôi đã không hỏi những câu hỏi lẽ ra phải hỏi. Lòng trung thành đã khiến tôi lầm lạc. Tôi biết việc đó là sai trái, nhưng phớt lờ bản năng của mình. Tôi không hề vô tội.”

“Vậy thì sao?” Gibson hỏi. “Ông và cô trợ thủ đằng sau đã lần ra tôi để ông có thể bớt gánh nặng lương tâm? Một buổi xưng tội nho nhỏ vào sáng Chủ nhật? Ông cảm thấy khá hơn chưa?”

“Quả là khá hơn. Tôi ngạc nhiên đấy. Nhưng đó không phải là lí do tôi có mặt ở đây.”

Toby xuất hiện với thực đơn và một bình cà phê. Chú lật cái cốc trước mặt Gibson lên rồi rót đầy. Chú có vẻ khó chịu và ánh mắt chú hỏi Gibson liệu mình có cần làm gì không. Gibson lắc đầu nhè nhẹ. Dù chuyện gì đang xảy ra ở đây, Gibson cũng không muốn để Toby dính líu.

“Tôi sẽ trở lại trong ít phút,” Toby nói.

Khi chú đã đi, Gibson dùng ngón cái gãi dưới môi và chỉ tay về phía Abe. “Vậy tại sao ông ở đây?”

“Tôi ở đây vì Suzanne.”

Anh cảm thấy có ai đang cắn vào cổ mình và nổi da gà. Đó là lần đầu tiên có người nói tên cô trước mặt anh sau nhiều năm. Ngay cả vợ cũ của anh cũng biết tốt hơn là không nên nhắc tới cô bé.

“Suzanne Lombard.”

Abe gật đầu. “Tôi muốn cậu giúp tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô ấy.”

“Suzanne chết rồi, George. Chuyện thế đấy.”

“Chắc vậy. Chắc là đúng.”

“Đã mười năm rồi!” Gibson cảm thấy giọng mình như cao lên. Chắc vậy ư? Từ đó xuyên thủng Gibson, cơn giận nhường chỗ cho sự tuyệt vọng không tưởng tượng nổi. Suzanne đã chết. Chắc chắn là thế. Đã mười năm rồi. Còn không thì sẽ tệ hơn thế nhiều. Còn sống chẳng tốt lành gì trong những tình cảnh như thế. Không… nếu cô còn sống, có nghĩa là cô đã bị bắt đi. Và nếu cô vẫn bị giam cầm sau từng ấy thời gian, thì có nghĩa người này đã tìm mọi cách làm điều đó. Sẽ không có đáp án tốt đẹp dành cho câu hỏi vì sao. Chỉ có ác mộng xuất hiện trong đầu anh.

“Tại sao? Ông có lợi gì? Ông hi vọng ghi điểm với Lombard hả?”

“Không. Ông ta và tôi chấm dứt rồi.”

“Vậy thì là gì? Tình xưa nghĩa cũ?”

“Lí do của tôi không phải việc của cậu.”

“Ông sẽ phải giải thích tốt hơn thế. Nếu ông không muốn gì từ Lombard, thì tại sao lại cố gắng đến thế này để tìm ra con gái ông ta? Nếu ông có bằng chứng gì, tại sao lại không giao cho cảnh sát liên bang cho xong?”

Tới lượt George nhìn anh chằm chằm. Gibson không tin ông ta, nhưng người đàn ông này quả biết cách nhìn người khác - vô cùng cứng rắn.

“Vì Suzanne. Tôi ngạc nhiên với cậu đấy, Gibson.”

“Ý ông là gì?”

“Suzanne yêu cậu hơn bất kì ai khác.”

Gibson bỗng dưng muốn khóc. Abe trông thấy và dịu dàng mỉm cười với anh.

“Cô bé yêu mến cậu. Theo cậu khắp nơi. Và tôi đã thấy cách cậu chăm sóc cô ấy. Như một đứa em gái. Ai cũng thấy vậy.” Abe gạt thứ gì đó dưới mắt mình. “Hận thù giữa cậu và Benjamin - có bao gồm Suzanne không?”

Gibson lắc đầu và lấy tay che miệng để ngăn không cho mình nói thêm. Anh không thể giữ bình tĩnh được nữa.

“Vậy thì hãy giúp tôi. Tôi không biết gì về cậu, nhưng tôi cần biết. Tôi đã chứng kiến cô bé lớn lên. Tôi cần biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi muốn ngồi đối diện với người đã dụ cô bé xinh đẹp ấy từ nhà mình. Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với người đó. FBI có thể lấy những gì còn lại.” Abe ngừng nói, cảm nhận sự chấn động trong từng từ ngữ. “Và nếu tôi có thể đồng thời dàn xếp chuyện quá khứ giữa tôi và cậu thì càng tốt.”

“Ông tự trách mình.”

“Phải.”

“Có phải vì vậy mà Lombard đã sa thải ông? Vì Suzanne?”

“Đúng.”

“Đó có phải là lỗi của ông không?”

Abe thở dài và liếc ra cửa sổ. Gibson nghĩ ông ta hơi co rúm lại. Abe nói rất nhỏ, giọng đầy đau buồn.

“Một câu hỏi rất hay. Một câu tôi chưa bao giờ trả lời được trọn vẹn. Bảo vệ là một nghề nghiệp hướng đến kết quả. Việc của tôi là bảo vệ Benjamin Lombard, nhưng gia đình ông ta cũng thuộc trách nhiệm của tôi. Nói một cách đơn giản, Suzanne biến mất dưới sự trông chừng của tôi.”

Nếu Gibson không biết rõ ông ta, anh có thể đã bắt đầu thấy thích con người ông ta.

“Vậy thì tại sao lại là bây giờ? Tại sao bỗng nhiên ông lại muốn đào xới mọi chuyện? Vì lễ kỉ niệm ư?”

“Hãy trở về văn phòng với tôi và tự mình xem đi.”

“Xem cái gì? Ông có gì?” Gibson cố gắng luận ra khi nhìn ông ta nhưng đầu mối duy nhất chỉ là sự tự tin của Abe. Có khả năng không? Abe có thể nào có được một manh mối mới về một vụ việc đã làm các nhà chức trách đau đầu? Abe đang định chơi trò may rủi gì đây? Chuyện này có quan trọng không? Chỉ cần có một phần trăm cơ hội tìm ra Suzanne, Gibson biết anh sẽ tham gia. Chắc chắn.

Abe đẩy một phong bì dày sang bên kia bàn. Gibson mở nó ra và di ngón tay lên chồng tiền bên trong. Anh không đếm, nhưng tất cả đều là tờ một trăm đô la.

“Cái gì đây?”

“Một lời xin lỗi vì chen vào bữa sáng của cậu hoặc khoản thưởng vì kí hợp đồng. Tùy cậu.”

“Thưởng kí hợp đồng?”

“Nếu cậu tham gia và giúp chúng tôi, tôi sẽ trả gấp đôi khoản lương cũ của cậu cộng thêm khoản thưởng mười nghìn đô la nữa nếu cậu tìm được đầu mối. Được chứ?”

“Quá được.”

“Tốt.” Abe đứng lên, gật đầu với người phụ nữ kia và rời quán Nighthawk.

Gibson không thấy anh còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo.