"Winstead, đồ lừa đảo!"
Daniel Smythe-Smith chớp mắt. Anh có ;hơi say thật, nhưng anh nghĩ có người vừa buộc tội mình ăn gian. Phải mất một lúc anh mới dám chắc chắn về điều đó; anh mới trở thành Bá tước Winstead gần một năm và thỉnh thoảng vẫn quên xoay người lại khi có người gọi mình bằng tước vị.
Nhưng không, anh là Winstead, hay phải nói Winstead là anh, và...
Anh gục xuống rồi lắc đầu. Anh vừa nghĩ cái gì nhỉ?
À, phải. "Không", anh nói chậm rãi, vẫn còn có chút bối rối trước tình huống này. Anh giơ tay lên để phản đối, vì khá chắc là mình không hề ăn gian. Nói thực, sau chai rượu vừa xong, có lẽ đó là điều duy nhất anh thấy chắc chắn. Nhưng anh chẳng nói được gì thêm nữa. Trên thực tế, anh chỉ kịp né chiếc bàn đang lao về phía mình.
Bàn ư? Quái quỷ, anh say đến mức nào nhỉ?
Không sai, cái bàn đang nằm nghiêng và những lá bài rơi xuống sàn, Hugh Prentice thì hét vào mặt anh như một gã điên.
Hugh chắc cũng say rồi.
"Tôi không lừa đảo", Daniel nói. Anh nhướng lông mày và chớp mắt, cứ như chuyển động đặc trưng của loài cú đó có thể gạt bỏ lớp màng say xỉn đang che mờ, ừm, mọi thứ. Anh nhìn sang Marcus Holroyd - bạn thân của mình, và nhún vai. "Tớ không lừa đảo."
Ai chẳng biết anh không lừa đảo.
Nhưng rõ ràng là Hugh đã mất trí và Daniel chỉ biết trố mắt nhìn anh ta nổi điên, vừa vung vẩy tay vừa la toáng lên. Daniel nghĩ một cách hiếu kỳ rằng trông anh ta như con tinh tinh, chỉ thiếu bộ lông.
"Anh ta đang nói gì thế?", anh hỏi chung chung.
"Anh không thể có con Át được", Hugh gầm lên, xông về phía anh với một cánh tay run rẩy duỗi ra buộc tội. "Con Át nên ở... ở..." Anh ta vung tay về phía chiếc bàn cũ. "Hừ, nói chung là anh không thể có nó được", anh ta lầm bầm.
"Nhưng tôi đã có rồi", Daniel bảo anh ta. Không hề giận dữ, cũng chẳng biện bạch. Chỉ như nói lên sự thật hiển nhiên, kèm một cái nhún vai theo kiểu còn-gì-để-nói-nữa-nào.
"Không thể nào", Hugh đáp lại. "Tôi biết mọi quân trong bộ bài."
Đúng thế. Hugh luôn biết rõ mọi quân trong bộ bài. Đầu óc anh ta nhanh nhạy đến quái đản trong lĩnh vực đó. Anh ta cũng giỏi tính nhẩm. Những phép tính phức tạp có nhiều hơn ba chữ số, thêm, bớt và đủ trò mà họ buộc phải luyện tập không ngừng ở trường học.
Nghĩ lại thì có lẽ Daniel không nên thách đấu với anh ta. Nhưng anh đang tìm trò gì đó để giải trí và nói thật, anh cứ đinh ninh mình sẽ thua.
Chưa một ai thắng Hugh Prentice. Rõ ràng là trừ anh.
"Phi thường", Daniel lầm bầm, nhìn xuống các quân bài. Đúng vậy, giờ chúng đang vương vãi trên sàn, nhưng anh biết chúng là gì. Anh cũng ngạc nhiên như những người khác khi đặt quân bài thắng cuộc xuống. "Tôi thắng rồi", anh tuyên bố, dù có cảm giác hình như mình đã vừa nói thế. Anh quay lại nhìn Marcus. "Ăn mừng thôi."
"Cậu có nghe anh ta nói gì không đấy?", Marcus rít lên. Cậu ta vỗ tay trước mặt Daniel. "Tỉnh lại đi!"
Daniel cau mày, chun mũi trước tiếng ong ong bên tai. Nói thật, điều đó không được hoan nghênh. "Tớ vẫn tỉnh", anh nói.
"Tôi muốn đòi lại sự công bằng", Hugh gầm lên.
Daniel nhìn anh ta ngạc nhiên. "Gì cơ?"
"Hãy chỉ định người phụ tá của anh."
"Anh đang thách đấu với tôi đấy à?" Bởi vì nghe có vẻ giống lắm. Nhưng ngược lại, anh đang say. Và anh thích nghĩ rằng Prentice cũng vậy.
"Daniel", Marcus gầm lên.
Daniel xoay người lại. "Tớ nghĩ anh ta đang thách đấu với tớ."
"Daniel, ngậm miệng lại."
"Xì!" Daniel phẩy tay phớt lờ Marcus. Anh quý cậu ta như anh em trai, nhưng thỉnh thoảng cậu ta lại hết sức tẻ nhạt. "Hugh", Daniel nói với người đàn ông đang giận dữ trước mặt mình, "đừng có biến thành gã khốn như thế".
Hugh xông tới.
Daniel tránh đi, nhưng không đủ nhanh khiến cả hai liền ngã vật xuống sàn. Daniel nặng hơn Hugh đến năm cân, nhưng Hugh đang giận dữ trong khi Daniel chỉ thấy mê mụ, và Hugh đã đấm Daniel ít nhất bốn phát trước khi anh tung ra cú đấm đầu tiên.
Thế mà cú đấm ấy cũng chẳng trúng đích vì Marcus cùng vài người khác đã nhảy vào giữa và tách họ ra.
"Mày là một thằng lừa đảo khốn nạn", Hugh gầm lên, vùng vẫy giữa hai người đàn ông đang ghìm mình lại.
"Mày là một thằng ngu."
Mặt Hugh tối sầm lại. "Tao muốn đòi sự công bằng." "Còn lâu", Daniel nhổ nước bọt. Một lúc nào đó, có lẽ là khi Hugh đấm vào cằm anh, cơn giận dữ đã thế chỗ cho cảm giác mơ hồ trong Daniel. "Tao mới là người muốn đòi sự công bằng."
Marcus rên lên.
"Patch of Green à?", Hugh nói lạnh lùng, nhắc đến chỗ kín đáo trong Hyde Park mà các quý ông giải quyết mâu thuẫn.
Mắt Daniel trừng lên nhìn anh ta. "Lúc bình minh."
Cả phòng chìm vào im lặng khi mọi người chờ một trong hai người lấy lại lý trí.
Nhưng chuyện đó không xảy ra. Tất nhiên là không rồi. Khóe miệng Hugh nhếch lên. "Được thôi."
"Ôi, khỉ thật", Daniel rên lên. "Đầu tớ đau quá."
"Thật à", Marcus mỉa mai. "Chẳng hiểu sao lại thế nữa." Daniel nuốt nước bọt và dụi bên mắt không bị Hugh đấm bầm tím vào tối hôm trước. "Mỉa mai không hợp với cậu đâu."
Marcus lờ anh đi. "Cậu vẫn có thể dừng chuyện này lại." Daniel liếc nhìn xung quanh về phía những ngọn cây bao quanh khu đất trống, thảm cỏ xanh mướt trải dài trước mặt, Hugh Prentice và người đàn ông đứng cạnh đang kiểm tra súng. Mặt trời mới mọc chưa đầy mười phút, và sương sớm vẫn bao phủ khắp nơi. "Cậu không nghĩ là hơi muộn để làm điều đó rồi à?"
"Daniel, chuyện này thật ngớ ngẩn. Cậu chẳng việc gì phải bắn súng hết. Có lẽ cậu vẫn còn mê mụ sau tối qua." Marcus nhìn Hugh với vẻ cảnh giác. "Cả anh ta cũng vậy."
"Anh ta gọi tớ là kẻ lừa đảo." "Chẳng đáng chết vì nó đâu."
Daniel đảo tròn mắt. "Ôi, vì Chúa, Marcus. Anh ta sẽ không bắn tớ thật đâu."
Một lần nữa, Marcus nhìn Hugh với vẻ quan tâm. "Tớ không dám quá chắc chắn về điều đó."
Daniel gạt bỏ nỗi lo của mình bằng cách đảo tròn mắt. "Anh ta sẽ bắn trượt."
Marcus lắc đầu và đi tới gặp người phụ tá của Hugh ở chính giữa bãi đất trống. Daniel nhìn họ kiểm tra súng rồi hội ý với bác sĩ phẫu thuật.
Gã chết tiệt nào nghĩ tới việc đưa bác sĩ phẫu thuật tới thế không biết? Chẳng ai thật sự bắn nhau trong những dịp này hết.
Marcus quay lại với vẻ mặt nghiêm trang, đưa Daniel khẩu súng. "Cố đừng tự giết mình nhé", anh ta lầm bầm. "Hoặc giết anh ta."
"Được rồi", Daniel nói, giữ giọng vui vẻ vừa đủ làm
Marcus tức điên. Anh nhìn dấu hiệu, giơ cánh tay và chờ đếm tới ba.
Một.
Hai.
B...
"Chết tiệt, anh đã bắn tôi!", Daniel hét lên rồi ngước nhìn Hugh, vừa sốc vừa tức giận. Anh nhìn xuống bờ vai đang rỉ máu của mình. Đó chỉ là vết thương phần mềm, nhưng Chúa nhân từ, đau kinh khủng. Và đó còn là cánh tay bắn súng của anh nữa. "Anh đã nghĩ cái quái gì thế hả?", anh hét.
Hugh đứng đờ người nhìn anh tựa một gã ngốc, cứ như bây giờ mới nhận ra rằng một viên đạn có thể gây đổ máu.
"Đồ ngốc nhà anh", Daniel lầm bầm, giơ súng bắn trả. Anh nhắm sang bên, nơi có một thân cây to lớn và đẹp đẽ có thể chịu được một viên đạn, nhưng bác sĩ phẫu thuật đã chạy tới rồi luyên thuyên gì đó; tới khi quay về phía ông ta, Daniel giẫm phải một bãi cỏ ướt, ngón tay siết cò và bắn một phát đạn sớm hơn dự định.
Chết tiệt, khẩu súng giật đau điếng. Ngu ngốc. Hugh gào lên.
Da thịt Daniel đông cứng, và anh hãi hùng ngước mắt lên nhìn chỗ Hugh vừa đứng.
"Ôi, Chúa tôi."
Marcus đã chạy sang bên kia cùng bác sĩ phẫu thuật.
Máu bắn khắp nơi, nhiều đến mức đứng từ bên này mà Daniel cũng có thể thấy nó thấm qua bãi cỏ. Súng tuột khỏi tay anh và anh tiến lên trước như bị thôi miên.
Chúa nhân từ, anh vừa giết người sao?
"Mang túi lại đây cho tôi!", bác sĩ kêu lên, và Daniel tiến một bước về phía trước. Anh phải làm gì? Giúp đỡ ư? Marcus đang làm việc đó cùng phụ tá của Hugh rồi, thêm nữa, chẳng phải Daniel vừa bắn anh ta sao?
Đó có phải là việc mà một quý ông nên làm không? Giúp đỡ một người đàn ông sau khi bắn anh ta?
"Cố lên, Prentice!", có người đang van nài, và Daniel tiến lên trước một bước, rồi hai bước, cho tới khi mùi máu trên bãi cỏ xộc thẳng vào mũi anh.
"Buộc chặt vào", có người nói. "Anh ấy sẽ mất cái chân này mất." "Còn hơn là mất mạng."
"Chúng ta phải cầm máu."
"Ấn mạnh hơn."
"Tỉnh táo lại đi, Hugh!"
"Anh ấy vẫn chảy máu!"
Daniel lắng nghe. Anh không biết ai đang nói gì nữa, và điều đó cũng chẳng quan trọng. Hugh sắp chết ngay trên bãi cỏ, và chính anh là người gây ra điều đó.
Đó là một tai nạn. Hugh đã bắn anh. Và bãi cỏ ướt đẫm.
Anh bị trượt chân. Chúa nhân từ, họ có biết anh bị trượt chân không?
"Tôi... tôi...", anh cố nói gì đó nhưng chẳng tìm được lời nào, mà dẫu sao thì cũng chỉ có Marcus nghe thấy anh.
"Tốt nhất là cậu nên tránh xa ra", Marcus nói nghiêm nghị.
"Anh ta có...", Daniel cố hỏi câu hỏi quan trọng nhất, nhưng nghẹn lời.
Rồi anh ngất xỉu.
Khi tỉnh lại, Daniel đang nằm trên giường của Marcus, với một tấm gạc được quấn chặt quanh cánh tay. Marcus ngồi trên chiếc ghế cạnh đó, nhìn ra ngoài cửa sổ sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời ban trưa. Khi nghe thấy tiếng rên của Daniel, cậu ta quay phắt lại.
"Hugh?", Daniel khàn giọng hỏi.
"Anh ta còn sống. Ít nhất là thế vào lần cuối tớ nghe tin." Daniel nhắm mắt lại. "Tớ đã làm gì thế này?", anh thì thào.
"Chân anh ta tệ lắm", Marcus nói. "Cậu đã bắn trúng động mạch."
"Tớ không cố ý." Nghe có vẻ đáng khinh, nhưng đó là sự thật.
"Tớ biết." Marcus quay ra cửa sổ. "Cậu ngắm dở tệ."
"Tớ bị trượt chân. Cỏ ướt đẫm." Anh không biết vì sao mình nói vậy nữa. Nếu Hugh chết thì điều đó chẳng có gì quan trọng.
Chết tiệt thật, họ là bạn bè. Đó là điều ngu xuẩn nhất trong tất cả. Anh và Hugh là bạn bè. Họ đã quen nhau nhiều năm rồi, từ học kỳ đầu ở Eton.
Nhưng anh say khướt, Hugh cũng thế, và ai cũng vậy trừ Marcus - người chẳng bao giờ uống nhiều hơn một ly.
"Cánh tay cậu thế nào?", Marcus hỏi.
"Đau."
Marcus gật đầu.
"Đau là điều đáng mừng", Daniel nói, nhìn đi chỗ khác. Có lẽ Marcus lại gật đầu.
"Gia đình tớ có biết không?"
"Tớ không rõ", Marcus đáp lại. "Nếu chưa biết thì họ cũng sẽ sớm biết thôi."
Daniel nuốt nước bọt. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì anh cũng sẽ bị đá khỏi giới thượng lưu, và điều này sẽ ảnh hưởng tới cả gia đình anh. Các chị gái của anh đã kết hôn nhưng Honoria chỉ mới ra mắt. Giờ thì ai sẽ cưới con bé nữa?
Và anh thậm chí còn không muốn nghĩ điều này sẽ khiến mẹ mình thấy ra sao.
"Tớ sẽ phải rời khỏi đất nước", Daniel nói thẳng.
"Anh ta chưa chết."
Daniel quay về phía cậu ta, không dám tin vào phát biểu thẳng thắn đó.
"Nếu anh ta sống thì cậu không phải bỏ đi", Marcus nói. Đúng là vậy, nhưng Daniel không nghĩ Hugh qua được. Anh đã thấy chỗ máu chảy ra lẫn vết thương. Chết tiệt, anh thậm chí còn thấy cả xương trắng lộ ra trước mặt tất cả mọi người.
Chẳng ai sống sót sau một vết thương như thế. Nếu anh ta không chết vì mất máu thì cũng chết vì nhiễm trùng.
"Tớ nên đi gặp anh ta", cuối cùng Daniel quyết định rồi rời khỏi giường. Anh vắt chân lên thành giường và gần chạm đất thì Marcus đến bên cạnh.
"Đó không phải ý kiến hay đâu", Marcus cảnh báo. "Tớ cần nói với anh ta rằng mình không cố ý."
Lông mày Marcus nhướng lên. "Tớ không nghĩ điều đó quan trọng."
"Nó quan trọng với tớ."
"Tư pháp viên có lẽ đang ở đó cũng nên."
"Nếu tư pháp viên muốn bắt tớ thì đã đến đây tìm tớ rồi."
Marcus cân nhắc điều đó rồi tránh sang một bên và nói,
"Cậu nói đúng". Cậu ta chìa tay ra và Daniel nắm lấy để giữ thăng bằng.
"Tớ chơi bài", Daniel nói bằng giọng trống rỗng, "bởi vì các quý ông làm vậy. Và khi anh ta bảo tớ là lừa đảo, tớ liền thách đấu với anh ta vì các quý ông cũng làm như vậy".
"Đừng tự hành hạ mình nữa", Marcus nói.
"Không", Daniel đáp bằng giọng u ám. Anh sẽ nói nốt điều cần được nói. Anh quay lại nhìn Marcus với đôi mắt lóe sáng. "Tớ đã bắn chệch vì các quý ông làm như vậy", anh nói một cách giận dữ. "Và tớ đã bắn trượt. Bắn trượt nhưng lại trúng anh ta và giờ tớ sẽ làm việc mà một người đàn ôngnên làm, đó là tới chỗ anh ta và nói lời xin lỗi."
"Tớ sẽ đưa cậu tới đấy", Marcus cất lời. Đó là tất cả những gì cần nói.
Hugh là con trai thứ hai của Hầu tước Ramsgate và đã được đưa tới sống cùng cha mình ở St.James. Daniel chẳng tốn nhiều thời gian để xác định rằng mình không được chào đón.
"Cậu!", ngài Ramsgate rống lên, một cánh tay vươn ra chỉ vào Daniel như nhận diện ác quỷ. "Sao cậu dám vác mặt đến đây?"
Daniel đứng thẳng đờ. Ngài Ramsgate có quyền tức giận. Ông ta đang sốc. Ông ta đang đau khổ. "Tôi đến để..."
"Chia buồn?", ngài Ramsgate ngắt lời một cách chế giễu. "Ta chắc chắn là cậu rất tiếc khi biết làm điều đó bây giờ vẫn còn hơi sớm."
Daniel cho phép mình lóe lên chút hy vọng. "Vậy là anh ta còn sống?"
"Thoi thóp."
"Tôi muốn xin lỗi", Daniel khó khăn nói.
Mắt ngài Ramsgate, vốn đã trợn trừng, giờ mở to đến khó tin.
"Xin lỗi? Thật à? Cậu nghĩ một lời xin lỗi sẽ cứu mình thoát khỏi giá treo cổ nếu con trai ta chết à?"
"Đó không phải là lý do tôi..."
"Ta sẽ khiến cậu bị treo cổ. Đừng nghĩ chuyện đó sẽ không xảy ra."
Daniel chẳng nghi ngờ lấy một giây.
"Hugh là người thách đấu", Marcus nói bình thản. "Ta không quan tâm ai thách đấu", Ramsgate quát. "Con trai ta đã làm việc nên làm. Nó nhắm đi chỗ khác. Nhưng cậu..." Ông ta quay lại phía Daniel, những lời lẽ chua cay và đau khổ tuôn ra. "Cậu đã bắn nó. Sao cậu làm thế chứ?"
"Tôi không cố ý."
Trong khoảnh khắc, Ramsgate chỉ mở mắt trừng trừng. "Cậu không cố ý. Đó là lời giải thích của cậu đấy hả?"
Daniel không nói gì. Lời biện hộ đó cũng có vẻ ngớ ngẩn khi vang lên bên tai anh. Nhưng đó là sự thực. Thật kinh khủng.
Anh nhìn sang Marcus, hy vọng tìm được một lời khuyên thầm, để xem mình nên nói gì, làm gì. Nhưng trông Marcus cũng có vẻ bối rối và Daniel nghĩ rằng họ nên xin lỗi thêm một lần nữa rồi rời đi, nhưng đúng lúc ấy, quản gia bước vào phòng rồi thông báo rằng bác sĩ vừa từ giường bệnh của Hugh xuống.
"Nó thế nào?", Ramsgate hỏi.
"Cậu ấy sẽ sống", bác sĩ xác nhận, "nếu không bị nhiễm trùng".
"Còn cái chân?"
"Cậu ấy sẽ giữ được nó nếu không bị nhiễm trùng. Nhưng cậu ấy sẽ bị thọt, và rất có thể què hẳn. Xương bị vỡ. Tôi đã cố hết sức chỉnh lại..." Bác sĩ nhún vai. "Tôi chỉ có thể làm đến thế mà thôi."
"Khi nào thì ông biết cậu ấy không bị nhiễm trùng nữa?", Daniel hỏi. Anh phải biết.
Bác sĩ quay lại. "Cậu là ai?"
"Tên ác quỷ đã bắn con trai ta", Ramsgate rít lên.
Bác sĩ lùi lại vì sốc và cũng để tự bảo vệ mình khi Ramsgate xông qua phòng. "Cậu nghe đây", ông ta nói một cách ác độc, tiến lên cho tới khi gần chạm vào mũi Daniel. "Cậu sẽ phải trả giá cho điều này. Cậu đã hủy hoại con trai ta. Dù còn sống đi nữa thì nó vẫn sẽ bị hủy hoại với một cái chân què và cuộc đời vô vọng."
Cảm giác bất an lạnh lẽo dâng khắp lồng ngực Daniel.
Anh biết ngài Ramsgate đang buồn bực, ông ta hoàn toàn có quyền như vậy. Nhưng có gì đó nghiêm trọng hơn thế ở đây. Vị hầu tước này trông bất ổn, như bị ma ám.
"Nếu nó chết", Ramsgate rít lên, "cậu sẽ bị treo cổ. Còn nếu nó không chết và cậu thoát được luật pháp thì ta sẽ giết cậu".
Họ đứng gần nhau đến mức Daniel có thể cảm giác được khí ẩm thoát ra khỏi miệng Ramsgate theo từng từ. Và khi nhìn vào đôi mắt màu lục lóe sáng của người đàn ông trung niên, anh biết thế nào là sợ hãi.
Ngài Ramsgate sẽ giết anh. Đó chỉ là vấn đề thời gian. "Thưa ngài", Daniel lên tiếng, vì anh phải nói gì đó.
Anh không thể cứ đứng đờ ra đó chịu trận được. "Tôi phải nói với ngài..."
"Không, ta nói cho anh biết", Ramsgate phun phì phì. "Ta không quan tâm anh là ai, hay tước vị mà ông bố chết tiệt của anh đã truyền lại cho anh là gì. Anh sẽ phải chết. Anh hiểu ý ta chứ?"
"Tớ nghĩ đến lúc chúng ta nên đi rồi", Marcus xen vào. Anh ta đặt cánh tay giữa hai người đàn ông và cẩn thận nới rộng khoảng cách giữa họ. "Bác sĩ", anh ta nói, hất đầu về phía bác sĩ khi kéo Daniel đi qua. "Ngài Ramsgate."
"Đếm nốt những ngày còn lại của mình đi, Winstead", ngài Ramsgate cảnh báo. "Hay phải nói là những giờ còn lại."
"Thưa ngài", Daniel tiếp tục nói, cố gắng thể hiện sự tôn kính với người đàn ông lớn tuổi. Anh muốn sửa lại sai lầm của mình. Anh cần phải cố gắng hơn. "Tôi phải nói với ngài rằng..."
"Đừng nói chuyện với ta", Ramsgate ngắt lời. "Lúc này cậu không thể nói điều gì cứu được tính mạng của mình đâu. Cậu cũng chẳng thể trốn đi đâu hết."
"Nếu ngài giết cậu ấy thì ngài cũng sẽ bị treo cổ", Marcus nói. "Và nếu Hugh còn sống thì anh ta sẽ cần đến ngài."
Ramsgate nhìn Marcus như nhìn một thằng ngu. "Cậu nghĩ ta sẽ tự làm à? Thuê sát thủ dễ dàng lắm. Giá mạng sống thật sự rất rẻ." Ông ta hất đầu về phía Daniel. "Kể cả mạng cậu ta."
"Tôi nên đi thì hơn", bác sĩ nói. Và bỏ chạy.
"Nhớ đấy, Winstead", ngài Ramsgate vừa nói vừa nhìn vào mắt Daniel với vẻ khinh bỉ độc ác. "Cậu có thể chạy trốn hay cố ẩn náu, nhưng người của ta sẽ tìm ra cậu. Và cậu sẽ không biết họ là ai hết. Do đó, cậu sẽ chẳng bao giờ biết lúc nào thì họ đến."
Đó là những lời săn đuổi Daniel suốt ba năm sau đó. Từ Anh sang Pháp, từ Pháp sang Phổ, và từ Phổ sang Ý. Anh nghe thấy chúng trong giấc ngủ, trong tiếng xào xạc của cây cối, trong mọi bước chân phía sau. Anh đã học cách dán lưng vào tường, không tin tưởng ai, kể cả những người phụ nữ mà thỉnh thoảng anh qua lại. Và anh chấp nhận sự thật rằng mình sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên đất Anh hay gặp lại gia đình mình nữa, cho tới một ngày, trước nỗi ngạc nhiên tột độ, Hugh Prentice khập khiễng tiến về phía anh trong một ngôi làng nhỏ ở Ý.
Anh biết Hugh còn sống vì thỉnh thoảng nhận được thư từ nhà, nhưng không nghĩ sẽ gặp lại anh ta, chắc chắn không phải ở đây - nơi ánh nắng vùng Địa Trung Hải đốt cháy quảng trường thị trấn cổ và những bài ca tạm biệt vang trong gió.
"Tôi tìm thấy anh rồi", Hugh nói. Anh ta chìa tay ra.
"Tôi xin lỗi."
Sau đó, anh ta thốt ra những từ mà Daniel chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ được nghe.
"Giờ anh có thể về nhà rồi. Tôi hứa đấy."