H
oa là một giáo viên trẻ hiền lành, dễ gần. Sau khi ra trường, cô được điều về giảng dạy tại một ngôi trường vùng cao xa xôi, hẻo lánh.
Điều kiện sống ở đây vô cùng khó khăn, nhưng Hoa chưa lần nào kêu ca phàn nàn. Với cô, đây là cơ hội tốt để rèn luyện bản thân. Ai cũng yêu quý Hoa vì cô rất hòa đồng, yêu thương học trò, lại tận tụy với công việc giảng dạy.
Nhưng rồi có một sự việc xảy ra khiến Hoa không bao giờ quên. Hôm ấy, cô bị mất ví tiền, mà từ sáng đến chiều chỉ có cô bé Minh vào phòng cô thôi. Minh lại là học sinh ngoan, học giỏi nhất lớp, thường xuyên đến hỏi bài cô, nên Hoa khó lòng nghi ngờ cô bé này được. Nhưng Hoa chắc chắn là mình đã cẩn thận để chiếc ví ở một nơi kín đáo trong phòng. Nếu người nào không thường xuyên ra vào phòng cô thì khó có thể biết chiếc ví nằm ở đâu.
Tuy nhiên, cô không trực tiếp tra hỏi, mà âm thầm tìm hiểu hoàn cảnh của Minh. Gia cảnh Minh vô cùng khó khăn, bố mất sớm, người mẹ ốm đau, bệnh tật phải một mình gồng gánh nuôi mẹ già và mấy chị em Minh. Gần đây, bệnh mẹ cô bé trở nặng, trong nhà đã không còn tiền mua thuốc cho mẹ và mua thức ăn cho các em.
Hoa quyết định đến thăm nhà Minh. Trước khi đi, cô mua rất nhiều thức ăn cùng đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, còn mua cả thuốc cho mẹ cô bé nữa. Ngày hôm sau, Minh bất ngờ đến gặp cô. Cô bé vừa nói dứt câu “Em xin lỗi” liền bị Hoa ngăn lại, cô ôm chặt lấy Minh rồi nhẹ nhàng nói: “Cô hiểu mọi chuyện rồi, đó là chiếc ví mà cô rất thích, cô tặng nó lại cho em làm kỉ niệm, cô sẽ mua một chiếc ví khác. Thế nhưng, đợi đến khi có đủ khả năng, nhất định em phải trả lại số tiền đó. Còn bây giờ, chúng ta hãy giữ kín bí mật này nhé.”
Sau này, Minh thi đỗ Đại học Y, tốt nghiệp ra trường trở thành một bác sĩ giỏi. Nữ bác sĩ không quên lời hứa với cô giáo ngày nào. Thế nhưng cô giáo đã được điều về thành phố công tác, Minh không thể tìm được cô dù đã thử đủ mọi cách. Minh chỉ có thể báo đáp cô giáo năm xưa của mình bằng cách cố gắng chữa bệnh cứu người.
Một thời gian lâu sau, nữ bác sĩ tiếp nhận một bệnh nhân bị chấn thương rất nặng. Người này bị tai nạn nằm trên đường, được người dân quanh đó đưa đến bệnh viện cấp cứu. Trong khi các y tá kiểm tra túi xách của bệnh nhân để tìm thông tin người thân, thì Minh tình cờ nhìn thấy một chiếc ví rất quen, giống hệt chiếc ví mà cô bé Minh năm xưa đã trót lấy trộm.
Mở ví ra xem, nữ bác sĩ bật khóc. Tên ghi trong chứng minh thư trùng với tên cô giáo năm nào!
Nữ bác sĩ không chút do dự, bảo lãnh mọi chi phí cho ca phẫu thật, để bệnh nhân được điều trị sớm và tốt nhất. Nhờ đó cô giáo năm nào đã được cứu mạng và sau này sức khỏe hồi phục rất nhanh.
(Nguồn, hình ảnh: Sưu tầm)
Bài học trưởng thành
Câu chuyện này nhắc ta rằng, khi người khác phạm lỗi, đừng vội làm lớn chuyện, vì như thế càng dễ khiến họ tổn thương. Hãy giữ thể diện cho họ. Hãy học cách xử lí của cô giáo Hoa trong truyện. Cô đã giữ kín sự thật về chiếc ví, khiến cho cô bé học trò vô cùng cảm kích. Đó cũng chính là động lực để cô bé sống tốt hơn, làm được nhiều việc có ích về sau này. Các bạn thấy đấy, khi ta trao đi sự khoan dung, sẽ có lúc ta nhận lại niềm vui bất ngờ như vậy .