Tôi viết những dòng này khi đang cùng đồng đội trên con tàu Hải quân nhân dân Việt Nam hiên ngang đạp sóng giữa khơi xa để thực thi nhiệm vụ bảo vệ chủ quyền của quốc gia. Lúc này, lòng tôi lại bồi hồi nhớ đến những đồng đội thân yêu đang nằm ở dưới kia - lòng biển xanh sâu thẳm. Các anh đã theo bước các vị tiền nhân xưa kia đi mở cõi và mãi mãi nằm lại nơi này để viết tiếp những huyền tích oai hùng của dân tộc ta. Các anh ngã xuống cho mặt biển quê hương thêm xanh hơn, cho bầu trời thêm trong hơn và cho đất đai Tổ quốc thêm cao hơn. Và đó là hành trang cho chúng tôi, những người lính cùng con tàu của mình thêm vững tin vượt qua sóng gió.
“Nơi anh đến là biển xa. Nơi anh tới ngoài đảo xa. Từ mảnh đất quê ta giữa đại dương mang tình thương quê nhà. Đây Trường Sa, kia Hoàng Sa ngàn bão tố phong ba ta vượt qua, vượt qua...”. Những thanh âm tha thiết, những giai điệu mượt mà, sâu lắng trong bài hát “Nơi đảo xa” của nhạc sĩ Thế Song như là lời gọi mời, như là lời thúc giục để con tàu chúng tôi có thêm niềm tin và sức mạnh tiến ra khơi.
Những tảng sóng vẫn ì oạp đập vào mạn tàu. Những cơn gió mạnh ào ạt thổi càng làm cho lá cờ đỏ sao vàng trên cột hành trình thêm căng ra, bay phần phật giữa đại dương xanh thẳm. Chiếc ra đa vẫn cần mẫn quay đều. Những đôi mắt vẫn luôn tinh tường nhìn xuyên qua bóng tối hay màn sương bao phủ để kịp thời nhận biết, phát hiện mục tiêu, không để Tổ quốc bất ngờ!
Con tàu của chúng tôi như chiếc vỏ trấu nhỏ nhoi giữa mênh mông biển cả. Giữa đại dương tít tắp, con tàu quả thật bé nhỏ nhưng nó lại mang trong mình những trái tim nặng tình yêu khát khao, bỏng cháy từ đất Mẹ yêu thương. Tàu vẫn xuyên sóng lao đi dọc ngang khắp biển cả quê mình. Mặc cho sóng, mặc cho gió, mặc cho hiểm nguy phía trước, con tàu nhỏ và những người lính hải quân chúng tôi vẫn hiên ngang ra khơi trong tâm thế ngẩng cao đầu để sẵn sàng bảo vệ chủ quyền từng tấc biển, từng hòn đảo - phần đất đai hương hỏa thiêng liêng của ông bà chúng ta để lại ngàn đời nay.
Vậy là tính đến hôm nay, con tàu đã rời cảng làm nhiệm vụ được tám mươi mốt ngày rồi - tôi nhẩm tính. Nhanh thật! Chuyến đi này tương đối dài ngày. Ngần ấy thời gian bám biển cũng đủ đem lại cho mỗi thành viên trên tàu những hình ảnh đáng nhớ, những xúc cảm, những phút giây rung động trong trái tim của riêng mình. Ngần ấy thời gian trôi đi, nỗi nhớ của những người đang lênh đênh trên sóng với đất liền, với gia đình, anh em, quê nhà càng thêm chất đầy.
Đêm trên biển sao mà dài đến thế! Đã bao năm làm bạn với con tàu và không biết bao nhiêu chuyến làm nhiệm vụ ngoài khơi xa nhưng tôi vẫn vẹn nguyên cái cảm giác ấy. Đêm vẫn chầm chậm trôi qua. Xung quanh đây chỉ có sóng và sóng. Những con sóng cứ dập dềnh lên xuống khiến con tàu cũng hòa theo nhịp lắc lư, chao đảo miên man. Tôi dõi mắt ra xa, một vài chiếc tàu câu mực của bà con ánh đèn lung linh đang dập dờn dưới bầu trời đầy sao trông thật đẹp. Những chiếc tàu câu mực như những vì sao đang sà xuống mặt biển để đùa vui cùng sóng. Ôi sóng nước quê mình mới đẹp làm sao! Tôi chợt thốt lên khi mải mê nhìn ngắm hình ảnh này trong đêm sao vời vợi.
Ngày qua ngày, tháng nối tháng, con tàu của chúng tôi như một chiến binh dũng cảm vẫn hiên ngang lướt sóng trên biển cả mênh mông. Những vùng biển, những hòn đảo mà tàu đi qua tôi lại càng thêm cảm nhận được sức sống mãnh liệt nơi đây. Được nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ, những ánh mắt phấn khởi, tràn đầy tin tưởng của bà con nhân dân dành cho con tàu Hải quân nhân dân Việt Nam làm tôi thấy hạnh phúc vô cùng. Tôi hiểu, bà con nhân dân trên các vùng biển, đảo đã coi chúng tôi là điểm tựa, là chỗ dựa để họ yên tâm làm ăn, yên tâm bám biển làm giàu cho quê hương. Chúng tôi đã tiếp thêm cho bà con ý chí, nghị lực trước sóng gió, hiểm nguy. Tôi tin, cho dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, bà con nhân dân cùng với chúng tôi - những người lính biển, chúng ta sẽ cùng nhau chung sức bảo vệ, giữ gìn bằng được chủ quyền toàn vẹn biển đảo thiêng liêng của đất Mẹ Việt Nam bằng sức mạnh và niềm tin chính nghĩa.
Dưới làn nước xanh thẫm kia là nghĩa trang rộng lớn - nơi yên nghỉ của biết bao thế hệ con dân Việt. Họ đã nằm xuống để xây nên bức trường thành vệ quốc. Hình hài Tổ quốc ngày càng rõ nét hơn bởi sự hy sinh của các vị anh hùng ở nơi cương thổ địa đầu Tổ quốc. Máu của họ đã quyện với nước Biển Đông và bồi đắp cho dân tộc ta khí phách kiên cường trước bão tố, phong ba.
Và, hồn dân tộc cũng luôn thắm nồng trong mỗi tấc Biển Đông.