M
ười phút sau điện thoại của Lon Sellitto đổ chuông.
Rhyme và Cooper nhìn chằm chằm vào nó chờ đợi.
Thanh tra bắt máy. Lắng nghe. Rồi anh nhắm mắt lại và nở nụ cười.
“Họ đã tìm được địa chỉ nhà Trương!” Anh hét lên và cúp máy. “Một trong các cảnh sát tuần tra ở khu Năm gọi. Anh ta đã tìm được một gã ở Owls Head sở hữu hai tiệm in nhanh. Tên là Joseph Tan. Người của chúng ta đã thông báo câu chuyện là gia đình nhà đó sẽ chết trong vài giờ tới nếu chúng ta không tìm được họ đang ở đâu. Tan suy sụp và thừa nhận anh ta đã tìm việc làm cho Trương và cậu con trai và đưa họ đến một căn hộ.”
“Có địa chỉ chưa?”
“Có. Cách nhà máy xử lý chất thải hai dãy nhà. Chúa tôi ơi, tôi có thể nói gì?”
Rhyme nghĩ tới câu cầu nguyện không thích đáng của Sonny Lý với vị thần của các thám tử.
Quan Đế, cầu xin người để chúng con tìm được nhà họ Trương và bắt tên Quỷ khốn kiếp.
Anh lăn xe đến vị trí trước tấm bảng trắng, nhìn lên hồ sơ, ảnh chụp các bằng chứng.
Sellitto nói, “Tôi sẽ gọi cho Bo và INS và bảo tất cả mọi người lên đường.”
Nhưng nhà tội phạm học nói, “Chờ một phút.”
“Có chuyện gì?”
“Một chỗ vướng,” Rhyme nói chậm rãi. “Tôi có một chỗ vướng.” Niềm vui sướng ban đầu khi tìm được nhà Trương tan đi.
Đầu Rhyme từ từ xoay từ bên này sang bên kia trong lúc anh đọc lại những chữ viết cẩn thận của Thom và các bức ảnh chụp cùng những mẩu bằng chứng khác trong vụ án này, mỗi mảnh đều thêm vào một câu chuyện u ám, giống như chữ viết tượng hình trong các lăng mộ Ai Cập cổ đại.
Anh nhắm chặt mắt và để thông tin vút qua tâm trí mình như thể chiếc xe Camaro của Sachs đang lao đi.
Đây là câu trả lời, Rhyme nghĩ, mở mắt ra lần nữa và lại nhìn vào từng mục.
Vấn đề duy nhất là chúng ta không biết câu hỏi.
Thom xuất hiện trên ngưỡng cửa. “Đã đến giờ tập ROM,” trợ lý nói.
Các bài tập phạm vi hoạt động rất quan trọng với người bị liệt tứ chi. Chúng giữ các cơ bắp không bị teo, cải thiện lưu thông máu, đồng thời cũng có tác dụng tốt cho tâm lý, dù Rhyme công khai chối bỏ tác dụng này. Tuy nhiên những bài tập của anh được thiết kế một phần trên giả định rằng ngày nào đó anh sẽ lại dùng được các cơ bắp của mình.
Vì vậy mặc dù anh vẫn càu nhàu, phàn nàn và gây khó dễ cho Thom đủ điều khi viên trợ lý thành thục tiến hành các bài ROM rồi đo lường kết quả, anh vẫn âm thầm mong ngóng đến bài tập hàng ngày này. Tuy nhiên, hôm nay Rhyme lừ mắt với trợ lý và chàng trai trẻ nhận ra thông điệp ngay. Anh ta lùi lại hành lang.
“Anh đang nghĩ gì đấy?” Sellitto hỏi.
Rhyme không trả lời.
Tâm trí anh trong lúc thực hành những bài tập phạm vi hoạt động của riêng nó không hề bị bị giới hạn bởi điều gì, khác hẳn tứ chi bất động của anh. Chiều cao vô hạn, chiều sâu vô hạn, cả quá khứ và tương lai. Giờ đây nhà tội phạm học lần theo những đầu mối bằng chứng mà họ thu thập được trong suốt quá trình vụ án GHOSTKILL trong đầu mình. Có những manh mối rộng như sông Đông, lại có cả những cái hẹp và mong manh như sợi chỉ, đôi khi có ích, đôi khi dường như vô dụng. Chúng chẳng khác nào những dây thần kinh đã đứt chạy từ não Lincoln Rhyme tới cơ thể bất động của anh. Nhưng anh vẫn không bỏ qua chúng.