“Khi ta thi đỗ, tin đầu tiên nhận được không ngờ lại là Đào tiểu thư đã chết.” Chung Vu nhìn tôi bình thản nói.
Còn tôi đã hoàn toàn không thể nói gì được.
“Ta say suốt mười ngày, khi tỉnh quyết chí từ bỏ công danh, tầm sư tu đạo.” Chung Vu mỉm cười, ta nghe nói, Trang Duy vì Chân Cơ đã quỳ liền ba ngày ba đêm dưới trời mưa tuyết trước cổng Thiên Nhất quán, lòng rất cảm động, khâm phục. Nhưng ông ta quỳ ba ngày, còn ta…ta đã tìm cả ngàn năm.”
“Ta đã tìm nàng cả ngàn năm... Đào Cơ!”
Tám chữ đó, như một chùm tia sáng xuyên thấu hồn tôi, giống như giọt nước chảy trên đá, giống như tiếng ca vang vọng đóng dấu vào lòng tôi, từng chữ đều khắc rất sâu.
Chung Vu vẫn cười cười, “ta lấy tên là Chung Vu, cũng có ý là “cuối cùng” (ý là cuối cùng ta đã tìm được nàng).” Dừng lại một lát tiếng nhỏ dần, “còn nàng, mặc dù vẫn giữ chiếc thắt lưng ta tặng, nhưng đã không còn nhớ ra ta. Đào Cơ, hồn phách nàng phiêu bạt ngàn năm ở nhân gian là để chờ ta nhưng đến cuối cùng lại quên ta.” Nãy giờ tôi vẫn khóc, nhưng giờ mắt hình như đã khô cạn, không thể chảy ra được một giọt nước.
Đau đớn quá, rất muốn khóc cho vơi đi nhưng sao không thể khóc nổi.
Chung Vu vẫn đang cười.
Nụ cười đó vốn là thứ tôi ghét nhất. Mỗi lần nhìn thấy là tôi chỉ muốn chạy lại bóp chết chủ nhân của nó, nhưng lúc này tôi chỉ muốn gào lên “Phương Chung, sao chàng có thể làm được như vậy? Sao chàng có thể giữ im lặng bấy nhiêu lâu không nói ra? Sao có thể vẫn cười cợt tỉnh say trước mặt thiếp?”
Nghĩ kỹ lại, sở dĩ tôi ghét chàng là vì luôn bị chàng dày vò, nhưng những gì tôi cho là bị bắt nạt, lẽ nào nhìn từ phía khác không phải là sự bao dung, cưng chiều của chàng với tôi?
Chung Vu... vẫn luôn chọc cho tôi cười.
Vì sao trước giờ tôi mãi vẫn không biết?
“Thực ra, sau khi tìm được nàng, ta rất mâu thuẫn. Sự chờ đợi đằng đẵng vô tận khiến nàng trở nên sầu muộn vô cùng, để đỡ đau khổ, dày vò, nàng đã tự phong kín một phần ký ức mình. Cho nên, ta không biết có nên nói với nàng tất cả mọi chuyện, để nàng mặc dù tỉnh táo nhưng sẽ đau khổ vì mình đã chết? Hay là để nàng cứ tiếp tục u u mê mê như vậy? Cuối cùng ta lựa chọn cách sau…” Trong mắt Chung Vu ánh lên thần sắc quen thuộc, nó khiến tôi hình như trở về một ngàn năm trước khi tôi vẫn còn là Đào Cơ, tôi từng yêu chàng trai này.
Đúng, tôi từng yêu chàng, yêu khắc cốt ghi tâm.
Cho nên dù đã chết, vẫn không muốn đoạn duyên với chàng, lê thân xác ma quỷ đứng dưới gốc đào đợi chàng.
Tôi... yêu chàng như vậy!
“Mười mấy năm nay ta tạo ra mọi cơ hội để ở bên nàng, rụt rè không thể nói ra, cho nên chỉ có thể biểu hiện bằng thái độ xấu..., khi nàng nói nàng muốn thành tiên ta rất sợ. Bởi vì nàng là hồn ma hóa thành, không thể thành tiên. Còn ta lại không thể nói điều đó với nàng, đành bằng mọi cách ngăn cản, để nàng tưởng nàng không thể thành tiên là lỗi của ta.”
Nước mắt vẫn rơi, nhưng một nơi nào đó trong lòng đã bắt dầu ấm lên, lan tỏa khắp toàn thân làm cơ thể thôi run rẩy, ngừng khóc lóc một cách diệu kỳ, để ngắm nhìn chàng không chớp mắt.
“Nhưng cơ hội lần này lại khác.” Giọng Chung Vu vừa đổi, trở nên kiên định: “Cuối cùng nàng đã có cơ hội có thể quay về kiếp luôn hồi, nàng có thể không phải chịu đựng nỗi khổ phiêu bạt, nàng có thể có một cơ thể bằng máu thịt hoàn toàn mới, một linh hồn mới mẻ hoàn chỉnh! Đây là một cơ duyên tuyệt diệu, cũng là cơ hội một kiếp bên nhau mà Trang Duy đã đổi bằng toàn bộ đạo hành của mình, cho nên...”
Tôi ngắt lời chàng, giọng dịu dàng. Trước đây giờ tôi chưa từng nói với chàng như vậy, bằng ấy năm tôi luôn nhạo báng, ghét bỏ, cáu kỉnh với chàng, tôi chưa từng dịu dàng như vậy mà sự dịu dàng này thực ra là của Đào Cơ đối với Phương Chung năm xưa.
“Chàng, chàng muốn thiếp đi đầu thai thật sao?!”
Chung Vu trang trọng gật đầu.
Tôi nhếch mép, cười mếu máo: “Trang Duy đã từ bỏ đạo hành để đổi lấy một kiếp sống với Chân Cơ. Mà thiếp chỉ cần nắm lấy cơ hội này là có thể trở lại luân hồi. Chàng tác thành cho chàng ta cũng là tác thành cho thiếp, nhưng ai sẽ tác thành cho chàng?”
Chung Vu giật mình.
Tôi lao đến ôm chầm lấy chàng, ôm thật chặt tựa như ôm linh hồn vừa tìm lại được, cùng với tình yêu chưa bao giờ mất đi của tôi, “Chung lang... Chung lang, thời gian ngàn năm, ngay chính thiếp cũng không chịu nổi đã lựa chọn lãng quên, nhưng chàng sao vẫn kiên gan như vậy? Đó không phải là mười năm, một trăm năm mà là một ngàn lần giao thừa, hai ngàn độ xuân thu, ba vạn sáu ngàn năm trăm ngày đêm. Chàng... sao có thể vẫn kiên định mỉm cười xuất hiện trước mặt thiếp, sau đó bây giờ lại muốn đưa thiếp vào chốn nhân gian?”
Tôi không cầm được nước mắt, chỉ có thể thổn thức, trong lồng ngực như có gì đang tan vỡ, sụp đổ.
Nhưng cơ thể chàng mềm ấm như vậy, tay vuốt ve mái tóc dài của tôi, khẽ nói, “Đào Nhi ngốc nghếch!”
“Gọi lại lần nữa đi!”
“Đào Nhi ngốc nghếch!”
“Chung lang... Chung lang...” Tôi ôm chặt chàng: “Thiếp sẽ không xa chàng, không xa chàng, thiếp đã nhớ ra tất cả, không gì có thể làm thiếp xa chàng. Thiếp không muốn đi đầu thai, không muốn làm người, thiếp cứ như bây giờ cũng chẳng có gì không tốt, hãy để chúng ta tiếp tục bên nhau, được không?”
“Nhưng...” Giọng Chung Vu thoảng như gió, “Trang Duy đang chờ Chân Cơ...”
“Cứ để người đó chết! Thiếp không muốn can dự vào chuyện người khác. Không ai quan trọng hơn chàng!”
Chung Vu nhìn tôi, nhìn mãi. Mặc dù chàng không trách, nhưng tôi biết sự ích kỷ của mình làm chàng không hài lòng, vậy là tôi bỗng tức giận hét lên: “Trang Duy và Chân Cơ chỉ có duyên mấy năm, còn thiếp với chàng duyên đã lỡ cả ngàn năm! Can cớ gì bắt chúng ta hy sinh tác thành cho họ? Can cớ gì? Thiếp không cần, thiếp không làm! Thiếp tuyệt đối không đi đầu thai!”
Chung Vu khe khẽ thở dài, giọng chàng rất nhẹ nhưng rơi vào lòng tôi lại trở lên nặng nề.
Chàng chậm rãi: “Bởi vì... Chân Cơ đã cứu nàng.”
“Sao?”
“Ta nói rồi, nàng phải hút tương tư của họ mới có thể sinh tồn, cho nên nàng hút hồn phách của Chân Cơ, có nghĩa là sở dĩ cô ấy mất hồn phách là do nàng. Chân Cơ không thể đầu thai trở về sống với người yêu là bởi vì hồn phách vẫn ở trong cơ thể nàng. Đào Nhi thử nghĩ xem, sự lạnh lùng của nàng không phải là bản tính, nhưng bây giờ nàng đã biết mình là ai, lẽ nào không nên dùng thiện tính ngày xưa của mình để suy xét mọi sự? Nếu là nàng, sẽ làm thế nào?”
Có chất lỏng trong mắt tôi chảy ra, tôi tưởng đó là nước mắt, mãi đến khi tầm nhìn nhuốm màu đỏ mới nhận ra, đó chính là máu
“Chàng... chàng ép thiếp... chàng dùng thiếp ngày xưa ép thiếp bây giờ...” Tôi mở miệng, mỗi chữ đều nói rất chậm giống như bị dao cắt một nửa, không thành âm.
“Như thế là không công bằng... Chung lang, không công bằng. Thiếp đã làm gì sai? Thiếp chẳng làm gì sai... Năm xưa khi đạo tặc xông vào nhà giết thiếp, đó không phải là lỗi của thiếp, thiếp chết oan như vậy có ai xót thương? Bởi thiếp vương vấn chàng nên không chịu đầu thai, ngày ngày đứng dưới gốc đào đợi chàng, thiếp cũng không sai, chỉ vì quá yêu chàng. Chung lang, thiếp yêu chàng như vậy... hồn phách của ma không thể lưu lại quá lâu trên dương thế, để tồn tại được thiếp chỉ có thể hút tương tư của họ. Thiếp chỉ hút nương tư, tình cảm của họ, không làm hại đến tính mạng của họ. Thiếp tưởng là đối với một oan hồn, thiếp không có tội... nhưng bây giờ chàng nói, Chân Cơ không thể đầu thai là do thiếp, cho nên muốn thiếp đền bù nàng ấy... thật bất công, quá bất công...”
Mắt Chung Vu đỏ hoe, giang tay ôm tôi, người chàng cũng run lên.
Tôi nhìn về phía cậu thiếu niên, “ngay cả ngươi cũng thấy ta nên đi đầu thai, tác thành cho Chân Cơ và Trang Duy phải không?”
Chàng thiếu niên im lặng.
Tôi cười mếu máo, bỗng đẩy Chung Vu ra, nói dứt khoát: “Thiếp không đi! Nghe rõ chưa, thiếp không đi!”
Sắc Mặt Chung Vu từ trắng chuyển thành xám, môi mấp máy cơ hồ muốn nói nhưng lại thôi.
Không khí trong nhà im lìm như chết.