M
ặc cho người này “ngọc thụ lâm phong” thanh cao đáng quý, nhìn vào cực vui tai thích mắt, thế nhưng Cảnh Thất vẫn rất không mong muốn trông thấy mặt hắn.
Cái gọi là “triều sớm”, thật ra cũng chỉ là sáng sớm ngày ra, theo lệ tới chờ một hồi ngoài điện Kim Loan, có sổ con thì dâng sổ con, không có chuyện gì thì xem như rèn luyện buổi sớm, chào hỏi với các vị đại nhân, muốn kết bè kéo phái mượn sức dựa hơi thì huyên thuyên thêm mấy câu, nhìn không vừa mắt thì vừa nói vừa kèm thêm dăm câu đả kích, sỉ nhục, sau đó mọi người tự giải tán, ai cần làm gì thì đi làm nấy - hoàng thượng còn đang bận uống trà, nghe hí kịch, mớm chim ăn, đào đâu ra thời gian coi bọn họ đấu đá công kích nhau cơ chứ.
Thế nên thời điểm Hách Liên Dực tới vương phủ, kỳ thực vẫn còn rất sớm. Khi Cảnh Thất vừa mới tới dương gian, y chỉ mới vừa mười tuổi, miệng đầy hơi sữa, thanh âm non nớt, thế nhưng hết lần này tới lần khác, câu nào nói ra cũng mang giọng điệu của kẻ trưởng thành, ngẫu nhiên nói vài câu khiến người ta cười y là ông cụ non thì chẳng có vấn đề gì, thế nhưng nếu nói nhiều, chỉ sợ sẽ khiến người ta rợn người sởn tóc gáy. Y lại chẳng buồn giả bộ ngây thơ, thế nên trừ anh chàng Bình An ngốc nghếch, “lòng dạ thẳng như ruột ngựa” kia ra, mấy năm gần đây y càng ngày càng không thích rời nhà cũng như qua lại với người khác, lại thêm bản thân vốn dĩ còn kiêng dè Hách Liên Dực, khiến cho tâm lý cũng có phần thờ ơ lạnh nhạt, cả ngày bộ dạng uể oải lờ đờ, người dặt dẹo như kẻ không xương, lờ đờ như một kẻ ngủ hoài không tỉnh.
Thế mà dần dà vị thái tử điện hạ này cũng quen được, chỉ cảm thấy từ khi lão vương gia tạ thế, sau khi Cảnh Thất ốm nặng một lần, nhìn ngoài thì có vẻ không có chuyện gì, nhưng rốt cuộc vẫn là tuổi nhỏ tổn thương đến tận gốc rễ, người trông vẫn có đôi phần yếu ớt, một kẻ trước đây hoạt bát hiếu động, trong đầu rặt ý nghĩ xấu xa, thế mà mấy năm nay ngay cả lời nói ra cũng ít đi.
Hiển nhiên, đôi khi hiểu lầm cũng có chỗ tốt của nó. Cảnh Thất bị tiếng động lúc hắn tiến vào đánh thức, y mơ màng mở mắt ra, liếc hắn một cái, sau đó vô thức chau mày lại, quấn chăn, xoay lưng về phía hắn, tiếp tục ngủ. Hách Liên Dực tới đây cực kỳ cần mẫn, dần dà mọi người đều đã quá quen, Cảnh Thất cũng chẳng buồn nói lễ nghĩa nọ kia với hắn. Thái tử điện hạ tự nhiên biết y là kẻ không có chí tiến thủ, chỉ lo ăn no chờ chết, lúc ban đầu hắn còn ỷ vào tuổi đời và thân phận của mình khuyên y mấy câu, về sau cũng đã thông suốt được, y là một khối gỗ mục, đặt đó ngắm chơi còn được, chứ cũng chẳng thể cáng đáng được việc gì. Nhưng dù sao giữa hắn và y vẫn có mối giao tình cùng bên nhau từ thuở ấu thơ, còn thân thiết hơn huynh đệ ruột thịt mấy phần, hơn nữa khó được người này không có tham lợi lộc công danh, lại ưa yên tĩnh, vương phủ thật ra lại là một nơi tuyệt vời cho hắn tránh nhàn, ẩn tránh sự đời. Có khi Hách Liên Dực cảm thấy đau đầu vì mưa máu gió tanh trong triều, hắn sẽ tới tòa vương phủ hệt như một mảnh đất nằm ngoài trần thế này ngồi trong chốc lát, khi đi tâm lý cũng đã trầm tĩnh trở lại.
Thế nên từ trước đến nay, Hách Liên Dực đối với y vẫn luôn ôn hòa, lại thêm mấy phần nhẫn nại, cũng không so đo chuyện y vô lễ, hắn vươn tay, cách tầng chăn vỗ vỗ y mấy cái, cười nói rằng: “Ngươi thế này là muốn đợi đến cuối năm, chuẩn bị xuất chuồng sao? Ăn no rồi ngủ ngủ no lại ăn, đến cả heo cũng không chăm chỉ tích mỡ như ngươi, ngồi dậy!”.
Hắn lại quay đầu liếc nhìn Bình An hãy còn dụi mắt ngáp dài, khẽ lắc đầu, trong lòng thầm nhủ: Quả nhiên chủ nào tớ nấy, cùng một giuộc lười biếng, liền dặn dò: “Đi múc nước cho chủ tử nhà ngươi đi, bảo y rửa mặt súc miệng cho tử tế”.
Bình An vâng một tiếng, liền lắc lư rời khỏi phòng, Hách Liên Dực quay đầu lại, vừa trông thấy bộ dạng có đôi phần “Mặc ngươi sóng đánh gió xô, ta đây vẫn cứ lù lù ngủ nghê”, vừa tức lại vừa buồn cười, vươn tay vỗ mấy cái thật mạnh lên người y: “Cảnh Bắc Uyên, ngồi dậy! Giờ là giờ nào rồi? Ta đã dâng sổ con, phụ hoàng cũng đã phê chuẩn rồi, để ngươi sang năm vào triều nghe chính sự, đến lúc ấy ngươi vẫn định lờ đờ uể oải thế này sao?”.
Cảnh Thất bị hắn giày vò không chịu nổi, rề rà ôm chăn ngồi dậy: “Vào triều nghe chính sự...”.
“Còn không tỉnh dậy mà bỏ tí sức ra, sau này định để đám đại học sĩ cổ hủ cũ rích đó cười nhạo ngươi là hạng ăn chơi trác táng hay sao?”, Bình An múc nước đem vào phòng, dẫn theo một gia đinh tên gọi Cát Tường, bưng đồ rửa mặt súc miệng vào, hầu hạ Cảnh Thất thay y phục, Hách Liên Dực đứng lên, ngồi một bên, Bình An vội vàng pha trà dâng cho hắn.
Cảnh Thất để mặc cho Cát Tường xoay xở, cứ như còn chưa tỉnh cơn buồn ngủ vậy, một lúc lâu sau y mới khoan thai nói: “Xin thái tử điện hạ lại dâng thêm một tấu chương nữa, mong thánh thượng thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra”.
Hách Liên Dực bưng chén trà, hơi nhấc nắp lên một chút, nhướng mày nhìn y: “Qua năm nay là ngươi đã mười lăm rồi, vào triều là quy định, ngươi đã không muốn lo chính sự, vậy muốn làm gì?”.
Cảnh Thất che mặt ngáp dài một cái, đôi đồng tử tựa đóa hoa đào khép hờ một nửa, hơi nước mịt mờ, khiến Hách Liên Dực nhìn mà sửng sốt, phải cúi đầu uống trà để che giấu sự cảm khái, trong lòng thầm nhủ, không biết từ lúc nào người trước mắt đã biến từ một đứa trẻ nói năng còn hôi miệng sữa mà lại hệt như ông cụ non sớm hiểu chuyện, thành một thiếu niên hệt như Chi Lan1 ngọc thụ thế này, giữa từng cái chau mày từng nét cười vui đều phảng phất đôi phần quý khí nhưng biếng lười, có được nét thanh tú xinh đẹp của tiên vương phi, lại thừa hưởng phong thái tuấn kiệt của lão vương gia, tương lai chỉ sợ cũng sẽ là một nhân vật khiến các thiếu nữ hoài xuân khắp cả thành thao thức không ngủ được.
1 Chi Lan chỉ hai loại cỏ thơm là cỏ Linh chi (hoặc Bạch chỉ) và cỏ Lan. Thời cổ thường được dùng để ví với phẩm hạnh đạo đức của người quân tử, ngầm chỉ những lớp con em ưu tú.
Thế nhưng hắn chỉ nghe thấy “mỹ thiếu niên hệt như chi lan ngọc thụ” kia rề rà nói, giọng còn mang mấy phần âm mũi: “Làm gì ư... Cũng chẳng có công việc gì hay ho cả, nếu không thì cứ cầu hoàng thượng ban ân điển, để thần đi canh hoàng lăng đi thôi?”. Sau đó y lại ngáp thêm cái nữa, ngón tay quệt đi nước mắt: “Lúc nào muốn ngủ thì ngủ, lúc nào muốn dậy thì dậy...”.
Y còn chưa nói hết lời, Hách Liên Dực đã nện chén trà xuống chiếc bàn nhỏ đặt một bên, Bình An run bắn cả người, cấp tốc nuốt cái ngáp bị lây từ Cảnh Thất, cúi thấp đầu, không dám ho he tiếng nào. Cảnh Thất dùng bộ mặt lơ mơ chưa tỉnh ngủ của mình, ngơ ngác nhìn Hách Liên Dực, biểu cảm cực kỳ vô tội.
Đúng là... Bên ngoài dát ngọc dát vàng, bên trong thối nát không đường sửa sang; gỗ mục nát đẽo trăm đường khó, tường phân rác muốn trát không xong...
Hách Liên Dực quát lên: “Ngươi mới có mấy tuổi đầu mà ý chí lại bạc nhược thế này sao! Sinh ra trong một gia đình như vậy mà cũng dám nói ra những lời như thế, ngươi không cần tiền đồ tương lai nữa có đúng không?”.
Kỳ thực Cảnh Thất đã tỉnh táo lại rồi, y trông người trẻ tuổi kia mặt mày toát lên vẻ cứng cỏi, bộ dạng nghiêm trang, quở mắng bản thân không học vấn không nghề nghiệp, không mang chí lớn, trong lòng đã sớm cười như nắc nẻ, thế nhưng bề ngoài vẫn nhìn hắn bằng vẻ mặt đờ đẫn - lúc này người làm chủ triều đường, bề ngoài là Hách Liên Bái có tiếng mà không có miếng, cả ngày chỉ tay năm ngón, trách nhiệm phủi sạch trơn, thế nhưng ngấm ngầm lại là con chó điên vồ được kẻ nào là cắn ngay kẻ ấy Hách Liên Chiêu, cùng với gã ẻo lả Hách Liên Kỳ bụng dạ trăm đường lắt léo, theo kẻ nào lăn lộn thì có tiền đồ?
Hách Liên Dực nhìn thẳng y một lúc lâu, trong lòng dâng trào vô số lời muốn nói, nhưng đều nén xuống cả, đối diện với gương mặt đẹp đẽ, ngơ ngác chẳng hiểu vì sao kia, hắn vẫn không tài nào tức giận thật được. Hách Liên Dực chỉ thở dài một tiếng, bóp trán: “Mau dậy rồi đi ăn chút gì đó đi, hôm nay mừng thọ Lục đại học sĩ, phụ hoàng đã đích thân chuẩn bị phần thưởng, tốt xấu gì cũng qua đó nhìn thử xem”.
Cảnh Thất cảm thấy khó xử mãi, nếu lúc này mà nói không đi nữa thì chẳng biết cái người trẻ tuổi này có phát khùng lên không... Cái thứ kích động này, thực là rất tệ, rất tệ. Quả nhiên, Hách Liên Dực cáu kỉnh trợn mắt lên: “Còn ngây ra đấy làm gì!”.
Cảnh Thất thầm than một tiếng, cảm thấy bản thân mình có phần uất ức. Y tự thu xếp bản thân cho gọn gàng, mấy thứ như quà mừng thì đã có Bình An chuẩn bị ổn thỏa từ sớm, cũng không cần y phải bận tâm nhiều. Cảnh Thất như nhớ ra điều gì đó, dặn dò: “Bình An, thay ta tới phủ vu đồng, hỏi thử xem chủ nhân nhà bọn họ có đi dự tiệc không, nếu đi thì mời hắn cùng đi luôn”. Y dừng lại, sau đó quay đầu liếc nhìn Hách Liên Dực lúc này dường như đang có điều suy nghĩ, lại bảo thêm: “Nói với hắn rằng thái tử điện hạ cũng ở đây”.
Bình An thưa vâng một tiếng rồi đi, trong lòng tuy bực dọc không ít, có điều bên phủ con tin hắn đã sớm chạy mòn chân, ngay cả đám võ sĩ Nam Cương hung thần ác sát kia nhìn hắn cũng đã mòn con mắt, cái kẻ tên A Tâm Lai tính tình nóng nảy nhất đám kia lần trước còn thân thiết kề vai bá cổ mời hắn uống bình rượu thuốc - đương nhiên, sau khi biết thứ ngâm trong bình rượu đó là ngũ độc 1 xong, lúc trở về hắn đã nôn thốc nôn tháo đến tối tăm mặt mũi. Vẻ mặt Hách Liên Dực nhìn không ra vui giận, không biết là cố ý hay vô tình mà nói: “Ngươi với vị... vu đồng kia qua lại cũng gần gũi nhỉ?”.
1 Chỉ năm loại động vật có độc trong người, bao gồm: bọ cạp, rắn, nhện, rết, cóc.
Cảnh Thất hơi nghiêng đầu, tránh đi cái nhìn săm soi của hắn, hờ hững đáp: “Không phải cũng là ý của hoàng thượng sao, hoàng thượng còn hy vọng thái tử điện hạ có thể thân với vu đồng hơn nữa kìa”.
Hách Liên Dực tuy cảm thấy vu đồng Nam Cương này thủ đoạn quỷ quyệt, cả ngày che kín mặt, ăn mặc cổ quái chẳng giống người tốt chút nào, thế nhưng cũng không muốn vô duyên vô cớ gây thù chuốc oán với hắn, hơn nữa kẻ này dường như còn được Hách Liên Bái đứng sau bảo vệ, mấy năm nay Hách Liên Chiêu tìm đủ cách chĩa mũi dùi vào hắn, vậy mà vẫn không bắt được nhược điểm nào. Ô Khê ru rú trong phủ, rất ít qua lại với người ngoài, trừ việc bỡn cợt Giản Tự Tông trên triều đường ngày đó ra, cơ bản không qua lại với ai, lão nhị Hách Liên Kỳ để bụng người này mãi, nhưng chẳng ngờ lại gặp phải một khối bền như sắt, mềm cứng không ăn dầu muối không vào. Chẳng mấy khi thấy Hách Liên Kỳ hạ mình lấy lòng kẻ nào, nhưng cũng có đôi phần kiên trì không bỏ, chỉ đáng tiếc ngưỡng cửa của phủ vu đồng cao quá. Một kẻ không dò được nông sâu như thế, Hách Liên Dực đương nhiên không hy vọng hắn bị Hách Liên Kỳ kéo về trợ lực, nếu quan hệ cá nhân của hắn với Cảnh Bắc Uyên không tồi, vậy thì dù không coi là trợ lực, cũng không trở thành hòn đá ngáng đường.
Hách Liên Dực cảm thấy mọi thứ trở nên rối hơn, ngoài mặt cười rằng: “Cái gì mà ý của phụ hoàng? Lòng dạ này của ngươi mà đem dùng hết vào chuyện chính sự thì tốt biết bao nhiêu? Vừa đúng lúc, thường ngày ta cũng tò mò về vị vu đồng này, chỉ có điều cơ bản đối phương không thèm để ý đến hạng phàm phu tục tử như ta, nếu ngươi đã quen thân với hắn, vậy có thể giới thiệu cho ta rồi”.
“Quen biết gì đâu, chỉ là hàng xóm mà thôi, đối phương nể mặt thần đã là tốt lắm rồi”, tuy nói phớt tỉnh như vậy đấy, thế nhưng trong lòng Cảnh Thất lại chắc chắn Ô Khê nhất định sẽ xuất hiện.
Mấy năm qua, tuy rằng số lần y gặp Ô Khê cũng không nhiều hơn Hách Liên Dực, thế nhưng y cũng đã lần ra vài phần quy luật trong tính cách của vị vu đồng này. Ví như đứa trẻ này thường ngày không thích gây chuyện, thế nhưng nếu ai mà chọc đến hắn, mặc ngươi có là thiên vương lão tử hay hoàng thân quốc thích, cứ trút giận trước rồi có gì nói sau, là một kẻ thù có thù tất báo. Ngược lại, nếu ai đối xử tốt với hắn, hắn sẽ cảm thấy không thoải mái, lúc nào cũng hoài nghi người ta đối xử tốt với mình là do có ý đồ trong bụng. Hắn cẩn thận vô cùng, nếu người khác cho hắn thứ gì, hoặc là hắn không nhận, hoặc là lập tức mượn một chuyện gì khác, trả lại tình nghĩa ấy cho đối phương.
Người Trung Nguyên coi trọng “có qua có lại”, thế nhưng cái thứ “có qua có lại” này phải có mức độ, ví như nhà khác đem tặng nửa giỏ trứng gà, nhà mình không thể lập tức đưa cho người ta một khay bánh bao được, bằng không đó sẽ là lấy vật đổi vật, rũ sạch quan hệ, có ý không muốn qua lại với nhà người ta, phảng phất đôi phần xem nhẹ đối phương. Nhất định phải nhớ kỹ ân tình này, qua một thời gian sau mới âm thầm báo đáp, thế mới xem là “có qua có lại”.
Ô Khê chỉ biết người Trung Nguyên coi trọng “có qua có lại” mà không biết rằng trong mắt người khác, hành vi của mình cực kỳ thất lễ. Có điều Cảnh Thất cũng coi như hiểu về hắn mấy phần, chỉ biết đứa trẻ này làm việc không rành cho lắm, đại khái là do cùng đại vu sư kia sống trong khe núi quá lâu, nghe người ta nói tu hành với đại vu sư, ngay cả phụ mẫu huynh đệ của bản thân cũng không trông thấy, xem ra cũng chẳng mấy thông hiểu đạo đối nhân xử thế ra sao.
Nhất là người bên đó ai nấy đều tương đối phóng khoáng, nghĩ gì nói nấy, có gì bất mãn là mở miệng nói thẳng luôn, cơ bản cũng chẳng nghĩ đến những chuyện lòng vòng rắc rối như thế.
Tuy rằng về mặt trực giác, Ô Khê không mấy sẵn lòng qua lại với Cảnh Thất, thế nhưng lại nhớ đến những lời y nhắc nhở bản thân ngày hôm đó, bất kể xuất phát từ tâm tư gì, cũng coi như có mấy phần chân thành, hắn cứ cảm giác mình đã nợ Cảnh Thất, chối từ Hách Liên Kỳ thì thoải mái đấy, thế nhưng mỗi khi thoái thác vị Nam Ninh vương này, hắn lại cứ cảm thấy không đành. Bên kia cứ đem đồ sang bên này tặng suốt, cũng là có ý tốt, không nhận cũng không tiện, trên cơ bản mỗi lần bên kia mang đồ sang tặng, Ô Khê lại phải vơ vét lục lọi cả phủ một lượt, tìm những thứ xấp xỉ ngang bằng đáp lễ.
Lúc ban đầu Bình An cũng buồn bực lắm, hắn cảm thấy mỗi lần tới phủ con tin đưa tặng chút đồ dùng hằng ngày cứ như đi họp chợ vậy - ôm đi một con gà, thì nhất định sẽ phải khênh mấy cân gạo trở về, về sau hiểu được phong cách hành xử của nhà bên rồi thì cũng thành quen.
Vừa khéo ngày hôm trước Cảnh Thất có tiến cung thỉnh an, trông thấy cống phẩm mới lạ do Nam Cương đưa tới, Hách Liên Bái cũng rất hào phóng, lập tức ban thưởng cho y không ít, sau khi trở về y liền chọn ra mấy thứ nho nhỏ, mà thuận thế báo đáp. Chuyện ấy lại khiến Ô Khê lo nghĩ đến buồn cả người. Những thứ kia nói thì không đáng bao nhiêu tiền, thế nhưng đường sá xa xôi, trong kinh thành vốn không có những thứ này, lại là đồ của quê nhà hắn, những thứ gửi gắm bên trong đó, hắn chẳng biết phải dùng giá nào để cân đo.
Vậy phải đáp lễ thế nào đây?
Lần đầu tiên Bình An tặng đồ sang bên ấy mà không cầm thứ khác trở về, chẳng hiểu vì sao trong lòng còn thấy có chút đắc ý.
Cảnh Thất đoán chừng bản thân đưa lời mời, lại nói thái tử cũng ở đây, vậy vu đồng bên kia hẳn chỉ mong mượn cơ hội “nể mặt” này mà xuất hiện, coi như trả lại ân tình cho y. Từ lúc nghe nói Lục đại học sĩ mở yến tiệc mừng thọ, mời đủ mặt quần thần là y đã biết nhất định Hách Liên Dực sẽ lôi mình cùng đi. Thế là y bắt đầu cân nhắc xem phải làm thế nào để cho Hách Liên Dực và vị vu đồng này trông thấy mặt nhau dù cho chỉ là cùng đến rồi cùng đi, thế nhưng người ngoài trông thấy, trong lòng cũng sẽ sinh mấy phần nghi hoặc, ai thèm quan tâm đó có phải hiểu lầm hay không? Dù sao cái kẻ tinh ý như Hách Liên Dực hiển nhiên cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, Ô Khê đoán chừng trong triều có những người cũng không biết rõ, đến khi đó, chỉ sợ lúc lơ ngơ liền bước ngay lên thuyền giặc của thái tử cũng nên.
Tuy rằng đối với Hách Liên Dực, y đã không còn thứ tâm tư kiếp trước... Thế nhưng, Cảnh Thất nhìn Hách Liên Dực lúc này đang âm thầm tính toán trong lòng, có đôi phần cảm khái. Song dù sao Đại Khánh có phục hưng được hay không, còn phải trông cậy vào người này!
Sống đã bao năm, nhưng rốt cuộc y vẫn là con dân Đại Khánh - có một số chuyện đã xem nhẹ bẫng rồi, thế nhưng có một số chuyện vẫn cứ phải để trong lòng nghĩ ngợi mới xong.