N
ăm mới đến là một chuyện lớn, trong cung mở yến tiệc, trừ lão nhân nhà Hách Liên Dực đang chuẩn bị vui vẻ ăn chơi ra thì mọi người đều không thoải mái chút nào.
Bên trong là đủ mặt tần phi đọ sắc tranh sủng, thật đúng với cái gọi là ba người phụ nữ một đài diễn kịch, vô số phụ nữ tụ lại với nhau, vậy sẽ thành một hồi tai họa như mấy trăm vạn con vịt chen chúc một sân; bên ngoài thì một đám con ruột con nuôi mỗi kẻ một mưu riêng, ngươi đến ta đi, “minh thương ám tiễn”, công kích ngấm ngầm xỉa xói công khai, đám đại thần kề cận lúc nào cũng chỉ đeo một bộ mặt tươi cười cứng nhắc.
Hách Liên Bái dù sao cũng chỉ không coi phép tắc ra gì, chứ đầu óc không rỗng tuyếch, sống trong thâm cung đến hơn nửa đời người, trị quốc bình thiên hạ thì khó chứ đấu đá nội bộ tranh giành sủng ái thì vẫn hiểu được. Ngài ngồi một hồi, lúc mới bắt đầu còn náo nhiệt, về sau cũng cảm thấy phiền lòng, vung tay bảo mọi người cứ tự nhiên, chỉ nói ngài đã mệt rồi. Hỷ công công sai người dâng lên món canh ấm bụng, Hách Liên Bái liền uống luôn một ngụm trên tay hắn, hỏi rằng: “Bắc Uyên đâu rồi? Gọi Bắc Uyên tới đây ngồi cùng với trẫm một lát”.
Hỷ công công sửng sốt, sau đó đi tìm một vòng, phát hiện ra chỗ ngồi của Nam Ninh vương đã trống không từ lâu, vội vàng đi hỏi. Chốc lát sau, Hỷ công công khẽ giọng nói với Hách Liên Bái: “Bẩm hoàng thượng, ban nãy vương gia nói rằng bản thân ở ngoài hứng gió lạnh, đầu có chút đau nhức, liền cáo lỗi xin lui về phủ trước”.
Mí mắt Hách Liên Bái khẽ nhếch lên một chút, ngài xua tay, Hỷ công công thấy vẻ mặt ngài uể oải, cũng không quấy rối, lùi sang đứng ở một bên. Lát sau, lại nghe thấy Hách Liên Bái khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt đế vương dưới ánh đèn lộ ra đôi phần ảm đạm, từng nếp từng nếp nhăn phía sau xô nếp nhăn phía trước tràn ra từ khóe mắt, thân người dưới lớp áo xa hoa suy sụp vô cùng: “Ngay đến cả một người nói chuyện cùng trẫm cũng không có...”.
Vào đêm đó, khắp kinh thành đâu đâu cũng thấy người người hân hoan xôm tụ.
Cảnh Thất biết chuyện trốn đi này không thể để Hách Liên Dực trông thấy được, vị thái tử điện hạ này chính là điển hình kiểu “có chết cũng phải kéo theo tấm đệm lưng”, làm gì có đạo lý bần đạo chết rồi mà đạo hữu vẫn còn nhảy nhót tung tăng, bản thân khó chịu thì tuyệt đối không thể nhìn kẻ khác lâm trận mà co giò chạy được. Mãi đến khi Hách Liên Dực bị tân khoa trạng nguyên của năm nay là Lang Lục Thâm lôi kéo chuyện trò, Cảnh Thất mới nhân cơ hội ấy, phết dầu dưới chân, thẳng hướng thế giới tự do bên ngoài cung mà chạy biến đi! Y giả nhu giả nhược đến cùng, không cưỡi ngựa mà kêu Bình An chuẩn bị xe, chết gí trong ấy mãi đến khi về vương phủ, liền bảo rằng mình muốn đi ngủ sớm.
Bình An trái lại thấp thỏm vô cùng, chỉ lo vị vương gia này thật sự bị đầu đau cảm sốt gì, thấy y không muốn nói, hắn cũng liền hầu hạ y rửa mặt súc miệng, lên giường, tắt đèn sớm. Cảnh Thất nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, bấy giờ mới bò dậy, đổi một bộ y phục bằng vải bố không hút mắt, qua quýt búi tóc lên, chuyển hướng ra sân sau. Đêm Ba mươi tết, đám gia nhân trong vương phủ cũng không bị hạn chế hoạt động, sân sau im ắng không có ai canh giữ, Cảnh Thất lén lút chuồn ra từ cửa nách, chạy tới chỗ Ô Khê.
A Tâm Lai vừa thấy là y đến, đầu tiên ngẩn người ra, lúc đang định mở lời đã bị Cảnh Thất bịt kín miệng. Cảnh Thất lách người tiến vào trong phủ vu đồng, lúc này y mới thả gã ra, cười nói: “Ta chuồn ra đây tìm chủ tử nhà ngươi, không nói cho Bình An biết, đợi trước khi trời sáng len lén trở về là được, đừng làm ồn”.
A Tâm Lai ngơ ngác nhìn y, có phần không hiểu được vì cớ gì mà một vương gia như y ra khỏi cửa còn cần Bình An đồng ý, sau đó gật đầu: “Vậy... vậy ta đi gọi vu đồng tới”.
“Không cần đâu, hắn đã biết rồi, cái con chồn nhỏ nhà ngươi đúng là chẳng nể nang mặt mũi gì cả, người khác thì cũng coi như xong, ta vừa đến là đã chạy vào trong ngay rồi.” Ban nãy Cảnh Thất mới liếc thấy bóng con chồn tía nhỏ vụt đi, trong lòng có đôi phần ấm ức, thầm nhủ bản thân cũng có làm gì đâu, chỉ thích nó thôi mà, thôi xong, lần này cái danh “chó chê mèo ghét” coi như đứng vững rồi.
Quả nhiên, tiếng còn chưa dứt Ô Khê đã từ trong phòng bước ra.
Cảnh Thất đưa mắt nhìn, đầu tiên lại sửng sốt một phen, Ô Khê không mặc bộ y phục đen sì không để hở một phân da thịt nào kia nữa, chỉ mặc quần áo thông thường, mái tóc buông xõa sau lưng, không mang khăn che mặt. Hắn quanh năm không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, da dẻ có hơi trắng bệch, ngay cả màu môi cũng nhạt, nét mặt đậm hơn người Trung Nguyên một chút, nhưng lại không nổi bật, ngược lại mang một loại mỹ cảm thăm thẳm và tĩnh mịch khôn cùng. Cảnh Thất lấy lại tinh thần, chỉ vào hắn mà cười: “Sao hôm nay lại không ‘Tay ôm đàn che nửa mặt hoa’1 nữa thế, để cho kẻ phàm tục như ta được một lần lén nhìn tiên tư rồi?”.
1 Nguyên gốc: Do bão tỳ bà bán già diện. Là câu thơ thứ 14 trong bài Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị. Câu trên được trích từ bản dịch của Phan Huy Thực.
Ô Khê “ừm” một tiếng, đáp rất ngắn gọn rằng: “Hôm nay không mặc bộ kia”.
Cảnh Thất buồn bực, thầm nói ngươi cho ta là kẻ mù chắc?
Thật ra ở Nam Cương chỉ vào những dịp lễ lớn như tế lễ vu đồng mới che kín mặt bằng vải sa đen, bình thường cũng không mặc vậy, chỉ là sau khi tới Đại Khánh rồi, không tự giác mà phân ranh giới rạch ròi với những người xung quanh, khi ra khỏi cửa bất kể gặp phải ai, thân thể hắn đều căng cứng cả ra, bộ quần áo kia liền chưa từng cởi bỏ. Cứ như đeo khăn che trên mặt, không để người khác trông thấy hắn thì hắn cũng không cần phải thấy người khác vậy. Lại bởi gần đây Cảnh Thất thường tới làm ầm làm ĩ, tuy rằng Ô Khê và đám độc vật lớn nhỏ hắn nuôi hễ gặp Cảnh Thất thì phản ứng đầu tiên đều là thấy nhức đầu, thế nhưng tâm lý cũng thả lỏng không ít, những ngày này dần dần có chút cảm giác chân thực, cánh cổng lớn của phủ vu đồng cũng không còn đóng chặt như thế nữa.
Ô Khê khó hiểu, đưa mắt nhìn cách ăn mặc của y, tuy rằng thường ngày Cảnh Thất cũng không ăn mặc sặc sỡ đỏ đỏ xanh xanh gì, thế nhưng dù sao cũng sống quen trong nhung lụa, dù có mặc đồ trắng ra đường thì chắc chắn từ chất vải cho đến đường thêu đều cực kỳ chú trọng, hắn chưa nhìn thấy loại bố y mà bách tính tầm thường mặc này ở trên người Cảnh Thất bao giờ. Ô Khê liền hỏi: “Sao ngươi lại tới đây... Còn ăn mặc thành ra như thế nữa?”.
Cảnh Thất trợn mắt nhìn khinh bỉ: “Cái tên vô lương tâm này, không phải mấy hôm trước ta đã nói phải dẫn ngươi đi mấy chỗ náo nhiệt trong thành để mở mang tầm mắt rồi sao?”.
Ô Khê sửng sốt, lúc ấy hắn cứ cho là Cảnh Thất chỉ thuận miệng nói mà thôi - người Trung Nguyên rất thích khách sáo, có việc hay không cũng đều treo mấy câu xã giao trên khóe miệng, nhưng lại chẳng có ai coi lời bọn họ là thật cả, tuy rằng có rất nhiều khi Ô Khê không phân biệt rõ được thật giả của người Trung Nguyên, thế nhưng đã bao năm trôi qua như vậy, hắn cũng hiểu rõ mấy lời như: “Lần sau nhất định sẽ tới viếng thăm”, “Có thời gian rảnh sẽ năng tới chơi”… chỉ vô thưởng vô phạt mà thôi.
“Ngươi nói nghiêm túc chứ?”
Cảnh Thất vung tay áo, quay người giả bộ muốn đi: “Bản vương nói chuyện với ngươi đã có khi nào chưa nghiêm túc? Hừ, khó khăn lắm mới thoát được khỏi cung, người ta còn không thèm đoái hoài gì, không thích thì thôi, ta về nhà đi ngủ, cũng đỡ mất công trước khi trời sáng còn phải lén lút mò về như đi ăn trộm...”.
Ô Khê vội vàng nắm chặt bờ vai y, hắn miệng lưỡi vụng về, Cảnh Thất nói mười câu hắn chưa chắc đã tiếp được một câu, lúc ấy cuống lên, ấp úng cả nửa ngày cũng chỉ lắp bắp nói: “Ta cùng đi với ngươi”.
Cảnh Thất thường ngày tự nhiên cũng là người miệng nói mười câu thì đến chín câu là nói phét, thế nhưng lại gặp phải đứa trẻ cố chấp không phân rõ thật giả là Ô Khê, y cũng biết một câu nói vô thưởng vô phạt của mình không chừng lọt vào tai hắn có thể hỏng cả mối giao tình, thế nên phần lớn thời gian y vẫn tương đối chân thành, từ trước tới giờ không tùy tiện hứa hẹn trước điều gì. Y sống đã bao năm như thế, chỉ yêu thích mỗi trẻ nhỏ và động vật nhỏ, thấy Ô Khê và chồn tía nhỏ ngồi trên vai hắn - cả chủ và tớ đều đang mở to đôi đồng tử đen lúng liếng, giương mắt nhìn mình với bộ dạng y chang, y liền không nhịn được ý muốn chọc hắn môt phen, thế là liền cố ý nghiêm mặt nói: “Là ta cầu xin ngươi đi với ta chắc?”.
Ô Khê nói: “Ta... ta không có ý đó...”.
Hắn chỉ cho rằng Cảnh Thất giận thật rồi, từ trước đến nay người này đều cực kỳ rộng lượng, bất luận là hắn nói lời khó nghe, bị chồn nhỏ phát cáu lên công kích, hay là người trong phủ không rành lễ tiết ngẫu nhiên xúc phạm, y đều chẳng để tâm, luôn chỉ cười một cái rồi cho qua hết, ai mà ngờ được lần này y lại vung tay áo muốn bỏ về thật. Gương mặt có phần trắng bệch của Ô Khê, bởi vì sốt ruột mà thoáng hiện lên một mảng hồng nhạt, trong lòng hắn biết Cảnh Thất vẫn luôn nhân nhượng mình, thầm nhủ vạn nhất khiến người này nóng nảy thật thì chỉ sợ ngay cả làm thế nào dỗ dành y nguôi giận bản thân cũng chẳng biết. Nghĩ vậy, chẳng hiểu vì sao trong lòng hắn liền trào dâng đôi chút hoang mang, hắn sợ y cứ thế mà đi rồi, bản thân lại giống trước đây, xa lạ với tất cả mọi người, sau đó phủ vu đồng này sẽ lại nặng nề tử khí hệt như hầm mộ...
“Bắc Uyên!”
Cảnh Thất phớt lờ hắn, chỉ lo bước tiếp, từ nhỏ thân pháp của Ô Khê đã không tồi, tự nhiên kéo được y, nhưng lại sợ y thêm giận, không dám dùng sức, ngược lại bị y kéo về phía trước mấy bước liền. Chồn tía nhỏ cứ như cũng hiểu được điều gì vậy, nó xông tới, dùng miệng ngoạm lấy y phục trên người Cảnh Thất, móng vuốt xíu xiu bấu chặt lấy cổ áo y. Vốn dĩ Cảnh Thất chỉ chọc hắn chơi thôi, ai mà ngờ được tên ngốc này lại cuống lên thật, đến cả vành mắt cũng đỏ hồng lên, thế là y liền dừng bước, mặt đanh lại, đưa mắt nhìn chồn tía nhỏ đang úp sấp trên cánh tay mình, vươn tay túm lấy sống lưng của chồn tía, nhấc bổng nó lên, vô cùng thản nhiên mà đáp: “Hay là ngươi đưa nó cho ta nuôi mấy ngày đi, vậy ta sẽ không giận ngươi nữa”.
Ô Khê nhìn thấy sắc mặt vô tội của chồn tía nhỏ, lại quan sát sắc mặt của Cảnh Thất một phen, nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ thỏa mãn, ngoảnh lại nói với A Tâm Lai: “Đưa một bình thuốc giải mới điều chế được cho ta”.
A Tâm Lai lập tức móc một bình sứ nhỏ ra từ trong ngực, Ô Khê đưa nó cho Cảnh Thất, nói rằng: “Ngươi nhất định phải cất cho kỹ, chất độc trong miệng tiểu súc sinh này rất mạnh, nó với ngươi cũng coi như quen thuộc, không đến nỗi mở miệng cắn ngươi, nếu ai khác trong phủ ngươi bị cắn thì ăn một viên là được”. Ô Khê nghĩ một lát, lại lo lắng nói thêm: “Ngươi... ngươi đã bảo sẽ không giận nữa”.
Dù mặt Cảnh Thất đội một lớp da dày cỡ tường thành, cũng đột nhiên phát hiện ra bản thân thuộc hàng thúc bá, đã già mà không nên nết, đi lừa dối trẻ nhỏ thật thà thế này quả thật có một chút bỉ ổi. Y vội vàng ho nhẹ một tiếng, hơi lộ vẻ cười: “Tha cho ngươi lần này”.
Chồn tía nhỏ lúc này vẫn nỗ lực vươn móng vuốt đeo mình trên y phục của Cảnh Thất, mở to đôi mắt tròn xoe, con thú nhỏ xui xẻo này còn chưa biết bản thân đã bị chủ nhân bán đứt đi rồi.
Chính giữa kinh thành có một con sông lớn, tên là sông Vọng Nguyệt, mạch sông nối liền nam bắc, một đêm ấy đèn hoa đăng trên sông trôi xa mấy dặm ngoài, vô vàn chấm nhỏ li ti, hệt như vô tận vô cùng, khói lửa nhân gian chiếu rọi, phủ lấp cả trời đêm, ngay cả trăng sao cũng theo đó mà trở nên ảm đạm, âm thanh đàn sáo xen lẫn tiếng người từ xa vọng lại từ thuyền hoa trên sông. Lầu gác cao vút, ngọn đèn đỏ cam treo trên rìa vọng gác, chiếu lên vết tuyết rơi người ta còn chưa kịp quét đi.
Người trên phố chen vai đông đúc, gió Bắc lạnh đến cắt da cắt thịt, thế nhưng hòa lẫn trong đám người lại vẫn có thể cảm giác được ít nhiều hơi nóng, mấy quầy hàng rong đều chỉ bán những thứ đồ nhu yếu phẩm thường ngày, không mấy thứ tốt, thế nhưng lại tuyệt diệu bởi không khí náo nhiệt tưng bừng.
Đi một vòng trên phố, Ô Khê vậy mà lại đổ chút mồ hôi. Hắn chưa bao giờ trông thấy khung cảnh náo nhiệt thế này, nhất thời lại bị cảm nhiễm cái không khí ấy, đôi mắt sáng rực như sao, như có bao nhiêu cũng không đủ vậy, Cảnh Thất vừa cẩn thận che chở cho chồn tía nhỏ trong lòng, vừa cho Ô Khê xem các cảnh sắc chốn kinh thành.
Đúng vào lúc này, một tiếng sáo cất lên hệt như muốn phá vỡ cái không khí cõi trần gian náo động này, nó réo rắt lên cao, len vào tai mọi người, bốn bề dường như lặng ngắt một hồi, đám đông đang cao giọng huyên náo bỗng trở nên yên tĩnh. Tất cả cùng chen chúc bên bờ sông, nghển cổ hướng về phía một chiếc thuyền hoa chính giữa sông Vọng Nguyệt.
Ô Khê không nhịn được phải cất tiếng hỏi: “Bọn họ đang nhìn gì thế?”.
Cảnh Thất cũng ngẩn người, nhất thời nghĩ không ra, năm nào y cũng ở trong cung đến rất khuya, trở về vương phủ rồi thì thu dọn một chút liền đi ngủ, năm nay là vì hứa sẽ dẫn Ô Khê đi mới trà trộn vào trong đám đông, y mang máng nhớ rằng mỗi cuối năm đều sẽ có một tiết mục thế này, nhưng cụ thể là gì thì lại có chút mơ hồ.
Lúc này, chỉ nghe thấy một người bên cạnh chậm rãi tiếp lời: “Đấy là Nguyệt Nương sắp đi ra diễn hát rồi”.
Cảnh Thất chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung ra, y cứng ngắc xoay cổ lại, cố nặn ra một nụ cười: “Thần xin thỉnh an thái tử điện hạ...”.
Hách Liên Dực đánh giá y một hồi, ngoài mặt thì cười mà trong thì nghiến răng nghiến lợi: “Ừm, đau đầu ư?”.