T
rong một thoáng, Cảnh Thất thất thần, thế nhưng chỉ lát sau y đã hoàn hồn lại, vươn tay khua mấy đường trước mắt Ô Khê, bấy giờ mới phát hiện ra kỳ thực hắn chỉ mở mắt mà thôi, chứ thần trí vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, đến cả tiêu cự của con ngươi cũng có chút gì đó không ổn, thốt xong câu nói khiến trái tim Cảnh Thất đập hụt một nhịp ban nãy xong, đầu hắn liền lệch qua một bên, lại tiếp tục mê man. Hừng đông sắp đến, chồn tía nằm ngủ cạnh người Ô Khê, bụng ngửa lên trời, bốn chân dang rộng, Cảnh Thất khoác lên người tấm trường bào màu xanh nhạt mà Bình An sai người đưa tới, cơn buồn ngủ tiêu tan hết.
Tóc trắng đầy đầu - ngồi bên đá Tam Sinh.
Y du đãng cõi âm mấy trăm năm, ít nhiều cũng hiểu một vài quy luật, ví như linh hồn còn sống thì không được vào trong, ví như những tử linh đã uống xong Canh Mạnh Bà đi ngang qua chỗ y, đều đã bị nước vong tình gột rửa sạch trơn, mơ mơ tỉnh tỉnh, chắc chắn sẽ không nhớ được bộ dạng ngồi nghiêm bên đá Tam Sinh của hắn. Bởi vậy kiếp trước Ô Khê, nếu không phải là quỷ sai.... thì chính là Câu Hồn Sử.
Trong một thoáng mơ hồ, Cảnh Thất nhớ lại lời Câu Hồn Sử từng nói bên ao Chuyển Sinh ngày trước: “Vì lỗi của ta mà mệnh ngươi không trọn, khiến ngươi vô duyên vô cớ phải trăn trở chốn thế gian, trăm bề khổ sở, hôm nay chẳng có gì bù đắp, liền dốc hết tu vi, đổi cho ngươi một đời tóc đen...”. Nghịch chuyển âm dương là làm trái đạo trời, chẳng lẽ hắn đã thực sự trút cạn tu hành sao? Cảnh Thất khẽ giơ tay lên, ngón tay chạm vào ấn đường trên trán, hệt như chỗ đó vẫn còn lưu lại một vết máu đào vậy, mãi lâu sau y mới phục hồi lại thần trí, ngồi bên giường, thần thái phức tạp nhìn thiếu niên đang nằm đó trong cơn sốt nhẹ.
“Tuy nói là ép bán ép mua, thế nhưng chung quy lại, cũng xem như ta nợ ngươi một ân tình...” Y nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Ô Khê, cảm thấy tạo hóa trên đời này quả thực vô cùng kỳ lạ, gặp mặt dưới Hoàng Tuyền, lại cũng có thể khiến y tương ngộ lần nữa giữa biển người mênh mang.
Ống tay áo rộng của Cảnh Thất buông xuống, lướt qua thân chồn nhỏ, chồn nhỏ nhạy bén mở ngay mắt ra, trông thấy là y thì lại nhắm vào, cuộn người thành một quả cầu lông, nhích người vào trong ống tay áo của y, thiếp ngủ.
Cảnh Thất thở dài một tiếng, vươn tay vân vê mũi mình: “Cũng là ta còn nhớ rõ những ràng buộc của kiếp trước và kiếp này, đời này... đời này ta dốc hết khả năng bảo vệ ngươi bình an là được”. Y chau mày lại, quan sát Ô Khê một hồi như đang soi mói điều gì, bĩu môi nói rằng: “Tên nhóc cứng đầu cứng cổ này, ngươi nói xem, nếu tương lai ta không để mắt đến thì ngươi có thể sống bao lâu với cái tính ngang ngạnh như lừa ấy?”.
Ô Khê rất ít khi phát sốt, hắn chỉ cảm thấy như có thứ nước chua xót đang rỉ ra từ các khớp xương khắp cơ thể, những giấc mộng rối rắm đan xen với nhau, hoàn toàn không nhớ được cụ thể ra sao, đợi đến khi thần trí rõ ràng đôi chút, hắn mơ hồ cảm thấy cạnh mình có một người, trong lòng vô cùng sợ hãi. Khi yếu đuối, người ta thường cảnh giác cực độ với tất cả mọi thứ quanh mình, hắn muốn mở mắt ra xem rốt cuộc là người nào đang ở chỗ này, muốn gom tất cả sức lực có trong thân thể mà chống đỡ tới cùng.
Thế nhưng trên người kẻ đó lại có một thứ hương vị dễ chịu vô cùng, nhàn nhạt, pha thêm chút ngọt, trong veo, mát rượi, có một bàn tay ấm áp vẫn đặt trên đầu hắn suốt, rất nhẹ, rất mềm. Rất kỳ lạ, Ô Khê chậm rãi thả lỏng bản thân, cũng có thể là hắn đã sốt đến có chút hồ đồ, hoặc giả là vì thân thể quá mệt mỏi, hắn lại sinh ra một thứ ảo giác rằng ở chung với người này rất an toàn, giống hệt như một con thú nhỏ đã đi xuyên qua cánh rừng già bốn phía bủa vây bởi những hiểm họa chết người, trở về hang động trong lòng đất, có thể nhắm mắt lại vượt qua đêm dài, mơ một giấc mơ ấm áp.
Đợi đến khi Ô Khê dứt hẳn sốt, tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao lắm rồi.
Vừa mở mắt ra, hắn liền trông thấy một bàn tay thon dài đặt trước mắt mình, lòng bàn tay hướng lên trên, phân nửa thân thể chồn tía đang rúc trong ống tay áo của y, chiếc áo choàng màu xanh buộc dây lỏng lẻo, Cảnh Thất hơi tựa người lên đầu giường hắn, đầu lệch sang một bên, một lọn tóc buông xuống, băng ngang chỗ dưới cằm vắt ngang trước ngực rồi thả mình xuống mặt giường, phần ngọn tóc dường như đang khẽ khàng lay động theo nhịp hô hấp của y. Ô Khê ngây ngẩn một hồi, cứ như chưa từng quen biết người này vậy, hắn mở to đôi mắt đen sẫm của mình, quan sát Cảnh Thất thật kỹ càng. Hắn nghĩ người này tuấn tú đến thế kia, nghĩ thì ra hôm trước y là người đã ở bên cạnh mình suốt cả một đêm, nghĩ vì sao khi tối qua gặp phải thích khách y lại không sợ hãi, cũng không bỏ chạy.
Hắn nghĩ trong suốt khoảng thời gian năm năm đằng đẵng từ sau khi đặt chân đến Đại Khánh tới nay, y chính là người bằng hữu duy nhất mà mình gặp được.
Thế là hắn không khỏi nhẹ nhàng cười khe khẽ, rồi yên tâm nhắm hai mắt lại. Đợi đến khi hắn tỉnh lại lần thứ hai thì Cảnh Thất đã đi rồi.
Cảnh Thất dựa người một chốc, đại khái cũng qua cơn buồn ngủ, hồi phục chút tinh thần, sau đó liền dúi con chồn tía nhỏ đang rúc người trong ống tay mình vào trong áo, nói với A Tâm Lai một tiếng, rồi trở về . Dù sao vương phủ vẫn còn chút chuyện quan trọng cần y xử lý.
Bình An đích thân ra đón, dâng lên danh sách của gia nhân trong phủ, nói với Cảnh Thất rằng hắn đã dựa theo danh sách gọi tên tất cả mọi người, đều đã tập hợp lại, đứng chờ ở trong sân.
Cảnh Thất đưa mắt lướt qua danh sách kia một lượt, sau đó đưa trả lại cho Bình An, y sải bước tiến nhanh vào sân trước, khóe môi khẽ mỉm cười. Bình An thường ngày không có việc gì cũng thích om sòm lải nhải một hai câu vậy mà nay lại cúi đầu im lặng, hắn đột nhiên cảm thấy trong khoảnh khắc khi tiểu vương gia bước chân qua cánh cửa, dường như chủ tử đã biến thành một người hoàn toàn khác vậy, cái bộ dạng biếng lười uể oải bám trên người y quanh năm suốt tháng, dường như như đã bám rễ ăn sâu vào cốt tủy, lại chỉ như được một tầng da ngụy tạo, chỉ cần tùy tiện giơ tay là có thể dễ dàng lột bỏ. Gương mặt kia vẫn y như cũ, hiển nhiên không thể nói là sắc bén, thế nhưng khi y hời hợt quét ánh nhìn lên gương mặt đối phương một lượt, lại khiến cho người ta thấy rét lạnh sống lưng.
Giống như một chú mèo trầm tĩnh biếng lười, một thoáng thức giấc liền đột nhiên biến thành mãnh hổ đang quét mắt quan sát con mồi bằng ánh mắt lạnh lẽo. Bình An thầm nói nếu thường ngày vị vương gia này cũng trưng ra bộ dạng thế này thì có mượn thêm một lá gan nữa hắn cũng chẳng dám thao thao bất tuyệt trước mặt tiểu vương gia. Cảnh Thất đứng trước mặt mọi người, thế nhưng lại không nhìn bọn họ chỉ hơi cúi thấp đầu, chăm chăm nhìn mặt đất. Bình An lập tức dời chiếc ghế nằm thường ngày Cảnh Thất vẫn thường dùng tới, mời y ngồi xuống.
Cảnh Thất ngồi xuống ghế, có phần tùy tiện mà bắt chéo chân lên, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, khóe miệng khẽ cười mỉm, nhìn người đứng đầy trong sân bằng ánh mắt u ám, mở miệng nói: “Tối ngày hôm qua, thái tử điện hạ có sai người đến báo tin cho các ngươi biết bản vương cùng vu đồng ở bên ngoài”.
Bình An thấp giọng đáp: “Vâng, thái tử điện hạ nói chủ tử đang thăm thú bên ngoài, dặn dò chúng nô tài chuẩn bị sẵn nước nóng, y phục để thay, chờ lúc chủ tử trở về hầu hạ cho cẩn thận”.
Cảnh Thất gật đầu - đây là quy củ, không cần nói tới vương phủ, dù là sĩ tộc thế gia bình thường trong kinh thành, cũng không có đạo lý chủ nhân tự mình xuất môn mà không mang theo người hầu dắt ngựa rót nước, bị người ngoài phát hiện sẽ cực kỳ tổn hại đến phẩm giá của bản thân, thế nên đôi ba câu Hách Liên Dực nói hôm qua đã mang theo ý quở trách.
Giới quý tộc Đại Khánh cực kỳ chú trọng đến “Khinh”, “Hoãn”, “Ổn”, “Bất Võ”, “Bất Sân”. “Khinh” là phải nón cao đai rộng, phải vóc hạc dáng mai, khi nói chuyện giọng điệu phải mềm mại yếu đuối, phải mang theo chút cảm giác khí huyết bất túc1, ấy mới là phong thái của người nho nhã; ”Hoãn”chỉ người thanh quý, đi đường phải thong thả mà bước, cưỡi ngựa phải chậm rãi mà đi, ấy mới là có giáo dục; “Ổn” lại chỉ gặp chuyện phải bình tĩnh như bình thường, buồn giận mừng vui không hiện lên nét mặt, ấy mới là người có thân phận; thêm nữa còn chú trọng một điều là con cháu quý tộc không thể tập võ, đó là thứ việc của kẻ lỗ mãng thô tục, không được phẫn nộ giận dữ, tranh cãi với người, đó là đẳng cấp của lũ tiểu dân phố chợ.
1 Nói không ra hơi.
Đương nhiên, đủ loại trào lưu bưng cái thứ mai ốm đau bệnh hoạn ấy lên bàn thờ sùng như sùng thánh ấy, thật ra chính là bài khuôn phép chuyên môn dùng để bồi dưỡng ra đám tiểu bạch kiểm và lũ bỏ đi vai khiêng không đặng, tay xách chẳng nên thân.
Hách Liên Dực đã dựa theo phương pháp của công khanh thế gia mà xử trí, lúc ở bên ngoài gặp con cháu của một nhà quý tộc nào đó không có tôi tớ đi theo, phải sai người đi báo Bình An tới nói cho gia nhân của kẻ đó, thể hiện sự quan tâm, cũng có ý nhắn nhủ người nhà hãy yên lòng. Cảnh Thất nhấp một ngụm trà ngay trên tay Bình An, mím đôi môi hơi khô mà nói: “Ây da, các ngươi đứng cả đây làm gì thế? Sao vậy, muốn ta phát tiền lì xì năm mới sao?”.
Trời vừa tảng sáng mọi người đã bị Bình An tập hợp lại chỗ này, chẳng ai hay biết chuyện gì xảy ra, nghe thì có vẻ chủ tử không có việc gì, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Cát Tường là kẻ thông minh lanh lợi, thế nhưng lúc này trông sắc mặt cũng không nhìn ra được tâm tình chủ nhân tốt xấu thế nào, liền thử ướm lời: “Chủ tử, lễ vật của nhà các đại nhân đưa tới phải đáp trả thế nào, quản gia và nô tài đều đã chỉnh lý thành tập, đặt trong thư phòng của chủ tử rồi, lát nữa cậu có muốn xem qua không ạ?”.
Cảnh Thất đáp: “Không xem, cả một đống, xem chỉ tổ đau đầu”.
Cát Tường gật đầu thưa vâng, lại nói tiếp: “Chủ tử xem, vừa sáng sớm quản gia đã gọi hết mọi người tới đây, cũng chẳng biết là có chuyện gì, hiện tại chủ tử đã trở về chúng nô tài cũng yên tâm, vậy mọi người giải tán, về làm việc của mình chứ ạ?”.
Cảnh Thất gật đầu: “Ừm, ai bận việc gì thì cứ đi đi”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều có phần ngơ ngác, chẳng hiểu ra sao, đang định tản đi. Thế nhưng đúng vào lúc này, lại nghe thấy vị vương gia kia chậm rãi mở lời: “Nếu rảnh rỗi không có việc gì, vậy có thể ở lại nghe bản vương kể một chuyện cười. Chính là chuyện tối hôm qua thôi, các ngươi có biết tối hôm qua bản vương và vu đồng đã gặp phải những ai không?”. Ngay đến Bình An cũng không biết chuyện này, tối hôm qua người của phủ vu đồng có tới, chỉ nói trời đã muộn quá rồi, vương gia sẽ ở lại bên đó một đêm, Bình An nghe theo lời dặn dò của y, tuy biết nhất định đã có chuyện xảy ra, nhưng lại không biết cụ thể là gì.
Cảnh Thất chỉ cười, ánh mắt quét một vòng quanh đám đông, ai nấy đều sinh ra một thứ ảo giác rằng “Chủ tử đang nhìn mình”, chỉ nghe y nói: “Gặp phải mấy tên thích khách không biết điều”.
Bình An kinh hãi, đôi mắt hẹp dài thoáng cái trừng lên: “Gặp phải thích khách? Chủ tử có sao không, có bị thương không? Có cần truyền thái y không ạ?”.
Cảnh Thất tự mình đỡ lấy chén trà từ tay Bình An, mở nắp ra nhấp một ngụm, nói: “Không cần, đừng chuyện bé xé ra to, bất quá chỉ là mấy tên Nam Man gọi là ‘hắc vu’ gì gì đó, tiện tay giết rồi”.
Lúc y nói ra bốn từ “tiện tay giết người”, ngữ khí càng thêm mềm mại, nhưng lại mang theo mùi máu tanh nồng khiến người ta run rẩy, đúng vào thời điểm ấy, chồn tía nhỏ lại chui ra từ ống tay áo của y, con vật nhỏ này hôm qua bị máu dính khắp người, chưa kịp gột sạch, phân nửa thân thể loang loang lổ lổ, đính kèm với đôi mắt sáng rực, lại khiến người ta cảm thấy có chút kinh hãi. Có mấy kẻ nhát gan đã thấy chân mình nhũn cả ra, trong lòng ai oán chủ tử đổi sắc mặt cũng thật là nhanh quá, mới ban nãy còn nhẹ nhàng, giờ lại không biết chủ tử có ý gì.
Chỉ nghe Cảnh Thất nói tiếp rằng: “Trong số chúng ta, có một vị huynh đệ bản lĩnh cao, vừa nhận được tin tức thì thấy ngay đây là một cơ hội hiếm có trời cho, vội vội vàng vàng đi báo cho... ừm, chủ tử của hắn biết. Ai mà ngờ được chủ tử còn chưa thấy mặt đâu, lại gặp được nghĩa tử của người ta”.
Cảnh Thất khẽ cười một tiếng, tất cả những người có mặt lặng ngắt như tờ, y thổi nguội chén trà: “Thật ra vị kia cũng chẳng nói gì, ngược lại mấy huynh đệ dưới trướng nghe xong liền nhấp nhổm không yên, lại đi tìm người ra tay, vất vả lao lực một hồi, mấy thứ béo bở khác thì chẳng thấy đâu, chết mất mấy người, còn khiến bản vương được nhận thức lại người có lai lịch không đơn giản trong phủ chúng ta...”.
Y thình lình ngẩng đầu lên, ánh mắt như điện xẹt, đóng đinh vào một kẻ, cười nói: “Sao thế, làm hỏng chuyện của nhị điện hạ, đến ta còn phải sốt ruột thay ngươi, thế mà ngươi vẫn nhởn nhơ quá nhỉ?”. Lời y còn chưa dứt, nam nhân mặt mũi lấm lem, bờ vai co rụt đứng trong một góc bất thình lình như biến thành một người hoàn toàn khác, cực nhanh nhạy xông về phía Cảnh Thất, trong lúc đó đầu khớp xương hắn “răng rắc răng rắc” lên mấy tiếng thật giòn, đưa mắt nhìn lại, người kia đâu còn là lão Trương quét sân sợ hãi rụt rè vừa gầy vừa nhỏ, rõ ràng là một gã côn đồ vạm vỡ vai gấu lưng hùm!
Bình An trong cơn hốt hoảng, ném luôn ấm trà trong tay đi, nhắm thẳng vào đầu đại hán kia mà đập, vừa đập vừa kêu: “Thích khách, bảo vệ vương gia!”.
Người kia né được, gập ngón tay móc về hướng cổ Cảnh Thất, biến cố xảy ra quá nhanh, đám thị vệ không phản ứng kịp. Thế nhưng đúng vào lúc tay người kia sắp sửa chạm tới cổ Cảnh Thất, liền nghe thấy một tiếng “Chít” vang lên, chỉ thấy kẻ kia thình lình giật lùi một bước dài, kêu lên thảm thiết, liều mạng giãy tay, chồn tía nhỏ lanh lẹ nhảy trở về chễm chệ trên bả vai Cảnh Thất vung vẩy cái đuôi, bộ dáng diễu võ dương oai.
Tay của gã côn đồ kia đã tím bầm một mảng, đám khí tím nhanh chóng lần lên trên, thoáng cái đã bám lấy cả một cánh tay. Cảnh Thất có chút bất ngờ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn chồn tía nhỏ đang liếm láp móng vuốt: “Lợi hại thế cơ à?”.
Chồn tía nhỏ trước giờ vẫn bị xem thường nhe răng: “Chít!”.
Cảnh Thất bật cười, quay đầu nhìn lại, các thị vệ đã bắt giữ gã côn đồ, ép hắn xuống đất, hắn lại không có thời gian đâu mà tranh cãi, chỉ ôm lấy cánh tay đã phồng lên gấp mấy lần kêu thảm thiết, đến một câu nói hoàn chỉnh cũng không thốt ra được, khí tím men theo cổ hắn mà leo lên, cổ họng “ặc ặc” liên hồi.
Cảnh Thất chống tay lên cằm, hỏi Bình An: “Ngươi xem hắn có thể chịu được bao lâu?”.
Bình An đã sớm bị một chuỗi biến cố trước mắt làm cho kinh sợ đến không nói nên lời, hồi lâu sau mới chỉ vào kẻ đã bắt đầu co giật nằm dưới đất, hỏi: “Đó đó là... Trương thúc?!”.
Cảnh Thất vỗ bờ vai hắn, phất tay bảo: “Giải tán, giải tán cả đi, Bình An, chờ chút nữa đi bảo trướng phòng
thưởng cho mỗi người một bao lì xì đỏ, cứ bảo là ta nói, đầu năm mới cho mọi người thêm chút điềm may”.
Nói xong y liền đi về phía thư phòng, Bình An vội vã đuổi theo: “Chủ tử, kẻ đó kẻ đó...”.
Hắn chỉ vào lão Trương nay đã bất động, nằm ngay đơ trên đất, chỉ nhìn thoáng qua liền quay ngay đầu lại như bị dọa vậy: “Trương thúc kia, xử trí thế nào bây giờ ạ?”.
Bước chân Cảnh Thất không dừng lại, dặn dò rằng:
“Đốt xác đi, y phục thì lột ra, gấp lại cho gọn ghẽ, sau này nhét chung với đống lễ vật tặng cho nhị hoàng tử rồi đưa sang một lượt”.
Bình An trợn tròn hai mắt.
Nhìn vào trình độ của vị “cọc ngầm” này, liền biết được trước đây Hách Liên Kỳ xem thường y đến mức nào, Cảnh Thất khẽ cười rộ lên, vốn dĩ ta không muốn trêu đến ngươi đâu, đều là do người của ngươi làm hỏng chuyện cả, xem ra lần này chúng ta phải giương mắt lên chờ rồi.