Á
nh mắt Cảnh Thất lập tức sáng trở lại. Ban nãy Áy thất thần, giờ này mới nhận ra đoàn người đã rẽ vào trong một con ngõ nhỏ, đêm Giao thừa kinh thành náo nhiệt, muôn người đều đổ cả ra đường lớn, những chỗ thế này giống như bóng mờ dưới ánh đèn vậy, càng thêm vắng vẻ.
A Tâm Lai giận dữ gầm lên: “Vu đồng, các ngài đi trước đi”.
Dường như đang vô cùng tức giận, hắn vươn tay, rút thanh đao hình dạng cổ quái đeo ở sau lưng mà trước giờ vẫn giấu trong y phục ra, Cảnh Thất liếc mắt một cái đã hiểu ra mọi chuyện - đám người này vì Ô Khê mà tới, xem phản ứng kia thì đây không phải lần đầu. Y liền thấp giọng hỏi: “Chuyện gì thế?”.
Ô Khê mím môi, bắt lấy cánh tay Cảnh Thất, miễn cưỡng kéo y lại bên người mình, gương mặt thiếu niên mới ban nãy còn tò mò ngó đông ngó tây, nay bỗng chốc dâng lên một tia tàn nhẫn, hắn không trả lời câu hỏi của Cảnh Thất, chỉ bảo rằng: “Đừng sợ, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi quay trở lại đi, bên đó người đông, bọn chúng sẽ không đuổi theo đâu”.
Tiếng của hắn còn chưa dứt đã thấy mấy bóng người nhảy vọt tới, bọn chúng đều che kín mặt, vũ khí trên tay hệt như của A Tâm Lai, chuôi đao quấn dây nhiều màu, lưng đeo nỏ nhỏ, xem chừng mũi tên độc mới rồi là dùng thứ kia bắn tới, trên y phục đều có thêu hình ngũ độc đang múa vuốt nhe nanh. Cảnh Thất nheo mắt lại - là người trong nội bộ Nam Cương sao? Lá gan của đám Nam Man này quả nhiên không nhỏ, hành thích đến tận dưới chân thiên tử. Trước đây y từng nghe Ô Khê nói, A Tâm Lai tuy nhìn có vẻ lỗ mãng thế nhưng lại là võ sĩ đệ nhất trong tộc Nam Cương, quả thực mấy tên thích khách lập tức bị hắn chặn lại, Ô Khê dùng sức đẩy Cảnh Thất lại đằng sau: “Chạy mau! Tìm chỗ có nhiều người ấy!”.
Thường ngày nhìn thiếu niên này ít nói lại dễ dàng bị ức hiếp, đến lúc ra tay thì sức lực lại không nhỏ chút nào, đẩy Cảnh Thất lảo đảo mấy bước, suýt chút nữa thì đập vào tường. Chồn tía nhỏ ló đầu ra từ lồng ngực Cảnh Thất, vội vàng mà kêu “chi chi” liên tục.
Cảnh Thất nhẹ nhàng lấy bàn tay phủ lên đầu nó, thấp giọng “suỵt” một tiếng, ôn hòa bảo: “Không sao đâu, ngươi đừng sợ”.
A Tâm Lai bị mấy tên thích khách vây chặt lấy, bất thình lình từ một hướng khác lại có thích khách xông ra, A Tâm Lai liếc mắt trông thấy nhưng không kịp trở tay, kẻ tới trực tiếp bỏ qua Cảnh Thất, bổ về phía Ô Khê. Ô Khê thình lình nheo mắt lại, chợt cúi thấp người xuống, như trống rỗng rụt người sát đất, tránh thoát được lần này, thích khách dùng sức quá đà, đợi đến khi xoay tay trở lại thì đã chậm mất nửa nhịp, trong tích tắc Ô Khê đột nhiên vươn tay ra từ một điểm mù, móng tay dường như có thứ gì đó phản quang, bóp chặt lấy cổ họng tên thích khách.
Động tác của tên thích khách đột nhiên khựng lại, gần như chỉ trong chớp mắt, một đám khí đen liền lan khắp người hắn, phủ lấy toàn bộ phần da thịt lộ ra bên ngoài trên tay và trán, ánh mắt hắn lồi ra, cổ họng phát ra mấy tiếng kêu, chân tay co quắp, sau đó liền ngã lăn ra đất. Một thứ mùi hôi thối lan tới, Ô Khê bước qua thi thể, ngẩng đầu nhìn về phía đám thích khách. Chỉ vừa chớp mắt, thi thể trên mặt đất đã hóa thành một bãi thi thủy.
Cảnh Thất lộ vẻ chán ghét trên mặt, y vô thức vỗ đầu chồn tía nhỏ, thầm bảo đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, cứ nghĩ tên tiểu độc vật này đã cải tà quy chính, ai dè lại ngày càng tệ hại hơn, mà ra tay tàn nhẫn như thế hắn cũng chẳng thấy ghét. Một chiêu này quả thật đã dằn mặt được đám thích khách, lúc Ô Khê đưa mắt nhìn sang, mấy tên thích khách đều không hẹn mà cùng lùi lại phía sau nửa bước.
Cảnh Thất lắc đầu thở dài một tiếng, trong lòng cũng đoán ra phần nào, Ô Khê thấy y còn chưa rời bước, có phần sốt ruột, nghiêng đầu qua trừng mắt với y. Cảnh Thất lại bước tới bên thi thể, nghênh ngang như đi giữa chốn không người, y ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát một hồi, sau đó nói: “Mấy vị đây quả thực có được bản sắc của bằng hữu phương Nam, một chốc một lát cũng không đợi được, chớp được thời cơ liền xông ra giết người, nếu Lý đạo trưởng mà biết được chuyện này, chẳng biết trong lòng sẽ phẫn uất ra sao nhỉ”.
Thủ lĩnh của đám thích khách mở to mắt, sửng sốt hoang mang nhìn Cảnh Thất. Lại thấy thiếu niên nhã nhặn yếu đuối kia chẳng chút để tâm mà cởi bỏ áo choàng ngoài, cầm trong tay, gấp vào mấy lượt, cách tầng y phục nhặt chiếc nỏ nhỏ rơi bên cạnh thi thể trong lúc quyết đấu ban nãy, rồi lại “chậc chậc” hai tiếng, than rằng: “Đồ tốt đây”. Tiếng còn chưa dứt thiếu niên đã ra tay, nhanh như chớp giật, y giật mở nỏ, dường như còn chẳng ngắm mục tiêu, mũi tên nhọn hoắt đã vụt khỏi tay, thích khách Nam Cương đối diện với y hiển nhiên cũng không ngờ được rằng thiếu niên phong nhã kia một câu còn chưa nói mà đã động thủ giết người, nhất thời không phản ứng kịp, bị y bắn xuyên thẳng từ trước ngực ra đến sau lưng, gục xuống góc tường không nhúc nhích.
Cảnh Thất lắc đầu: “Ôi chao, luyện tập chểnh mảng đây mà, chút công phu cưỡi ngựa bắn tên kia đều trả lại cho tiên sư hết rồi, đứng gần vậy mà cũng bắn không chuẩn xác”. Y nheo mắt lại mà cười, nói với một tên thích khách khác: “Vốn dĩ ta định nhắm vào ngươi cơ”.
Lúc này thì đến cả Ô Khê cũng nhìn y bằng bộ dạng chưa hoàn hồn. Cảnh Thất đứng dậy vỗ vai hắn, ra vẻ huynh đệ ta cùng chung cảnh ngộ, lắc đầu thở than: “Ta cứ nghĩ cái chuyện lục đục nội bộ này là đặc sản của Đại Khánh chúng ta cơ đấy, thì ra chỗ ngươi cũng có, mấy huynh đệ này là ai vậy?”.
Ô Khê nói: “Là bộ tộc Hắc Vu... Chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi lui lại đi”.
“Không liên quan đến ta?”, đôi mày dài của Cảnh Thất nhướng lên, chậm rãi nói: “Ở kinh thành Đại Khánh, ở dưới chân thiên tử lại ngang nhiên hành thích... Hừ, bản vương cũng xem như mệnh quan triều đình, lại phải thấy đổ máu vào đêm cuối năm thế này... Vu đồng nói, chuyện này không liên quan đến bản vương?”. Y cười lạnh một tiếng, một tay cách tầng áo choàng nâng nỏ tiễn, một tay chắp ở sau lưng, gương mặt thường ngày chỉ vui cười giận mắng, nay bỗng trở nên sắc bén. Đám thích khách đưa mắt nhìn nhau, xì xồ nói một câu Cảnh Thất nghe không hiểu, Ô Khê đứng một bên thì lập tức trở nên căng thẳng, chắn trước mặt Cảnh Thất.
Lúc này Cảnh Thất liền lấy từ lồng ngực ra cây pháo hoa nhỏ ban nãy mua trên phố, cắm mũi tên vào, bắn thẳng lên trời, chỉ vẻn vẹn một quầng khói nhỏ xíu bùng lên giữa không trung, nhưng thật ra trông cũng đẹp ra trò.
Người Nam Cương không hiểu ra sao, chỉ nhắm thẳng hai người rồi xông tới, Ô Khê lôi một chiếc móc ngắn từ trong ngực ra, dài độ một cánh tay, đương nhiên cũng mang kịch độc, đám thích khách có phần kiêng dè vũ khí của hắn, hai bên xông vào đánh giáp lá cà. Chỉ nghe Cảnh Thất ở cạnh bên dùng giọng điệu thong thả, lại khiến tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng: “Hắc vu là cái thứ gì ta đây không biết, thế nhưng chư vị có biết không, cứ cho là hôm nay các người được việc trở về, chỉ sợ cũng sẽ bị người cầm đầu trừng phạt, nếu ta đoán không sai... Chủ tử nhà các người không đời nào lại hạ loại mệnh lệnh này, là do vị nào đó ra vẻ khôn ngoan, tự tiện dẫn người đi đúng không?”.
Quả nhiên có thích khách phân tâm bởi lời nói của y, bị Ô Khê móc trúng cần cổ, hắn kéo mạnh một cái, đầu kẻ kia rớt ra phân nửa, máu phun xa mấy trượng, Cảnh Thất vội vàng giật lùi ba bốn bước, thế nhưng vẫn bị máu vấy nguyên vạt trước, y “chậc” một tiếng, chồn tía nhỏ trốn trước ngực y lập tức giũ lông thật lực, sau đó nhảy ra, thoắt cái đã phi lên đầu vai y.
Cảnh Thất nói tiếp: “Không hiểu vì sao à? Chuyện đêm nay ta tới tìm vu đồng ra ngoài dạo chơi có mấy người biết được? Hẳn là ban nãy vừa gặp phải thái tử điện hạ, thái tử điện hạ cố tình sai người tới phủ ta báo tin, mới khiến toàn bộ người trong vương phủ biết ta không có mặt ở nhà đúng không? Các ngươi mai phục ở chỗ này như có tài biết trước thế này chẳng phải đã nói thẳng cho ta biết, trong phủ của ta có cây cọc do nhị hoàng tử Hách Liên Kỳ cắm xuống hay sao?”.
Cảnh Thất biết trong vương phủ có cơ sở ngầm do Hách Liên Kỳ và Lý đạo nhân bố trí, cho đến nay vẫn không tiện đánh rắn động cỏ, lại không ngờ lần này bị đám thích khách ngu ngốc kia làm cho bại lộ, vừa khéo cho y “mượn gió bẻ măng”.
Y đã sớm quen cảnh nước sôi lửa bỏng, lằn ranh sống chết không biết đã tới lui không biết bao nhiêu bận, tuy rằng bản lĩnh cũng chẳng xếp được vào hạng giỏi giang gì, thế nhưng y cũng chẳng để mấy tên thích khách Nam Cương vào trong mắt. Cảnh Thất cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Đáng thương cho tên Hách Liên nhị kia, bao nhiêu năm rồi, khó khăn lắm mới bố trí được chút cơ sở ngầm trong vương phủ, bản vương trở về rồi chỉ cần hỏi xem ai là người ra ngoài phủ sau khi đêm xuống, tự nhiên sẽ có được đáp án thôi, ngươi nói xem hắn và lão Lý mũi trâu kia sẽ nghĩ thế nào? Không sợ sẽ hại chủ tử nhà các ngươi thất sủng, không còn xương mà gặm nữa hay sao...”.
Mấy câu này chỉ bịa ra thôi, trong lòng Cảnh Thất rất rõ ràng số người ra khỏi vương phủ đêm nay rất nhiều, là y đã sớm biết trong phủ có một người như thế. Lời của y còn chưa nói hết, một tên thích khách đã nôn nóng, ý đồ muốn vượt qua Ô Khê, Cảnh Thất đang đợi chính điều này, y tự biết công phu quyền cước của bản thân không dùng được, đã sớm gài sẵn tên độc vào nỏ nhỏ, chỉ cần tên kia xông tới là sẽ có thêm một kẻ bị bắn xuyên người. Lại không ngờ tên thích khách kia mới được nửa đường đã bị Ô Khê diệt gọn, đứa bé này cứ như đã nhận định rằng y không có năng lực phản kháng vậy, liều chết bảo vệ y, móc câu đâm vào lồng ngực thích khách, ngay cả nội tạng cũng bị móc ra ngoài.
Có điều hắn vừa quay người lại, liền để lộ ra sơ hở phía sau lưng, một tên thích khách lập tức chớp lấy thời cơ, chém đao xuống, động tác của bọn chúng quả thực quá nhanh, dùng nhãn lực của Cảnh Thất cũng không thấy được rõ ràng, Ô Khê dùng sức bổ nhào về phía trước, chỉ thấy thích khách kia lại đuổi theo, Cảnh Thất lập tức bắn mũi tên trên nỏ nhỏ theo một góc cực kỳ xảo diệu, thích khách kia rắp tâm muốn giết Ô Khê, không đề phòng mũi tên y bắn lén, lách người nhưng không né được, trúng phải bả vai.
Nhưng tên độc này quả thực quá độc, thích khách trúng tên nhích người về phía trước chưa được nửa bước chân đã ngã lăn ra đất, nằm bất động. Cuộc ẩu đả này quả thực đủ nguy hiểm, Cảnh Thất khẽ thở phào một hơi, tiếp tục điềm nhiên nói: “Sao tính tình vị này lại nóng nảy thế chứ... Vốn dĩ chủ tử nhà các ngươi nhận Hách Liên nhị làm nghĩa phụ, chỉ cần một bên phối hợp không tốt, sẽ thành ra đôi bên hại nhau cùng ngã ngựa, có loại hạ nhân như các ngươi, xem ra chủ tử nhà ngươi cũng chẳng cao minh được bao nhiêu. Nếu ta mà là ngươi ấy à, dứt khoát tự sát tại chỗ cho xong, cần gì phải quay lại khiến người ta thêm buồn bực?”.
Đúng vào lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân của một đám người vang vọng trong ngõ nhỏ, đám thích khách giật mình sợ hãi, Cảnh Thất thì lắc đầu cười: “Xem như đã đến rồi, sao thế, có thể mấy vị đây từ xa tới nên có điều không biết, kinh thành dân cư cực kỳ đông đúc, để ngăn ngừa hỏa hoạn, nếu muốn bắn pháo vào ngày lễ tết thì cần phải ra đường lớn hoặc bờ sông, lệnh cấm đốt pháo trong ngõ hẻm đã công bố được mấy năm rồi, Kim Ngô Vệ cuối cùng cũng dẫn người tới bắt kẻ vi phạm là bản vương rồi”.
Tiếp sau y cười vang mà nói: “Nam Ninh vương tại đây, kẻ nào dám làm càn?!”.
Người tới càng lúc càng gần, bước chân cũng gấp gáp hơn một chút, dường như chỉ còn cách có một con hẻm nữa thôi. Thủ lĩnh thích khách vẫy tay chớp nhoáng, chụm ngón làm còi, một tiếng rít vang lên, mấy tên thích khách đồng loạt dừng tay, nhảy lên bờ tường trốn mất.
Cảnh Thất ra vẻ tiếc nuối : “Ôi chao, không tự sát sao? Đi cẩn thận nhé, ta đây không tiễn”. Chồn tía nhỏ ngồi chồm hỗn trên bả vai y, cũng hùa theo mà vung vẩy cái đuôi.
Lúc này Ô Khê mới thở phào một hơi, còn chưa kịp nói năng gì đã bị Cảnh Thất nắm lấy, y hướng về phía A Tâm Lai khoát tay, thấp giọng bảo: “Đi mau”.
A Tâm Lai không hiểu ra sao, hỏi : “Vì sao phải đi... Không phải là Kim Ngô Vệ...”.
“Ta thuận miệng bịa ra lừa chúng thôi, giờ về trước đã, có gì nói sau”, Cảnh Thất hạ thấp giọng xuống.
A Tâm Lai vừa chạy theo y vừa quay đầu nhìn lại, thắc mắc: “Vậy người đến là ai?”.
Cảnh Thất nói: “Trong ngõ hẹp không bắn pháo hoa là quy củ do bà con lối xóm trong dân gian ước định mà thành, từ trước đến nay đều do nhà nào trông chừng trẻ con nhà nấy, sợ xảy ra hỏa hoạn, ban nãy ta làm thế cũng đã thu hút sự chú ý của bà con phố chợ, đều là những bách tính sống ở gần đây, tới giáo huấn bọn trẻ không biết điều bắn pháo hoa ở chỗ này, mới rồi ta nói vậy xem chừng còn chọc giận người ta nữa, thế nên bước chân nhanh hơn một chút, nếu còn không đi nữa thì phải đền tiền mất...”.
Tiếng của y đột nhiên ngưng bặt, bởi vì Ô Khê thoáng lung lay, cuối cùng té nhào lên người hắn. Cảnh Thất lùi ra sau nửa bước mới đỡ được hắn, chỉ cảm thấy bàn tay đặt sau lưng hắn ướt đầm đìa, trong lòng giật thót: “Ngươi bị thương rồi ư?”.
Ô Khê cắn chặt răng, hồi lâu không lên tiếng, gắt gao nắm lấy y phục của Cảnh Thất, hơi thở nặng nề, mãi sau mới phục hồi đôi chút, đè lên bả vai Cảnh Thất, miễn cưỡng đứng thẳng người: “Ta ổn, không đau, thuốc giải cũng có, không cần đỡ ta, ta có thể tự đi được”.
Đứa trẻ này còn ương ngạnh hơn lừa, Cảnh Thất cũng lười để ý tới hắn, trực tiếp nói với A Tâm Lai: “Cõng hắn đi”. A Tâm Lai ngoan ngoãn nghe theo, ép Ô Khê nằm trên lưng cho hắn cõng, không để hắn có cơ hội phân trần, cả ba người mang tấm thân đầy máu trở về phủ vu đồng.
Tối hôm đó Ô Khê liền phát sốt, về mảng dùng độc, nếu hắn dám xưng đệ nhị, thì hẳn khắp Đại Khánh này cũng chẳng có ai dám xưng đệ nhất, mấy võ sĩ Nam Cương trông coi hắn thấy thế cũng nói không sao cả, là phản ứng bình thường sau khi dùng thuốc giải, sốt một đêm là sẽ ổn. Chồn nhỏ mong ngóng ngồi bên giường chủ nhân, đôi con ngươi xoay tròn, hết nhìn người này lại nhìn sang người kia, sau đó lại dùng cái đầu nho nhỏ khẽ chạm vào Ô Khê, thấy chủ nhân không để ý gì đến nó, liền bắt đầu kêu “chi chi”, quả thực trông rất đáng thương. Phủ vu đồng này từ trên xuống dưới đều là một đám đàn ông, đến cả thị nữ cũng không thấy một ai, Cảnh Thất thở dài một tiếng, cảm thấy bản thân đúng là có mệnh trông trẻ nhỏ, liền ở lại, dặn A Tâm Lai tìm một người sang vương phủ, báo cho Bình An một tiếng, lại dặn dò phải chuyển lời cho Bình An rằng, từ bây giờ trở đi, bất cứ người nào trong vương phủ cũng không được tự tiện ra ngoài, hết thảy đều chờ y trở về xử trí.
Sau khi xong việc, Cảnh Thất ngồi xuống một bên, nhấc chồn nhỏ lên đặt vào trong lòng, gọi người bưng một bồn nước ấm lạnh tới, thấm ướp khăn, đắp lên trán Ô Khê để giúp hắn hạ nhiệt.
Bên ngoài, A Tâm Lai đang nói rõ chuyện đêm nay cho những người khác biết, họ dùng tiếng Nam Cương, xì xà xì xồ, Cảnh Thất nghe không hiểu, có điều y cũng có thể đoán được bọn họ đang nói cái gì. Y cũng không can thiệp, ngồi được một lúc liền bắt đầu thấy mơ màng, liền dựa người bên giường, nhắm mắt dưỡng thần. Đến khi trời sắp sáng, Ô Khê đột nhiên mở mắt ra, hắn vừa nhúc nhích là Cảnh Thất cũng tỉnh luôn, y vươn tay sờ thử trán hắn, phát hiện vẫn còn hơi sốt nhẹ, biết thân thể hắn nhất định không dễ chịu gì, liền hỏi: “Ngươi còn đau không, có muốn uống nước không? Có cần dùng thuốc gì không?”.
Nhưng y lại thấy Ô Khê cứ ngây người ra, như đang bị bóng đè vậy. Cảnh Thất nhẹ nhàng vỗ hắn: “Ô Khê?”.
Ô Khê ngơ ngác nhìn y, nói bằng thứ giọng khản đặc:
“Ban nãy ta mới trông thấy ngươi”.
Cảnh Thất sửng sốt cả người.
Chỉ nghe hắn nói rằng: “Ta mơ thấy ngươi... ngồi phía trước một tảng đá lớn, tóc trắng đầy đầu, ta nói chuyện với ngươi, vậy mà ngươi lại chẳng đoái hoài gì...”.