Ô
Khê cảnh giác đánh giá người đàn ông trung niên kia một phen trước, sau mới hỏi Cảnh Thất: “Ngươi không uống say à?”.
“Có hơi ngà ngà, nhưng chưa đến nỗi thần trí mơ hồ.” Cảnh Thất cực kỳ thả lỏng, ngồi trên một chiếc ghế xập xệ, chỉ vào người trung niên đứng cạnh, bảo rằng: “Vị này là Lô tiên sinh, là người của Tử Thư”.
Lô tiên sinh vội hành lễ với Ô Khê, nói: “Xin được ra mắt vu đồng, vương gia nói quá lời rồi, tiểu nhân Lô Dũ, chỉ là chân chạy việc cho trang chủ nhà chúng tiểu nhân thôi”.
Ô Khê đưa mắt nhìn Cảnh Thất, có phần nghi hoặc: “Đã xảy ra chuyện gì ư?”.
Cảnh Thất nói: “Lô tiên sinh, ông nói ra cho mọi người nghe thử”.
Lô Dũ đáp một tiếng “vâng”, rồi trả lời: “Thời gian trước, tiểu nhân có phụng mệnh trang chủ tra xét thông tin về Hắc Vu, mới đây đã tìm ra chút manh mối...”.
“Ở đâu?” Khuôn mặt Ô Khê đanh lại, ánh mắt sắc bén hẳn lên, trong khoảnh khắc ấy Lô Dũ cũng không kiềm được mà tránh ánh nhìn của hắn.
“Hách Liên nhị điện hạ vốn có lòng với chuyện vấn đạo cầu tiên, biệt viện của điền trang xây ngay bên cạnh đạo quán Hoài Hư. Đám người Hắc Vu kia được gã nuôi trong đạo quán, rất ít giao du với bên ngoài, chuyện ăn uống đều do quán chủ đích thân lo liệu, hoàn toàn không để lộ gì cho kẻ khác. Hách Liên Kỳ cực kỳ cảnh giác, chúng tiểu nhân phải mất ba tháng mới sắp đặt được cho một người trà trộn vào làm chân đưa rau mỗi ngày. Ngoài việc tra xét ra tung tích của Hắc Vu, còn phát hiện ra có một kẻ không ngờ đến đang âm thầm liên lạc với bọn chúng.”
Ô Khê đưa mắt nhìn vẻ mặt thản nhiên như không của Cảnh Thất, trong lòng mơ hồ đoán định được phần nào, hỏi: “Là ai?”.
“Nguyệt Nương Tô Thanh Loan.” Người lên tiếng là Cảnh Thất, thanh âm của y bị ép xuống cực thấp, gương mặt nhất thời không đoán ra được giận vui.
A Tâm Lai trợn mắt há mồm nhìn Ô Khê, Ô Khê trầm mặc một lúc lâu, phút chốc trong đầu lóe lên rất nhiều chuyện. Hắn tiếp tục hỏi, thong thả, thận trọng hơn rất nhiều: “Ông có chắc chắn không? Trừ việc nàng ta tới đạo quán ấy ra thì còn chứng cứ gì khác nữa?”.
Lô Dũ gật đầu đáp: “Sau đó chúng tiểu nhân có đi tra xét thân thế của Tô Thanh Loan, mới biết thì ra nàng ta vốn tên là Tô Thúy Nhi, là người vùng Giang Chiết, sống trong một thôn nhỏ gọi là thôn Tô Gia, trong nhà không còn ai thân thích, có điều người ta đồn rằng khi nàng còn nhỏ, cha mẹ nàng đã từng cứu giúp một vị đạo nhân họ Lý”.
Lô Dũ đưa mắt nhìn Ô Khê mặt mày sa sầm lại, bổ sung thêm: “Nghe lời cụ già miêu tả lại thì hình như chính là vị đang ở trong phủ của Hách Liên Kỳ”.
Cảnh Thất tiếp lời: “Ô Khê, ngươi hiểu rõ Hắc Vu hơn chúng ta nhiều, những kẻ đó bị Hách Liên Kỳ bắt ‘ngủ đông’ hơn nửa năm trời, không làm được chuyện gì cả, sống những tháng ngày như giam lỏng, bọn chúng sẽ cam tâm sao?”.
Lô Dũ nói: “Đúng vậy, nếu không phải vì thủ lĩnh Hắc Vu và quán chủ nảy sinh mâu thuẫn, chỉ sợ đến giờ người của tiểu nhân vẫn không cách nào xác định được bọn chúng đang náu mình ngay trong đạo quán”.
Ô Khê chầm chậm gật đầu, hỏi: “Đêm nay có hoạt động đặc thù như vậy, rất nhiều người đều ra góp mặt vào cuộc vui, lệnh giới nghiêm được dỡ bỏ, đúng không?”.
Cảnh Thất gật đầu, Ô Khê liền hiểu ngay vì sao Cảnh Thất phải nhân lúc hỗn loạn mà tránh ra đây, liền quay đầu nói với A Tâm Lai: “Ngươi về trước đi, tập hợp hết các võ sĩ lại, tới đây đợi ta”.
A Tâm Lai trợn tròn mắt: “Vu đồng, vậy ai ở lại đây bảo vệ ngài?”.
Ô Khê liếc mắt nhìn gã, vẻ không hài lòng, A Tâm Lai vội nói: “Vâng, vu đồng rất mạnh, thế nhưng... thế nhưng...”.
Gã cứ “thế nhưng” cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng nghĩ ra được một lý do: “Thế nhưng nếu lát nữa các ngài lên trên ấy, tôi lại không có mặt, chẳng phải sẽ khiến người khác nghi ngờ sao?”.
Lô Dũ cười bảo: “Chuyện ấy không lo”. Nói xong ông đi sang một bên, kéo một ngăn bí mật ra, quay lưng về phía mọi người, nắn vuốt gì đó trên mặt một lúc, sau đó quay người lại. A Tâm Lai vừa thấy thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, chỉ vào Lô Dũ mà nói: “Sao ngươi, ngươi ngươi ngươi...”.
Cảnh Thất cười nói: “Thuật dịch dung của Lô tiên sinh quả không hổ là chân truyền của Tử Thư, kỳ diệu vô cùng”.
Lô Dũ mang bộ mặt giống A Tâm Lai như đúc, nói: “Chẳng qua chỉ là chút tài mọn mà thôi, làm thế này không xem là cẩn thận kỹ càng, thế nhưng trời thì đen, đèn lại tối, vậy cũng đủ để qua mặt mọi người rồi, còn phải xin vị huynh đệ A Tâm Lai này đổi quần áo với ta nữa”.
A Tâm Lai chỉ còn cách tâm không cam tình không nguyện đổi quần áo với Lô Dũ. Lô Dũ lại gọi một tiểu đồng tới, nói với A Tâm Lai: “Không nên đánh rắn động cỏ, để nó dẫn các ngươi đi một con đường khác”.
Hai người nhận lệnh mà đi.
Cảnh Thất đứng dậy, vừa định rời bước, rồi lại như nhớ ra gì đó, quay sang nói với Bình An: “Đi dẫn cô nương kia đến, tránh lát nữa bị người ta nói chúng ta xuống lầu chen chúc một chuyến mà không được tích sự gì, Ô Khê, cùng ta trở về đi”.
Vừa bước chân qua cửa nách, trở về sảnh lớn quỷ quái yêu ma, vẻ tinh anh mới nãy trong mắt Cảnh Thất lập tức biến mất tăm, tay chân mềm nhũn, đổ người về phía Ô Khê, bộ dạng đã say mềm không biết trời trăng. Đối với bản lĩnh nói đổi sắc mặt là đổi sắc mặt được ngay của người này, Ô Khê đã quá quen rồi, nhưng hắn vẫn còn hơi gượng gạo việc dựa gần vào người khác thế này, chỉ có thể luống cuống tay chân giữ y đứng vững. Cảnh Thất thì thầm bên tai hắn: “Ở bên dưới đi lại một vòng, đợi hơi lạnh trên người ta hết rồi chúng ta lại lên trên”.
Những lời ấy gần như thốt ra sát bên ta hắn vậy, lỗ tai Ô Khê thoáng cái đã đỏ bừng lên, đột nhiên hắn chú ý tới thứ hương ngọt ngào ngây ngấy lảng vảng trong sảnh lớn, rất có khả năng người ta đã thả vào đó thứ gì đó có tác dụng kích thích nhẹ.
Vừa nghĩ vậy, hắn liền cảm thấy bứt rứt hơn. Thân thể đang dựa trong lồng ngực hắn rất đặc biệt, không giống bất kỳ ai hắn từng tiếp xúc trước kia. Lúc đấu võ luyện tập với đám A Tâm Lai cũng có những lần tiếp xúc da thịt, thế nhưng thân thể của những kẻ kia đều cứng như đá, không có chút sinh khí nào, đến gần còn ngửi thấy cả mùi mồ hôi, vung nắm đấm tới không khác gì nện tay vào tường cả. Cũng không giống như mấy nữ nhân ban nãy cố ý lướt qua người hắn, mang theo hương phấn son nồng nặc mà gay mũi, thân thể trắng nõn nà khiến hắn nhớ đến mấy con mãng xà to lớn chốn Nam Cương.
Kẻ hiện giờ đang tựa người lên hắn rất gầy, khi Ô Khê đỡ lấy y, cánh tay vòng ngang lưng, có thể cảm nhận rất rõ đám xương sườn cứng cáp, khiến hắn còn chả dám dùng nhiều sức quá, bước chân xiêu vẹo, bờ vai nhòn nhọn tựa trên người khiến hắn hơi đau, vòng eo rất nhỏ, nhưng lại không phải kiểu mảnh mai siết chặt liền vỡ vụn của nữ nhân, trong ấy có chất chứa một thứ sức lực rất dẻo dai. Bấy giờ Ô Khê mới phát hiện ra, Cảnh Thất tuyệt không hề mong manh yếu đuối, quen được cưng chiều như y vẫn thể hiện ra, người tập võ không ai không biết, tay chân mạnh mẽ thực ra chỉ xếp thứ hai, điều quan trọng nhất là phần thắt lưng phải có được sức lực và độ linh hoạt có thể điều động được toàn bộ thân thể. Từ đó có thể thấy được, dù là khoa chân múa tay thì với Cảnh Thất, đó cũng là khoa chân múa tay có bỏ công sức ra luyện tập, chẳng mấy kẻ cả ngày rúc người trong phòng sách lại có được cơ lưng căng chặt và có lực thế này.
Đôi mắt của người kia hơi khép, nhìn mông lung không chủ đích, hơi nước mịt mờ, rõ ràng biết y chỉ giả bộ vậy thôi, thế mà Ô Khê vẫn không nén được mà nhìn tránh sang chỗ khác, hắn nghĩ hơi lạnh trên người mình đã bốc hết ra ngoài rồi.
Rốt cục cũng chờ được tới khi Bình An dẫn theo một cô nương cúi đầu e thẹn tới, Ô Khê vội vàng đẩy Cảnh Thất lại cho hắn như thể y là củ khoai lang nóng bỏng tay vậy, sau đó dẫn theo Lô Dũ giả dạng thành A Tâm Lai rảo bước lên lầu. Mãi đến khi trở lại gian phòng cũ, gương mặt Ô Khê vẫn còn chút hơi nóng chưa kịp tan đi, song lại có người vì thế mà ngầm... hiểu lầm hắn. Hạ Doãn Hành nhìn Ô Khê bằng vẻ mặt cực kỳ mờ ám, hỏi rằng: “Vu đồng xuống dưới dạo một vòng, có trông thấy cô nương nào hợp ý chăng?”.
Hiện tại Ô Khê đang có chút khó chịu trong lòng, nghe thấy vậy liền lạnh lùng đưa mắt liếc hắn, Hạ Doãn Hành chớp mắt, biết bản thân đã chọc giận người ta, bèn tội nghiệp im tiếng ngay tức khắc.
Ban nãy bọn họ xuống dưới đó làm gì, Chu Tử Thư biết rõ trong lòng, cũng không lên tiếng, ngược lại Tô Thanh Loan có phần lo lắng hỏi: “Vậy vương gia thì sao?”.
Ô Khê ngẩng đầu nhìn nàng, Tô Thanh Loan không kìm được một thoáng rùng mình, chỉ cảm thấy trên thân thể người thiếu niên chưa từng nhìn thẳng nàng lấy một lần này có thứ gì đó vô cùng lạnh lẽo, đáng sợ, khiến nàng không sao nén nổi cơn run rẩy, giống như cảm giác của loài thỏ trên thảo nguyên gặp phải sói vậy. Chốc lát sau nàng mới nghe Ô Khê chậm rãi nói: “Y ở đằng sau”, sau đó rời ánh nhìn sang chỗ khác.
Bấy giờ Tô Thanh Loan mới nhẹ nhõm thở một hơi. Lại đợi thêm một lúc, Bình An mới cật lực đỡ được Cảnh Thất bộ dạng như đã chết rồi lên trên. Cảnh Thất đã như thế, ấy vậy nhưng vẫn không quên nắm chặt lấy cổ tay của cô nương nọ, miệng thì không biết đang lẩm bẩm mấy câu lộn xộn gì, chỉ biết tiểu cô nương kia nghe mà đầu càng cúi xuống thấp hơn. Chẳng hiểu vì sao, Ô Khê liền cảm thấy có phần gai mắt. Hắn thầm nghĩ trong lòng, mình phải sớm phát hiện ra mới phải, vị Nam Ninh vương này cùng với một từ tốt đẹp như “đứng đắn” hoàn toàn chẳng có chút dây mơ rễ má nào. Sau này nhất định sẽ là kẻ thay đổi thất thường lại đa tình, khắp chốn phong lưu, nếu bản thân mà có tỷ muội gì thì thà đánh gãy chân các nàng còn hơn gả cho loại nam nhân tai họa thế này.
Đám người lại cười đùa cho đến tận khuya, trong thời gian ấy, cái tên Hạ Doãn Hành chỉ sợ thiên hạ không loạn kia cứ liên tục đẩy tiểu cô nương tên Thủy Mặc ngồi hầu bên cạnh về phía Ô Khê. Cô nương kia tên thì nhã nhặn, nhưng người lại đáo để, bạo dạn vô cùng. Thấy Ô Khê không thuận theo, nàng ta bèn dính lại gần, miệng đối miệng định mớm đồ ăn cho hắn. Ô Khê không thể nhịn được nữa, bèn đẩy bật nàng ta ra, sau đó đứng dậy, suýt nữa thì trở mặt rời đi. Hai gã nam nhân nửa say nửa tỉnh, một giả bộ say lập tức vô lương tâm mà cười phá lên, bàn tay giấu trong ống áo của Ô Khê lấy ra một cây trâm độc, tính toán xem lát nữa trở về phải làm sao cắm hết thứ này lên thân kẻ đã dẫn hắn tới chỗ này - Cảnh Thất. Mãi đến nửa đêm, trong đại đường vẫn tưng bừng như cũ, xem ra sẽ chơi đùa suốt cả một đêm. Cảnh Thất thì đến ngồi cũng sắp ngồi không nổi nữa, trượt xuống sàn như đám bùn nhão, bấy giờ Chu Tử Thư mới vừa đỡ lấy y vừa nói: “Vương gia, không uống tiếp được đâu, sáng sớm ngày mai còn phải vội lên triều cơ mà”.
“Lên... lên cái gì chứ, hoàng thượng còn không lên, ta... ta cũng không lên...” Cảnh Thất hàm hồ tranh thủ mượn rượu làm càn, làm chuyện đại nghịch một phen, lúc này thì đến cả Ô Khê cũng không phân biệt được y đang say thật hay say giả nữa. Tuy nói lúc ấy y tỉnh táo, nhưng nhỡ đâu giờ men rượu đã xông lên đầu? Vả lại y vừa ngồi xuống đã nốc thêm không ít. Nếu không phải uống say thì đời nào Nam Ninh vương lại thốt ra mấy câu điên khùng, thiếu chừng mực như thế? Hắn chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới chuyện định dùng trâm độc đâm y ban nãy, bèn gọi Bình An và A Tâm Lai giả tới, cùng đỡ đối phương lên, nói: “Giờ ta sẽ đưa y về, hai vị cứ tự nhiên”.
Hạ Doãn Hành lèm bèm nói: “Không được, còn chưa phân thắng bại cơ mà!” nhưng vẫn bị Ô Khê làm lơ.
Tô Thanh Loan vội nói với tiểu nha đầu bên cạnh: “Tiết trời thu thế này, đêm đến sương giăng, nhất định sẽ bị cảm lạnh, mau đi gọi một cỗ xe ngựa tới”. Bờ môi Ô Khê hơi mím lại, có phần không chắc Cảnh Thất định sắp xếp thế nào, có nên ngồi xe của nữ nhân này hay không. Trước tối hôm nay hắn vẫn cảm thấy Tô Thanh Loan rất đẹp, rất đáng thương, tuy rằng trực giác không quá thích cô nương này, có phần bài xích tiếp xúc với nàng, thế nhưng thỉnh thoảng Ô Khê sẽ nghĩ, thái tử đã có được nàng rồi, lại bởi vì thân phận nàng quá thấp kém mà lấy một người con gái khác, trong lòng nàng nhất định khổ sở vô cùng, bởi vậy luôn có chút đồng tình.
Giờ này đã biết được chân tướng, hắn chỉ cảm thấy nữ nhân này làm gì cũng là ra vẻ cả, giả dối đến độ khiến người ta khinh miệt, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt. Lại nghe thấy Cảnh Thất đang được tới hai người đỡ lấy còn lảo đảo liêu xiêu hàm hồ hỏi: “Ừm... xe... xe gì? Trên xe có mỹ nhân không?”.
Tô Thanh Loan không biết làm sao, chỉ đành dỗ dành: “Có, vương gia bảo có cái gì liền có cái đó”.
Cảnh Thất cười rộ lên: “Tốt tốt, ngồi xe... ôm mỹ nhân cùng lên xe...”, sau đó liền vùng vẫy muốn đi ra ngoài, Ô Khê chỉ còn cách theo sau.
Tô Thanh Loan tự dẫn người tiễn họ ra ngoài, trước cửa đã có hai cỗ xe ngựa đang đứng đợi, không biết có phải đã bố trí sẵn từ trước hay không.
Vốn dĩ Tô Thanh Loan sợ lát nữa Cảnh Thất sẽ mở miệng tìm người, liền dẫn luôn cả tiểu cô nương kia xuống, ai ngờ được ra khỏi cửa, bị gió lạnh thổi qua, vị tiểu vương gia không ra làm sao kia lại càng không phân biệt được đông tây nam bắc, hất văng Bình An và “A Tâm Lai” ra, lao thẳng tới chỗ Ô Khê, nâng cằm hắn lên mà cười gian xảo: “Mỹ nhân, theo bản vương trở về... Bản vương... sẽ không… không bạc đãi nàng đâu...”.
Gương mặt Ô Khê cuối cùng cũng đỏ bừng lên, vung tay định nện gáy y, có ý đánh ngất y rồi khiêng về, may mà bị một đám người ngăn lại. Thế nhưng Cảnh Thất cứ siết chặt lấy góc áo của đối phương, sống chết gì cũng không chịu buông ra. Không còn cách nào khác, Tô Thanh Loan chỉ đành bảo tiểu cô nương kia ở lại, để Cảnh Thất kéo Ô Khê lên cùng một cỗ xe.