X
e ngựa mới rẽ qua một con phố, người đánh xe cho xe chạy cực chậm, thình lình gã thấy cổ mình lạnh toát, người đánh xe rùng mình, một con dao găm lóe ánh kim loại đã kề ngay cổ, có người đứng sau lưng gã, nhẹ giọng nói rằng: “Dừng xe lại”.
Người đánh xe không dám không dừng, lẩy bẩy đỗ xe bên đường, dao găm dán sát vào da thịt gã, lia một vòng trên cổ, chỉ thấy thiếu niên mặc y phục hoa mỹ mới nãy còn say ngả say nghiêng đến nam nữ không phân biệt được nay trên mặt đã chẳng còn nửa phần chếnh choáng, y nheo mắt lại, vung chân đá văng gã xuống khỏi xe, không đợi gã giãy giụa, đã có vài bóng người tức khắc lao tới, ép gã xuống đất, bịt chặt miệng. Cảnh Thất đùa nghịch với con dao găm trên tay, đánh giá tên đánh xe kia một lượt, sau đó nói với những thị vệ đang ép gã xuống đất: “Tử Thư huynh đã sớm tra ra con đường hôm nay gã định dẫn chúng ta đi rồi, giữ lại cũng vô dụng, giết đi cho bớt việc”.
Một thị vệ nhận lệnh bước lên phía trước, rút thanh đao giắt bên hông ra. Tên đánh xe lập tức cố sống cố chết giãy giụa, không biết là cố ý hay là may mắn, gã giãy giụa như thế khiến thứ đang nhét trong miệng rớt ra ngoài, tên đánh xe gào khóc: “Vương gia tha mạng, nữ nhân kia bỏ tiền thuê tiểu nhân về, tiểu nhân hoàn toàn không biết gì cả... Vương gia tha mạng!”.
Thị vệ dừng bước, đưa mắt nhìn Cảnh Thất như xin chỉ thị.
Cảnh Thất không kiên nhẫn vung tay áo: “Ngươi định lừa ai? Ngươi nghĩ bản vương quá chén thật đấy à? Tô Thanh Loan kia là người của Hách Liên nhị, giờ ả mật báo thông tin muốn giết chúng ta diệt khẩu, có thể làm ra chuyện cẩu thả như bỏ tiền thuê người ư? Làm đi, đừng cho gã kêu nữa, nghe là thấy phiền rồi”.
Tên đánh xe vội nói: “Vương gia hiểu lầm rồi, thật sự tiểu nhân không phải người của nhị hoàng tử, tiểu nhân vốn là một tiểu đạo sĩ trong đạo quán Hoài Hư, là Hắc Vu đại nhân bảo tiểu nhân làm như vậy...”.
“Ban nãy mới nói là một nữ nhân cơ mà, nửa câu nói thật cũng không có, các ngươi còn đứng đờ ra đó làm gì? Lời bản vương nói ra là trò đùa chắc?! Giết đi!”
Tên đánh xe kia nói cực nhanh, tuôn một tràng rằng:
“Thủ lĩnh Hắc Vu kia cũng là một nữ nhân mà... Á á á á á đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng”.
Ô Khê có chút bất ngờ, hắn cũng chưa từng gặp thủ lĩnh Hắc Vu thần bí kia, liền vung tay nói: “Nghe gã nói trước đã, ngươi nói thủ lĩnh của Hắc Vu là một nữ nhân?”.
Đao đeo lưng của thị vệ lơ lửng trên đỉnh đầu, cách tên đánh xe một khoảng chưa đến bàn tay, khiến hắn sợ đến mức sắp tè cả ra quần, vội nói: “Đúng, đúng... Hắc Vu đại nhân kia đã bắt đầu nghi ngờ nhị điện hạ, tiểu nhân nghe được bọn họ lén lút thương lượng với nhau, bảo rằng bọn họ hoài nghi nhị điện hạ giam lỏng bọn họ trong đạo quán là vì sợ bọn họ gây phiền phức, liên lụy đến ngài, còn... còn nói sau này nhị điện hạ nhất định sẽ giết bọn họ diệt khẩu. Sau đó Hắc Vu đại nhân liền nghĩ ra một kế, mượn danh nghĩa của nhị điện hạ, sai tiểu nhân đi gạt cô nương Thanh Loan, bảo nàng ta giám sát hành tung của vương gia và vu đồng thật chặt chẽ, sau đó có thể giết được hai vị, bỏ đi không từ biệt, khiến nhị điện hạ có tìm cũng không ra...”.
“Giết... chúng ta?”, Ô Khê nheo mắt lại.
Cảnh Thất khẽ phì cười, lại còn “nghĩ ra một kế” cơ đấy. Hắc Vu này đúng là sát thủ nhà quê lần đầu ra tỉnh, nếu bọn chúng không sinh sự thì cái tên Hách Liên nhị cả ngày tơ tưởng trường sinh bất lão, say mê bàng môn tà đạo kia sao nỡ động đến chúng? Chỉ sợ sau chuyện lần này mới thẹn quá hóa giận đây. Còn cả ả Tô Thanh Loan kia nữa, đúng là trí não đắp hết cho nhan sắc rồi.
“Đúng... đúng vậy, Hắc Vu nương nương kia dặn dò cô nương Thanh Loan, nhất định phải để các ngài ngồi lên chiếc xe mà tiểu nhân điều khiển, sau đó dẫn các ngài đến con đường nhỏ ngoài Trình Võ Môn, liên tục vụt ba roi làm ám hiệu, bọn họ sẽ đồng loạt xông lên, còn, còn nói... Lần này bọn họ dốc toàn lực hành sự, dù có là ông trời cũng không trốn được, giết người xong sẽ thừa lúc tối trời mà đào tẩu”.
Cảnh Thất và Ô Khê đưa mắt nhìn nhau, Cảnh Thất hít một hơi thật sâu, rồi đưa tay bóp trán, cười bảo: “Đúng là... người tính không bằng trời tính, haizzz, sớm biết thế này, ngày trước ta đã không bắt ngươi vì đại cục mà miễn cưỡng đi tìm Hách Liên Chiêu rồi...”.
Tên đánh xe run rẩy nhìn hai người: “Vương vương vương... vương gia, tiểu nhân...”.
Cảnh Thất nghiêng đầu đưa mắt liếc gã: “Ngươi làm sao? Bản vương vừa dọa một cái ngươi đã khai hết cả ra rồi, giờ bản vương đương nhiên phải diệt khẩu rồi”.
Y đưa mắt ra hiệu cho đám thị vệ, lập tức có người bịt miệng xa phu lại, chém xuống một đao...
Cảnh Thất chẳng thèm đưa mắt nhìn đống thịt nát giờ đã không còn hơi thở, cười nói với Ô Khê: “Vu đồng, đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến chưa đó?”.
Ô Khê đã lấy sẵn binh khí, nở nụ cười lạnh lẽo, không nói câu nào. Chẳng bao lâu sau, võ sĩ của phủ vu đồng đã được A Tâm Lai dẫn tới hội hợp. Cảnh Thất để lại mấy thị vệ cho Ô Khê, bản thân dẫn Bình An theo đường khác trở về.
Dù sao đó cũng là chuyện của người Nam Cương, lòng tự tôn của Ô Khê cao như thế, y nhúng tay đến mức này đã là quá đủ rồi.
Hắc Vu đã mai phục thật lâu, sương giá đêm thu ngưng đọng trong không khí, tưởng sắp rơi rồi lại cứ lửng lơ, lạnh thấu tận xương, nhưng bọn họ lại như không cảm thấy gì, bất động chờ nơi đó. Không biết qua bao lâu mới thấy một cỗ xe ngựa lắc lư xuất hiện trong màn sương mù mênh mang chốn đế đô, đám Hắc Vu vẫn không manh động, bọn họ kiên nhẫn chờ xe ngựa lại gần, cho đến tận khi trông rõ được hình dạng quen thuộc của kẻ đánh xe.
Lúc này kẻ đánh xe giơ cao chiếc roi trong tay, ba tiếng vụt lanh lảnh vang lên trong không trung - thời gian săn mồi đã tới rồi.
Hai mươi ba Hắc Vu đồng loạt lao ra, kẻ đánh xe lập tức lẩy bẩy nhào xuống khỏi xe, trốn vào một góc tường, không có ai chú ý tới gã cả. Chẳng mấy chốc thùng xe đã bị tên độc cắm thành mình nhím, người trong xe gần như không kịp phát ra cả một tiếng kêu thảm thiết, liền đi xuống gặp Diêm Vương. Lúc này, người thứ hai mươi tư mới bước ra từ bóng tối, toàn thân bọc trong y phục dạ hành đen kịt, thế nhưng nhìn vào thân hình, vẫn có thể đoán ra đó là một nữ nhân. Nàng ta tự mình bước tới, vạch tấm mành che ra, mùi máu liền xộc thẳng tới, bên trong chỉ có một thi thể.
Nữ nhân kia giật thót, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, bèn vươn tay túm chặt lấy tóc của kẻ đã chết, kéo gã ra ngoài - đám thích khách suýt nữa thì kêu lên kinh hãi, bởi vì thi thể kia chính là tên đánh xe mới nhào xuống khỏi xe ban nãy!
Nếu như tên đánh xe chân chính đã chết, vậy kẻ mang gương mặt ban nãy là ai?!
Nữ nhân tức khắc buông thi thể ra, lại chẳng ngờ thi thể đột nhiên ngồi dậy một cách cực kỳ quỷ dị, bàn tay xanh lè dính đầy máu túm chặt lấy cổ tay của nữ nhân! Có người la lên: “Huyết thi cổ!”.
Tay của nữ nhân biến thành màu xanh tím với tốc độ chóng mặt, nàng quyết định rất nhanh, lập tức dùng đao chém bỏ tay của chính mình, máu bắn xa đến mấy thước liền, sau đó rít lên: “Đi!”.
Tiếng bước chân vang vọng khắp ngã giao đường trống vắng, các võ sĩ Nam Cương ùa tới từ bốn phương tám hướng, “tên đánh xe” quỷ dị kia lẫn trong đám người, gương mặt treo nụ cười kỳ quặc, cổ quái đến không nói nên lời, cứ như lớp da kia chỉ được vẽ ra bởi mấy nét bút sơ sài.
Trình Võ Môn - ở nơi này tiên đế đã chém đầu vị hoàng đế cuối cùng của triều đại trước, Thái Tông phát động chính biến, giết chết ca ca ruột của mình chính tại đây. Thời tiên đế còn tại vị, đại tướng quân Trịnh Tự bị hoài nghi có ý đồ mưu phản, nắm binh chuyên quyền, nên bị lừa tới nơi này. Ông và loạn quân bị mưa tên bắn chết, Trịnh Tự thân trúng mấy tên, thế nhưng vẫn tiến về phía trước mười mấy bước, hô to: “Thiên địa bất nhân, hôn quân hại ta!”.
Trên chín chín tám mươi mốt phiến đá xanh dài ba trượng rộng ba trượng dưới chân, mỗi khe hở đều là máu tươi lau hoài không sạch. Người thắng làm vua, kẻ thua mất mạng, đây là một hồi chém giết liên quan đến sống chết.
Cả đế đô đều đang chìm trong mộng đẹp hoặc hoan lạc điên cuồng.
Máu của nữ nhân chảy đầy mặt đất, nàng biết bản thân đã không còn đường lui nữa rồi, tất cả mọi người đều đã chết, chỉ còn lại một mình nàng, hai tay đều đã bị chặt đứt, một do bản thân tự xuống đao, một bị đối phương chém rụng trong khi giao đấu. Sau đó, nàng nhìn thiếu niên nửa người đẫm máu kia bước từng bước một về phía mình, nhìn nàng trong tư thế của kẻ đứng trên, nhẹ nhàng lột bỏ khăn che mặt của nàng.
Ô Khê nói: “Không ngờ ta lại có may mắn được trông thấy bộ mặt thật của Hắc Vu đại nhân ở chỗ này”.
Nữ nhân bật cười thê lương, há miệng định nói gì, lại không kịp đề phòng, thình lình bị Ô Khê bóp chặt cổ. Tiếng cười sắc nhọn của nữ nhân tắt lịm, dần dần, con mắt bắt đầu lồi ra khỏi tròng mắt, một gương mặt xem như xinh đẹp biến thành màu xanh tím, hai chân liên tục giãy giụa, co giật, cổ họng phát ra những tiếng “ặc ặc”.
Ô Khê lạnh lùng nói: “Ta biết trong thân thể của mỗi thủ lĩnh Hắc Vu đều có một cổ trùng tên là Phục Cừu Lâu1. Lúc vật chủ sắp chết, cổ trùng sẽ bò ra từ yết hầu, nhanh như chớp lóe, người nào chạm phải sẽ lập tức tan thành nước mà chết. Phương pháp duy nhất để đối phó với thứ đó chính là bóp chặt yết hầu của vật chủ, khiến cổ trùng chết ngạt bên trong, như vậy...”.
1 Dế báo thù.
Nữ nhân trợn tròn hai mắt, không nhúc nhích nữa, một thứ mùi tanh tưởi xông ra, lồng ngực của nàng đột nhiên tan chảy, quần áo, da thịt, cuối cùng lộ ra xương trắng bên trong, xương trắng cũng tan dần với tốc độ mắt thường có thể trông thấy được. Ô Khê nhẹ buông tay, mặc thi thể của nữ nhân sõng soài trên đất, nói tiếp: “Như vậy cổ trùng sẽ cùng chung số phận với vật chủ, cùng tan thành nước”.
Hắn lau sạch vết máu trên y phục, ngoắc tay nói với Nô A Cáp và A Tâm Lai: “Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi, không được để lại dấu vết”.
Có người đánh một cỗ xe ngựa khác tới, Ô Khê leo lên, đột nhiên như nhớ ra điều gì, bèn quay đầu nhìn về phía Lô Dũ đang giả trang tên đánh xe. Lô Dũ còn chưa hoàn hồn lại từ màn chém giết tàn nhẫn và đẫm máu của người Nam Cương, ánh mắt tỏ ra kính sợ. Ô Khê gật đầu với Lô Dũ, có phần uể oải nói: “Thay ta cảm tạ Chu công tử, bất kể hắn đã cùng vương gia thương lượng thế nào, ta vẫn cứ nợ hắn một lần ân tình, về sau có chỗ nào cần ta giúp đỡ, hắn cứ việc mở lời”.
Lô Dũ cúi người thật thấp với hắn, giờ này ông mới thực sự hiểu được Nam Cương vu đồng - người thống trị Nam Cương trong tương lai này là hạng người ra sao. Đó là đối tượng được mấy chục vạn dân chúng Nam Cương tôn sùng gần như thần thánh, cho dù hắn đang trên đất khách, cho dù hắn mới chỉ là một thiếu niên còn chưa đủ lông đủ cánh, cũng tuyệt đối không cho phép kẻ khác khinh nhờn. Những người sống trong chốn núi rừng cành lấp thái dương lá che trời rộng, nếu là bằng hữu sẽ là bằng hữu trung thành nhất, còn nếu là kẻ thù thì sẽ là kẻ thù tàn nhẫn nhất.
Lúc Ô Khê trở lại phủ vu đồng, trời đã sắp hừng đông. Hắn tẩy rửa qua quýt mùi máu, mùi rượu cùng hương phấn son gay mũi trên cơ thể, rồi lên giường nghỉ ngơi. Con rắn nhỏ trườn ra từ dưới gối, thân mật cuộn người cạnh hắn, đem lại cho hắn chút hơi ấm. Cũng có thể vì đã mệt, cũng có thể vì nỗi lo mơ hồ trong lòng đã mất, Ô Khê gần như vừa chạm đầu vào gối đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mông lung, chẳng hiểu vì sao hắn lại thấy mình bên ngoài một cánh cửa gỗ khắc hoa. Ô Khê chỉ cảm thấy cánh cửa này trông quen thuộc vô cùng, nhưng nhất thời không tài nào nghĩ ra được. Hắn đẩy cửa bước vào, trong phòng có một chiếc giường lớn, tấm màn buông xuống, bên trong lờ mờ có bóng một người đang ngồi ngay ngắn. Đột nhiên cổ họng Ô Khê nghẹn lại, từ từ bước về phía tấm màn, tim đập càng lúc càng nhanh.
Hắn chậm rãi đưa tay vén tấm màn lên, chỉ thấy có một người ngồi trong đó, vẻ mặt mơ hồ không rõ, chỉ là trong lòng cảm thấy người này rất đẹp, thế nhưng điều kỳ lạ là, kẻ ấy một đầu tóc trắng, giống như tuyết phủ xuống khắp giường vậy. Hắn cúi người xuống, khẽ cầm một lọn tóc lên, nắm trong tay, người kia liền thuận thế ôm chầm lấy cổ hắn, bờ môi lành lạnh rơi xuống chóp mũi, xuống khóe miệng hắn, một thứ hương dễ chịu ùa vào cánh mũi.
Hắn cảm thấy có phần quen thuộc, lại không tài nào nhớ được ra, đầu óc rối bời, tim đập càng lúc càng nhanh, kìm lòng không nổi mà vươn tay ôm lấy thân thể người kia, đè y xuống...