H
ách Liên Bái hạ chỉ một cách sảng khoái, Cảnh Thất tiếp chỉ còn sảng khoái hơn, nhưng một già một trẻ như vậy lại khiến Hách Liên Kỳ đang âm thầm hả hê trong dạ bắt đầu cảm thấy không còn hả hê như thế nữa, bèn đưa mắt quan sát Cảnh Thất, có đôi phần suy nghĩ sâu xa. Gã không nắm bắt được hết vị Nam Ninh vương vẫn còn đang tuổi thiếu niên này, nhất là khi không biết Cảnh Thất đã dùng thủ đoạn gì mà bắt đầu thân thiết với Hách Liên Chiêu cả trong tối lẫn ngoài sáng, khiến cả Hách Liên Kỳ lẫn Lý đạo sĩ đều thấy sự tình cần phải đề phòng, lại chỉ sợ bản thân lo lắng không đâu - chẳng biết có thật là bởi cơ duyên trùng hợp, hay do vị Nam Ninh vương có bộ dạng thiếu niên này cân nhắc tính kế?
Có điều, thân trong triều đình, bước nào cũng đầy cạm bẫy, nên từ trước đến nay Hách Liên Kỳ vẫn luôn hành sự theo nguyên tắc thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Có ai ngờ được tình cảnh lúc này, tất cả những người đứng ở đây đều biết sự kiện Lưỡng Quảng có điều khuất tất, nói năng thận trọng, chỉ độc hoàng thượng cùng vị khâm sai tương lai kia vẫn giữ vững tâm thế lạc quan.
Rời khỏi chỗ Hách Liên Bái, Cảnh Thất lập tức chạy như bay khỏi hoàng cung, chỉ sợ bị Hách Liên Dực bắt được, vào phút cuối cùng, gương mặt của vị thái tử điện hạ trước nay giỏi kiềm chế, thận trọng vững vàng kia có thể nói là đã trở thành “đủ màu đủ sắc”. Đáng tiếc chạy trời không khỏi hết nắng. Hách Liên Dực còn nhanh chân hơn y, Cảnh Thất mới ra tới cửa cung đã trông thấy một cỗ kiệu đứng chờ sẵn, một hàng thị vệ dàn quân phía trước, bày ra trận thế chặn đường cướp của - Muốn đi qua nơi này, để lại tiền mãi lộ.
Cảnh Thất bật một tiếng cười khan, không trốn tránh nữa, thẳng thắn bước chậm về phía trước, rồi dừng lại trước cỗ kiệu, cung kính nói rằng: “Xin thỉnh an thái tử điện hạ”.
“Ngươi tới đây cho ta!”
Đến danh xưng “cô” đối phương cũng quên dùng, có thể thấy cơn tức của hắn không nhỏ chút nào. Cảnh Thất gãi mũi, ngoan ngoãn nhích tới trước cỗ kiệu, sau đó bị bàn tay vươn ra từ bên trong kéo giật vào.
Cảnh Thất lảo đảo cả người, may mà y giơ tay lên túm lấy cửa kiệu, nếu không thì đã tặng Hách Liên Dực một vái rạp mình xuống đất rồi. Cảnh Thất e dè ngước mắt lên nhìn gương mặt “gió lộng lầu cao mưa núi sắp về1” của thái tử điện hạ, sau đó bèn cho ra kết luận, trước mắt lựa chọn tốt nhất chính là giả thành thực, mắt trông coi mũi, mũi canh chừng mồm. Hách Liên Dực lạnh lùng trừng mắt nhìn y, ra lệnh: “Đông cung”.
1 Dùng để nói về không khí căng thẳng trước khi chiến tranh bùng nổ.
Kiệu của thái tử điện hạ quả thật vừa lớn vừa êm lại đốt cả huân hương, thế nhưng vóc người Cảnh Thất mặc dù đứng giữa đám đông không coi là hạc giữa bầy gà thì cũng phải được một câu cao lớn. Đối với y mà nói, cái kiệu này còn hơi thấp một chút, y phải hơi khom lưng xuống, cúi thấp đầu mới miễn cưỡng đứng được, chịu một lát thì còn đỡ, nếu phải chờ lâu thì quả thật không dễ chịu gì. Y len lén đưa mắt liếc Hách Liên Dực, phát hiện ra thái tử điện hạ chẳng thèm nhìn mình lấy một lần, cứ như cố ý muốn y chịu tội vậy. Thế là Cảnh Thất chỉ còn cách thầm than một tiếng, khổ sở đứng đó, mong ngóng sao nhanh nhanh tới Đông cung. Đợi đến khi cỗ kiệu lắc lư chạm đích, Hách Liên Dực liền sải bước đi ngay, chẳng thèm nhìn y lấy một cái, dù chỉ là liếc mắt. Cảnh Thất vội vàng chui ra khỏi cái chốn giày vò bản thân kia, lóc cóc theo sau, nhân lúc thái tử điện hạ không chú ý, bèn lặng lẽ thả lỏng bả vai tê nhừ một phen.
Lục Thâm đã chờ sẵn ở thư phòng, thấy Hách Liên Dực xông vào, đùng đùng lửa giận, hắn còn chưa kịp khuyên được lời nào đã thấy thái tử giận không nén nổi, gạt phăng tất cả bút, giấy, mực, nghiên trên bàn xuống đất, sau đó vơ lấy chén trà, chẳng thèm đưa mắt đã quăng ngay về phía cửa, mảnh vỡ cùng nước trà tung tóe khắp nơi. Cảnh Thất thoáng dừng bước trước cửa, cúi đầu quét mắt nhìn vạt dưới đã bị ướt rìa ngoài của bộ quan phục, cười khổ đáp: “Thái tử muốn bắt thần đứng ngoài cửa nghe mắng hay sao?”.
“Cút vào trong này!”, Hách Liên Dực giận dữ quát. Cảnh Thất rất ngoan ngoãn “cút” vào bên trong. Lục Thâm thầm than một tiếng, khóe mắt liếc thấy vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống đối phương của Hách Liên Dực, liền rất sáng suốt nuốt toàn bộ mấy câu khuyên nhủ vô dụng như “bớt giận” xuống bụng. Hách Liên Dực chỉ tay vào Cảnh Thất, “ngươi ngươi ngươi” cả nửa ngày, tay cứ run lên mãi, rồi cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, chán nản ngồi xuống ghế, thấp giọng hỏi: “Cảnh Bắc Uyên, ngươi muốn làm cô tức chết có đúng không?”.
Cảnh Thất cúi đầu, tỏ vẻ thừa nhận sai lầm.
Hách Liên Dực hỏi: “Ngươi có biết bạo động Lưỡng Quảng nổ ra là do đâu không? Còn Liêu Chấn Đông kia là người thế nào nữa?”.
Lục Thâm cũng cau mày nói: “Lần này quả thực vương gia đã lỗ mãng rồi”.
Cảnh Thất nói: “Lưỡng Quảng vì sao bạo động thần không biết, chẳng phải hoàng thượng mới sai thần đi tra xét đó sao? Có điều về Liêu Chấn Đông thần cũng có nghe ngóng được chút nội tình, ví như người này vốn là Thám Hoa sáu năm về trước, đương thời cũng được xem là môn sinh của Lục đại học sĩ, về sau lấy muội muội của Lan Đài Lệnh Ngô Tuấn Huy, sau đó đường làm quan lại đột nhiên rộng mở, làm đến chức tổng đốc Lưỡng Quảng như bây giờ”.
Y thoáng dừng một chút mới nói thêm: “Ngô Tuấn Huy thì không có tài năng gì đặc biệt, còn là tên đoản mệnh, chết cũng sớm, có điều hắn lại là cháu ngoại của Giản thượng thư Giản Tự Tông. Lưỡng Quảng là mảnh đất ‘trời cao hoàng đế ở xa’ bậc nhất, vận chuyển bằng đường thủy, đánh bắt, buôn muối, trồng trọt, không việc gì không sinh lợi, nó chính là... cây rụng tiền của vị gia kia”.
“Bùng” một cái, lửa giận trong lòng Hách Liên Dực ngùn ngụt bốc cao, hắn miễn cưỡng hạ giọng: “Ngươi còn biết chuyện này cơ đấy!”.
Cảnh Thất cười hì hì, đón ý hùa theo: “Không có dùi thép tốt, sao dám ôm gốm ‘sống’1 vào người chứ?”.
1 Nguyên gốc: “没有金刚钻, 别揽瓷器活". Gốm “sống”, hay “Từ khí hoạt” dùng để chỉ những đồ gốm đồ sứ đã bị hỏng. Thờ i cổ khi những thứ đồ này bị hỏng, người ta sẽ dùng một chiếc dùi thật sắc, khoét hai lỗ quanh chỗ bị hỏng, sau đó dùng dây đồng vá lại. Nhưng đục lỗ trên đồ gốm, đồ sứ là chuyện rất khó khăn, nếu không phải là người có tay nghề thì không làm được. Về sau người ta dùng cụm từ này để chỉ việc nếu không có khả năng thì đừng làm những chuyện ngoài tầm với.
“Hạng như ngươi thì dùi đục kiểu gì?! Cảnh Bắc Uyên, ngươi có còn biết trời cao đất dày nữa hay không?!” Hách Liên Dực nện một chưởng xuống bàn, giận đến độ suýt không nói lên lời: “Ngươi còn biết nơi đó trời cao hoàng đế ở xa cơ đấy! Quan viên địa phương Lưỡng Quảng cấu kết bao che nhau, quan hệ như tơ vò khó gỡ, nói một câu bất kính, nó như chiếc thùng sắt vậy, là một quốc gia nhỏ trong cái đất nước này. Ngươi năm nay mới sống được bao nhiêu năm, mới trải được nhiều ít sự đời? Ngươi không sợ... ngươi không sợ dẫn lửa thiêu mình hay sao?”.
Trong một thoáng, Cảnh Thất sững người, nhìn Hách Liên Dực bộ dạng giận dữ, sẵng giọng quát mắng, nhưng lại vì thực sự lo lắng cho bản thân mình mà có phần hoảng hốt, mãi lâu sau y mới buông tiếng thở dài: “Thái tử, ngài có biết số của cải đại điện hạ vơ vét về đã chảy đi đâu không?”.
Đương nhiên Hách Liên Dực biết rõ trong lòng, từ sau khi Phùng Nguyên Cát qua đời, Hách Liên Chiêu đã ba lần bốn lượt mượn cớ nhúng tay vào quân đội, lại thêm lời đồn Hách Liên Chiêu gan to bằng trời, dám tự mình nuôi quân, mưu đồ bất chính đã sắp lộ rõ đến nơi.
Cảnh Thất nói tiếp: “Nếu như... nếu lúc này đại điện hạ vì tội danh mưu phản mà bị giam lỏng, thái tử cho rằng đối đầu với nhị điện hạ có bao nhiêu phần thắng?”.
Hách Liên Dực sững người.
Hắn lại nghe tiếng Cảnh Thất tiếp tục vang lên: “Nếu thần không đi, ai cho bách tính trong thiên hạ hai chữ công bằng? Mà nếu người đi là kẻ khác, dù cho thiên hạ bách tính lấy được công bằng, nhưng Hách Liên Chiêu có thoát được không?”.
Mí mắt thiếu niên khẽ buông, thở dài, khóe mắt đầu mày đều vương nét gì trong veo mà lạnh lẽo, y nói, từng tiếng, từng tiếng một thốt lên như tiếng thở dài: “Điện hạ, nước Ngu tuy nhỏ nhưng là lá chắn, nếu hiện giờ bị phá, tất sẽ... môi mất răng cũng đi đời nhà ma1”.
1 Nước Ngu là một nước chư hầu nhỏ của nhà Tây Chu thời Xuân Thu Chiến Quốc.
Thời Xuân Thu, Tấn Hiến Công muốn mở rộng lãnh thổ, liền mượn cớ tấn công nước Quắc láng giềng. Thế nhưng giữa nước Tần và nước Quắc lại cách một dải đất nhỏ hẹp của nước Ngu. Hai nước này là nước nhỏ, thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau, nhưng muốn thảo phạt nước Quắc, tất phải đi qua nước Ngu. Đại phu Tuân Tức đã hiến kế cho Tấn Hiến Công, mang tặng vua nước Ngu vô số ngọc quý và ngựa tốt rồi mượn đường đánh Quắc. Vua nước Ngu thấy lễ vật hậu hĩ liền đồng ý. Nhưng đại phu nước Ngu là Cung Chi Kì đã lên tiếng can ngăn: “Chuyện này không thể, nước Ngu và nước Quắc cận kề như răng với môi, dựa vào nhau cùng tồn tại, khi có chuyện xảy ra có thể giúp đỡ lẫn nhau, vạn nhất nước Quắc bị diệt rồi, nước Ngu sẽ tồn tại sao đây? Người xưa có câu ‘Môi hở thì răng lạnh’, nếu không có môi sao giữ nổi răng. Nhưng vua nước Ngu không nghe lời can gián, Cung Chi Kỳ biết vận mệnh nước Ngu không còn được bao lâu, bèn dẫn theo già trẻ một nhà rời khỏi nước Ngu.
Quả nhiên, sau khi quân đội nước Tấn mượn đường tiêu diệt nước Quắc xong đã quay sang tiêu diệt nước Ngu.
Lục Thâm trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên khom người vái Cảnh Thất một vái: “Thần tầm nhìn hạn hẹp, khi trước đã không ít lần hiểu lầm vương gia”.
Cảnh Thất xua tay nói không dám nhận. Hách Liên Dực lại vẫn đăm đăm nhìn y không chuyển, một lúc lâu sau mới run giọng hỏi: “Ngươi làm vậy... là vì ta sao?”.
Trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên Hách Liên Dực muốn ghì lấy người trước mặt vào lòng, muốn dứt bỏ gánh nặng quốc gia thiên hạ trong lòng, không còn mong ngóng, không dám thân thiết như xưa. Hắn muốn nói “Về sau thế gian này gió cắt da, sương buốt thịt, đã có ta che chắn cho ngươi, đời này kiếp này chỉ biết một người, chẳng sợ phải vứt bỏ cả vạn dặm vương thổ nước biếc non xanh”. Thế nhưng rốt cuộc Hách Liên Dực vẫn cứ là Hách Liên Dực, hắn nhẹ nhàng khép mắt, lẳng lặng ngồi yên trong chốc lát, cũng dằn được những suy nghĩ ấy xuống đáy lòng - những suy nghĩ bay bổng đẹp đẽ ấy chẳng qua chỉ là ước muốn quái gở của bản thân, không thể hủy hoại chính mình, càng không thể phá hỏng đời y.
“Càng là vì bách tính trong thiên hạ.” Trên gương mặt Cảnh Thất vẫn vẹn nguyên vẻ bình thản như không.
Tiếng phượng xuy như cách cung mây, chẳng biết này ai đứng tường ngoài.1 Có ai không mang mối bận lòng riêng, kẻ nào không có chấp nhất của riêng mình? Cảnh Bắc Uyên dốc lòng bày mưu, không phải vì Hách Liên Dực, Hách Liên Dực chuyên tâm tính kế, cũng chẳng phải vì Cảnh Bắc Uyên. Tình cảm vương trong lòng quá mức mong manh, gió thổi qua liền tiêu tan chẳng còn gì. Tiếng phượng xuy kia nghe mê ly đấy, thế nhưng ngoài tường như cách tận trời cao, là nơi bất kể làm gì cũng không chạm tay tới được.
1 Trích trong bài thơ Thính lân gia xuy sanh của nhà thơ Lang Sĩ Nguyên đời Đường. Nguyên văn:
Phượng xuy thanh như cách thải hà, bất tri tường ngoại thị thùy gia.
Trọng môn thâm tỏa vô tầm xử, nghi hữu bích đào thiên thụ hoa.
“Phượng xuy'” vốn là tên gọi hoa mỹ dành cho các nhạc cụ phát ra âm thanh tinh tế như khèn, như tiêu.
Khoảnh khắc ấy, Cảnh Thất nhìn thấy rất rõ vẻ chán chường cùng mệt mỏi trên gương mặt Hách Liên Dực. Trong suốt ba trăm năm, kiếm đâu ra người thứ hai có thể hiểu nam nhân này hơn y đây, chỉ có điều... Cảnh Thất tự trào mà nghĩ, nếu mỗi người đều có trói buộc của riêng mình, vậy thì có lẽ từ trước đến nay y và Hách Liên Dực chưa bao giờ bị xiềng vào cùng một chiếc khóa.
Đêm hôm ấy đã định trước là sẽ dài đằng đẵng… Cảnh Thất về phủ chưa được bao lâu, Hách Liên Chiêu đã đích thân ghé phủ, nhét vào phong bao số ngân phiếu lên tới mười vạn lượng, đưa cho y làm “lộ phí”, lại viết ra mấy cái tên, chỉ bảo đó là “bằng hữu cũ”, có thể nể mặt mà giúp đỡ ít nhiều, trong thời gian tra xét ở Lưỡng Quảng nếu có gặp chuyện gì khó khăn cứ việc tìm bọn họ, vẻ kiêu căng ngạo mạn thường ngày trên gương mặt đã bay biến đi đâu, trông thấy Cảnh Thất liền nồng hậu thân tình, hệt như huynh đệ ruột thịt vậy.
Hách Liên Dực đơn độc xuất cung, cả đêm không về, ngày hôm sau mới trở lại Đông cung. Sau khi hắn đi rồi, Tô Thanh Loan ôm ghì lấy mấy đóa hồng mai điểm trên tấm trải giường trắng tinh khôi, nét cười như đã bắt rễ vào da thịt rốt cuộc đã không bám trụ nổi trên gương mặt yêu kiều, nghẹn ngào khóc nấc lên. Chỉ mấy ngày sau, Hách Liên Dực liền cho người âm thầm mua một chỗ ở ngoài cung, thần không biết quỷ không hay đón Tô Thanh Loan đến đó. Từ độ ấy trở đi, người ta không còn thấy bóng Nguyệt Nương Thanh Loan khuynh quốc khuynh thành, đã từng cất vang một khúc ca động lòng người bên bờ Vọng Nguyệt đêm Giao thừa năm ấy trong kinh thành nữa.
***
Ô Khê dẫn theo Nô A Cáp, mặc thường phục rời khỏi phủ, tâm tình phiền muộn rối như tơ vò. Hắn lang thang trên phố, đột nhiên phát hiện ra không có sự hiện diện của Cảnh Thất, kinh thành phồn hoa đô hội này cũng trở nên nhạt nhẽo. Hắn cứ đi, đi mãi, chân liền bước tới dưới lầu Phỉ Thúy. Là lầu Phỉ Thúy, chứ không phải Lan Đường. Các cô nương ngân nga khúc ca trên kia tận tình khiêu khích, đến cả chút phong nhã văn chương tối thiểu cũng chẳng chịu giả vờ, tiếng vỗ tay tán thưởng của khách tìm vui dậy lên vang dội.
Nô A Cáp vừa trông đã đỏ bừng cả mặt, đường đường một người nam nhân lưng hùm vai gấu, tay lại đi bấu chặt lấy vạt áo của Ô Khê, ngượng ngùng: “Vu, vu đồng, người tới đây làm gì thế ạ?”.
Ô Khê đang lúc xuất thần, thình lình bị Nô A Cáp hỏi, còn chưa kịp hoàn hồn, bởi vậy mới thuận miệng buông một câu nhẹ bẫng: “Ngươi nói xem... nếu như ta không biết bản thân có thích một người hay không thì phải làm thế nào?”.
Nô A Cáp hỏi: “Chuyện này không khó, thích một người thì giây phút nào cũng nhớ đến nàng, nàng muốn gì ngài cũng đều muốn giúp nàng thỏa nguyện, lúc nào cũng muốn nàng được vui vẻ, mới không gặp một lát thôi đã thấy nhớ nàng rồi...”.
Ô Khê sững người, trái tim như đập hẫng mất một nhịp vậy. Trông bộ dạng Ô Khê như thế, lại thêm việc bọn họ đứng nói chuyện ở chỗ như thế này, rất tự nhiên, Nô A Cáp đã hiểu lầm, liền ngẩn người trong chốc lát, sau mới hỏi dò: “Người vu đồng thích liệu có phải... mang thân phận không được thích hợp cho lắm?”.
Ô Khê nghĩ, một đại nam nhân, thân phận đương nhiên không tương xứng rồi, bèn gật đầu. Nô A Cáp lại càng hiểu lầm nghiêm trọng hơn, gã và A Tâm Lai không giống nhau, A Tâm Lai tuy rằng dũng mãnh chính trực, thế nhưng nếu đem ra so sánh thì có chút thành thật lỗ mãng, Nô A Cáp lại chín chắn, đáng tin hơn một chút. Gã suy nghĩ một hồi, sau mới thận trọng nói: “Vậy... nàng có đẹp không ạ? Tính tình có tốt không? Đối xử với vu đồng thế nào ạ?”.
Ô Khê nghĩ, y là nam tử, tất nhiên không “đẹp” kiểu dịu dàng mềm mại như nữ tử rồi, thế nhưng trông vô cùng ưng mắt. Tính tình đương nhiên cũng tốt rồi, lúc nào nụ cười cũng treo trên mặt, có chọc thế nào, người ấy cũng không nổi giận, thế là hắn lại lẳng lặng gật đầu.
Nô A Cáp ngẩng đầu, đưa mắt nhìn tấm biển hiệu của lầu Phỉ Thúy cùng mấy cô nương đang tíu tít nói cười đón khách tới tiễn khách đi, tự an ủi mình rằng: “Con người... không thể chỉ nhìn vào biểu hiện bên ngoài được, có đôi khi chỉ nhìn ngoài mặt sẽ thấy nhân phẩm của đối phương cực kỳ tồi tệ, hành động việc làm cũng chẳng ra sao, thế nhưng nàng lại đối xử với ngài rất tốt, một lòng một dạ - A Cáp không nói được lời nào bay bổng cả, nhưng chung quy vẫn là chân lý ấy thôi”.
Ô Khê nghĩ, trong mắt hắn, có những lúc Cảnh Thất rất xấu, nhất là y cực thích dối lừa kẻ khác - cũng có thể đối với tên ấy mà nói, thuận miệng dối trá cùng trở mặt diễn tuồng như là ăn cơm uống nước vậy, thế nhưng quả thực y đối xử với bản thân rất tốt, tốt vô cùng. Hắn bèn gật đầu nói: “Có đôi khi ta thấy ‘y’ rất thích dối trá lừa người, thế nhưng ‘y’ không thích gạt ta, đối xử với ta cũng rất tốt”.
Thế là Nô A Cáp liền gật: “Vu đồng, Nam Cương chúng ta không câu nệ thân phận hay dòng dõi, chỉ cần ngài thật lòng với nàng, nàng cũng thật lòng với ngài, ngài cứ đưa nàng về thôi, chúng huynh đệ ai cũng sẽ tôn trọng nàng”.
Ô Khê đưa ánh mắt mông lung nhìn gã, đột nhiên thấy suy nghĩ của Nô A Cáp còn thoáng hơn cả bản thân mình nữa. Đúng lúc này, từ trên lầu vọng xuống một giọng nữ mềm mại: “Chỉ mong trọn vẹn lòng chàng, dù đầu bạc trắng vẫn gần bên nhau1...”.
1 Nguyên văn: “Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly... Trích trong khúc Bạch Đầu Ngâm nàng Trác Văn Quân chắp bút khi hay tin chồng mình là Tư Mã Tương Như muốn lấy thêm vợ lẽ.
Câu hát như búa tạ, giáng thẳng vào trái tim Ô Khê, hắn cơ hồ ngây dại: “Chỉ mong trọn vẹn lòng chàng, dù đầu bạc trắng vẫn gần bên nhau”.