T
rong phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, Cảnh Thất lại linh hoạt lạ thường nghiêng người một cái, khó khăn lắm mới tránh được, nhưng không ngờ những ngón tay thon dài như ngọc của Cửu Nương đang nắm một thanh đao, lưỡi đao sượt qua y phục y, cắt ra một vết rách không sâu. Cửu Nương đánh chiêu đầu không trúng, bèn xoay tay quét ngang, chém thẳng về phía thắt lưng Cảnh Thất. Cảnh Thất vội vàng lùi ra sau ba bước, vừa mới trốn được lại thấy sát chiêu của đối phương ập tới. Cảnh Thất trông vậy liền than, xong rồi, vị này phỏng chừng còn là cao thủ võ lâm, đánh thì không lại, giờ có gọi người phỏng chừng cũng không tới kịp, cái tên Hà Quý khốn kiếp kia, đi thay đồ lúc nào không đi lại cứ đi lúc này!
Y trốn tránh mãi đến tận góc tường, không còn chỗ nào để lui nữa. Cửu Nương vung đao chém tới, dưới tình thế nguy cấp Cảnh Thất móc từ trong lồng ngực ra một chiếc bình nhỏ, đẩy về phía lưỡi đao. Tiếng vỡ giòn tan vang lên, chiếc bình kia bị chém rơi mất hơn phân nửa, tay Cảnh Thất sắp trở thành nạn nhân bị tiêu diệt tiếp theo, lại đột nhiên nghe Cửu Nương hét lên thảm thiết, quăng thanh đao ra xa, thình lình giật lùi ba bốn bước. Thì ra là hơn nửa chiếc bình bị thẳng tay chém rơi ban nãy nảy lên, bắn lên tay nàng. Cửu Nương chỉ cảm thấy những chỗ bị dính thứ nước từ chiếc bình kia đột nhiên nóng như bị thiêu đốt, đau buốt thấu xương. Cơn đau buốt qua đi, cảm giác tê dại lại bắt đầu hoành hành, thứ cảm giác tê dại ấy lại men theo cánh tay bò lên thân thể, chỉ chốc lát, phân nửa thân thể đã không nhúc nhích được nữa.
Cửu Nương hung ác trừng mắt nhìn Cảnh Thất: “Ngươi... ngươi... cẩu quan! Ngươi lại dám dùng thứ thủ đoạn hạ lưu thế này!”. Lần này “nàng” mở miệng đã chẳng còn tâm sức đâu mà giấu giếm nữa, thanh âm thấp trầm, khản đặc, rõ ràng là tiếng của một nam nhân.
Thình lình, cửa bị đẩy bật ra từ bên ngoài, Hà Quý xông vào, theo sau là Cát Tường - còn đang cẩn thận bưng một cái chén nhỏ, vừa trông thấy cảnh tượng bên trong, tức khắc chẳng màng gì nữa: “Chủ tử!”.
Cảnh Thất trợn mắt khinh thường, trong lòng nói: trông cậy vào đám các ngươi, có khi chết rồi cũng không có khố mà mặc ấy, nhưng bên ngoài khoát tay bảo: “Được rồi, ra ngoài cả đi. Canh cửa cẩn thận cho bản vương”.
Hà Quý tới gần, cũng phát hiện ra “Cửu Nương”
kia đang trong cảnh khốn cùng không nhúc nhích được, thoáng sững người, nhưng dù sao cũng xuất thân từ cung cấm, tuy không theo hầu Cảnh Thất lâu dài, cũng biết kiêng kỵ, liền khom người lui ra ngoài. Cảnh Thất quét mắt nhìn Cát Tường, kẻ sau mặc dù không muốn cũng chẳng có cách nào, chỉ đành đặt chén nhỏ xuống, thấp giọng nói: “Chủ tử, trời lạnh, ngài uống đi ạ”.
Cảnh Thất gật đầu cho có lệ, mặt lạnh tanh nhìn hai người kia lui ra ngoài, cánh cửa lại một lần nữa được đóng chặt. Bấy giờ y mới không nhanh không chậm ngồi xuống, đưa mắt nhìn “Cửu Nương” đã bắt đầu tê liệt ở chân, ngay cả đứng cũng chẳng vững, chỉ có thể quỳ ở một bên thở hổn hển, cười bảo: “Hạ lưu gì gì đó, bản vương nhất quyết không dám nhận, vị... huynh đài này, nếu nói về thủ đoạn, ngươi đường đường là thân nam nhi, lại ăn mặc điểm trang giả phận má hồng, cũng không được quang minh lỗi lạc cho lắm nhỉ?”.
Miệng “Cửu Nương” thình lình động đậy, ai ngờ tay Cảnh Thất còn nhanh hơn, giữ chặt lấy cằm hắn, nhanh gọn ghì quai hàm hắn xuống: “Làm gì thế, ngươi thế này mà cũng muốn học đám thích khách, tử sĩ ngậm độc dược trong miệng ư?”.
Cảnh Thất cúi người, nhặt thanh đao dưới đất lên, cầm trong tay ước lượng một phen, rồi kề sát mặt “Cửu Nương”, thấp giọng hỏi: “Ngươi có biết ám sát đêm khuya phải dùng loại đao gì không?”.
Đây rõ là đang bắt nạt người không mở miệng nói được, Cảnh Thất cười, tự làm theo ý: “Vị đại hiệp này chắc không phải người trong nghề rồi, đao dùng ban ngày với đao dùng ban đêm không giống nhau đâu. Ánh đao này của ngươi lóe lên trong cảnh tối như hũ nút, thì đối phương phải mù đến cỡ nào mới không trông thấy? Dạy ngươi một mánh này, lần sau có đi làm những chuyện thế này thì đi tìm ngay một ông thợ cả, bảo ông ta làm cho ngươi những đồ chuyên dùng trong đêm, đao kiếm thì cả thân lẫn chuôi đều không được phản quang, phải phủ đồng xám lên trên”.
Miệng “Cửu Nương” cứ há hốc ra, không tài nào khép lại được, chảy cả nước miếng xuống, đời hắn đã bao giờ phải chịu khuất nhục thế này đâu, ánh mắt trông Cảnh Thất cứ như muốn ăn tươi nuốt sống y ngay vậy. Trong lòng Cảnh Thất nắm chắc, người này hiển nhiên không có chút dính dáng gì tới Liêu Chấn Đông. Ban nãy nếu không phải đồ Ô Khê đưa cho dùng được, nói không chừng cái mạng nhỏ của y đã bỏ lại đất này rồi, khả năng Liêu Chấn Đông kịch giả đóng thật đến mức này không quá lớn. Y do dự một hồi, liền ngồi xổm xuống, nhìn “Cửu Nương”, thấp giọng thầm thì: “Giờ ta sẽ khép miệng lại cho ngươi, nam tử hán đại trượng phu, dù có là thích khách thì cũng phải có được cái khí độ ‘đi mười bước giết một người, vượt nghìn dặm không để dấu chân’, ngươi làm không được việc, bị bắt liền tìm đến cái chết sao?”.
Ánh mắt y quá trong, quá sáng, còn mang theo ý cười mơ hồ, khiến “Cửu Nương” nhìn mà ngây ngẩn cả người. Cảnh Thất đã cẩn thận đẩy khớp hàm của hắn trở lại vị trí ban đầu, không ngại bẩn mà ngồi luôn xuống đất, không đợi “Cửu Nương” mở miệng đã hỏi ngay: “Ngươi là thích khách đi ám sát tham quan ô lại, sao lại đi rình mò ta làm gì? Đã có bản lĩnh ấy, thì Liêu Chấn Đông ở ngay tiền viện, sao không vung một đao chặt đầu hắn xuống, chẳng phải là mọi sự đều xong sao?”.
“Cửu Nương” giận dữ nói: “Tên tham quan ấy tiếc mạng, sợ chết vô cùng. Hắn cũng biết bản thân làm nhiều chuyện trái với lương tâm, chỉ sợ nửa đêm có quỷ tìm đến cửa, nơi hắn ở trong vây ba tầng ngoài giăng ba lớp, ngoài mặt thì là thị vệ, thực chất đều là binh lính hắn âm thầm nuôi dưỡng, tuần tra nghiêm ngặt, so với hoàng cung chẳng kém bao nhiêu, ta làm sao vào được bên trong? Vốn cứ nghĩ nếu vị khâm sai đại nhân này là người tốt, dù ta có chết cũng phải góp chút sức mọn, lại chẳng ngờ... ngươi cùng hắn cấu kết làm xằng, sát hại trung lương, người người đều có thể giết, ta đây tuy bất tài, cũng không ngại trừ hại giúp dân!”.
Hóa ra vị này còn biết cái gì gọi là “mềm nắn rắn buông”. Cảnh Thất ‘à’ một tiếng, sau đó nheo mắt lại, dài giọng nói: “Âm thầm nuôi dưỡng binh mã - hắn làm vậy là muốn tạo phản sao?”.
Y khẽ bật cười, lắc đầu, móc từ trong ngực ra một đống chai lọ, bày la liệt trên mặt đất, rồi lại lôi ra một tờ giấy, so từng chai một, thong thả nói: “Nói đến công phu ta cũng từng luyện được mấy ngày, không dám nói ngoa, nếu cố sức thì cũng miễn cưỡng dùng được, đương nhiên không thể so với ngươi - cái ấy ngươi cũng đã thấy rồi”.
“Cửu Nương” hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngươi không hạ độc, thì chỉ trong vòng hai chiêu, ta nhất định sẽ lấy được mạng của ngươi!”.
Cảnh Thất cũng không để bụng, liền đưa tay nhét lại đống bình vào trong ngực, chỉ để lại hai cái, cười bảo: “Hai người vừa tiến vào ban nãy, một là thư đồng của ta, chỉ biết bưng trà rót nước, chạy việc, tính tiền, càng không đủ khả năng vào được mắt đại hiệp ngươi rồi; người còn lại là thị vệ đại nội, công phu coi như cao, miễn cưỡng có thể tính cùng ngươi khó phân cao thấp. Còn cả mấy người ta dẫn từ vương phủ theo nữa, ngươi cũng trông thấy rồi đấy, ban nãy ngươi giằng co lớn tiếng như thế mà bọn họ chẳng ai nghe thấy, đó là vì Liêu đại nhân đã ‘có lòng’ thu xếp cho bọn họ ở một chỗ khác, gọi hoa mỹ lên thì là ‘bạo dân hoạt động, tăng cường phòng hộ’”.
“Cửu Nương” không ngờ lại nghe được những lời như vậy, không tránh khỏi một thoáng ngẩn người.
Chỉ thấy Cảnh Thất vừa cười vừa nâng một chiếc bình nhỏ lên, lướt ngang dưới mũi hắn. Một thứ hương gay mũi xộc vào, “Cửu Nương” tức khắc nhận ra cảm giác chết lặng đã biến mất vài phần, tuy rằng thân thể vẫn rã rời, không có chút sức lực nào. Không đợi hắn phản ứng lại, Cảnh Thất đã lấy một chiếc bình khác, đổ từ bên trong ra một viên thuốc, nhét vào miệng, ép hắn nuốt xuống. Y còn lẩm bẩm: “Thứ này không phải của ta, ta chỉ theo đơn kê thuốc thôi, chẳng biết có công hiệu hay không nữa. Huynh đệ à, vạn nhất ngươi ở dưới hoàng tuyền mà có gì sai sót cũng đừng oán ta, là ngươi tới hành thích bản vương trước”.
Đầu tiên “Cửu Nương” rất kinh ngạc, thế nhưng sau khi nghe thấy câu này, gương mặt liền có xu hướng chuyển sang màu xanh.
Lại nghe Cảnh Thất nói tiếp: “Ngươi nói... muốn liều chết hỗ trợ ta, xin được bạo gan hỏi đại hiệp, ngươi làm thế này là liều mạng kiểu gì thế? Đến cả ngươi còn không có cách đối phó với Liêu Chấn Đông, thêm được ba chủ tớ nhà ta nữa... Cát Tường không nên trò trống gì, cứ cho là hai người rưỡi đi, thì có thể đạp đổ hắn sao?”. Y thình lình dùng sức gõ đầu “Cửu Nương”, thấp giọng mắng: “Đại hiệp, ngươi xuất thân từ phường bán bã đậu đúng không?”.
Đại hiệp “Cửu Nương” này tuy rằng công phu không tồi, dưới tay cũng có vài tên thuộc hạ, nhưng chỉ là một tiểu tử non nớt mới trải sự đời, vốn dắt lưng chỉ vẻn vẹn một bầu nhiệt huyết, quả thực không nghĩ đến mức ấy, bị Cảnh Thất gõ một cái liền chết đứng tại trận, lúng túng giơ tay vuốt chỗ bị gõ, bấy giờ mới phát hiện ra bản thân đã cử động được rồi: “Ngươi...”.
Cảnh Thất đứng dậy, phủi đi lớp bụi đất trên người, bưng chiếc chén Cát Tường đưa tới lên, mở nắp ra, nhấp một ngụm nhỏ: “À đúng rồi, ngươi còn nói bản vương tàn sát trung lương - ta nói này đại hiệp, ngươi vừa nói chỗ của Liêu đại nhân được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, đến cả ngươi còn chẳng dễ dàng vào được, sao cái vị “trung lương” tay trói gà không chặt kia lại có thể hùng hổ xông vào như thế?”.
“Cửu Nương” ngơ ngác đứng yên tại chỗ, hắn đang đeo một lớp mặt nạ mỹ nhân vô cùng tinh tế, nhưng vẻ mặt lúc này lại có phần của kẻ mãng phu. Cảnh Thất vô ý liếc thấy, thiếu chút nữa phải phì cười, chút giận dữ vì bị giày vò ban nãy cũng theo đó tan đi, bèn khoát tay bảo hắn: “Ngươi tự chỉnh đốn lại bộ dạng bản thân chút đi, ra cửa nếu có người hỏi thì cứ nói bản vương không thích mỹ nhân ‘cao lớn’, bảo ngươi lui xuống là được, đi đi”.
Trên gương mặt “Cửu Nương” có lớp dịch dung, nhìn không ra biến hóa, nhưng lỗ tai lại đỏ ửng lên, hắn ấp úng rằng: “Nói như... như vậy, ngươi với Liêu Chấn Đông không cùng một giuộc sao?”.
Cảnh Thất cười phì, thầm bảo người này cũng thật là chất phác: “Bản vương có nói vậy bao giờ”.
Lời này đã vượt khỏi phạm vi lý giải của đại hiệp, hắn đứng ngây ra đó, đi cũng không ổn mà ở cũng chẳng xong, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh: “Không đúng, ngươi với hắn không cùng một phe, nếu phải thì ban nãy ngươi đã có thể giết ta rồi, hoặc giao ta cho tên cẩu quan đó”.
Cảnh Thất nói, đầu cũng chẳng ngẩng lên: “Nhỡ đâu ta đang muốn lợi dụng ngươi làm chuyện gì đó thì sao?”.
“Cửu Nương” hùng hồn đáp: “Nếu ngươi có việc gì thì có thể tìm Liêu Chấn Đông. Hắn mong nịnh bợ ngươi còn không kịp nữa là, nếu đến hắn còn không làm được thì nói gì đến ta?”.
Cảnh Thất có chút bất ngờ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn, trong lòng thầm nhủ người này thật ra có chút thú vị đây, lúc cảm thấy kẻ khác là người xấu thì làm gì cũng xấu, giờ cách nghĩ thay đổi rồi thì chuyện gì cũng nhìn vào mặt tốt, y cũng lười cùng hắn lằng nhằng thêm, gật đầu cho có lệ: “Ngươi nói không phải thì là không phải, đi đi, bản vương muốn nghỉ ngơi rồi”.
“Cửu Nương” lại không chịu buông tha: “Không được, ta đã từng lập lời thề, nếu ngươi tới là để giúp bách tính phanh phui tham quan ô lại, thì dù có phải liều mạng ta cũng sẽ giúp ngươi”.
Cảnh Thất nói: “Giờ không có chuyện gì cần dùng đến ngươi cả”.
Ngươi không quấy rối đã phúc đức lắm rồi, lại còn giúp đỡ cơ đấy.
“Cửu Nương” nhìn y, vẻ mặt kiên trì: “Ngươi chỉ cần nói ra, ta nhất định có thể làm được giúp ngươi, núi đao biển lửa không chớp mắt”.
Cảnh Thất có chút bất đắc dĩ, rồi không hiểu vì sao lại cảm thấy vài phần thân thiết, thầm nhủ cái gã giả nữ này sao hệt tiểu độc vật kia, cứng đầu muốn chết, đã đi là nhất quyết phải đi tới đường cùng mới thôi, liền cười hỏi: “Chẳng hay tôn tính đại danh của đại hiệp là gì?”.
“Cửu Nương” đáp: “Ta họ Lương, tên Lương Cửu Tiêu”.
Lại còn Cửu Tiêu, khí phách không nhỏ đây - Cảnh Thất gật đầu, đang định nói chuyện thì đột nhiên nhớ ra gì đó... Lương Cửu Tiêu? Cái tên này có chút quen tai!
Y nhớ tới trước lúc lên đường, Chu Tử Thư có cố ý tới tìm một chuyến, nói vừa đúng lúc hắn đang có một tiểu sư đệ lang bạt rèn giũa trên đất Lưỡng Quảng, nếu có chỗ nào dùng được thì cứ mặc sức tới tìm, tên của “tiểu sư đệ” đó hình như chính là Lương Cửu Tiêu thì phải. Y không kiềm được, buột miệng hỏi: “Ngươi với Chu Tử Thư có quan hệ gì?”.
Ánh mắt Lương Cửu Tiêu sáng bừng lên: “Ngươi biết sư huynh của ta sao?”.
Cảnh Thất suýt định đập đầu mà chết - cái mớ lung tung lộn xộn này là sao ?