1 Nguyên văn là “硕鼠” - con chuột lớn, là hình tượng dân gian dùng để châm biếm bè lũ tham quan ô lại, vơ vét của cải nhân dân.
T
rong phong thư đã ố vàng kia có nhét một xấp dày liệt kê toàn bộ những chuyện từ xuất thân, gia tộc đến bốn mươi ba năm cuộc đời của Lý Diên Niên bằng thứ chữ li ti như muỗi, từng điều từng điều một không phân lớn bé. Lý Diên Niên lướt nhanh như gió, quét mắt xuống bên dưới, càng xem càng kinh hãi, đọc đến cuối cùng, hai tay cũng không kiềm được mà bắt đầu run rẩy. Cứ như suốt bao năm qua vẫn luôn có một đôi mắt chòng chọc theo dõi ngay bên cạnh hắn vậy, Lý Diên Niên thấy sau lưng mình lạnh toát, thấm tận xương. Cảnh Thất nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, nói: “Đại nhân đúng là có phúc, phu thê tình thâm, thân là mệnh quan triều đình, trong nhà tỳ nữ nha hoàn đông đảo, ngày cúng ông Táo hằng năm lại có thể nếm món kẹo đường1 do chính tôn phu nhân đích thân vào bếp, quả thực khiến người ta phải ước ao”.
1 Ngày Hai mươi ba tháng Chạp hằng năm là ngày nhân dân cúng ông Táo, thời cổ dân gian thường cúng bái bằng kẹo đường nam hoặc mạch nha Quan Đông.
Đêm cúng ông Táo chính là đêm hôm trước.Cảnh Thất như có điều gì xúc động, bèn than rằng:
“Cược sách sánh trà2, cử án tề mi, tuy nói đều chỉ là những chuyện nhỏ nhoi, tầm thường chốn phòng the, thế nhưng người sống một đời toan tính những gì đây? Chẳng phải cũng chỉ mong ngày gió sầu mưa thảm, bước chân hoang tìm lối trở về, có được một chốn như vậy để dừng chân, có được một người như vậy, đốt đèn chờ mình thôi sao? Ông nói xem đạo lý này có đúng không, Lý đại nhân?”.
2 Cược sách sánh trà: Điển tích này xuất phát từ bài đề sau cuốn Kim Thạch Lục. Sách viết vợ chồng Lý Thanh Chiếu và Triệu Minh Thành đều là người thích đọc sách cũng như sưu tầm sách, trí nhớ của Lý Thanh Chiếu lại vô cùng tốt, bởi vậy sau mỗi bữa cơm bà thường dùng phương thức thi thố để quyết định thứ tự uống trà. Mỗi người sẽ hỏi xem điển cố nào đó xuất phát từ dòng nào trang nào chương nào của quyển sách nào. Nếu đối phương đoán trúng thì uống trước, thế nhưng người thắng thường bởi quá độ vui vẻ mà làm sánh trà đầy áo. Cố sự này đã lưu truyền đến tận bây giờ, thường dùng để diễn tả quan hệ thuận hòa bền chặt, tôn trọng lẫn nhau giữa vợ và chồng.
Lý Diên Niên gắt gao nhìn y, trên gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười tủm tỉm khiến người ta ưa thích giờ mơ hồ đã hiện lên nét kinh hoàng. Cảnh Thất vẫn thản nhiên như thường, hỏi thêm lần nữa: “Ông nói... đạo lý này có đúng hay không?”.
Bầu không khí giữa hai người lặng ngắt trong một thoáng, đến cả Cát Tường đứng bên cạnh cũng không dám phát ra một hơi thở mạnh. Hắn chỉ cảm thấy cái đình nhỏ lửa than cháy đượm này đột nhiên trở nên yên tĩnh mà lạnh lẽo, ý cười trên môi Cảnh Thất không suy suyển, nhưng vẻ hoảng sợ trên gương mặt Lý Diên Niên lại dần nhạt bớt, chỉ còn sót lại một sự kiên định nào đó khó diễn tả thành lời, mang theo vẻ lặng yên gần như thấy chết không sờn, sau đó gật đầu, đáp: “Đúng vậy, vương gia nói rất có lý”.
Cuối cùng Cảnh Thất cũng thu lại vẻ mặt tươi cười “thử lòng” kia. Lúc y không cười, gương mặt như được lột bỏ một tầng mây mù dày đặc. Y đứng dậy, chắp tay mà đứng, tựa vào lan can phóng tầm mắt ra xa, tuyết trắng vạn dặm như cát nơi Hãn Hải, buông hút mình trong dải đất vô biên, mênh mang trắng xóa, chỉ sau một đêm đã gột rửa hoàn toàn bụi bặm chốn nhân gian. Một lúc lâu sau, y mới nói: “Từ lúc bản vương tới nơi này, Lý đại nhân là người năng lui tới nhất, đó là Liêu tổng đốc đang cất nhắc Lý đại nhân, xem ông như người tâm phúc. Trong mắt bản vương, Lý đại nhân xét về năng lực cũng như thủ đoạn đều không nên uổng tài ở chốn đây”.
Lý Diên Niên gục đầu xuống thấp, không lên tiếng. Cảnh Thất tiếp tục nói: “Liêu tổng đốc cùng đại điện hạ qua lại mật thiết, những chuyện mà Liêu tổng đốc làm thay đại điện hạ, trong lòng ông hẳn cũng rõ. Bản vương lại hỏi ông, Liêu Chấn Đông tự ý nuôi dưỡng bao nhiêu binh lính dưới trướng mình? Suốt dải Lưỡng Quảng này, có bao nhiêu thương nhân từng đưa hối lộ cho ông ta? Từng bán bao nhiêu chức tước? Tàn sát bừa bãi nhiều ít mạng người? Lần này Lưỡng Quảng rối loạn, lại có bao nhiêu kẻ lòng giấu mưu mô nhúng tay trong đó?”.
Lý Diên Niên mặt không đổi sắc, điềm tĩnh đáp: “Bẩm vương gia, binh lính dưới trướng Liêu Chấn Đông có sáu vạn người, khí giới riêng không sao tính xuể, chia ra tàng trữ ở bốn nơi, các nhà buôn nhỏ vãng lai không tính, chỉ tính riêng bốn gia tộc thương buôn lớn nhất thì đều có liên hệ cả, số lượng mua quan bán tước, tính từ khi hạ quan ghi chép lại, tổng cộng là tám trăm sáu mươi tư người, những chuyện tàn sát dân lành cũng ghi cả trong quyển tập, sự cố lần này...”. Ông ta thoáng ngừng lời, mặt hiện nụ cười: “Vương gia, trời biết đất biết, hạ quan biết ông ấy biết, ngài giả bộ hồ đồ, nhưng trong lòng ắt cũng tỏ tường”.
Cảnh Thất quay lưng lại với ông ta, khoan thai nói: “Lý Diên Niên, ông đúng là vong ân phụ nghĩa quá, lần đầu tiên gặp mặt, bản vương đã biết ông là người quen suy xét lòng người, sở trường khiến người ta vui vẻ mà không để lộ dấu vết gì, dùng để đối phó với hạng người thích đao to búa lớn như Hách Liên Chiêu là nhất rồi. Liêu Chấn Đông tiếp xúc với kinh thành lâu như thế, điểm này ông ta thấy rất rõ ràng, nếu ông muốn thì đã sớm lên làm quan trong kinh, cận kề bên Hách Liên Chiêu, làm tấm chắn an toàn cho Hách Liên Chiêu rồi đúng không? Ta còn tưởng Lý đại nhân thực là người khiêm nhường độ lượng, trong hoàn cảnh tốt như vậy lại không có dã tâm thăng tiến, chỉ sợ đến cả Liêu Chấn Đông cũng không ngờ được bản thân lại đi nuôi một con sói vô ơn trăm phương ngàn kế, chi li tỉ mỉ nắm chắc đủ các sơ hở của ông ta thế này”.
Lý Diên Niên quỳ xuống, vẻ mặt bình tĩnh như thường, tháo mũ quan, đặt cạnh người, để đầu không: “Hạ quan làm vậy là vì đạo nghĩa công bằng, hạ quan sinh ra trong gia đình tầm thường, do hương thân phụ lão nuôi nấng thành người, vốn nên vì họ mà đòi công đạo. Trăm phương nghìn kế nay hạ quan xin nhận, thế nhưng ba từ ‘sói vô ơn’ vạn lần không dám gánh. Nam Ninh vương gia, chuyện đã tới nước này, ngài cũng không cần nói thêm gì nữa, cứ xử trí hạ quan là được. Lý Diên Niên đi nghiêm thẳng, làm việc đường hoàng, chết không vô nghĩa”.
Dứt lời, hai mắt ông ta liền buông xuống, dường như đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn Cảnh Thất thêm lần nữa. Bấy giờ Cảnh Thất mới quay đầu lại, đưa mắt quan sát ông ta một thoáng, khuôn mặt dần dịu xuống, y cúi người, tự tay nâng ông ta dậy, cười bảo: “Xử trí Lý đại nhân rồi, ai tới giúp bản vương bắt Liêu Chấn Đông về quy án, tung một lưới bắt gọn tất thảy đây?”.
Lý Diên Niên giương mắt lên ngay, nhìn Cảnh Thất bằng vẻ không sao tin được, Cảnh Thất thấy mà bật cười ha hả.
Tuyết ngừng rơi, trời xanh như gột, đất Lưỡng Quảng âm u cả trăm ngày rốt cuộc đã trông thấy nắng vàng.
Cảnh Thất và Lý Diên Niên bí mật thảo luận kế hoạch một phen, sau cùng lệnh cho Hà Quý đích thân tiễn ông ta ra cửa. Một bóng đen xẹt ngang hậu viện, lẻn vào trong qua cửa sổ còn để mở. Người tới lặng yên không tiếng động, trình độ khinh công có thể thấy rõ - Lương Cửu Tiêu kích động ôm quyền bái kiến y: “Vương gia!”.
Cảnh Thất gật đầu, vươn tay ra. Lương Cửu Tiêu vội vàng lấy ra một bức thư từ trong ngực: “Đây là thư hồi âm của Thôi tướng quân, đã may mắn không phụ sứ mệnh được giao”.
Thôi tướng quân tên gọi Thôi Anh Thư, từng là quân chính quy dưới trướng Phùng Nguyên Cát. Hiện nay quân Phùng gia sa sút, hắn cũng chán chường bất đắc chí mấy năm liền, chỉ có những chuyện như nạn dân bạo động thế này mới cần nhờ đến hắn.
Cảnh Thất nhận thư, đọc lướt qua, khẽ cười một tiếng: “Giờ thì tốt rồi, chúng ta chỉ cần ngồi đây xem trò vui là được, đợi có kẻ tự chui đầu vào lưới”. Lời thì nói vậy, nhưng y vẫn cẩn thận đưa thư hồi âm của Thôi tướng quân lại gần ngọn nến. Đốt sạch sẽ xong, y mới ngồi xuống, Cát Tường thức thời bưng trà lên cho hai người.
Cảnh Thất gật đầu với Lương Cửu Tiêu đang nóng lòng muốn thử sức: “Ngồi đi”.
Lương Cửu Tiêu trợn tròn đôi mắt, nhìn y mong ngóng. Thủ đoạn dịch dung của người này quả thực rất cao, lúc hắn rửa hết dược vật đắp lên đi, liền lộ ra gương mặt góc cạnh, trông còn có đôi phần chất phác, thật thà, khiến Cảnh Thất dù trông nhiều hiểu rộng cũng phải ngây ngẩn một lúc lâu. Bỗng nhớ tới ngày đó mỹ nhân yêu kiều tha thướt, tựa như đóa lan lặng lẽ mọc trong khe vắng hóa ra lại là loại người này, tuy rằng biết rõ là đồ giả, nhưng y cũng không khỏi thấy có đôi phần... vỡ mộng. Lương Cửu Tiêu lại nói: “Vương gia, xin để thảo dân đi bàn bạc với Thôi tướng quân lần nữa, một lần ra tay, bắt gọn tên cẩu quan Liêu Chấn Đông đó!”.
Cảnh Thất liếc mắt nhìn hắn một cái, đáp: “Nếu ngươi dám đi gây thêm phiền phức cho ta, ta đánh... ta sẽ bảo sư huynh ngươi đánh gãy chân ngươi”.
Lương Cửu Tiêu ra vẻ ấm ức nhìn y, chỉ nghe Cảnh Thất không kiên nhẫn mà giải thích cho hắn: “Liêu Chấn Đông đã cắm rễ ở Lưỡng Quảng này bao nhiêu năm rồi, thế lực đan cài phức tạp, những thương buôn giở thủ đoạn kia tuy nói là âm thầm ngáng hắn một chân, thế nhưng đều chừa lại đường lui cả, không ai đứng ra, đều chỉ đứng ngoài quan sát, đợi xem tình thế trong triều, toàn một đám già thành tinh cả, ai chịu lộ mặt lần này? Nếu không có cái tên nào làm cớ, thì Thôi tướng quân lấy gì chất vấn Liêu Chấn Đông? Đấy là còn chưa kể sáu vạn quân trong tay Liêu Chấn Đông nữa, nếu tranh đấu xảy ra thật, thì trách nhiệm ngươi gánh nổi hay ta gánh nổi?”.
Lương Cửu Tiêu bị mắng đến độ chớp mắt liên tục, miệng há hốc ra, ngây người nhìn y. Cảnh Thất thở dài một tiếng, dù sao cũng không có chuyện gì khác cần làm, liền trực tiếp nói rõ ràng với tên đầu đất này luôn vậy, tránh lát nữa hắn ra ngoài sinh sự, “Hiện giờ hố đã đào xong, Liêu Chấn Đông nhất định sẽ nhảy xuống đó. Ta hỏi ngươi, hiện giờ Liêu Chấn Đông hy vọng nhất điều gì?”.
“Hả?”, Lương Cửu Tiêu lắc đầu.
Vốn dĩ Cảnh Thất cũng chẳng mong hắn đáp được, liền tự trả lời: “Loại người như hắn, ở bản địa đã quen làm vua một cõi, kiêu căng ngạo mạn, vô pháp vô thiên không ai bì được, giờ này chỉ sợ đang ỷ vào chuyện có đại hoàng tử chống lưng, còn chưa đến mức sứt đầu mẻ trán, hắn nhất định đang nghĩ, việc lần này chẳng qua do bản thân nhất thời tính nhầm, nếu quay lại một lần, nhất định sẽ không xảy ra nữa, thế nên hiện giờ chuyện hắn gấp rút muốn làm nhất chính là ra tay ‘vá’ lại quan hệ với mấy thương hộ lớn kia, nếu không phải bọn họ sinh sự, bạo động Lưỡng Quảng sẽ chẳng ra chuyện lớn được”.
Lương Cửu Tiêu dỏng tai nghe, đến cả thở mạnh cũng không dám.
“Thế nhưng hắn lại không ngờ được, Hách Liên Chiêu đã đưa phần danh sách này cho ta, muốn ta bảo vệ, nhưng không phải là bảo vệ bọn họ... mà là muốn thí tốt giữ xe. Liêu tổng đốc kia đối với chủ tử của hắn cũng chỉ là một chiếc quạt tròn lúc thu mát ùa về thôi”, Cảnh Thất thở gấp một hơi, nói tiếp, “Mà bí quyết của nghệ thuật dụ dỗ kẻ khác chẳng qua chỉ là biết mình biết ta, bọn họ muốn gì liền cho họ cái đó là được. Chủ ý này là ta đưa cho hắn, sở dĩ ta nói vậy là vì chính bản thân Liêu Chấn Đông cũng nghĩ như thế. Nếu không thì dù ta nói có lý hơn chăng nữa, hắn cũng sẽ chỉ xem như con rối hay bình hoa, làm bộ nghe cho qua chuyện mà thôi. Song, dù những lời ta nói cùng suy nghĩ của hắn không mưu mà hợp, nhưng lão đầu ấy nhất định sẽ lại mượn cơ hội mà giở trò gì khác”.
Y thoáng dừng lại, chợt thấy bản thân như đang ở kinh thành, liên miên nhắc nhở thiếu niên trầm mặc ít lời kia những đạo lý sinh tồn này vậy, không khỏi bật cười khe khẽ. Thế nhưng, lúc y quay đầu lại, ngồi ở đó lại chẳng phải là thiếu niên tuy quật cường nhưng rất thông minh ấy, mà chỉ có tên tiểu tử ngốc đang há hốc miệng chẳng hiểu ra sao, không nhịn được mà thấy hơi nản lòng, có phần sốt ruột hỏi: “Ngươi đã hiểu chưa?”.
“Chưa hiểu”, Lương Cửu Tiêu cực kỳ thành thực. Cảnh Thất trợn mắt, nhìn hắn đầy khinh bỉ, thẳng thừng nói luôn: “Thế nhưng hễ là đám cá chạch thành tinh như bọn hắn, nếu muốn kẻ khác không bắt được thì cần phải làm được một chuyện, ấy là bất kể chuyện gì cũng không được tự mình ra mặt, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi mới là kế hay bậc nhất. Chủ ý là do bản vương đề ra, tự nhiên hắn sẽ nghĩ đến chuyện lợi dụng bản vương ra mặt. Thương nhân? Nói đến cùng thương nhân cũng chỉ coi trọng lợi ích mà thôi, sắp tới, chỉ sợ Liêu tổng đốc sẽ bắt đầu cân nhắc việc lấy tên của bản vương, đem nhét voi vào miệng đám rắn tham lam vô độ còn đang quan sát tình hình kia. Hắn mơ cũng đẹp lắm, muốn mượn tay bản vương dẹp yên chuyện này. Cái danh nhơ ‘mệnh quan triều đình hối lộ thương hộ’ cũng để bản vương gánh, bản thân thì trút bỏ mọi thứ, sạch sẽ gọn gàng”.
Cát Tường lanh lợi, con mắt khẽ đảo, liền lên tiếng: “Ban nãy ý chủ tử chính là muốn Lý đại nhân dựa theo phần danh sách kia, âm thầm điều tra từng người một? Chủ tử nói thương nhân trọng lợi, chẳng phải là mượn tay Liêu Chấn Đông trao lợi lộc cho bọn hắn hay sao?”.
Cảnh Thất đưa mắt nhìn thoáng hắn, thầm nghĩ nói về mặt quản gia, Bình An giỏi hơn Cát Tường không ít, thế nhưng nếu luận về mưu kế thì chỉ sợ thật sự không bằng, bèn lập tức cười rằng: “Ngươi đừng sốt ruột, sẽ có lúc cần ngươi bận rộn, đến khi ấy, còn phải nhờ ngươi lo liệu, bày tiệc đón gió tẩy trần cho các viên ngoại ‘cải tà quy chính’ kia”.
Cát Tường “ôi chao” một tiếng, phấn chấn hẳn. Một lát sau Lương Cửu Tiêu mới phản ứng lại được, lắp bắp hỏi rằng: “Vậy... vậy vương gia, thảo... thảo dân sẽ làm gì?”.
Cảnh Thất bực mình: “Ta nói nhiều như thế, ngươi không hiểu hay sao?”.
Lương Cửu Tiêu: “... Không hiểu”.
“Cứ không hiểu, không hiểu mãi thế, ngươi định nhảy sông tự vẫn sao?!” Cảnh Thất quơ lấy một tập sách, nện thẳng xuống đầu hắn: “Mọi sự đã ổn, chỉ thiếu gió Đông, mặc nữ trang vào cho bản vương!”.
Đêm Giao thừa, Thôi Anh Thư dẫn theo tù binh và quân đội khải hoàn trở về, Nam Ninh vương mở tiệc lớn chiêu đãi quần thần. Thế nhưng đúng vào lúc ca múa sắp đạt tới cao điểm, đột nhiên ngoài cửa có một đôi quan binh xông vào mở lối, phía sau theo sát một đoàn người. Trong số những người đó, có thương nhân áo gấm vàng bạc đầy người, có người đọc sách trời đông phe phẩy quạt ra vẻ thanh cao, có nạn dân bộ dạng tả tơi áo quần rách mướp, số lượng lên tới hàng nghìn, tay nâng huyết thư vạn chữ, cáo trạng tổng đốc Lưỡng Quảng Liêu Chấn Đông cùng tất cả các quan viên liên quan từ Tuần phủ trở xuống. Liêu Chấn Đông không kịp phòng bị, chỉ còn cách giả ngây giả dại, quỳ xuống khóc ròng kêu oan uổng. Cảnh Thất nhận lấy bức huyết thư vạn chữ, làm ra vẻ đọc qua, rồi nở nụ cười, sau chỉ thốt ra hai tiếng - giải đi.
Khi Liêu Chấn Đông và đám thị vệ tay sai còn chưa ai hoàn hồn lại, thì các “mỹ nhân” vốn đang ca vũ yên bình trong tiệc rượu đột nhiên biến thân thành la sát, dễ dàng khống chế toàn bộ, mà đúng lúc này, Thôi Anh Thư đã âm thầm bố trí người ngựa, vây chặt chỗ này, muỗi bay không lọt.
Liêu Chấn Đông giận dữ chửi rủa: “Cảnh Bắc Uyên, ngươi lại dám động vào ta, chẳng lẽ không sợ mấy vạn tư quân sẽ thành thổ phỉ, từ giờ một dải Lưỡng Quảng gà chó không yên sao!”.
Cảnh Thất giơ một tay chống đầu, không đếm xỉa gì đến hắn, hỏi rằng: “Lý đại nhân đâu? Lý Diên Niên đại nhân đâu rồi?”.
Lý Diên Niên đứng ra khỏi hàng: “Có hạ quan, hồi bẩm vương gia, tướng quân, lương bổng đã phát xuống dưới rồi ạ, người không muốn đi đều được Thôi tướng quân thu nạp”.
Mắt Liêu Chấn Đông trợn tròn, như muốn nứt ra, trừng trừng nhìn Lý Diên Niên, không thốt nên lời.
Cảnh Thất cười bảo: “Liêu đại nhân, đã thấy chưa không phải ta nặng lời với ông đâu, nhưng ngữ như ông mà cũng đòi làm mầm tướng tài sao? Hàn Tín mang binh mới dám xưng ‘càng nhiều càng tốt’, còn ông làm vậy thì tính là gì? Trong tay ông có bao nhiêu người đi nữa cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi. Người đâu, giải xuống!”.
Ba ngày sau, Liêu Chấn Đông bất ngờ chết trong lao ngục, người chết là hết chuyện. Cảnh Thất dâng tấu về triều nói “Phản tặc tự sát”, Hách Liên Bái chỉ phán rằng: “Loại giặc nhà như thế, chết thật đáng!”.
Chỉ thương cho một đám tôm tép thường ngày theo đuôi Liêu Chấn Đông, hoặc bị liên lụy phải oằn lưng chịu tội thay, hay cái gì cũng không biết, huyên thuyên một hồi, chỉ hận không thể lập tức gột thân cho sạch, đạp cho Liêu Chấn Đông một vạn cái để thể hiện lập trường. Vụ án Lưỡng Quảng đã được một con chim non mới ra ràng là Nam Ninh vương giải quyết dứt khoát như thế.
Thôi Anh Thư khải hoàn hồi triều, lập được đại công, trở về xin thánh thượng phong thưởng, còn thu nạp được không ít người, vô cùng đắc chí. Lý Diên Niên ngủ đông nhiều năm, một kích trúng đích, trút sạch được buồn bực ấm ức trong lòng, vỗ ngực thở phào.
Bách tính Lưỡng Quảng ai nấy vui mừng.
Hách Liên Bái vì việc kê biên tài sản của tham quan mà thỏa mãn, kho trong Nội Vụ Phủ lại được làm đầy. Ngay cả Hách Liên Chiêu cũng rất hài lòng, Cảnh Thất làm việc đâu ra đấy, tuyệt đối không để kẻ đáng chết sống mà bước vào kinh thành, giải quyết sự tình gọn gàng triệt để, không liên lụy đến hắn dù chỉ một chút, đám tư quân hắn có đau lòng đấy, thế nhưng trông tình hình lần này mà ngẫm, đám ô hợp mà tên Liêu Chấn Đông vô dụng kia gom góp về không có cũng chẳng sao, chỉ cần giảm tổn thất xuống mức thấp nhất là được.
Về phần Lý Diên Niên, cũng là người quen cả, đợi thêm vài năm nữa cho lời đồn vãn bớt, đất Lưỡng Quảng vẫn cứ là chậu châu báu của Hách Liên Chiêu hắn. Liêu Chấn Đông và Lý Diên Niên có gì khác biệt sao? Tên khác nhau, nhưng cùng là “cẩu” cả.
Cảnh Thất có phần thở phào nhẹ nhõm, thong thả lên đường trở về kinh thành trong cơn gió lạnh.