S
ở dĩ vương gia khó đối phó, là bởi vương gia là người nước chảy đến đâu bèo trôi đến đấy – chí ít trông ngày cũng không giống hạn người cố chấp đến cùng – đương nhiên, y cũng từng âm thầm làm vài điều như thế, chỉ đáng tiếc người biết được chẳng ai còn trên dương thế tam gian. Lúc Cảnh Thất vụng trộm dưỡng thương trong dịch quán của đại vu tại kinh thành, từ lúc có thể nói chuyện mà không thiều thào như sắp xuống lỗ tới nơi, y bắt đầu giở đủ mánh lới ra để chọc Ô Khê mở miệng vàng.
Nếu là trước đây, phòng chừng Ô Khê sẽ bị bi chòng ghẹo đến ù tai hoa mắt, có điều hiện tại Ô Khê chức vụ tang một cấp, tâm trí dường như cũng mở rộng hơn khi trước. Hắn chợt phát hiện ra đầu óc người này đều dung hết cho mấy chuyện gió trăng, cũng chẳng biết phải lăn lộn giữa phấn son bao nhiêu năm, mới tạo ra một tiên gia chi từ ngoài như đặt vàng dát bạc, trong lại thối nát đủ đường như vậy.
Nhất thời Ô Khê bị những lời ngon ngọt của y quấy nhiều, nôn nao như thểncó con mèo nhỏ đang cào nhẹ trong long, nhưng chốc lát sau lại vì ý nghĩ “cái ‘bản lĩnh’ mồm mép ấy y làm sao luyện được” mà hậm hực không thôi. Hắn dứt khoát đanh mặt lại, lấy bất biến ứng vạn năng như kiềng ba chân.
Ngày đó trong xe ngựa, Cảnh Thất vắt óc suy nghĩ cả nửa ngày, chợt tỉnh ngộ, thầm nghĩ tiểu độc vật này dung là đầu óc nhanh nhạy hơn xưa không ít. Chắc hẳn Ô Khê trong long còn giận, không thích nhìn thấy bản than mọi sự xuôi chèo, việc gì cũng già đời lão luyện, hắn cảm thấy bản than miệng lưỡi trơn tru, tấm long chân thành của hắn chẳng khác nào đổ song đổ bể, cảm thấy hắn thiệt thòi. Nghĩ vậy, y liền nhắm mắt dưỡng thần một chốc, trong long lại nảy ra một phương pháp mới.
Nam nhân xui xẻo chỉ giỏi gây chuyện thị phi kia đã nghĩ ra phương pháp mới, cũng đồng nghĩa với việc Ô Khê sắp sửa phải đương đầu với phiền toái mới.
Lúc đầu Ô Khê thấy kinh ngạc lắm, hắn phát hiện cái người mới nãy còn buồn chân bườn tay đến độ sụt sạo khắp nơi gây chuyện đột nhiên trở nên im lặng. Hai mắt y nhắm nghiền, bất động tựa vào một bên như cao tang đang ngồi thiền vậy. Ô Khê tuy ngoài miệng không nói năng gì, nhưng trong long đã bi6 thương thế của Cảnh Thất dọa cho một trận hết hồn. Bằng không với tính cách dứt khoát không thích lằng nhằng của hắn, việc lo xong hết đương nhiên sẽ muốn đi ngay, đâu có chuyện lề mề lưu lâi kinh thành tròn ba tháng. Hắn quan sát sắc mặt, hô hấp của y, thấy bình ổn như thường, ban nãy xem qua miệng vết thương cũng không thấy có gì khác lạ. Bấy giờ Ô Khê chỉ nghĩ rằng y bày trò mệt, tinh thần hao hụt, đang nghỉ ngôi lại sức.
Mãi đến giờ uống thuốc buổi chiều, Ô Khê mới phát hiện ra y có điều không ổn.
Y rõ ràng không ngủ, vậy mà lúc Ô Khê bưng bát thuốc đến trước mặt vẫn không thấy y phản ứng gì. Ô Khê nhíu mày, dùng muỗng nhỏ múc thuốc lên, nhẹ nhành chạm vào môi y. Thhuốc là thuốc tốt, hiềm nỗi vị quả thực khiến người ta khó chịu nổi. Ngày nào cũng thế, cứ đến giờ này là Cảnh Thất đều trở nên sảng khoái vô cùng, vâng theo nguyên tắc đau dài chẳng bằng đau ngắn, ba ngụm hết bán, không muốn phải ngửi cái vị ấy thêm một giây một khắc nào.
Ấy thế mà hôm nay Cảnh Thất lại cứ trơi ra, chỉ hờ hững mở mắt, liếc hắn một cái liền chầm chậm dời mắt sang nơi khác, không chịu nhìn hắn mảy may.
Kế đó Cảnh Thất như thể nhớ ra điều gì, đẩy vật Ô Khê ra, nói bằng vẻ mặt tương đương kinh hãi: “Ta nói này đại vu, đến hứa trao thân bảo”. Không còn thấy nét cười biếng nhác ma bất cần thường ngày, gương mặt y liền lộ rõ vẻ tiều tụy, nước thuốc đen đặc như mực tàu sánh bên bờ môi trắng xanh, lợt màu đến độ có cảm giác trong suốt của y, khiến người ta nhìn vào mà thấy lòng thắt lại.
Lúc này Ô Khê mới phát hiện ra, thủ đoạn mình dùng để đối phó với Cảnh Thất đã bị đối phương đánh trả một cách nguyên vẹn. Hắn thấy hơi hậm hực, liền kiên trì bưng bát thuốc, khong nhúc nhích chút nào, hệt như năm đó ép y ăn cơm vậy. Ai ngờ lần này Cảnh Thất còn bền gan hơn cả hắn, ánh mắt chăm chăm nhìn ra bên ngoài, cảnh vật dọc đường đi lướt qua con người y, lại cơ hồ không lưu lâi được dù chỉ là chút vết tích nhỏ nhoi. Cảnh Thất ngồi đó, im lìm như một kẻ không còn tri giác – cùng lúc ấy, y đang hậm hực nghĩ rằng, năm đó bản vương ngồi yên không nhúc nhích suốt sáu mươi ba năm trời, còn sợ thua ngươi chắc? Nhưng chỉ lát sau y đã cảm thấy ủ rũ hết cả người, bản thân với tên tiểu độc vật này, đúng là càng ngày càng chẳng ra sao.
Cảnh Thất trong lòng thì phỉ nhổ bản thân như thế, ngoài mặt vẫn giả bộ như chuyện thật. Trời rét căm căm, hơi nóng của bát thuốc mau chóng tan đi, nếu để thuốc nguội thật, chỉ sợ công dụng sẽ bị ảnh hưởng. Ô Khê làm sao ngờ được có ngày Cảnh Thất lại làm mình làm mẩy với hắn, nhất thời bối rối, không biết sẽ phải giải quyết ra sao.
Đôi bên giằng co hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng đầu hàng, thấp giọng nói: “Uống thuốc đi”.
Cảnh Thất chẳng buốn liếc mắt lấy một cái, như thề linh hồn đã bay đâu mất.
Ô Khê nghĩ ngợi một hồi, bèn cúi đầu ngậm một ngụm lớn nước đen sì kia vào trong miệng, giữ chặt lấy quai hàm Cảnh Thất, cứng rắn kéo lại gần, mớm hết thuốc sang cho y. Cảnh Thất đâu ngờ phải phẫn nộ thần phải sôi gan kia tập kích bất ngờ, ngay lập tức đẩy bật Ô Khê ra, ho lấy ho để. Ô Khê cũng không nóng ruột, hắn vừa thong thả vỗ về lưng y, vừa đợi y ho xong, định bụng mớm cho y thêm ngụm nữa. Cảnh Thất rốt cục phát hiện ra bản thân không giả chết được nữa rồi, liền liếc mắt xém hắn một cái đầy phẫn hận, sau đó giằng lấy bát thuốc, ừng ực nuốt xuống.
Dũng cảm uống một hơi cạn sạch, Cảnh Thất vương tay lau miệng, rồi quăng bát, n1m chuẩn ngay lên mặt chiếc bàn con nọ. Y hiên nganh đứng dậy, lướt qua người Ô Khê, giơ tay đập cửa xe, quát bảo: “Dừng xe!”.
Y vốn đã quen với việc ra lệnh, người đánh xe nghe tiếng quát khẽ ấy, tuy không biết là ai đang nói nhưng cũng lập tức dừng ngay xe lại. “Uỳnh” một tiếng, cửa xe bị đẩy bật ra từ bên trong. Cảnh Thất không sợ lạnh, cứ thế mặc áo đơn mà nhảy ra, vừa xuống khỏi xe liền đi thẳng, đầu cùng chẳng buốn quay lại – như thể y biết đường vậy.
Xe của đại vu dừng lại, các võ sĩ Nam Cương xung quanh tự nhiên cũng dừng bước theo. Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, lại đưa mắt trông nam nhân cực kỳ tuấn tú vừa nhảy xuống xe của đại vu. Thoáng chốc, Ô Khê buông tiếng thở dài. Hắn cầm theo một tấm áo choàng, đi không bao xa liền theo kịp Cảnh Thất, định quàng áo lên người cho y.
Cảnh Thất lại chẳng nể nang gì cái tình ấy của Ô Khê, y nghiêng người tránh né, lùi lại phía sau, trượ khỏi tầm với của Ô Khê hệt như cá trạch, cười lạnh mà rằng: “không dám làm phiền đại vu”.
Ô Khê nghe vậy nhíu mày, định bắt lấy cánh tay y, Cảnh Thất thu khuỷu tay lại, ngón tay uốn gập, linh hoạt nhắm hướng mạch môn của hắn. Ô Khê thình lình tung chiếc áo bông trong tay lên, cánh tay còn lại đi nghiêng đánh vào mu bàn tay Cảnh Thất, kế đó dùng lực kéo chặt cánh tay y, mạnh mẽ ôm y vào lòng, tất cả hành động diễn ra nhanh như chớp. Bấy giờ áo bông mới rơi xuống, vừa vặn phủ lên người Cảnh Thất.
Động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, cơ hồ không lãng phí chút sức lực nào.
Sau đó mới thản nhiên nói rằng: “Hách Liên Dực nghĩ ngươi đã chết rồi, nếu giờ ngươi trở lại kinh thành, sẽ mắc tội khi quân”.
Cảnh Thất đáp trả, ngoài cười trong lại không cười: “Không phải đại vu cho rằng Nam Ninh vương phủ ta lập nghiệp bao năm qua chỉ có chút của cải trong kinh thành như thế chứ? Không giấu ngài làm gì, thứ khác thì không dám nói, nhưng giờ tài sản đứng tên bản vương vẫn còn mấy tòa điền tranh, cửa hàng cũng có vài tiệm. Hiện tại ngươi cứ tới khu vực Độnh Định nghe ngóng mà xem, có cả một chuỗi hiệu cầm đồ tiệm cho vay đề biển hiệu Thất Gian. Nếu bản vương đến đó, bọn họ đều phải cung kính gọi một câu đại chưởng quỹ - có điều, mong đại vu hãy thả quản gia của phủ ta ra”.
Sauk hi xử lý êm thấm “hậu sự” của Nam Ninh vương phủ, Bình An liền cải tranh giả dạng đi theo đội ngũ, chỉ là bị Ô Khê cách ly với Cảnh Thất mà thôi. Không ngờ đến điểm này cũng bị y nhìn ra.
Những chỗ cần thì chẳng thấy đâu, những chỗ không cần thì sao lại khôn khéo thông minh thế.
Khôn khéo của y toàn dùng vào những chỗ không cần thiết.
Ô Khê nhất thời nghẹn họng, lại nghe Cảnh Thất nói tiếp: “Sao thế tại dụ, chẳng lẽ còn muốn bản vương lấy bạc ra chuộc người? Về sau ai cũng phải dựa vào giang hồ kiếm miếng cơm ăn cả, giúp đỡ người khác cũng là giúp bản thân mình…”.
Cảnh Thất còn chưa nói hết câu, Ô Khê cũng đã hết kiên nhẫn nghe y lảm nhảm. Hắn cúi người luồn tay qua kheo chân, bế bổng y lên.
Cảnh Thất lập tức ngậm miệng, hoảng hốt bấu chặt lấy vai Ô Khê – y nào phải tiểu cô nương dáng người nhỏ nhắn, dù chẳng béo cũng thể nào nhẹ được, chỉ sợ Ô Khê sơ ý trưỡt tay. Nói cho cùng công lực của Ô Khê vô cùng thâm hậu, bế một đại nam nhân như thế cũng không thấm tháp gì. Hắn sải bước quay lại, thấp giọng ra lệnh: “Mở cửa x era”.
Người đánh xe mau chóng mở cửa, Ô Khê bế y vào tận trong xe, lại dặn dò: “Mau chóng lên đường, không có lệnh của ta thì không được dùng lại”.
Sau đó hắn đóng sầm cửa lại, chặn hết đường nhìn của đám đông vây xem.
Người đánh xe quát to một tiếng, đoàn người ngựa tiép tu lên đường.
Ô Khê ngồi xuống, lâi không thả Cảnh Thất ra, đôi đồng tử chăm chú nhìn gương mặt sơ đến trắng bệch, tức đến tái xanh của Cảnh Thất một lúc lâu mới thấp giọng rầm rì như than thở: “Ta chỉ… không biết phải nói gì với ngươi thôi”.
Cảnh Thất nóng nảy, hôn phân nửa đều là giả bộ mà ra, nghe hắn nói vậy xong y liền ngây ngẩn cả người, cảm giác áy náy tức khắc dâng trào mãnh liệt. Y đang định mở lời nói vài câu, ai ngờ lại nghe Ô Khê nói tiếp với giọng điệu kia: “NGươi nói xem, nếu ta nóp chết ngươi rồi thì có phải về sau sẽ không phải đối mặt với cái tâm trạng bất thường, tiến thoái lưỡng nan này nữa không?”.
Những lời Cảnh Thất định nói tức thời kẹt lại trong cổ họng, y cứng lưỡng nhìn hắn, càng kinh khủng hơn là một cánh tay của Ô Khê còn đang bồi hồi gần cổ Cảnh Thất, lưỡng lự không đi. Một lúc lâu sau y mới miễn cưỡng thốt được một câu: “Người trẻ tuổi, xúc động là ma quỷ”.
Ô Khê cười như có như không: “Nói cho cùng thì ngươi có để ý đến thứ gì đâu, với ngươi thì sống cũng được, mà chết cũng chẳng sao. Hách Liên Dực cảm thấy ngươi quý giá, song kỳ thực ngươi cũng chẳng màng có quý giá hay không, sống tạm bợ từ sáng đến tối, không mục tiêu, không lý tưởng, cứ long bông qua ngày đoạn tháng là xong. Đến bản thân mình ngươi còn chẳng đoái hoài, tự nhiên cũng không để ý tới ta, ta…”.
Những lời ấy vừa thoát ra khỏi miệng, còn chưa nói hết câu hắn đã thấy uất ức dâng đầy trong lồng ngực, khó lòng kiềm chế. Vô vàn cảm xúc mà hắn đã cố dằn xuống đáy lòng trong những ngày phải sống giữa lo lắng hãi hung, những ngày hành quân xuyên đêm, những ngày hắn thức cả đêm nhìn Cảnh Thất không màng ngơi nghỉ lúc y bị thương nặng mà hôn mê bất tỉnh đồng loạt tuôn trào, cái sau chen cái trước muốn xông ra. Ô Khê không nói nữa, hắn cố gắng nuốt hết những cảm xúc kia xuống bụng không muốn cho y thấy, phảng phất như đang giận dỗi vậy.
Cánh tay hắn siết chặt lấy vòng eo Cảnh Thật, cơ hồ muốn bẻ nó gãy đôi.
Cảnh Thất thoáng ngẩn người, sau không khỏi phì cười. Y cực rướn thẳng người lên, hai tay vòng ra sau lưng Ô Khê, ôm chầm lấy hắn, than thở: “Thật là oan tày trời mà. Ta không để ý đến người hồi nào?”.
Không đợi Ô Khê lên tiếng, y đã tự nói luôn, thanh âm pha lẫn tiếng cười: “Ngươi chắc như đinh đóng cột bản vương là hạng miệng lưỡi trơn tru, cho rằng lời ta nói đang đáng đồng tiền, vậy ngươi bảo bản vương phải làm sao?”.
Kế đó, Cảnh Thất như thể nghĩ ra chuyện gì, đột ngột đẩy bật Ô Khê ra, nói bằng vẻ mặt kinh hãi: “Ta nói này đại vu, đến trao thân bản vương cũng bằng lòng cho ngươi rồi, chẳng lẽ… chẳng lẽ… ngươi còn muốn nghe cả thề non hẹn biển nữa sao?”.
Cảnh Thất lại một phen mặt ủ mày chau, ra chiều đang vắt óc suy tư lắm: “Cái này… quả tình bản vương chưa từng nói với ai hết, có điều cũng miễn cưỡng ứng phó được đôi câu. Ngươi muốn nghe ‘Núi đá mòn, nước sông cạn kiệt, đông sấm rền vang, hè mưa tuyết, trời đất hợp mới cùng chàng chia biệt’1 không, hay thích ‘Muốn thôi phải đợi núi xanh tan, cân nổi trên mặt nước, mãi khi Hoàng hà nước cạn khô2…”.
1 Trích trong bài Thượng da (Trời hỡi). Đây là một khúc dânc a được sáng tác vào đời nhà Hán, một trong Nạo ca thập bát khúc, thuộc tập hợp nhạc phù Cổ xuy khúc từ. Thượng da là một bản tình ca, là những lời thề nguyền về tình yêu trung trinh không đổi của người con gái.
2 Trích trong bài từ Bồ tát man thuôc Đôn Hoàng Khúc Tử - một tập hợp các từ khúc dân gian thời Ngũ Đại.
Y còn chưa nói hết lời, đã thấy cổ Ô Khê thi nhau nổi lên đủ da gà da vịt, giờ này lại đến phiên Ô Khê mặt hết xanh lại trắng, hết trắng lại xanh, Cảnh Thất bèn vô lương tâm mà phá lên cười. Chuyện sến súa cũng hóa trò cười – bản lĩnh cỡ ấy, mặt dày cỡ ấy, không phải ai cũng có được đâu.
Không biết có phải tràng cười ấy ảnh hưởng đến vếy thương hay thế nào, chỉ thấy y đau đến mức khom người lại, một tay đưa lên ấn ngực, song vẫn không năn được nét tinh quái bỡn cợt tràn đầy trên mặt.
Ô Khê cau mày quát: “Ngươi còn cười! Đừng nhúc nhích, để ta xem thế nào!”.
Cảnh Thất bèn ngoan ngoãn dừng cười, để hắn xem xét vết thương. Ý cười trên gương mặt dần biến mất, rồi bất thình lình, y hỏi như vừa nhớ ra điều gì vậy: “Ngày trước ngươi từng hỏi ta một bài thơ, nhớ không?”.
“Hử?” Ô Khê cẩn thận tháo lớp bang vải quấn trước ngực y xuống.
“Ngươi từng hỏi ta về bài Kích Cổ…” Ô Khê đang đắp thuốc mới lên vết thương, Cảnh Thất thấy đau, chân mày hơi nhíu, thanh âm thoáng dừng lại, sau nói tiếp: “Nay ta chia biệt, biết còn gặp nhau, than ôi cách trở, từ đây phụ nàng1…
1Nguyên văn “Vu ta khoát hề, bất nhã hoạt hề, Vu ta tuân hề, bất ngã tín hề”. Là phần thứ năm, tức phần cuối trong bài Kích Cổ thuộc nhóm thơ Bội Phong, Kinh Thi. Khổ này có liên quan mật thiết đến bốn phần trước, đó là: Tử sinh thiết khoát, dữ từ thành thuyết. Chấp tử chi thủ, giữ tử giai lão. Chữ “Khoát” (xa cách) trong “Vu ta khoát hề”, chính là chữ “Khoát” trong “Tử sinh khiết khoát”. “Hoạt” trong “Bất ngã hoạt hề”, rất có khả năng là giả tá (một trong sáu cách tạo chữ Hán) của chữ (…) (gặp nhau), ứng với “khiết” (tương hợp) của câu trên. “Tuân” trong “Vu ta tuân hề”, rất có khả năng là giả tá của chữ “Viễn” (cách xa), bởi vậy cũng tương hợp với chữ “khoát”. “Tín” trong “Bất nhã tín hề” thừa hưởng ý của “ Thành thuyết” (đã định) ở câu trên. Hai khổ thơ liên hệ cực kỳ mật thiết.
Sinh tử lớn lao, cũng chẳng ly hợp, lúc ấy ta chợt nghĩ tới câu này, lại thấy ngươi xuất hiện”.
Ô Khê thoáng dừng động tác, nhưng không ngước mắt kên nhìn y, chỉ thấp giọng đáp một tiếng “ừ”.
Biết y trời sinh giỏi gạt người khác bằng những lời mật ngọt, nhưng Ô Khê vẫn cảm thấy rằng, có thể nghe những câu này thốt ra từ miệng y đã là chuyện may mắnlắm rồi. Dù cho có là dỗ dành ngon ngọt thật, Ô Khê cũng can tâm tình nguyện mắc lừa.
Tử sinh, ly hợp. Hẹn mãi bên nhau. Cầm tay thề nguyện, sánh bước đến già… mà thôi.
Chỉ là ta nghĩ đến ngươi, ngươi liền xuất hiện… mà thôi.