L
angdon bối rối nhìn trừng trừng phòng làm việc trước mặt. “Đây là nơi nào?” Bất chấp bầu không khí ấm áp đón chào phả lên mặt, anh run cầm cập bước qua cánh cửa.
Kohler chẳng nói gì, chỉ đi theo Langdon vào trong.
Langdon quét mắt khắp phòng, nhưng vẫn không hiểu. Căn phòng là sự phối trộn các món đồ tạo tác lạ lùng nhất anh từng thấy. Trên bức tường phía xa, món đồ trang trí chiếm diện tích nhất là một cây thập giá bằng gỗ khổng lồ, mà Langdon cho rằng có xuất xứ từ Tây Ban Nha thế kỷ XIV. Phía trên cây thập giá, rủ xuống từ trần nhà, là một mô hình các hành tinh quay quanh quỹ đạo di động bằng kim loại. Bên trái là một bức tranh cổ vẽ Đức mẹ đồng trinh Maria, bên cạnh là một bảng tuần hoàn các nguyên tố dát mỏng. Trên bức tường bên, hai chiếc thập giá bằng đồng nằm hai bên một tấm áp phích hình Albert Einstein, với câu trích dẫn bất hủ của ông: CHÚA KHÔNG CHƠI TRÒ MAY RỦI VỚI THẾ GIỚI NÀY.
Langdon bước vào phòng, nhìn quanh trong ngạc nhiên. Một cuốn Kinh Thánh bìa da nằm trên bàn làm việc của Vetra cạnh một mô hình nguyên tử bằng nhựa của Bohr và một bản sao tượng Moses của Michelangelo thu nhỏ giống y như thật.
Đúng là phong phú, Langdon nghĩ. Hơi ấm khiến anh cảm thấy tốt hơn, nhưng điều gì đó ở hình thức trang trí khiến người anh lạnh toát. Anh cảm tưởng như mình đang chứng kiến cuộc đụng độ của hai vị thần triết học... một bầu không khí đáng lo ngại giữa hai lực lượng đối lập. Anh nhìn lướt qua các tựa sách trên giá sách.
Hạt của Chúa
Đạo của Vật lý Học
Chúa: Bằng Chứng về Chúa
Một trong các miếng chặn sách có khắc một câu nói:
KHOA HỌC THỰC SỰ KHÁM PHÁ RA CHÚA TRỜI ĐANG ĐỨNG CHỜ SAU TỪNG CÁNH CỬA
GIÁO HOÀNG PIUS XII
“Leonardo là một linh mục Cơ Đốc giáo,” Kohler nói.
Langdon quay lại. “Một linh mục? Tôi tưởng ngài nói ông ta là nhà vật lý học.”
“Anh ta là cả hai. Những con người vừa của khoa học, vừa của tôn giáo không phải hiếm trong lịch sử. Leonardo là một trong số họ. Anh ta xem vật lý học như “quy luật tự nhiên của Chúa“, cho rằng có thể nhìn thấy bút tích của Chúa trong trật tự tự nhiên khắp quanh ta. Thông qua khoa học, anh ta hy vọng chứng minh được sự tồn tại của Chúa cho công chúng đang hoài nghi. Anh ta tự coi bản thân như một nhà vật lý lý thuyết.”
Nhà vật lý lý thuyết ư? Langdon nghĩ, nghe có vẻ không mâu thuẫn cho lắm.
“Lĩnh vực vật lý hạt riêng biệt,” Kohler nói, “sau này đã có những khám phá gây sốc - những khám phá có dính đến tôn giáo. Leonardo chịu trách nhiệm về nhiều khám phá trong số đó.”
Langdon vừa dò xét ông giám đốc của CERN vừa cố gắng xử lý những thứ kỳ dị xung quanh. “Tôn giáo và vật lý học ư?” Langdon đã dành cả sự nghiệp nghiên cứu lịch sử tôn giáo và nếu có một chủ đề diễn đi diễn lại, thì đó là khoa học và tôn giáo như nước với lửa, kể từ thuở xa xưa... họ đã là những kẻ thù không đội trời chung... không thể quên được.
“Vetra là người tiên phong trong lĩnh vực vật lý hạt riêng biệt,” Kohler nói. “Anh ta đang bắt đầu xóa tan khoảng cách giữa tôn giáo và khoa học... chứng tỏ rằng hai bên bổ sung cho nhau theo những cách bất ngờ nhất. Anh ta đặt tên cho lĩnh vực này là Vật lý Mới.” Kohler rút ra một cuốn sách từ trên giá trao cho Langdon.
Langdon xem bìa cuốn sách. Thượng Đế. Những Điều Kỳ Diệu và Vật Lý Mới - của Leonardo Vetra.
“Lĩnh vực này chả lớn lao gì,” Kohler nói, “nhưng nó đang mang lại những câu trả lời mới mẻ cho một số câu hỏi cũ - những câu hỏi về nguồn gốc vũ trụ và những sức mạnh ràng buộc tất cả chúng ta. Leonardo tin nghiên cứu của mình có tiềm năng đưa hàng triệu con người đến một cuộc sống linh thiêng hơn. Năm ngoái, anh ta đã kiên quyết chứng minh sự tồn tại của một lực năng lượng gắn kết tất cả chúng ta. Anh ta thực sự chứng minh được rằng tất cả chúng ta đều có liên kết về vật lý... rằng các phân tử trong cơ thể ngài đan kết với các phân tử trong cơ thể tôi... rằng có một lực đơn lẻ đang đi chuyển trong tất cả chúng ta.”
Langdon cảm thấy lạc lõng. Và sức mạnh của Chúa sẽ đoàn kết chúng ta. “Ông Vetra đã thực sự tìm ra cách chứng minh các hạt có liên kết với nhau?”
“Bằng chứng thuyết phục. Một bài viết đăng trên tờ Scientific American mới đây đã ca ngợi Vật lý Mới như một con đường chắc chắn hơn đến với Chúa, hơn cả chính tôn giáo.”
Lời nhận xét thật ấn tượng. Langdon bất thần thấy mình nghĩ đến Hội Illuminati phản tôn giáo. Một cách miễn cưỡng, anh ép mình tin vào điều không thể trong một lúc. Nếu Hội Illuminati thực sự vẫn còn hoạt động, chúng liệu có giết chết Leonardo nhằm ngăn chặn ông ta mang thông điệp tôn giáo của mình đến với công chúng? Langdon xua đi ý nghĩ này. Ngớ ngẩn! Hội Illuminati là lịch sử xa xưa rồi! Tất cả các học giả đều biết thế!
“Vetra có rất nhiều kẻ thù trong thế giới khoa học,” Kohler nói tiếp. “Nhiều nhà khoa học thuần túy khinh bỉ anh ta. Ngay cả tại CERN này. Họ cảm thấy việc sử dụng vật lý phân tích ủng hộ các nguyên tắc tôn giáo là sự phản bội khoa học.”
“Nhưng ngày nay có nhà khoa học nào ủng hộ giáo hội đâu?”
Kohler lẩm bẩm trong ghê tởm. “Tại sao chúng tôi phải làm thế? Giáo hội có thể không thiêu sống các nhà khoa học trên giàn thiêu nữa, nhưng nếu ngài nghĩ họ không còn khống chế khoa học nữa, ngài hãy tự hỏi mình xem tại sao phân nửa trường học tại đất nước của ngài không cho phép giảng dạy về tiến hóa. Hãy hỏi bản thân ngài xem, tại sao Liên Minh Công giáo của Mỹ là tổ chức vận động có ảnh hưởng nhất phản đối bước tiến khoa học trên thế giới. Cuộc chiến giữa khoa học và tôn giáo vẫn đang diễn ra, ngài Langdon ạ. Nó đã chuyển từ các chiến trường sang các phòng họp, nhưng nó vẫn đang diễn ra.”
Langdon nhận ra Kohler nói đúng. Mới tuần trước, khoa Thần học của trường Đại học Harvard đã diễu hành qua Khoa Sinh học, phản đối kỹ thuật di truyền được đưa vào trong chương trình tốt nghiệp. Chủ tịch Khoa Sinh học, nhà điểu cầm học[14] danh tiếng Richard Aaronian đã bảo vệ chương trình giảng dạy của mình bằng cách treo một tấm băng rôn lớn từ cửa sổ văn phòng của ông. Tấm băng rôn minh họa “con cá“ Cơ Đốc giáo được biến đổi với bốn chân nhỏ - mà theo lời Aaronian, việc này nhằm tôn vinh sự tiến hóa của cá thở bằng phổi để sống được trên đất liền. Phía dưới con cá thay thế cho từ “Jesus“ là cụm từ “DARWIN.”
[14] Nhà nghiên cứu về các loài chim
Một tiếng bíp lạnh lùng xé toạc bầu không khí, Langdon ngước mắt lên. Kohler cúi người xuống một dãy các thiết bị điện tử trên xe lăn. Ông rút một máy nhắn tin ra khỏi hộc và đọc tin nhắn gửi đến.
“Tốt rồi. Tin nhắn của con gái Leonardo. Cô Vetra sẽ tới chỗ sân bay trực thăng ngay bây giờ. Chúng ta sẽ gặp cô ấy tại đó. Tôi nghĩ tốt nhất cô ấy không nên tới đây và chứng kiến cha mình như thế này.”
Langdon đồng ý. Sẽ là một cú sốc không người con nào muốn trải qua.
“Tôi sẽ đề nghị cô Vetra giải thích dự án cha con cô ấy đang thực hiện... có lẽ sẽ có thêm manh mối tại sao anh ta bị giết.”
“Ngài nghĩ công trình của Vetra là lý do ông ta bị giết?”
“Hoàn toàn có khả năng. Leonardo bảo tôi rằng mình đang tạo ra thứ gì đó mang tính đột phá. Đó là tất cả những gì anh ta nói. Về dự án này, anh ta giữ bí mật rất kỹ. Anh ta có một phòng thí nghiệm riêng và đòi được xây biệt lập, tôi vui vẻ đáp ứng yêu cầu vì anh ta quá xuất sắc. Công trình của anh ta sau này tiêu tốn kha khá năng lượng điện nhưng tôi kiềm chế mình không hỏi anh ta.” Kohler quay về phía cửa phòng làm việc. “Tuy nhiên, còn một chuyện nữa ngài cần biết, trước khi chúng ta rời khỏi căn hộ này.”
Langdon không chắc anh có muốn nghe hay không.
“Một thứ của Vetra đã bị kẻ sát nhân đánh cắp.”
“Một thứ?”
“Đi theo tôi.”
Ông giám đốc tăng tốc xe lăn quay lại căn phòng khách đầy sương mù. Langdon đi theo, không biết mình đang chờ đợi cái gì. Kohler điều khiển xe dừng lại cách thi thể Vetra vài phân. Ông ra dấu bảo Langdon đến chỗ mình. Langdon miễn cưỡng đến gần, mùi nước tiểu đóng băng của nạn nhân khiến anh suýt nôn ọe.
“Nhìn mặt cậu ta đi,” Kohler nói.
Nhìn mặt ông ta? Langdon nhíu mày. Tôi tưởng ngài nói có thứ bị đánh cắp mà.
Langdon ngập ngừng quỳ xuống. Anh cố gắng nhìn mặt Vetra, nhưng cái đầu bị vặn xoắn 180° ra đằng sau, gương mặt ông ta bị ép xuống thảm.
Bất chấp khó khăn, Kohler cố gắng cúi người xuống, thận trọng vặn cái đầu đóng băng của Vetra lại. Tiếng rắc vang lên chói tai, gương mặt xác chết được xoay lại hướng lên trên, biến dạng trong đau đớn. Kohler duy trì tư thế này một lúc.
“Lạy Chúa tôi!” Langdon thốt lên, loạng choạng lùi lại trong kinh hãi. Gương mặt Vetra đầm đìa máu. Một con mắt màu nâu vàng nhạt vô hồn nhìn lại anh trừng trừng. Hốc mắt bên kia rách nát tơi tả và trống hoác. “Chúng đã khoét mắt ông ấy?”