• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
  1. Trang chủ
  2. Thời không thể quên
  3. Trang 11

Danh mục
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 10
  • 11
  • 12
  • More pages
  • 42
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 10
  • 11
  • 12
  • More pages
  • 42
  • Sau

Nhỏ như chuyện mắc võng

Tháng 5 ở Trường Sơn đã bắt đầu của mùa mưa. Càng đi vào sâu thì mùa mưa càng rõ rệt hơn. Có những ngày mưa rả rích suốt cả ngày cả đêm. Nhưng cũng có ngày nắng đẹp ngửa mặt lên lách ánh mắt qua tán rừng già thấy trời trong veo như pha lê. Cũng từ những ngày đẹp trời như thế nên dù hành quân giữa mùa mưa Trường Sơn cũng có lúc tôi chủ quan, không lường được sự “hờn dỗi” của mùa mưa.

Cái đêm ấy tôi không nhớ rõ là ở cung trạm thứ mấy, chỉ biết chúng tôi đã đặt chân đến đất Quảng Trị. Chiều đến vị trí hành quân, ngửa mặt lên thấy trời trong veo nên trước khi treo võng tôi không cắm cọc phụ. Chuyện mắc võng phải có cái cọc phụ chúng tôi đã được giới thiệu trong thời gian huấn luyện chiến sĩ mới nhưng cũng không mấy ai để ý đến. Cũng không ai thực hành trong những lần huấn luyện dã ngoại. Đứa nào cũng cho rằng chuyện ấy là chuyện nhỏ, khi nào gặp chỉ nhớ lại là được.

Sau một ngày hành quân, tôi chìm vào giấc ngủ đến nỗi cơn mưa đêm ập đến mà không biết. Mưa lớn khiến tôi khi giật mình tỉnh dậy tưởng như rừng già bị mưa đè xuống. Nước mưa chảy dọc thân cây theo hai đầu dây xuống võng. Trong chốc lát chiếc võng giống như một máng nước đầy. Chiếc ba lô quần áo tư trang để bệt dưới đất bị nước mưa tràn xuống đẩy đi vài mét. Những đêm trước trời mưa tôi thường đóng mấy chiếc cọc thành cái giàn đặt ba lô lên nên mưa không bị ướt. Đêm nay ba lô trôi ra khỏi mái tăng che quần áo tư trang ướt sũng. Suốt cả ngày hành quân sau đó tôi mang trên vai chiếc ba lô vừa nặng, vừa ẩm ướt nhưng không dám hé môi với ai. Đến trạm nghỉ tôi phải nhanh chóng đem quần áo, tăng võng vào bếp trạm giao liên hong nhờ.

Từ cái đêm ấy, dù nắng, dù mưa tôi cũng không quên chiếc cọc phụ khi mắc võng. Vậy mà cũng chuyện mắc võng tôi lại có thêm một bài học rất thực tế nữa.

Cũng chỉ vài hôm sau, đến một trạm nghỉ thấy trời đẹp có vẻ không mưa tôi tìm một vị trí mắc võng gần mép suối. Chọn vị trí gần suối là tôi chọn khoảng trống giữa hai cánh rừng đêm nằm võng ngửa mặt lên có thể thấy được cả sao trời và ánh trăng. Vị trí mắc võng đẹp, chỉ nỗi là hai cây mắc đầu võng lại cách nhau khá xa. Tôi kéo căng cả võng mà không thể mắc võng theo cách khi tháo chỉ cần rút đầu dây ra nên đành phải buộc thắt nút vào thân cây. Không hiểu sao cái đêm ấy lại oái oăm như thế. Khoảng 3 giờ sáng chúng tôi có lệnh báo động hành quân sớm. Mới quá nửa đêm phải bật dậy ai cũng ngơ ngác, chuyện gì đã xảy ra? Mãi đến khi tập trung đội hình mới biết do chặng đường hành quân tiếp của chúng tôi phải đi qua một đoạn đường dài đồi trọc lại vừa bị bom napan đốt cháy không còn một ngọn cỏ. Nếu chờ trời sáng hành quân như thường lệ thì cả đội hình sẽ phơi bày trên những quả đồi trọc lại vừa cháy trụi và cũng trúng thời gian theo quy luật trinh sát của máy bay OV-10 của địch.

Nhiều chiến sĩ ấm ức vì mất ngủ, vì sự phối hợp không kịp thời để nắm trước tình hình của chỉ huy hành quân với trạm giao liên. Còn tôi thì phải dùng dao găm cắt đứt hai đầu dây võng. Việc là khi báo động, bật dậy thu võng tôi không sao cởi được hai đầu dây bị thắt nút. Đầu dây thắt nút càng chặt khi tôi nằm lên võng suốt đêm.

Mối nối của dây sau đó cứ theo tôi mỗi khi mắc võng. Trên đường hành quân đi vào mỗi người chỉ có một bộ dây nên không có để thay thế. Chuyện chiếc võng thành máng nước trong đêm mưa hay phải dùng dao găm cắt đứt dây mới cuộn được võng rồi cũng qua đi như là một chuyện nhỏ. Nhưng càng đi sâu vào chiến trường tôi mới nhận ra nơi trận mạc giữa cái sống và cái chết nhiều chuyện tưởng như là nhỏ mà không hề nhỏ chút nào.