Tiết Thanh Minh qua đi, bầu trời phương Bắc được những trận mưa phùn gột rửa, sạch sẽ, quang quẻ, cứ xanh thẳm, trong suốt hệt như nước biển vùng Maldives.
Cuối tuần chính là thời điểm lý tưởng để bạn bè tụ tập quậy phá cùng nhau.
Lam Sam bước ra khỏi tàu điện ngầm, vốn định bắt một chiếc taxi, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Trung tâm Triển lãm hôm nay chắc là sẽ vô cùng đông đúc. Cứ theo tình hình giao thông nhỏ giọt hiện nay ở thành phố B, nếu mà bắt taxi thì chỉ có nước ngồi giữa đường mà khóc than trời đất.
Thế nên Lam Sam quyết định tạo công ăn việc làm cho đôi chân dài dáng chuẩn của mình.
Đúng như cô dự đoán, cả đoạn đường dài, xe cộ cứ như mấy miếng sủi cảo đang nở ra rồi trôi nổi trong nồi nước sôi, chen chúc, chật chội, chẳng nhích được phân nào.
Thi thoảng lại có vài chiếc xe định len lỏi chen lên để rồi phải hứng chịu những tiếng còi inh ỏi từ bốn phía, kèm theo những lời mắng chửi thô bạo nhưng vẫn nghe ra được bao ai oán ẩn chứa bên trong.
Ôi thật đáng thương! Lam Sam vô cùng đồng cảm, bước chân vẫn không hề dừng lại.
Mấy tài xế bên đường nhìn thấy mỹ nữ đi qua, xe nào xe nấy nhiệt liệt bấm còi. Tiếc rằng Lam Sam lại không biết họ bấm còi vì mình, còn tưởng rằng tắc đường nên mấy người đó nhàn cư vi bất thiện.
Có một thằng nhóc vuốt tóc dựng ngược hạ cửa kính xe xuống, cợt nhả cười nói: “Cô em, hẹn hò không?”.
Lam Sam trừng mắt quát: “Hẹn hò ông nội cậu ấy”. Thằng nhóc đó không những không tức giận, còn tỏ ra rất vinh hạnh, cười híp mắt nói: “Ông nội tôi già lắm rồi, không hẹn hò được nữa, hay cô thử hẹn hò với tôi xem”.
Lam Sam chẳng thèm đáp, khom người nhặt một hòn đá nhỏ dưới gốc cây, chọi thẳng.
“Ui da!” Thằng nhóc che gáy kêu đau.
Lam Sam phủi phủi tay, hất tóc, rồi hiên ngang rời đi. Cải Chíp Nhỏ đang đứng ngoài cổng Trung tâm Triển lãm Quốc tế nhìn dòng người ồ ạt qua lại.
Biệt hiệu “Cải Chíp Nhỏ” này chính là do Lam Sam đặt cho cô ấy. Lam Sam nói rằng cô ấy quá tài năng, nên chỉ có thể gọi là Cải Chíp Nhỏ mà thôi1.
1 Trong tiếng Trung, từ “cải chíp” (油菜) và từ “có tài” (有才) có chung một cách phát âm là “You Cai”.
Từ rất xa, Cải Chíp Nhỏ đã nhận ra Lam Sam.
Đương nhiên là rất dễ nhận ra rồi, làm gì có mấy cô gái cao tới tận một mét bảy mươi.
Hôm nay Lam Sam ăn vận rất thoải mái, một chiếc áo thêu hoa màu đỏ làm nổi bật làn da, chiếc quần jean tôn lên đôi chân dài thon thả, đôi giày đế bằng màu xanh lá mạ phối với chiếc túi xách tay cùng màu, chẳng cần kèm theo bất cứ trang sức nào cả.
Dù sao cũng là mỹ nữ mà, mặc gì mà chẳng đẹp.
Lam Sam có một mái tóc đen nhánh hơi uốn xoăn, dài quá vai, như một giai nhân kiều diễm chờ những chàng lãng tử gió xuân nhè nhẹ bay qua vuốt ve mái tóc nàng.
Cô dừng bước, nhìn ngó xung quanh với mong muốn tìm thấy Cải Chíp Nhỏ giữa biển người mênh mông.
Tiếc rằng đông quá, tìm hoài không thấy.
Thấy Lam Sam định rút điện thoại ra gọi, Cải Chíp Nhỏ đành bước qua đó: “Lam Sam, cậu lại không nhìn thấy mình”.
Lam Sam liền cất điện thoại, xoa đầu Cải Chíp Nhỏ: “Ngoan”.
Ngoan cái gì mà ngoan…
Cải Chíp Nhỏ liền gạt tay cô xuống, nói: “Đi, chị đây đưa em đi giải ngố”.
Trung tâm Triển lãm thì đương nhiên phải mở triển lãm rồi, triển lãm chính là nơi để người ta mở mang tầm nhìn, kiến thức, nhưng mà triển lãm ngày hôm nay thì…
Tên đầy đủ: Triển lãm Văn hóa Nghệ thuật Giới tính thành phố B.
Ban đầu khi nghe Cải Chíp Nhỏ rủ đi tham quan triển lãm này, Lam Sam cảm thấy vô cùng xấu hổ, sau đó lại thấy thật vô vị. Văn hóa Giới tính cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là mấy chuyện XXX vớ vẩn mà thôi, có gì hay ho mà phải mở triển lãm?
Cải Chíp Nhỏ nghiêm túc phê bình thành kiến của cô, còn diễn giải không biết bao nhiêu lần về độ “hot” của những kỳ triển lãm giới tính trước, sau đó khẳng định: Mục đích của chúng ta là vô cùng thuần khiết, chúng ta chỉ đến để mở mang tầm mắt mà thôi.
Được rồi, thì mở mang tầm mắt. Thế là Lam Sam phải đến tham quan triển lãm ngày hôm nay.
Dạo vài vòng triển lãm cô mới thấy, đúng là mở mang kiến thức thật, đủ các loại, nào là kiến thức về vệ sinh và bảo vệ sức khỏe, nào là quảng cáo thuốc bổ thận tráng dương, nào là đồ chơi tình thú…, còn có người mẫu trình diễn cùng các hoạt động giao lưu. Nghe nói triển lãm lần này còn mời cả những ngôi sao kiều diễm có tiếng “trong ngành” đến tham dự nữa.
Trung tâm triển lãm được chia thành các khu nhà riêng biệt, trong đó, nhà D là nơi trưng bày dụng cụ, đồ chơi tình thú, rất to, rất rộng, còn được chia thành mấy khu. Lam Sam và Cải Chíp Nhỏ vừa đi xem vừa trầm trồ bàn tán. Sức sáng tạo của nhân loại thật đúng là bao la vô hạn. Mấy thứ như “thằng nhỏ giả” đã là gì, ở đây còn có những dụng cụ mà cả hai cô gái đều không biết là gì, phải vắt kiệt óc suy nghĩ mới đoán ra được nó dùng để làm gì.
Họ cứ đi rồi đi, không biết thế nào lại đi đến khu trưng bày búp bê tình dục.
Ừm, mấy thứ này ít ra cũng còn biết là cái gì.
Nhưng có một điều khiến cho Lam Sam vô cùng kinh ngạc, thì ra ngoài búp bê tình dục loại bơm hơi ra, còn có loại không cần phải bơm hơi, mà cái loại ấy còn đắt hơn búp bê bơm hơi rất nhiều.
Đó, lại mở mang kiến thức rồi.
Có nhiều loại búp bê làm cứ như thật vậy, vô cùng giống, không phân biệt được là thật hay là giả nữa.
Cải Chíp Nhỏ chỉ vào một con búp bê gợi cảm quyến rũ ở góc bên kia, ai oán nói: “Lam Sam, cậu xem, cái thứ này tận chín phẩy chín mươi tám vạn. Có tiền mà mua cái đó, ai mà thèm mua mấy cái này nữa?”.
Ừm, nói cũng có lý…
Lam Sam bước đến, ấn mấy cái vào con búp bê ấy rồi đưa mắt nhìn quanh, thấy một con búp bê “siêu thật” khác ở trong góc.
Tuy con búp bê ấy được đặt ở một nơi vắng vẻ, nhưng nó lại rất dễ dàng thu hút ánh nhìn của cô.
Nó ngồi trên một chiếc ghế, mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu nâu nhạt, tóc cắt ngắn, trông rất gọn gàng sạch sẽ. Đôi mắt nó lim dim không biết đang suy tư điều gì, đôi mày như họa, đáy mắt trong trẻo, tinh khôi.
Quá giống thật! Nếu không phải ánh mắt đờ đẫn vô hồn của nó, có lẽ Lam Sam còn tưởng rằng đó là người thật.
Nhưng người thật chắc chẳng thế nào ưa nhìn được như vậy.
Cải Chíp Nhỏ cũng phát hiện ra. Cô ấy vô cùng hứng khởi kéo tay Lam Sam: “Ôi đó là nam đấy. Ở đây còn có cả búp bê tình dục nam nữa sao? Ôi ôi ôi…”.
Cô ấy vừa nói vừa lôi kéo Lam Sam cùng qua đó xem thử.
Lam Sam cũng có chút kích động.
Vừa nãy mới nhìn thoáng qua, cô đã cảm thấy rất tuyệt rồi, không ngờ đến gần nhìn kỹ thì lại càng kinh ngạc hơn.
Làn da rất trắng, nhưng không phải trắng bệch, mà là vẻ tươi sáng của một người có khí chất thực sự. Khuôn mặt cân đối, ôn hòa, ngũ quan tinh xảo, nhưng nét đẹp ấy không hề yếu ớt hay ẻo lả, có thể nói là tinh xảo mà vẫn anh tuấn. Vẻ đẹp ấy như của một thiếu niên quý tộc sinh ra trong một gia tộc đời đời toàn là giai nhân mỹ nữ, sống mũi cao thẳng, mắt én mày ngài, lông mi dài rậm, đôi mắt đen láy. Con búp bê cứ yên lặng ngồi đó như bức tranh tĩnh vật được một họa sĩ vẽ ra từng đường nét bằng ngòi chì sau đó lại đánh bóng, hoàn mỹ đến từng chi tiết.
Có điều, cho dù có đẹp mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ là giả thôi, giống như mấy anh chàng đẹp trai trong phim hoạt hình Nhật Bản vậy. Nghĩ tới điều này, Lam Sam cũng không còn thấy kích động nữa, chỉ vuốt cằm yên lặng thưởng thức vẻ đẹp của con búp bê.
“Lam Sam, cậu nói xem, rốt cuộc nó có phải là đàn ông không?” Cải Chíp Nhỏ thấy rất nghi hoặc, mấy con búp bê ở đây toàn là mỹ nữ, sao đột nhiên lại xuất hiện một anh chàng đẹp trai thế này? Chẳng lẽ đây là mặt hàng chuyên dành cho mấy cô nàng mạnh mẽ khẩu vị nặng hay sao? Vừa nghĩ, cô ấy vừa đánh giá lại một lần nữa, càng nhìn càng thấy khả năng đó là rất cao.
Lam Sam cũng chẳng biết đột nhiên thần kinh chập mạch thế nào lại đi sờ sờ vào chiếc cằm xinh đẹp của con búp bê đẹp trai ấy, cười gian tà: “Đẹp trai thế này, chắc chắn là một ‘hotboy’ rồi”.
Đột nhiên đôi mắt của “hotboy” khẽ lay động, tiếc là Lam Sam cùng Cải Chíp Nhỏ còn đang bận trò chuyện nên không phát hiện ra.
Lúc này, Cải Chíp Nhỏ đang tập trung quan sát khu vực ở giữa hai chân của con búp bê, cố gắng tìm kiếm chứng cứ thuyết phục để xác định giới tính của nó.
Đáng tiếc, con búp bê ấy mặc chiếc quần quá rộng rãi, áo sơ mi lại dài thùng thình, ngồi như thế này che hết phần quan trọng nào đó. Tóm lại là không thể nhìn thấy được.
Lam Sam khẽ chạm vào chiếc cằm xinh đẹp ấy, cảm giác thật tuyệt vời, thế là lại tiện thể vỗ vỗ vào mặt con búp bê, vừa vỗ vừa nói: “Này, Cải Chíp Nhỏ, khoa học kỹ thuật bây giờ đúng là phát triển thật đấy, Mặt búp bê còn có cả độ ấm nữa này. Hay là cậu mua một con về đi, đêm đêm hoan ca cho đến sáng, thế nào?”.
Cải Chíp Nhỏ vẫn còn đang nghiên cứu, “Mình còn phải xác định lại xem nó có phải là đàn ông không đã. Không khéo lại mua phải một cô nàng tomboy2 về thì uổng công”.
2 Là những cô gái có sở thích ăn mặc, đầu tóc và phong cách mạnh mẽ, giống con trai.
Lam Sam liền nói: “Đơn giản thôi, cậu tụt quần nó xuống kiểm tra là biết liền mà”.
Không phải Cải Chíp Nhỏ kia không muốn tụt quần con búp bê đó xuống để kiểm tra, có điều ở nơi công cộng thế này lại tụt quần người ta ra thì hình như không được hay cho lắm.
Tuy đó chỉ là một con búp bê tình dục, nhưng búp bê cũng phải có tôn nghiêm của búp bê. Cô ấy bèn nhìn ngó xung quanh, chỗ này thật vắng vẻ, thậm chí còn chẳng có nhân viên phục vụ.
Thực ra là có nhân viên phục vụ, nhưng mà mấy ngôi sao nổi tiếng đã đến nên họ rủ nhau đi xem hết rồi.
Đúng là chẳng yêu nghề gì cả! Cải Chíp Nhỏ có chút phẫn nộ, còn đang phân vân không biết có nên tụt quần của con búp bê xuống không, đột nhiên nghe thấy một giọng nam truyền đến: “Sao cô có thể làm như vậy?”. Âm thanh rất gần, hình như phát ra từ con búp bê tình dục.
Cải Chíp Nhỏ vô cùng hưng phấn: “Lam Sam, xem này, nó còn biết hờn giận nữa đấy! Ha ha, có biết thở gấp nữa không nhỉ?”.
Tiếc rằng Lam Sam đã kinh hãi đến không nói nên lời nữa rồi. Cải Chíp Nhỏ chỉ nghe thấy con búp bê đó hờn giận, nhưng rõ ràng cô nhìn thấy nó động đậy, còn nghiêng đầu để tránh tay cô.
Ánh mắt của nó trong khoảnh khắc ngắn ngủi dường như còn có thần thái, ngay lúc này còn đang nhíu mày, bực bội nhìn cô nữa.
Cho dù khoa học kỹ thuật bây giờ có phát triển đến mấy đi chăng nữa, cũng không thể làm giả được cả những biểu tình nhỏ nhoi một cách chân thật đến như vậy.
Ôi mẹ ơi, rốt cuộc nó là yêu quái phương nào vậy?
Cải Chíp Nhỏ hùng dũng hạ quyết tâm: “Lam Sam, mình quyết định rồi, nhiệm vụ tụt quần con búp bê quang vinh kia xin nhường lại cho cậu”.
Lam Sam lúc này thực sự chỉ muốn chuồn cho nhanh.
Cô còn chưa kịp thực thi sách lược thối lui thì nó, à không, phải là anh ta mới đúng, anh ta đột nhiên đứng bật dậy. Động tác quá mạnh mẽ khiến đầu gối va phải chiếc ghế làm nó văng ra sau mấy bước chân. Cả khu triển lãm rộng rãi bỗng vang lên tiếng va chạm chói tai.
Cải Chíp Nhỏ hoảng hốt ngã lăn ra đất, sợ hãi nhìn về phía chàng trai kia.
Chàng trai sắc mặt không được tốt cho lắm, u ám như một tầng mây đen.
Lam Sam vội đỡ Cải Chíp Nhỏ dậy rồi nói lời xin lỗi với anh: “Xin lỗi, xin lỗi, làm phiền tới anh rồi. Anh… cứ thoải mái lựa chọn… hi hi… thoải mái lựa chọn nhé…”.
Nói xong cô liền kéo theo Cải Chíp Nhỏ chạy trối chết. Chạy ra đến tận nhà D rồi mà Cải Chíp Nhỏ vẫn còn có cảm giác không chân thực, tinh thần hoảng loạn: “Lam Sam, có phải con búp bê tình dục đó thành tinh rồi không?”.
Lam Sam dở khóc dở cười, chỉ biết lắc lắc đầu cô gái ngốc đó: “Đó là người thật, người thật đấy”.